Giở Trò

Chương 88: Ngoại truyện – Kỳ Tỉnh ghé sát đầu lại xác nhận: “Cho phép anh làm loạn sao?”



Nghe thấy câu nói đó, Diệp Phục Thu trừng mắt kinh ngạc.

Đại ca, anh thực sự muốn nói to mấy lời như này trước mặt các bạn học sao!

Hai sinh viên liếc nhìn nhau đầy khó hiểu.

Hóa ra đại thần cũng phải ngoan ngoãn làm l**m cẩu* cho đàn chị xinh đẹp trong chuyện tình cảm!!

(*l**m cẩu “舔狗” : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

Sáu năm, không ngờ đàn anh Kỳ Tỉnh lại là người nặng tình trong chuyện tình cảm như vậy.

Phải về lên diễn đàn để chia sẻ tin tức nóng hổi này ngay!

Không biết bao nhiêu nữ sinh từng thầm yêu đàn anh Kỳ Tỉnh sẽ mất đi hy vọng chỉ sau một đêm.

Diệp Phục Thu nghiêng đầu, ánh mắt đầy trách móc nhìn anh.

Mặt Kỳ Tỉnh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang một vẻ kiêu hãnh kỳ lạ.

Một trong hai sinh viên sớm thoát khỏi sự ngạc nhiên, cười nói: “Chúc đàn chị và đàn anh hạnh phúc! À, đàn anh, có thể cho chúng em xin chữ ký và chụp ảnh chung được không……? Thật sự đã sùng bái anh từ lâu lắm rồi.”

“Anh không biết đâu, trước mỗi kỳ thi chuyên ngành bọn em đều đến trước bảng thông báo đó để cầu nguyện mong anh phù hộ.”

Diệp Phục Thu:?

Thật kỳ lạ nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở đâu.

Cô sinh viên còn lại biết rõ Kỳ Tỉnh hiện giờ đã là một nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, những thứ như chữ ký hay ảnh chụp tay này không thể tùy tiện trao cho người khác, nhẹ thì bị lợi dụng để đầu cơ kiếm tiền, nặng thì có thể bị lấy chữ ký dùng làm việc xấu.

Chắc chắn Kỳ Tỉnh sẽ để tâm, không thể làm anh không vui.

Vì vậy cô ấy nói: “Chữ ký thì không cần đâu đàn anh, bọn em mang theo sổ, có thể nhờ anh viết cho bọn em một câu được không, chỉ một câu thôi ạ.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn Diệp Phục Thu rồi hỏi hai người họ: “Vừa rồi các em có nghe bài diễn thuyết của cô ấy trên sân khấu không?”

Hai người gật đầu: “Nghe rồi ạ.”

“Nói rất hay ạ.”

“Đàn chị có phải mới tốt nghiệp vài năm trước không, em nhớ từng thấy ảnh của chị trên diễn đàn trường.”

Diệp Phục Thu cong môi cười, chỉ khẽ gật đầu.

Kỳ Tỉnh nhận lấy cây bút được đưa, cúi đầu viết lên sổ của các bạn sinh viên: “Vậy thì câu này nhé.”

Nét chữ của anh thanh thoát nhưng không cẩu thả, vì được học thư pháp từ nhỏ nên bút pháp của anh vững chắc, chỉ vài nét là viết xong một câu.

Kỳ Tỉnh viết cho cả hai sinh viên cùng một câu, viết xong thì đưa bút trả lại, sau đó nắm tay Diệp Phục Thu đi về phía trước: “Anh đi trước nhé, chúc mừng tốt nghiệp.”

Diệp Phục Thu bước được hai bước thì quay đầu lại nhỏ giọng nói với hai sinh viên đang nhìn vào cuốn sổ: “Chúc mừng tốt nghiệp~”

Hai sinh viên tiễn họ rời đi, sau đó đồng loạt nhìn vào câu được viết trong sổ.

