Giở Trò

Chương 87: Ngoại truyện – Kỳ Tỉnh nhắm mắt mỉm cười: “Thu Thu à, mắng anh cho đã đi.”



Tại cổng trường đại học tràn đầy sức sống thanh xuân, có rất nhiều người mặc áo tốt nghiệp ra vào.

Những bóng dáng trắng đen như chim én sắp rời khỏi tháp ngà này như trở thành bức nền sống động nhất cho sự đoàn tụ của hai người.

Hôm nay Kỳ Tỉnh ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi ngắn tay màu nâu cổ điển phối cùng quần dài, cổ áo vẫn mở hờ hững hai ba cúc như thường lệ. Dưới ánh nắng, xương quai xanh của anh càng trở nên rõ nét và đẹp đẽ, tự do lại phóng khoáng, không hề câu nệ tiểu tiết nhưng ẩn chứa tiêu chuẩn cao và tinh tế đến từng chi tiết trên trang phục.

Cái nhìn thoáng qua ấy khiến Diệp Phục Thu ngỡ như anh vẫn là cậu công tử lười biếng trêu đùa người khác trong tiệm trà ở vịnh Tiêu Quảng Đông năm nào.

Anh luôn khiến cô có loại cảm giác chắc chắn rằng “Mọi thứ chưa từng thay đổi”.

Anh luôn là Kỳ Tỉnh mà cô thích nhất, không mất đi chút khí chất hay sức hút nào qua thời gian.

Diệp Phục Thu nhìn bó hoa hồng Damascus trong lòng, cùng màu với bông hoa trên tay anh.

Màu hồng nhạt tinh tế, từng lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau, rực rỡ lại nhã nhặn dưới nền của màu lá xanh.

Cô đoán, Kỳ Tỉnh chắc hẳn đã rút một bông từ bó hoa này.

Chàng trai đứng đó, ngón tay thon dài nghịch ngợm xoay bông hồng như xoay bút, chờ đợi “Hoàng hậu hoa hồng” của anh phát hiện rồi cam tâm tình nguyện để bị bắt giữ.

Trong chuyến du ngoạn vườn trường tốt nghiệp đặc biệt này, giữa vô vàn âm thanh huyên náo, bông hồng Damascus trong tay Kỳ Tỉnh như tấm vé vào cửa độc nhất.

Kết hợp hoàn hảo với cô, trở thành người bạn đồng hành duy nhất của cô.

Kỳ Tỉnh thấy khóe mắt cô lại đỏ, anh bất lực nên không đứng yên được nữa mà cầm bông hoa đi đến bên cô.

Anh vừa cử động, cổ họng Diệp Phục Thu càng chua xót.

Cô siết chặt bó hồng trong lòng, lắng nghe tiếng sột soạt của giấy gói và nhìn anh từng bước tiến về phía mình.

Trong khi các sinh viên khác đi vào trường, chỉ có anh vòng qua mọi chướng ngại để đến trước mặt cô.

Khi chàng trai đến gần, khí chất mạnh mẽ đặc trưng của anh bao trùm Diệp Phục Thu, cô mới cảm nhận rõ ràng rằng anh thực sự đã trở về.

Lúc này, hương thơm đậm đà của bó hoa hồng trong lòng lại trở thành chất xúc tác khiến cô muốn khóc. Cô ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa đỏ hoe liếc anh trừng trừng.

Dù cô đang mang giày cao gót hai người vẫn chênh lệch gần 20 centimet. Kỳ Tỉnh khoanh tay ra sau lưng, cúi người, nghịch ngợm trêu ghẹo cô: “Ơ kìa, đàn em, khóc gì thế?”

Tự dưng xuất hiện như này thì thôi đi, vậy mà còn dám trêu chọc cô.

Diệp Phục Thu quay mặt đi, làm vẻ mặt không thèm để ý đến anh.

Sợ cô thật sự giận, Kỳ Tỉnh lập tức thu lại vẻ bông đùa, anh cắm bông hồng trong tay vào bó hoa của cô, lấp đầy khoảng trống cuối cùng.

Anh dùng đốt ngón tay vương mùi hoa chạm nhẹ vào khóe mắt cô, mỉm cười: “Mấy tháng không gặp, sao lại xinh đẹp lên nhiều thế này.”

