Gió Tầng Nào Gặp Mây Tầng Đó

Chương 13: Chung cư



“Tính tong, tính tong.”

Tiếng chuông chợt vang lên giữa không gian yên ắng. Tôi dè dặt rời khỏi phòng, đi về phía cửa. Qua mắt mèo, tôi thấy bốn gương mặt thân quen đang dáo dác nhìn quanh. Cẩn thận mở từng lớp khóa, tôi khẽ đẩy cửa và lên tiếng.

“Sao mọi người lên được đây thế?”

Khu chung cư của tôi phải có thẻ dân cư mới có thể lên tầng. Thảo Nguyên vô tư giải thích.

“Hồi nãy có cô kia cũng đi lên tầng nên cho tụi tao ké luôn.”

Tôi lách người qua để mọi người bước vào. Không chỉ có Thảo Nguyên và Duyên, cả hai cô bạn cùng chuẩn bị hoa tuần trước cũng có mặt.

Dung, một trong hai cô bạn mới quen, trầm trồ khi nhìn thấy khung ảnh trên kệ.

“Nhà mày có ảnh gia đình lớn vậy?”

Bức ảnh chụp lại khoảnh khắc Trần Hồ Tường Vân thuở bé, lọt thỏm giữa ba mẹ, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào ống kính. Thảo Nguyên chép miệng cảm thán.

“Phải chi tao sinh ra trong nhà Vân ha. Ba mẹ đi suốt, ở nhà làm bá chủ, tha hồ tự do.”

“Ê, tao cũng vậy đó.”

Mọi người cười đùa rôm rả, nhưng ánh mắt tôi vẫn dừng lại trên khung hình. Điều người khác mơ ước, chưa chắc đã là điều tôi mong muốn.

Ba mẹ tôi thường xuyên vắng nhà. Lớn lên trong sự lặng lẽ, tôi dần quen với cảm giác cô đơn. Sự hướng nội của tôi, có lẽ, không hoàn toàn là bẩm sinh. Tôi chỉ cảm nhận được sợi dây gắn kết với họ vào những lúc tuyệt vọng nhất…

Tôi thoát khỏi dòng suy tưởng. Đồng hồ đã chỉ 11 giờ hơn. Tôi quay sang Thảo Nguyên.

“Ủa, mọi người còn lại không đến nữa à?”

“Tổ trưởng kẹt lịch rồi. Còn nhóm con trai thì bảo đi đá banh xong rồi ghé qua… Ủa, tụi nó gọi nè.”

Cô bạn vừa nói vừa nhấc máy. Giọng lớp trưởng vang lên đầy thắc mắc.

“Alo, tụi mày đâu rồi? Sao dưới này vắng tanh vậy?”

“Tụi tao lên nhà Vân rồi. Tụi mày ở đâu?”

“Ở bãi xe. Bác bảo vệ nói phải có người dẫn mới được lên.”

Duyên nghe thế thì nhanh chóng bảo.

“Nãy tụi tao đi ké mới lên được đây. Tụi bây đứng đó đi, tụi tao xuống liền.”

Tôi đi vào phòng lấy thẻ, áo khoác và điện thoại, rồi bước ra. Thảo Nguyên đứng dậy.

“Để tao xuống với mày cho.”

Tôi gật đầu. Trước khi đi, tôi ngoái lại dặn.

“Mọi người cứ tự nhiên nha. Tao sẽ lên sớm.”

“Biết rồi!”

Ba người bạn ở lại làm dấu "OK". Tôi đóng cửa, rồi nhanh chóng theo sau Thảo Nguyên đã bấm chờ thang máy sẵn.

Khi đến bãi đỗ xe, chúng tôi thấy ba cậu bạn tập trung gần một cây cột. Bảo tựa lưng vào xe, lướt điện thoại chán chường. Lớp trưởng ngồi xổm trên nền gạch, chăm chú vào màn hình. Phong đứng bên cạnh, có vẻ cũng đang tập trung.

Nghe tiếng bước chân chúng tôi, Phong là người đầu tiên ngẩng lên. Dưới ánh đèn tầng hầm, ánh mắt cậu phản chiếu chút ánh sáng xanh tỏa ra từ màn hình điện thoại. Không do dự, cậu thoát game và đứng dậy. Khang nhíu mày, có chút bất mãn.

“Ơ? Tự nhiên bỏ ngang vậy? Đứt chuỗi bất bại của tao rồi.”

“Chơi sau đi.”

Phong đáp đơn giản, rồi theo tôi bước vào thang máy. Tôi chợt để ý ngoài balo, họ còn mang theo vài túi đồ từ Bách Hóa Xanh. Tôi tò mò.