【Không ngừng bước, con đường phía trước sẽ mãi rộng mở, điểm cuối gặp lại.】

…………

Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên trên con đường nhựa, Diệp Phục Thu quay đầu lại nhìn anh: “Anh viết gì cho họ thế?”

Kỳ Tỉnh trả lời ngay: “Vợ tôi Diệp Phục Thu, cực kỳ tuyệt vời.”

Diệp Phục Thu nhấc chân đá anh một cái, cười mắng anh: “Anh dám.”

“Không tin à? Không tin anh gọi họ quay lại cho em xem.” Anh giả bộ quay đầu định đi về phía sau.

Cô vội kéo người lại: “Anh được rồi đấy! Chưa đủ mất mặt trước các đàn em hay sao? Ai mà tin anh thật sự viết mấy thứ đó chứ.”

Diệp Phục Thu chỉ tay về một hướng phía trước: “Đi nào, sắp tới quán cà phê rồi.”

Kỳ Tỉnh không trêu đùa cô nữa, anh nắm tay cô tiếp tục bước về phía trước.

“Hôm nay mở cửa không?”

“Chắc chắn mở mà.” Diệp Phục Thu nói: “Dù đang nghỉ hè, nhưng có sự kiện lớn thế này, sinh viên, giáo viên rồi cả cả phụ huynh đều có thể vào trường nên các cửa hàng trong trường chắc chắn sẽ mở cửa.”

Họ đi thêm vài bước nữa là có thể thấy quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố, Kỳ Tỉnh biết rõ ý nghĩa của quán “Mặc Tích” với hai người, cố tình hỏi: “Ba năm ở Đại học Sùng Kinh, em từng uống ở đây chưa?”

Diệp Phục Thu lắc đầu: “Chưa từng.”

Anh “Hửm?” nhẹ, rõ ràng bất ngờ: “Ba năm mà chưa uống lần nào, quán này trong trường không phải rất nổi tiếng sao?”

“Đúng vậy, nhưng mấy năm đó em làm thêm ở Starbucks, nhân viên mỗi ngày được uống miễn phí một cốc size vừa, sao phải đi nơi khác tốn tiền làm gì.”

Diệp Phục Thu nói xong, bổ sung thêm một câu quan trọng: “Hơn nữa, trước kia anh từng nói cà phê của Mặc Tích rất ngon, bảo em nhập học xong thì thử.”

Ánh mắt Kỳ Tỉnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, dưới ánh sáng đôi mắt cô đen sâu và lấp lánh.

Cô nói hơi chậm rãi: “Không muốn bước vào quán đó, vì không muốn bởi điều này mà nhớ đến anh.”

Đây chắc chắn là một câu nói đầy chua xót, nhưng Kỳ Tỉnh nghe xong lại không biểu hiện cảm xúc như Diệp Phục Thu mong đợi.

Anh ngược lại kéo dài giọng “À” một tiếng, gật đầu: “Đều tại anh, khiến em bỏ lỡ 3 năm không được uống cà phê ngon thế.”

Sự quá “Chân thành” của đối phương ngược lại khiến người nói dối như cô cảm thấy áy náy.

Diệp Phục Thu kiềm chế cảm giác chột dạ, mím môi, qua loa cho xong: “À, đúng rồi, anh biết thế là tốt, đi nào, hôm nay để em thử xem cà phê này ngon đến mức nào.”

Ánh mắt sắc sảo của Kỳ Tỉnh lướt qua khuôn mặt cô, cười mà không nói gì.

“Đi.”

Bước vào quán cà phê Mặc Tích, Diệp Phục Thu bị choáng ngợp bởi cách trang trí quen thuộc trong tiệm, như thể những ký ức về thời sinh viên một mình vật lộn nơi đây đang lần lượt hiện về trước mắt.

Cô giả vờ xa lạ đưa mắt nhìn xung quanh rồi bước đến quầy gọi món, quay sang Kỳ Tỉnh: “Anh có gợi ý gì không?”

