Đến giây phút đó, ta đã biết rõ—mình sẽ không chạy thoát.
Chỉ cần Thịnh Hoài Cảnh ra lệnh b.ắ.n thêm một mũi tên, ta sẽ không còn cơ hội đứng dậy.
Thế nhưng, mũi tên mà ta tưởng tượng lại không bao giờ đến.
Không ngờ hắn lại một lần nữa nhảy xuống suối, đích thân đuổi theo.
Ta gần như quên mất nỗi đau nơi chân, chỉ biết dốc toàn lực mà chạy, bên tai chỉ còn tiếng gió rít và nhịp thở dồn dập của chính mình.
Ta chạy lên đến mép vách đá, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thịnh Hoài Cảnh nhìn ta đứng trên mép vực, dừng lại cách đó khoảng mười bước chân.
Bộ hỉ phục trên người hắn đã sũng nước, làn da tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm như hòa vào sắc trời hoàng hôn phía sau lưng.
“Rốt cuộc nàng còn bất mãn điều gì?”
Dưới vách đá, sâu hun hút không thấy đáy.
“Ta không thuộc về thế giới này. Ta phải trở về.”
Hắn sững người, nhìn ta đầy kinh ngạc.
Đúng lúc ấy, cuồng phong nổi lên, một cơn gió xoáy dữ dội như vòi rồng ập đến.
Thân thể ta bị cuốn thẳng vào tâm lốc xoáy, ở khoảng cách gần, ta thấy bên trong đó là một vùng sáng xoay tròn giống như ngân hà giữa trời đêm.
Thịnh Hoài Cảnh lao đến phía sau, nhưng ta không nghĩ nhiều, chỉ một bước nhào vào ánh sáng ấy.
Ngay khoảnh khắc sắp bị cuốn đi, một bàn tay túm chặt lấy vạt váy ta.
Phía sau vang lên một tiếng gọi nghẹn ngào, tan nát:
“Đừng đi.... coi như là... thương ta một lần.”
Cây cối, đá sỏi, cát bụi cuốn ào qua tầm mắt.
Ánh sáng chói lòa khiến ta không mở nổi mắt, thế giới xung quanh đột nhiên im bặt.
…
Lúc có lại ý thức, thứ đầu tiên ta nghe thấy là tiếng giày da trẻ con đạp lên nền sàn.
Mi mắt ta khẽ run.
Một âm thanh chát chúa như muốn xé rách màng tai vang lên.
-------
[Một tháng sau.]
Ta xuất viện.
Thật ra, vài ngày sau khi tỉnh lại, các hạng mục kiểm tra đều bình thường, bác sĩ đã đồng ý cho xuất viện.
Chỉ là chị gái quá lo, sợ ta lại hôn mê bất tỉnh, cảm thấy ở bệnh viện an toàn hơn. Ta nghe lời chị, nằm thêm ít hôm.
Sau đó, ta tự nguyện chuyển sang phòng ba người, muốn được thấy người qua lại, nghe tiếng người trò chuyện, như vậy mới thật sự tin rằng mình đã trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta sống trong một khu chung cư cao cấp, là căn nhà bố mẹ để lại trước khi mất.
Chị gái sống ở nước ngoài, bình thường chỉ có mình ta ở.
Nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chị vì không yên tâm nên nghỉ việc về ở cùng ta nửa tháng trước khi quay lại.
Chị còn lắp camera trong phòng khách để tiện theo dõi.
Cuộc sống của ta lại quay về quỹ đạo cũ.
Ban ngày ta ngồi trong xưởng nhỏ, tỉ mỉ chạm khắc ngọc thạch. Tối đến về nhà xem phim, ăn vặt, cuộn trong chăn như bao người bình thường khác.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa, xem xong vài tập phim Mỹ và lướt điện thoại như mọi khi, ta chìm vào giấc ngủ.
Và.... tỉnh dậy giữa đám cỏ trước Bạch Khê am.
Ta không dám cử động, không dám thở mạnh.
Chỉ lặng lẽ nghe thấy giọng của Tư Thượng sư thái nói với Thịnh Hoài Cảnh:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Chuyện vượt qua thời không vốn đã nghịch thiên. Nếu nàng thật lòng muốn trở lại thì có thể.”
“Nhưng nếu không có lòng quyết tuyệt, thiên đạo sẽ không nhận.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Hoài Cảnh vẫn đứng yên bất động.
“Lý Hợp… cuối cùng… nàng ấy đã do dự sao?”
Lý tổng quản đứng sau hắn, mở miệng mấy lần, rốt cuộc vẫn không trả lời.
Ta trốn trong bụi cỏ suốt một ngày một đêm, chân tê cứng, người cũng run rẩy.