“Lại có rất nhiều người theo đuổi em nữa đúng không? Từ chối hết chưa, hửm?”

Diệp Phục Thu không nhịn nổi nữa, cô ném bó hoa vào ngực anh, giọng nghẹn ngào: “Chưa từ chối! Nhiều lắm! Em chọn đến nỗi hoa cả mắt!”

“Đang tính chọn người tốt nhất trong số đó để kết hôn rồi sinh con đây!”

Kỳ Tỉnh cầm hoa bằng một tay, tay còn lại kéo người vào lòng, ôm chặt eo cô.

Hương thơm quen thuộc trên người vợ nhà mình tràn ngập khứu giác anh, khi giây phút cơ thể cô áp sát vào lồng ngực, Kỳ Tỉnh cảm giác mọi mệt mỏi căng thẳng suốt mấy tháng qua đều tan biến.

Anh đặt chóp mũi lên bên cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát rồi hít hà: “Vậy thì không được đâu.”

“Muốn kết hôn sinh con thì chỉ có thể tìm anh thôi.”

“Chẳng phải hai ta đã nói xong rồi sao.”

Diệp Phục Thu đấm lên vai anh, tức đến mức muốn cắn người: “Ai nói xong với anh rồi chứ!”

Kỳ Tỉnh ôm cô, cười khẽ.

“Còn cười, có gì đáng cười chứ.” Diệp Phục Thu nắm lấy áo anh, chọc ngón tay qua lớp vải, muốn anh đau một chút để biết cô đã lo lắng đến mức nào: “Chuyện xong xuôi không lập tức liên lạc với em, lại còn bày trò này, anh nghĩ mình đang chơi đồ hàng à!”

“Hay là nói, vốn dĩ anh cảm thấy không nhất thiết phải nói cho em đầu tiên hả, anh mau nói đi chứ.”

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của cô thì lập tức nhận lỗi: “Anh sai rồi.”

“Không phải vậy đâu.”

Lạ thật đấy, anh vừa cúi đầu nhận lỗi, cơn giận của Diệp Phục Thu đã tan một nửa, cô đẩy nhẹ ngực anh: “Vậy rốt cuộc là thế nào? Nói rõ ra, không nói rõ thì chúng ta chưa xong đâu.”

Mấy tháng không gặp, dường như tính tình cô cũng lớn hơn, sự mạnh mẽ và khí thế không thể lay chuyển càng rõ nét. Kỳ Tỉnh thầm vui trong lòng, điều đó chứng tỏ cuộc sống và công việc của cô trong những ngày qua đều rất tốt.

“Tuy mọi chuyện đã kết thúc, cũng đã thông báo nhưng mà gốc rễ của bọn chúng quá sâu, nhiều đội cảnh sát cùng nhau tham gia điều tra mà vẫn không đảm bảo, đợi tòa án phán quyết còn cần thời gian.” Anh giải thích tỉ mỉ: “Không thể xác định rõ liệu còn tên nào lọt lưới bên ngoài không, anh vẫn luôn được cảnh sát bảo vệ, đến thiết bị liên lạc cũng không thể sử dụng.”

“Tối qua anh vừa ra khỏi đồn cảnh sát, chẳng phải đầu tiên là nên sửa soạn một chút rồi lập tức đến Sùng Kinh tìm em sao.” Nói xong, Kỳ Tỉnh bắt đầu làm nũng như thường lệ, anh lại ôm cô vào lòng, kéo dài giọng: “Cho anh ôm thêm chút nữa đi mà, anh nhớ em sắp chết rồi.”

Diệp Phục Thu không vùng vẫy nữa, cô ngửi mùi hương trên áo anh, hàng mi khẽ rủ xuống: “Đồ khốn.”

“Ra ngoài rồi còn không lập tức bay đến trước mặt em, còn sửa soạn cái gì, có thấy lố bịch không hả.”

Kỳ Tỉnh nhắm mắt cười khẽ.

“Thu Thu à, mắng anh thêm chút nữa đi.”

Anh vốn là người theo chủ nghĩa lãng mạn, đặc biệt là với người mình yêu. Thực ra, anh hoàn toàn có thể liên lạc với cô ngay khi rời khỏi đồn cảnh sát nhưng anh vẫn muốn sắp đặt một màn gặp gỡ đầy lãng mạn sau biến cố này.

