Gió Qua Bạch Khê
25.
Ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn cúi đầu, khẽ cất tiếng:
“Thái tử thân phận cao quý, tướng mạo như trăng như ngọc, sức lực dồi dào”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến lòng ta run lên.
“Vậy Tuyết Nhi… nghĩ sao về căn bệnh của bản vương?”
Thịnh Hoài Cảnh từ khi sinh ra đã mang độc trong người, thể hàn, sợ lạnh, e rằng cả đời cũng khó trị tận gốc.
Lại thêm mệnh phạm hung tinh, đến mười tuổi cũng chưa từng được hoàng đế cho mời Thái phó khai tâm giảng học.
Có thể tưởng tượng được, thuở nhỏ hắn sống trong hoàng cung tịch mịch thế nào.
Trong chuyện hôn sự, hắn vốn dĩ chưa bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của các tiểu thư danh môn trong kinh thành.
Lần ta bỏ trốn trước, không chịu thuận theo hắn, có lẽ trong lòng hắn cũng đã nghĩ lý do là vì hắn mang bệnh trong người.
Thịnh Hoài Cảnh thấy ta trầm ngâm không đáp, im lặng một hồi, rồi nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.
“Thôi, nàng không cần trả lời.”
Nói rồi, hắn nghiêng người nằm xuống.
Ta vẫn ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng một lúc.
Đợi đến khi nến cháy cạn, gian phòng chìm vào bóng tối, ta mới lặng lẽ bò lên giường.
Ngón tay vừa chạm vào chăn, một cánh tay bỗng vươn ra, kéo mạnh ta vào trong.
“Đồ lừa gạt nhẫn tâm.”
Cơ thể ta bị quấn chặt trong lớp chăn, người trên thân chậm rãi hôn lên môi ta, nụ hôn như mang theo một cơn buốt lạnh u uẩn.
Không biết bao lâu trôi qua, một bàn tay khẽ vuốt đi nơi khóe mắt đã thấm ướt.
Đôi mắt ta ươn ướt nhìn hắn—hắn cũng đang nhìn ta, rất chăm chú.
Ánh mắt ấy, có một thoáng như dễ vỡ, nhưng ngay sau đó lại giống như muốn nuốt chửng ta.
Giọng hắn khàn đặc:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Thấy dễ chịu không?”
Ta giật mình, nhận ra dưới người có một bàn tay đang di chuyển.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Người trên thân cụp mi mắt xuống, khẽ cong môi bật cười:
“Ừ… ta vô liêm sỉ.”
26.
Khi tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, vẫn còn là giờ Mão.
Đúng lúc Thịnh Hoài Cảnh chuẩn bị vào triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ còn năm ngày nữa là đến đại hôn của hắn, trong lòng ta vương đầy tâm sự, đêm càng lúc càng khó ngủ sâu.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trò chuyện cố tình đè thấp giọng.
“Lễ nghi nàng ấy đã học đủ chưa?”
Sau khi Vương phi vào phủ, ta với thân phận thông phòng sẽ phải học thêm rất nhiều quy củ mới.
Thê và thiếp là chủ – tớ, ở trước mặt Vương phi, ta lúc nào cũng phải cung kính giữ lễ, tuyệt đối không được vượt quá phận.
Mỗi sáng sớm, ta sẽ phải đến chính phòng vấn an Vương gia và Vương phi.
Thậm chí…
Sau này ta sẽ không còn quyền được ngủ lại cùng Thịnh Hoài Cảnh.
Chờ đến khi hắn an giấc, ta phải lui về phòng riêng.
Bà v.ú bên ngoài đáp lời:
“Tiểu Tuyết học rất chăm, thêm hai ngày nữa là thành thạo.”
Thịnh Hoài Cảnh trầm giọng:
“Lễ nghi ngoài mặt qua được là đủ, đừng để nàng ấy không vui là được.”
Hắn ngừng một lát, rồi dặn thêm:
“Nếu có gì bất thường, lập tức báo ta.”
Bà v.ú vội vàng đáp:
“Dạ, vâng.”
Buổi sáng, ta thức dậy, cẩn thận luyện tập từng động tác lễ nghi.
Từ quỳ lạy, vấn an, dâng trà, cho đến cách nhận lỗi khi bị trách phạt…
Ta nghiêm túc, điềm đạm, lặp đi lặp lại từng bước cho đến khi không còn sai sót nào.
Ngày Sáu tháng Mười, đại hôn của Thịnh Hoài Cảnh.
Trong phủ rực rỡ hỷ khí, gương mặt người người đều hân hoan.
Quản sự Lý đích thân dẫn nha hoàn, hạ nhân kiểm tra lại mọi sự chuẩn bị lần cuối.
Giờ lành được định vào buổi chiều—giờ Thân, khoảng năm giờ.
Thịnh Hoài Cảnh vẫn lưu lại Tuyết Lan viện cho đến sát giờ.
Hắn nhìn ta, ánh mắt chực muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu:
“Ngày mai bản vương sẽ đến.”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu còn nấn ná thêm, e là sẽ không kịp nữa.
Tiếp theo là các nghi lễ đón dâu, tế thần, bái đường, tế tổ, yến tiệc, động phòng…
Từ nay đến sáng mai, hắn tuyệt đối sẽ không thể thoát thân.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com