Gió Tầng Nào Gặp Mây Tầng Đó

Chương 14: Chúc cả nhà ngon miệng



Mọi người san sẻ, cùng nhau bắt tay vào việc chuẩn bị đồ ăn. Sau khi mọi người xong việc sơ chế, trong bếp chỉ còn tôi và Phong chuyên tâm nấu nước dùng. 

Trong lúc chờ nước dùng sôi, tôi phi hành, còn Phong thì cắt nấm. Giữa bầu không khí yên ắng, Phong bỗng hỏi tôi.

“Chắc ba mẹ mày hay đi xa thế này lắm ha?”

“Sao mày biết vậy?”

Tôi hơi khựng tay, ngạc nhiên hỏi lại. Phong mỉm cười, hơi hạ tầm mắt rồi trầm giọng bảo.

“Tao thấy mày có vẻ quen với việc tự lập nên đoán thôi.”

“À, ra là vậy.”

Tôi khẽ cười rồi trầm ngâm đảo hành phi. Đột nhiên Phong bảo.

“Hình như nhiều người thích được ở nhà một mình thế này lắm.”

“Ừ. Khi nãy nói chuyện mọi người cũng vừa ước thế. Nhưng mà…Thôi, tao quen rồi, nên cũng không sao.”

Tôi thở hắt ra rồi nhẹ giọng đáp lại. Đến Thảo Nguyên còn nghĩ thế, tôi đúng là nên thấy hài lòng vì sự tự do này thì hơn. Đột nhiên, Phong trầm mặc nhận xét.

“Đã quen, không có nghĩa là chẳng cần nữa. Đúng không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Phong. Cậu đã dừng tay, tiếp tục nói.

“Tụi mình lớn rồi, có khả năng tự lập là tốt, nhưng nhớ gia đình là một loại bản năng. Nhiều lúc thấy nhà yên ắng là tao đã không quen rồi. Mày không nói ra, có thể hiểu là mày hiểu chuyện, nhưng cứ nghĩ như vậy mãi thì không tốt lắm đâu.”

Phong mỉm cười ấm áp, mắt khẽ nheo lại. Cậu nhẹ bảo.

“Nên là, cứ thử mở lòng nói với ba mẹ mày đi. Cần tâm sự gì thì nói với tao cũng được.”

Tôi ngạc nhiên, rồi liền quay đi. Thực lòng, tôi chưa từng mong đợi ai đó phải hiểu cho cảm xúc của mình. Tôi chỉ cố để người khác không phải khó xử vì tôi. Nhưng với Phong thì khác. Đôi lúc, cậu khiến tôi cảm giác như suy nghĩ của mình cũng xứng đáng được quan tâm. 

Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi gật đầu. Chút ấm áp này còn đáng quý hơn mọi lời cao cả.

Tiếng nước sôi sùng sục trong nồi cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi chụp lấy cái nhắc nồi, mở nắp ra kẻo tràn. Phong liền đứng dậy, đi tới bên cạnh.

“Mày xem công thức hộ tao đi. Để tao thêm gia vị vào cho.”

Chúng tôi chuyển sự tập trung sang nồi nước dùng để pha công thức nấu lẩu. Bỏ gia vị vào xong xuôi, Phong dùng nuôi khuấy nồi nước dùng rồi chờ đợi. Tôi lấy sẵn chén thử nước dùng ra. Cậu múc một ít vào chén, rồi đưa tôi thử trước. Cảm giác đã đủ vị đậm đà, tôi nhìn sang Phong.

“Mày cũng thử đi.”

“Mày thấy ngon là được rồi. Tao tin mày mà.”

Phong nheo mắt cười. Đột nhiên, có bóng người xuất hiện ở cửa bếp. Thảo Nguyên ngoái vào, cảm thán.

“Xong chưa? Tao đói.”

“Xong rồi đó. Giờ bày chén đũa ra là dùng được thôi.”

Cô bạn reo lêna vui vẻ rồi chạy ra ngoài, bảo mọi người vào phụ sắp xếp. Với sự nhanh nhẹ của bảy con người đang đói bụng, bàn ăn cũng được dọn ra.

Thảo Nguyên nhúng thịt bò vào nồi lẩu đang sôi trên bếp từ. Nhỏ vui vẻ nhìn quanh.

“Chúc cả nhà ngon miệng.”

“Dùng bữa ngon miệng.”

Mọi người vừa tận hưởng thành quả lao động cả buổi trưa, vừa tấm tắc khen ngon. Bảo cảm thán.

“Tuy nước dùng không giống hàng ăn bên ngoài, nhưng mà ngon đó.”

“Nguyên liệu ít thế mà làm được cả bàn như này là kì tích rồi.”

“Hai bếp trưởng hôm nay trổ tài đỉnh quá.”

Thảo Nguyên huých nhẹ vai tôi, cười trêu. Tôi lắc đầu, khẽ mỉm cười nói.

“Đều là công sức của mọi người cả mà.”

“Thôi, khách sáo làm gì. Ăn đi mọi người.”

“Khang nó nhân lúc mọi người nói chuyện mà nhúng hết thịt bò rồi kìa.”

Tiếng cười đùa huyên náo lan ra khắp căn phòng nhỏ. Cùng với dạ dày được lấp đầy là nồi lẩu dần vơi. 

Ăn xong, mọi người lại chung tay dọn dẹp. Sau khi xong việc, cả nhóm tranh thủ làm nốt một số bài tập còn dang dở trước khi ăn. 

Lúc xong xuôi cũng là khoảng 3 giờ hơn. Phương bảo.

‘“Chắc phải về thôi. Xíu nữa tao lại phải học thêm rồi.”

“Ê, tao cũng thế.”

“Lịch cuối tuần của mọi người bận rộn ha?”

Nguyên ngạc nhiên cảm thán. Bảo nhìn sang, góp chuyện.

“Sắp thi rồi, muốn cúp học cũng không được. Mày là sướng lắm đó Thảo Nguyên.”

“Thì tụi mày cứ vô tư đi.”

“Thôi. Đợi chừng nào tụi tao chắc suất du học rồi mới dám thong thả như vậy.”

Duyên hơi mỉm cười, rồi quàng quai cặp lên. Mọi người chuẩn bị một lúc rồi cũng sẵn sàng rời nhà. Tôi đi vào phòng lấy áo khoác.

“Để tao tiễn mọi người xuống nha.”

“Thôi, mày cứ ở đây đi. Mắc công mày đi lên đi xuống cực nữa.”

Phong liền quay lại đáp. Nguyên cũng đặt áo khoác tôi xuống sofa.

“Phong nói đúng đó. Tụi tao tự lo được mà.”

Tôi đành bất lực gật đầu, mở cửa cho mọi người ra. Cả nhóm vẫy tay chào. Đột nhiên, Phong mỉm cười rạng rỡ, tự nhiên bảo.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Cả nhóm bất giác bật cười. Không có câu này, chắc mọi người cũng đã để chút niềm vui này xóa đi sự thật rằng ngày mai là thứ Hai. Tôi cũng khẽ cười, sau đó liền vẫy tay đáp lại.

“Ngày mai gặp lại.”

Phong hơi gật đầu, rồi cũng mọi người rời đi. Tôi cứ thế, ngẩn ngơ nhìn theo đến khi mọi người đi khuất sau ngõ rẽ hành lang. 

Quanh trở về căn nhà vắng lặng, tôi thu người trên ghế sofa.Dường như tôi dần quen thuộc với sự náo nhiệt khác thường với cuộc sống lặng lẽ này rồi.