“Anh thích em như này quá, sau này mắng nhiều vào, anh thích nghe.”

Cô bĩu môi, bổ sung thêm: “Đồ b.iến thái chết tiệt.”

Hai người ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, các sinh viên qua lại bên cạnh đều ngoái lại nhìn, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa trêu chọc.

Nhân vật chính hôm nay là những thanh niên mặc lễ phục tốt nghiệp, nhưng cặp đôi ôm nhau trước cổng trường cũng là nét chấm phá nổi bật vì bức tranh ấy.

Tựa như bông hoa nhỏ màu vàng hồng vươn lên giữa thảm cỏ xanh mơn mởn đung đưa theo gió.

Tuy đến sớm nhưng lễ tốt nghiệp không thể chậm trễ, Diệp Phục Thu nhận nhiệm vụ phát biểu trên sân khấu từ thầy giáo, nên cô phải đến khu vực lễ đài chờ trước.

Vì vậy, khi ôm đủ rồi thì Diệp Phục Thu đẩy anh ra: “Không thể lề mề nữa, em phải đi rồi.”

“Anh không có việc gì thì ra quán cà phê bên ngoài đợi em, xong việc em sẽ ra tìm anh.”

Kỳ Tỉnh không buông tay cô, dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Phục Thu, anh chậm rãi nói: “Đợi em bên ngoài làm gì chứ, anh đi vào cùng em chẳng phải là được sao.”

Anh lấy tấm thẻ sinh viên cũ từ trong túi ra, vẫy qua lại trước mặt cô: “Quên rồi à? Trước đây anh từng nói với em đó, sinh viên tốt nghiệp ở Đại học Sùng Kinh thì cả đời đều thuộc về nơi này.”

Diệp Phục Thu không quên, vài năm trước anh đã đứng ở đây, đưa thẻ sinh viên của mình cho cô.

Cô v**t v* tấm thẻ sinh viên của anh, cảm giác ngưỡng mộ với ngôi trường này càng nhiều thêm vài phần.

Giờ đây, họ đều thuộc về ngôi trường này, cô vô cùng chắc chắn.

Nhờ vào nỗ lực của chính mình, cô đã rất gần với vị trí sánh ngang đi bên anh. Ngôi sao này thực sự đã vì cô mà nhiều lần từ trên mây rơi xuống.

Nhưng cỏ non, lá nhỏ luôn vươn lên trời. Nếu anh sinh ra ở nơi đó, cô sẽ cố gắng lớn thật nhanh, trở thành dây leo xanh phủ lên tầng mây.

Diệp Phục Thu nghĩ một lát rồi gật đầu, cô cũng lấy ra thẻ sinh viên của mình, nhướng mày: “Vậy anh phải theo sát em đấy.”

“Tổng giám đốc Kỳ tốt nghiệp nhiều năm rồi, đừng nói là quên cả đường đến sân vận động nhé.”

Nói xong cô xoay người đi trước về phía cổng trường đang mở.

Kỳ Tỉnh không vội bước theo mà đứng yên tại chỗ, anh lặng lẽ nhìn bóng dáng cô bước vào Đại học Sùng Kinh. Một nỗi tiếc nuối nào đó trong lòng anh dường như được lấp đầy.

Đáng lẽ anh nên được nhìn thấy cô bước vào đây hàng ngàn lần.

Nhưng chỉ một lần như vậy cũng đủ.

Nghĩ vậy, anh khẽ mỉm cười, cất bước đuổi theo cô.

Con đường lớn trong khuôn viên Đại học Sùng Kinh tràn ngập tiếng cười đùa, hòa vào bóng râm của tán cây hoè phía trên. Ánh nắng chuyển từ sáng sớm sang giữa trưa dịu nhẹ và không gay gắt, xuyên qua kẽ lá, làm bừng sáng những bờ vai trong bộ áo tốt nghiệp màu đen.

Diệp Phục Thu nhìn chàng trai bên cạnh, bỗng muốn biết thêm về những khoảng thời gian mà cô chưa từng tham gia trong cuộc đời Kỳ Tỉnh. “Hồi đại học anh học giỏi lắm đúng không? Khi tốt nghiệp anh là sinh viên đại diện lên phát biểu à?”

“Không.” Kỳ Tỉnh trả lời.

Cô nghi ngờ: “Không ngờ đấy.…..”