Thực ra người thật sự đã lâu không ghé đến đây chính là Kỳ Tỉnh. Anh liếc nhìn thực đơn rồi nói: “Thực đơn cà phê đã được đổi mới, có không ít món mới, nhưng may là vài món cổ điển từng uống qua vẫn còn.”

Anh nói với nhân viên phục vụ: “Một ly americano hương cam và một ly Latte rượu Rum, cả hai đều ít đá.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, mỉm cười nói với họ: “Hiện quán có chương trình ưu đãi ngày tốt nghiệp, nếu đăng ký thành viên bằng số điện thoại mới có thể miễn phí một ly. Hai vị có cần không?”

Kỳ Tỉnh dựa hờ vào quầy, quay sang nhìn vào Diệp Phục Thu: “Anh là hội viên cũ rồi, vừa hay em chưa từng tới đây, nhân tiện đăng ký một cái đi.”

“Hội viên bạch kim của quán Mặc Tích – Diệp Phục Thu bị nghẹn lời, cô gượng cười, lấy điện thoại ra một cách cứng ngắc: “…… Chúng ta, nhất thiết phải tận dụng ưu đãi này sao?”

“Anh là cậu chủ Kỳ, anh tốn thêm tiền một ly nữa thì có sao đâu.”

Câu nói này của cô đã để lộ manh mối nhưng Kỳ Tỉnh vẫn giả vờ không hiểu, còn cố ý vặn vẹo: “Có ưu đãi thì tại sao không tham gia, sống trên đời chẳng phải nên tính toán chi li từng chút sao?”

Anh mỉm cười rồi chạm khẽ vào vai cô: “Chính em đã dạy anh mà.”

Nói xong, Kỳ Tỉnh không cho Diệp Phục Thu cơ hội mà trực tiếp đọc số điện thoại của cô cho nhân viên phục vụ.

Sau khi nhập xong số điện thoại, nhân viên phục vụ ngạc nhiên, ngẩng đầu nói: “Cô gái này đã là hội viên của quán rồi, hơn nữa mức tiêu dùng cũng không hề thấp đâu.”

“Hai vị còn số điện thoại mới nào không? Chương trình ưu đãi này thực sự rất đáng đấy.”

Kỳ Tỉnh từ từ quay sang nhìn cô, trên mặt lộ rõ vẻ “Anh đã đoán được”.

Anh dùng giọng chậm rãi, từng chút bào mòn sự xấu hổ của cô: “Chưa từng tới đây lần nào?”

“Không muốn vì chuyện này mà nhớ đến anh sao?”

“Hửm?”

Diệp Phục Thu chỉ muốn tìm một vết nứt mà giả vờ c.h.ế.t: “.…..”

Xin lỗi được chưa!!

…………

Vài phút sau nhân viên phục vụ mang cà phê đã làm xong ra, Kỳ Tỉnh để cô chọn một ly, cô không chút do dự chọn americano hương cam.

Công việc và cuộc sống đều không ở thành phố Sùng Kinh, lần này rời đi không biết bao giờ mới có dịp quay lại trường lần nữa.

Diệp Phục Thu muốn ghi nhớ thật kỹ hương vị của ly cà phê này.

Hai người không ngồi uống tại quán mà cầm cà phê ra ngoài, cô thổi nhẹ cho nguội rồi tiếp tục đi dạo quanh khuôn viên trường.

Sau vị đắng là sự ngọt ngào lưu luyến mãi không tan, đó chính là điểm đặc biệt của americano hương cam ở đây. Diệp Phục Thu nhấm nháp cà phê, ngắm nhìn cảnh sắc mùa Hè xung quanh, nói: “Hồi trước còn đi học, mỗi ngày đều tìm đủ cách đi đường tắt để tiết kiệm thời gian, bận đến tối tăm mặt mũi.”

“Không hề nhận ra là trong trường còn nhiều con đường nhỏ mình chưa từng đi qua, mà phong cảnh lại đẹp thế này.”