“Ủa, sao mọi người mang theo nhiều đồ thế?”

Lớp trưởng nhấc túi lên, thành thật trả lời.

“Thảo Nguyên bảo ăn trưa chung, nên tụi tao mua thêm đồ tới.”

Tôi quay sang nhìn Thảo Nguyên. Nhỏ giả vờ không biết gì, nhưng khi thấy tôi vẫn đang nhìn chằm chằm, nhỏ thở dài, lí nhí thanh minh.

“Mày bảo có thể ăn mà…”

“Thì tao có nói không được đâu.”

Tôi nhíu mày, hơi khó xử.

“Nhưng tao tưởng chỉ là ăn vặt. Nếu biết là ăn trưa thì tao đã chuẩn bị gì đó rồi.”

“Có gì đâu. Tụi tao thích vậy mà.”

Phong cười nhẹ, điềm đạm nói tiếp.

“Mỗi người góp một phần cho vui. Mấy khi có dịp thế này đâu.”

Vừa nói tới đây, thang máy liềng kêu một tiếng “ting”, báo hiệu đã đến đúng tầng. Tôi dẫn mọi người đi qua những khúc ngoặc trên hành lang để vào đến căn hộ của mình.

Sau khi có mặt đủ, mọi người trò chuyện đôi chút trước khi bắt đầu học hành một cách tập trung. Khoảng thời gian ấy chỉ có tiếng thảo luận trao đổi bài và tiếng giấy bút vang lên đều đều. 

Sau hơn nửa tiếng giải đề, tôi duỗi tay, liếc nhìn sang Thảo Nguyên.

“Mày học công thức Lý đến đâu rồi?”

“Chẳng được gì cả.”

Nhỏ thở dài, kì kèo mặc cả.

“Có thể lược bớt được không?”

Dung bật cười.

“Mày chơi bời cả năm thì giờ hi vọng gì nữa.”

“Thôi mà, tao chỉ cần năm điểm thôi là đủ.”

“Năm điểm rồi học kỳ hai mày tính kéo học lực kiểu gì? Năm ngoái còn quyết tâm lắm mà.”

Nguyên cười tươi, vô tư đáp.

“Học kỳ hai gì nữa. Hết học kỳ này là tao đi du học rồi.”

Không gian lặng đi trông thấy. Duyên ngẩng đầu khỏi quyển vở, đôi mắt khựng lại một nhịp. Bảo đang vẽ nguệch ngoạc lên giấy cũng dừng tay, cây bút lăn một vòng trên mặt bàn. Dung thoáng nhíu mày, như thể đang cân nhắc điều gì đó nhưng lại không nói ra.

Tôi cũng chìm vào im lặng, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe.

Dù mới quen chưa tới nửa năm, tôi đã rất quý nhỏ. Một con người hoạt bát, lạc quan, lúc nào cũng là tâm điểm của nhóm. Vậy mà, nhỏ sắp phải rời đi.

Dù mới quen, tôi thực sự quý Thảo Nguyên. Nhỏ vô tư, chân thành, thẳng thắn nhưng luôn đặt bạn bè lên đầu. Dẫu tính cách có nhiều điểm trái ngược, chúng tôi vẫn thân thiết với nhau một các thần kỳ.

Tôi khẽ thở dài, rồi liếc nhìn Thảo Nguyên. Nhỏ vẫn tỏ ra thoải mái, như thể đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tôi biết, một người như nhỏ sẽ không dễ dàng nói ra điều này mà không hề tiếc nuối.

Bảo là người lên tiếng trước.

“Thiệt luôn hả? Sao giờ mới nói?”

Thảo Nguyên cười, cố giữ giọng điệu vô tư.

“Thì giờ nói còn sớm mà.”

“Còn sớm?” Khang nhướn mày.

“Mày tính lặng lẽ bay luôn rồi tới lúc đó nhắn tin từ sân bay hả?”

“Tào lao! Tao đâu có vô tình vô nghĩa như vậy được.”

Nhỏ cười, nhưng lần này trông có vẻ lúng túng hơn. Tiếng kim đồng hồ treo tường nhích từng giây cũng mang áp lực vô hình. 

Thảo Nguyên hình như cũng nhận ra không khí thay đổi. Nhỏ duỗi người, giả vờ không quan tâm đến không khí xung quanh mà gợi ý.

“Mình học nãy giờ rồi mà mọi người. Sao giờ không ăn luôn đi?”

Như tìm được một cái cớ để xua tan sự im lặng, mọi người đồng loạt hưởng ứng. Tôi cũng đứng dậy, đi vào trong bếp tìm đồ ăn.

Thôi thì, thay việc làm để đổi tâm trạng luôn vậy.