Anh nghiêng đầu, mái tóc đen dưới ánh nắng lộ ra sắc nâu vàng, đồng tử cũng phản chiếu ánh nắng trong suốt như hổ phách, tỏa ra sức hút không thể rời mắt.

“Anh là người không thích xuất đầu lộ diện.”

Diệp Phục Thu: “.…..”

Có quỷ mới tin anh.

Kỳ Tỉnh nhìn vẻ mặt bất lực của cô, hài lòng khi trêu chọc xong, anh lại nói: “Giáo sư của anh luôn muốn giữ anh ở lại trường, nhưng anh vẫn nộp đơn vào Harvard.”

“Ông ấy giận quá gạch luôn tên anh khỏi danh sách đại diện sinh viên và không hề vui chút nào.”

Diệp Phục Thu: “……”

Ok, cái lý do này còn vô lý hơn.

Ai mà tin nổi giáo sư Đại học Sùng Kinh lại hẹp hòi thế chứ!!

Sinh viên của mình có thể trúng tuyển Ivy League, đó là chuyện đáng tự hào biết bao.

Cô liếc nhìn Kỳ Tỉnh, âm thầm trách: “Anh đừng có ra ngoài bôi xấu giáo viên Đại học Sùng Kinh của chúng ta nữa, mở miệng ra là nói linh tinh.”

Kỳ Tỉnh lười biếng khoác tay lên vai cô, dường như đang hồi tưởng về giáo viên của mình, cười khẽ: “Lão đó chẳng bận tâm mấy chuyện này đâu.”

Diệp Phục Thu nhìn ra được mối quan hệ giữa anh và các giáo viên khá tốt nên chỉ đùa vài câu cho qua.

Người này không rảnh rỗi đến mức đi khắp nơi nói xấu ân sư của mình.

“Vậy thưa anh Kỳ, người không thích xuất đầu lộ diện,” Diệp Phục Thu lấy bản thảo phát biểu của mình ra, lật qua vài trang, nhìn anh: “Hôm nay hãy nhìn bạn gái anh xuất hiện tỏa sáng nhé.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô bây giờ, tự tin và rực rỡ, cảm giác ngứa ngáy từ cổ họng lan đến đáy lòng, khóe mắt anh cong lên: “Được thôi.”

“Xong rồi, bạn gái anh giỏi quá, lại thấy tự ti rồi.”

“Sau này phải tranh thủ kiếm tiền thôi, không thì làm sao xứng với cô Diệp đây.”

Tâm trạng sáng nay bị những bất ngờ làm xao động, cũng được xoa dịu qua từng câu trêu đùa thường ngày của anh.

Diệp Phục Thu nghe anh nói thì cúi đầu nén cười, tiếng cười vang lên trong trẻo như chuông gió.

………….

Lễ tốt nghiệp bắt đầu đúng 9 giờ rưỡi tại sân vận động số một, hàng ngàn sinh viên tốt nghiệp đều hội tụ lại đây, những bóng dáng trong lễ phục tốt nghiệp đen kịt tựa như một lá cờ màu xám đen đang phấp phới.

Lần này, có ba sinh viên xuất sắc được mời lên phát biểu, họ đến từ các lĩnh vực khác nhau và đều là những đại diện xuất sắc trong các lĩnh vực và đóng góp nổi bật cho xã hội.

Hai người kia đều là nhân vật lớn, Diệp Phục Thu cảm thấy bất an, có lẽ vì những việc cô làm trên mạng xã hội đang gây chú ý nên mới được các thầy cô để mắt tới.

Cô không cách nào giống hai được người kia chia sẻ kinh nghiệm thành công sau khi bước vào xã hội. Sau khi đọc xong bài phát biểu soạn sẵn, cô nhìn hàng ngàn sinh viên bên dưới và nói thêm: “Hồi học mẫu giáo thì thấy giờ nghỉ trưa thật nhàm chán, tiểu học thì thấy sách vở khô khan, còn ở cấp hai và cấp ba lại phải chật vật đối phó với đủ các môn học.”

“Rồi khi vượt qua kỳ thi tốt nghiệp và vào Đại học, mỗi ngày chúng ta lại phải đối mặt với áp lực học chuyên ngành, dường như mỗi giai đoạn của cuộc đời đều đầy ắp những phiền toái không đếm xuể.”