Trường Đại học Sùng Kinh với diện tích thuộc top đầu cả nước, hầu hết sinh viên đều tự trang bị một chiếc xe đạp nhỏ, bốn năm học chỉ hoạt động trong một khu vực cũng là chuyện bình thường.

Cô mải mê tận hưởng cảnh vật xung quanh, còn Kỳ Tỉnh lại chỉ chú ý đến đôi giày cao gót năm sáu phân của cô cứ phát ra tiếng lộc cộc không ngừng.

Anh kéo cô lại: “Đi lâu vậy rồi, giày này có làm em đau chân không?”

“Có mệt không?”

Nếu anh không nói, cô cũng chẳng nhận ra. Phần gót chân đúng là hơi nóng rát, nhưng vì đang vui nên chút khó chịu đó sớm bị cô bỏ qua.

Diệp Phục Thu cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không sao đâu, giày chất lượng tốt mà. Chỉ là vì lâu rồi em không mang giày cao gót, da lại không quen ma sát thôi.”

“Đợi lúc về em sẽ thay giày.”

Cô có thể chịu được, nhưng Kỳ Tỉnh lại không muốn cô phải chịu: “Anh nhớ gần đây có cửa hàng tiện lợi, đi mua đôi giày khác cho em thay vào.”

Anh kéo người đang muốn đi tiếp hướng về phía cửa hàng tiện lợi, nhưng kéo mãi không được. Kỳ Tỉnh quay đầu lại, dùng ánh mắt tỏ vẻ thắc mắc.

Diệp Phục Thu đứng im, dường như không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này. Cô chỉ im lặng chỉ về phía hồ nhân tạo ở xa nói: “Bên hồ có vịt, nhiều thiên nga lắm, còn cả uyên ương và vịt con nữa.”

“Em sợ lát nữa đến thì chúng đã chạy hết rồi.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô với dáng vẻ chờ mong như thế, bất lực cười thành tiếng, trêu chọc: “Diệp Phục Thu, sao em cứ như trẻ con thế này.”

“Anh đi mua đi, bên hồ gần dốc Tình Nhân, em sẽ đợi anh ở dốc Tình Nhân.” Diệp Phục Thu cố ý dặn: “Anh mua thêm một túi bánh mì nữa nhé, em muốn cho vịt ăn.”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vào người anh hối thúc rồi tự mình quay lưng đi về phía hồ, một tay cô xách tà váy dài, một tay cầm cà phê, bước chân nhỏ nhắn đi rất nhanh. Có thể thấy rõ cô phấn khích với lũ vịt đến mức nào.

Khi Kỳ Tỉnh xách túi đồ tới nơi thì nhìn thấy vợ nhà mình đã cởi giày ra và đang nghịch ngợm với lũ vịt bên hồ.

Nước hồ lấp lánh ánh sáng, dưới ánh nắng như những tấm rèm thủy tinh lung linh chuyển động. Những con thiên nga uốn cong cổ ngủ trưa sau khi bơi lội, lũ vịt đuổi nhau nô đùa. Không ít sinh viên tụ tập quanh hồ để chơi đùa và chụp ảnh.

Diệp Phục Thu không có đồ ăn để cho vịt ăn nên chỉ cầm cỏ đuôi chó ve vẩy giả vờ dụ chúng, và lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cô buộc tóc một cách tùy tiện, vài sợi tóc mai buông lơi mềm mại rủ xuống vai, làm tăng thêm nét quyến rũ đặc biệt của một thiếu nữ đang dần trở thành một người phụ nữ.

Người vốn đã có đường nét uyển chuyển tự nhiên lại mặc váy ôm sát, lúc này đang ngồi xổm trên tảng đá ven hồ với đôi chân trần, chỉ cần im lặng ở đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Kỳ Tỉnh đặt đồ xuống và đưa túi bánh mì cô muốn cho cô: “Em lấy cỏ để dụ vịt à?”

“Nhỡ đâu chúng ăn chay thì sao……” Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên thì đột nhiên bị người vừa đến nắm lấy sau gáy và hôn xuống.