“Tôi cũng vậy, trong cuộc sống những khó khăn dường như chẳng để tôi có chút thời gian thở.”

“Nhưng tôi biết rằng, nếu dừng lại ở đây, lý tưởng và tự do mà tôi theo đuổi sẽ hoàn toàn xa rời tôi.” Diệp Phục Thu nhìn xuống bên dưới, như muốn tìm lại hình bóng mình trong lễ phục tốt nghiệp của hai năm trước rồi bất chợt mỉm cười: “Cuộc đời không có cách giải chính xác, cũng không có hồi kết chuẩn mực, nhưng chỉ cần tiếp tục bước đi thì con đường phía trước sẽ luôn rộng mở.”

“Mong các bạn học đều đủ sức đi hết con đường này và tận hưởng được những phong cảnh tuyệt đẹp trên hành trình ấy.”

“Chúng ta hẹn gặp lại nhau ở điểm cuối hành trình nhé.”

Khi Diệp Phục Thu vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên những tràng pháo tay rền vang như sấm dậy.

Có lẽ cô không phải là người có thể chỉ cho họ con đường chính xác nhất hôm nay, nhưng lại là người đồng cảm nhất với tâm trạng của những sinh viên trẻ còn bỡ ngỡ này.

Sau khi cúi chào, cô vội vàng rời khỏi sân khấu, nhất thời vẫn chưa quen với ánh nhìn ngưỡng mộ và tiếng reo hò của nhiều người như vậy.

Tuy nhiên, khung cảnh cô vừa nhìn thấy từ trên sân khấu, cô đã ghi nhớ thật kỹ.

Sau khi rời sân khấu Diệp Phục Thu trò chuyện một lát với giáo sư và các đàn em, rồi lấy một chai nước tìm nơi mát mẻ ngồi nghỉ, bởi công việc của cô đã xong.

Buổi trưa, mặt trời nóng như đổ lửa, may mắn hôm nay có mây thưa và gió nhiều, ngồi dưới bóng cây cô cảm thấy rất dễ chịu.

Cô đang nhấp từng ngụm nước nhỏ, bỗng có ai đó dùng mũi giày khẽ chạm vào chân cô. Diệp Phục Thu ngoảnh lại thì suýt nữa đụng phải khuôn mặt lớn của Kỳ Tỉnh, cô giật mình đến suýt sặc nước.

Cô nhìn về chỗ anh đứng lúc đầu rồi lại nhìn anh: “Anh lẻn qua đây từ lúc nào thế, sao một chút tiếng động cũng chẳng có vậy hả.”

Kỳ Tỉnh khoanh tay dựa vào thân cây, nhờ lợi thế chiều cao vượt trội nên dù chỉ tựa nghiêng, khi cúi đầu anh vẫn như một ngọn núi lớn phủ xuống một vùng bóng râm rộng.

Anh liếc nhìn về phía sân khấu: “Cô Diệp đứng cao thế, sao nhìn thấy một người nhỏ bé như anh được.”

Diệp Phục Thu cũng bắt chước anh khoanh tay, bật cười chế giễu: “Kỳ Tỉnh, đủ rồi đấy, cứ mỉa mai từng câu một như thế làm gì?”

Kỳ Tỉnh không vòng vo, anh đút hai tay vào túi quần: “Vừa rồi có nhiều người vỗ tay cho em như thế, cảm giác thế nào?”

Cô lắc đầu: “Cảm giác sắp xấu hổ chết mất, người thì cứng đờ, cực kỳ không thoải mái.”

Anh bật cười nhớ lại, nói: “Trước đây chẳng phải em nói muốn một ngày được tất cả mọi người ngưỡng mộ sao, giờ em đã làm được rồi đấy.”

“Nếu đổi lại là anh, anh sẽ đứng đó, giơ cao hai tay, đường hoàng đón nhận những tiếng hoan hô,” Kỳ Tỉnh làm động tác minh họa, nhắm mắt lại, vô cùng ngạo mạn: “Để họ biết rằng, đúng rồi, sùng bái tôi là điều đúng đắn đấy.”

Diệp Phục Thu bật cười trước sự lố lăng của anh, sợ bị người khác nhìn thấy thì mất mặt nên cô ghé lại gần và nhanh chóng hạ tay anh xuống: “Anh làm gì vậy? Bị thần kinh à? Sắp 30 rồi mà bệnh trẻ trâu vẫn chưa khỏi sao?”

Thực ra, trong suốt khoảng thời gian này, cô chưa ngừng cười, sự căng thẳng khi vừa rời sân khấu cũng dần được giải tỏa.

Cô vừa tiến lại gần, Kỳ Tỉnh tiện tay ôm lấy eo đối phương, anh lau mồ hôi trên đầu mũi cho cô, nghiêm túc khen ngợi: “Nói rất hay, hơn gấp vạn lần hai lão sếp nhạt nhẽo trước đó.”

Anh có thể dám không phục bất kỳ ai, cũng sẽ dám chỉ trích bất kỳ ai, nhưng cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đâu dám nói những lời ngông nghênh đó.

“Người ta là nhân vật lớn, đừng dẫm người ta để nâng em lên.” Diệp Phục Thu khẽ vỗ nhẹ vào môi anh.

“Anh có nói gì sai đâu, em không thấy sinh viên ở dưới nản như nào sao? Lễ tốt nghiệp là ngày của các em ấy, ngày vui vẻ như vậy sao thích nghe dạy với chả bảo chứ.”

Kỳ Tỉnh nói xong thì nắm lấy tay cô chạm vào môi anh và hôn nhẹ, ánh mắt cố tình hạ thấp: “Còn nữa, sao em lại đánh vào môi anh?”

Ngón tay bị anh hôn đến ngứa ngáy, Diệp Phục Thu mỉm cười: “Sợ anh nói linh tinh làm phật lòng người khác, chủ yếu là đừng liên lụy tới em.”

Tuy nhiên, cô thật sự đồng ý với những gì anh nói, những bài diễn văn mang tính giáo huấn không hợp với không khí của ngày hôm nay, cũng không thể được sự công nhận của các sinh viên.

“Phật lòng á?” Kỳ Tỉnh khẽ cười khẩy: “Kể cả nói thẳng trước mặt, bọn họ cũng chẳng dám giận đâu.”

Anh là Kỳ Tỉnh đấy.

“Anh đã nói rồi, dù em làm gì cũng có anh đứng phía sau chống đỡ cho em mà.”

Diệp Phục Thu nắm lấy tay anh: “Hôm nay không cần anh chống đỡ, nhiệm vụ của em đã xong rồi.”

Cô thoáng nghĩ: “Không cần thay em chống đỡ, nhưng cần anh thanh toán cho em đó.”

Diệp Phục Thu còn có rất nhiều tiếc nuối chưa thực hiện được cùng anh tại Đại học Sùng Kinh. Cô kéo tay anh rời khỏi bóng cây, nheo mắt dưới ánh nắng và nói: “Đàn anh Kỳ, mời em ly cà phê đi.”

“Quán cà phê Mặc Tích, anh từng nói là rất ngon, em muốn thử.”

Ba năm học tại Đại học Sùng Kinh không có anh, vô số lần cô bước vào quán cà phê Mặc Tích, gọi một ly americano hương cam mà anh từng khen ngon, cố dùng vị đắng của cà phê để kìm nén nỗi đau trong lòng, dùng vị ngọt thanh của cam để níu giữ những điều tốt đẹp đã mất.

Những nơi anh từng đi qua, những thứ anh từng nhắc đến, tất cả như những chất xúc tác kéo dài giấc mơ đẹp ấy.

Cô bất chấp những di chứng, hết lần này đến lần khác cho thêm vào ly và uống cạn để kéo dài sự sống trong chốc lát.

Kỳ Tỉnh nhìn cô, ngạc nhiên vì hai người luôn vô tình nghĩ đến cùng một điều, dưới ánh nắng gay gắt làm da ngứa ngáy, anh nắm chặt tay cô, để mặc cô kéo mình đi.

Anh cong môi cười: “Được thôi, hôm nay để đàn anh mời.”

Diệp Phục Thu được anh dỗ đến vui vẻ, hai tay nắm lấy một tay anh kéo anh đi nhanh hơn, một cử chỉ hành vi đầy nét ngây thơ của thiếu nữ.

“Đàn anh gì mà đàn anh, anh nói trơn tru như vậy mà không biết ngượng à.”