Cô bị hôn đến mức không kịp phản ứng lại.

Kỳ Tỉnh không cố tình hôn cô sâu ngay giữa chốn đông người, anh chỉ giữ sau gáy cô để cô ngửa đầu rồi chạm nhẹ lên môi cô, dùng lưỡi khẽ l**m cánh môi cô, chỉ hai ba lần rồi dừng lại.

Anh mở mắt, nhìn đôi môi ướt át của cô gái trước mặt do mình gây ra, cảm thấy rất hài lòng.

Nụ hôn cách biệt đã nửa năm này, rõ ràng không đủ để xoa dịu hết nỗi nhớ nhung, nhưng trong khung cảnh hiện tại đây là mức độ vừa đủ để trái tim cô ngập tràn vị ngọt như mật ong.

Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đong đầy cảm xúc.

Diệp Phục Thu vịn vào cánh tay anh, giọng nói trở nên mềm mại hơn sau nụ hôn: “…… Anh làm gì vậy, đột ngột thế?”

“Thấy bạn gái mình xinh quá, không kìm được.” Kỳ Tỉnh dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào môi cô, giọng nói trầm ấm vui vẻ: “Đột nhiên nhớ ra hôm nay gặp còn chưa hôn em.”

Cô mở gói bánh, bẻ một ít vụn bánh mì ném xuống mặt hồ, mím môi cố nhịn cười: “Thôi được rồi, hôm nay đặc cách cho anh làm loạn một lần.”

Kỳ Tỉnh nghe thấy vậy thì như chú chó sói dựng tai lên ghé sát lại nói nhỏ xác nhận: “Cho phép anh làm loạn thật à?”

Diệp Phục Thu biết người này lại bắt đầu hiểu sai, vội vàng chớp mắt sửa lại: “Phải, chỉ là cho phép anh vừa rồi hôn em giữa chốn đông người thôi.”

“Anh đừng nghĩ linh tinh thêm gì khác nhé.”

Anh chẳng để ý những lời đó, cúi người, luồn tay qua dưới đầu gối cô, chẳng nói chẳng rằng bế ngang eo cô lên.

Diệp Phục Thu giật mình, vội đưa tay ôm lấy cổ anh, bánh mì rơi xuống đất, lũ vịt thấy thế thì lao tới nhặt ăn.

Hồ của trường rất rộng, những người dạo chơi quanh hồ có ở khắp nơi, nhưng riêng khu vực dốc Tình Nhân lại là điểm chụp ảnh hot của các sinh viên tốt nghiệp. Thế là, khi bọn họ nhìn thấy cảnh chàng trai quá mức đẹp trai và quý phái bế cô gái xinh đẹp không mang giày lên kiểu công chúa, suýt chút nữa không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.

Dưới ánh nắng vàng lấp lánh trên làn nước trong xanh những thiên nga cúi đầu, trên dốc Tình Nhân của khuôn viên trường cặp trai tài gái sắc này đang đóng phim thần tượng gì trước mặt họ vậy?!

Cảm nhận được nhiều người đang nhìn họ, Diệp Phục Thu ôm lấy cổ anh, cô chỉ muốn vùi luôn mặt vào ngực anh, tay phía sau liên tục đấm lưng anh: “Nhiều người đang nhìn thế này, anh cố tình phải không?”

“Anh cố tình gì cơ?” Kỳ Tỉnh liếc nhìn đôi chân trắng nõn co lại vì ngại ngùng của cô trên tay mình, nói bằng giọng điệu rất đàng hoàng: “Em không mang giày, bắt anh để em đi chân trần trên cỏ về à?”

“Vậy thì cần gì người bạn trai là anh nữa chứ.”

Nói xong anh đã bế người quay trở lại chỗ để đồ, Kỳ Tỉnh đặt cô xuống ghế dài, xé nhãn đôi dép mềm vừa mới mua rồi quỳ một gối giúp cô mang vào.