Nghe vậy, Kỳ Tỉnh bước nhanh vài bước đến bên cô, cúi đầu nói đầy hung dữ: “Anh không biết ngượng sao? Vậy sao khi em gọi Vinh Minh là đàn anh, em lại không nghĩ anh ta sẽ ngượng?”

“Diệp Phục Thu, em đúng là tiêu chuẩn kép đấy.”

Diệp Phục Thu im lặng nhìn anh vài giây, sau đó bật cười: “Anh đang ghen linh tinh cái gì thế?”

“Cập nhật chút thông tin cho anh nhé, trong nửa năm anh mai danh ẩn tích, đàn anh Vinh người ta đính hôn rồi.”

Kỳ Tỉnh ngẩn ra một lát rồi nhìn cô, có chút bất ngờ, sau đó nhận xét: “Anh ta chịu thua cũng nhanh thật.”

“Gì chứ, người ta là gặp được người phù hợp hơn thôi mà.” Cô đính chính.

“Mới bị em từ chối mà đã nhanh chóng tìm được người để đính hôn, anh nghĩ mấy lời khẳng định trước đây của anh ta chắc chắn hơn phân nửa chỉ là lời nói suông thôi.”

Kỳ Tỉnh chẳng để tâm đến cảnh đẹp của khuôn viên trường xanh mát trước mắt, ánh mắt anh chỉ dán vào cô, khẽ cười nhạo: “Thấy không, đến cuối cùng chỉ có anh mới không thể thiếu em.”

Diệp Phục Thu buông tay anh ra, kiễng chân, hai tay nâng mặt anh, ghé sát để trong mắt cô tràn ngập bóng dáng Kỳ Tỉnh, đôi mắt cong như cánh hoa đào: “Phải, phải, anh là người có tư cách nhất.”

Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ tay cô, nhướng mày: “Tư cách gì?”

Cô kìm nén cười, bổ sung: “Làm chó của em.”

Anh vừa tức vừa buồn cười.

Diệp Phục Thu vuốt nhẹ cằm anh như v**t v* một chú chó, cười trong trẻo.

“Nói thật, em không biết anh sẽ trở về, ban đầu em định sau khi làm xong việc ở Sùng Kinh sẽ về tham dự tiệc đính hôn của đàn anh Vinh đấy.”

Hai người tiếp tục bước đi dọc con đường trên sân vận động.

“Em đi dự tiệc đính hôn của anh ta? Thích hợp không?” Kỳ Tỉnh hỏi.

Diệp Phục Thu ngạc nhiên: “Tại sao lại không? Chẳng lẽ anh cũng nghĩ em và đàn anh từng cân nhắc nhau thì nên tránh né sao?”

Cô nghiêng đầu thở dài: “Được rồi, thực ra em cũng từng nghĩ vậy và đã cân nhắc rất lâu. Cuối cùng, đàn anh nhấn mạnh rằng chúng em là bạn bè rất quan trọng, nhiệt tình mời em vài lần đến chơi, nên em mới đồng ý.”

“Đây là ngày vui của người ta, em chỉ sợ sẽ khiến người khác nghĩ ngợi, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của đàn anh.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, thấy khuôn mặt cô lúc dưới bóng râm, lúc lại đón ánh sáng: “Em lo lắng chuyện này à?”

“Chẳng lẽ anh nói không phải về chuyện này sao?” Cô ngạc nhiên.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ý anh là, em cứ thế mà tham dự tiệc đính hôn của người ta, cô dâu không thấy khó chịu sao?”

Diệp Phục Thu: “Tại sao?”

Kỳ Tỉnh: “Ai mà muốn trong tiệc đính hôn của mình lại xuất hiện một đại mỹ nhân khuynh thành cướp mất sự chú ý chứ?”

Diệp Phục Thu lập tức cười phá lên, đập anh một cái: “Không đứng đắn gì cả!”

Quán cà phê Mặc Tích khá gần cổng trường, hai người vừa đi vừa nói đùa, tuy chậm nhưng chẳng ai thấy con đường này dài.

Kỳ Tỉnh quay lại chủ đề chính: “Anh trở về không làm ảnh hưởng đến em làm việc của em đâu, nên về khi nào thì về.”

“Chỉ là thêm một người bạn nam thôi mà.”

Diệp Phục Thu: “Hả?”

Anh định làm gì đấy.

Anh chỉ vào mình: “Anh cũng muốn đi.”

Cô lập tức từ chối: “Không được, em không có ý định dẫn anh đi.”

Kỳ Tỉnh hơi ngạc nhiên, anh không chuẩn bị tâm lý bị từ chối: “…… Lý do là gì?”

Diệp Phục Thu liếc mắt nhìn hoa cỏ bên đường, nghi ngờ rằng chỉ số thông minh và cảm xúc của Kỳ Tỉnh đôi lúc không hoạt động: “Xin anh đấy đại ca ơi, mấy tháng trước anh còn đối đầu với đàn anh, giờ lại đến chúc mừng anh ấy, không thấy giống gây chuyện à?”

Chưa kể.

Cô liếc nhìn chàng trai của mình, chỉ với vẻ ngoài này, dù không nói lời nào mà chỉ làm người gỗ thì khi xuất hiện cũng là tâm điểm của cả buổi.

Đàn anh mới là nhân vật chính trong ngày hôm đó, đừng làm khó người ta nữa.

Từ “gây chuyện” vừa thốt ra, dường như Kỳ Tỉnh tìm được vai trò chính xác, anh nở nụ cười ranh mãnh quen thuộc, có vẻ hài lòng.

“Anh sẽ chúc mừng anh ta vì đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.”

“Gì cơ?”

“l*m t*nh địch của anh, từ bỏ sớm mới là khôn ngoan.”

Diệp Phục Thu gật đầu: “Nếu anh nói thế, em lại càng không thể dẫn anh đi được.”

Kỳ Tỉnh kéo cô vào lòng, cúi đầu mỉm cười.

Đúng lúc đó, hai học sinh đi ngang qua nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, Diệp Phục Thu là người nhận ra trước nên vỗ nhẹ Kỳ Tỉnh, dùng cằm ra hiệu, nói nhỏ: “Có người đang nhìn anh kìa.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn, nghiêng đầu: “Chẳng lẽ không phải đang nhìn em sao?”

Hai người nhìn nhau, đều nghĩ đối phương là người được nhìn.

Nhưng ngay giây sau, hai sinh viên mặc áo cử nhân rụt rè tiến lại gần, khẽ hỏi: “Chào anh… Xin hỏi anh có phải là Kỳ Tỉnh không?”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn họ.

Diệp Phục Thu sững lại một chút, chỉ vào anh: “Các em quen anh ấy à?”

Cô nhớ rằng Kỳ Tỉnh không thích xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn hay bài báo nào mà.

Nhận được câu trả lời xác nhận, hai sinh viên lập tức phấn khích, gật đầu nói: “Sao lại không biết được! Bọn em là sinh viên khoa Kinh tế, ảnh của đàn anh Kỳ vẫn được dán ở bảng thông báo cựu sinh viên xuất sắc đến giờ luôn đó!”

“Thầy của bọn em cũng là giáo sư Trịnh, trong lớp lúc nào ông ấy cũng kể về những thành tích của anh khi còn ở Đại học Sùng Kinh,” một nam sinh nhìn Kỳ Tỉnh với ánh mắt lấp lánh: “Đừng nói là khóa của bọn em, chắc cả mấy khoa Tài chính đều sùng bái anh!”

“Những quyển sổ tay anh để lại trong phòng tự học của khoa Tài chính được mấy thế hệ sinh viên chép tay học theo, bài luận văn song bằng mà anh học cũng thành chuẩn mực luôn.”

“Diễn đàn trường đến giờ vẫn còn những cuộc thảo luận về anh.”

Một nữ sinh đùa rằng: “Đàn anh, anh đã tốt nghiệp bảy tám năm rồi, nhưng các bạn học vẫn luôn cho rằng anh là nam thần số một qua các thời kỳ của Đại học Sùng Đại đó ạ.”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Em đã từng xem những bài đăng về anh chưa?”

Diệp Phục Thu xoa xoa trán, “À… Em, em bình thường bận rộn nên ít xem diễn đàn.”

Thực ra, những bài đăng về anh, cô đều đã lưu lại và xem đi xem lại nhiều lần.

Anh gật đầu như đã hiểu: “Thật đáng tiếc.”

“Lẽ ra em nên xem kỹ người ta khen anh thế nào, cho việc em đá anh những 6 năm.”

Hai sinh viên: “……?”

!Hả?!

Chúng tôi vừa nghe thấy gì vậy!!!?