Bất kể điều kiện kinh tế, địa vị xã hội trước đây hay bây giờ, Diệp Phục Thu vẫn là người không quen được người khác phục vụ. Hễ ai chăm sóc cô quá mức, cô sẽ cảm thấy ngại, phần lớn thời gian đều thích tự mình làm mọi thứ.

Ví dụ như dịch vụ của nhà hàng Haidilao quá nhiệt tình, nếu không phải bạn bè yêu cầu thì bình thường cô chắc chắn không chủ động bước vào.

Tuy nhiên cô lại vô cùng tận hưởng sự chăm sóc của Kỳ Tỉnh. Dường như điều này đã khắc sâu vào tận xương tủy, cô thích nhìn anh cúi đầu vì mình, âm thầm làm những việc thường nhật không thể nào bình thường hơn và chỉ bộc lộ dáng vẻ này trước mặt cô.

Kỳ Tỉnh ở bên cô một cách chân thực và tự nhiên như vậy khiến Diệp Phục Thu cảm thấy yên lòng.

Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ chân cô, thấy gót chân cô ửng đỏ, anh ấn vào vài chỗ rồi ngẩng đầu hỏi: “Đau không? Có cảm giác ê ẩm không?”

Diệp Phục Thu lắc đầu: “Em đã nói không sao rồi, đừng lo. Thật ra đi dép thoải mái hơn giày cao gót nhiều.”

Nói xong, cô cười rồi khẽ đung đưa đôi chân, để lộ nét nghịch ngợm.

Kỳ Tỉnh ngồi xuống bên cạnh cô, nâng cốc latte của mình uống một ngụm: “Anh nhớ trước đây không có thiên nga.”

Diệp Phục Thu nâng cốc cà phê Americano của mình lên, lắc nhẹ phần đá còn lại trong cốc: “Chắc sau khi anh tốt nghiệp thì trường mới nuôi. Vào mùa Đông chúng sẽ được đưa vào trong, vậy nên chỉ mùa Xuân và Hè mới thấy chúng trên hồ.”

Cô nghiêng đầu, nhìn vào đường nét góc nghiêng của Kỳ Tỉnh.

Khung cảnh ấm áp và yên bình thế này là điều cô từng mơ tưởng suốt bốn năm học đại học ở đây.

Mơ tưởng, cũng là vọng tưởng.

Hôm nay được anh đi cùng dạo quanh trường một cách trọn vẹn như thế này, đã bù đắp không biết bao nhiêu tiếc nuối.

“Nghĩ gì vậy?” Kỳ Tỉnh nhìn về phía trước, hỏi.

Ánh mắt của Diệp Phục Thu dừng lại trên từng góc cạnh gương mặt anh, nhìn đến mức hơi ngẩn ngơ, giọng nói chậm rãi: “Đang nghĩ, latte rượu Rum của anh có ngon không.”

Cốc trong tay Kỳ Tỉnh vẫn còn khoảng một nửa, nhưng anh lại nói: “Nhưng anh uống hết rồi, phải làm sao đây.”

Anh nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong veo đầy cuốn hút của cô.

Ý nghĩa ẩn trong ánh mắt giao nhau ấy, cả hai đều hiểu rõ.

Kỳ Tỉnh cúi xuống, Diệp Phục Thu vòng tay ôm lấy vai anh.

Cây hoè xanh tốt, tán lá dày đan xen tạo nên một bóng râm lớn, lay động, che phủ để cho đôi tình nhân đang chạm môi nhau có một không gian dịu mát.

…………

Gần trường Đại học Sùng Kinh có một công viên trung tâm. Vào mùa Xuân và mùa Thu, không ít cư dân thường đến đây dã ngoại vào cuối tuần.

Có một khu vực được phép lái xe vào, lúc này là thời điểm giữa trưa chuyển giao sang buổi chiều. Vào mùa Hè oi ả, trong công viên gần như không có ai đến tránh nóng, cũng bởi vậy mà chiếc xe Land Rover to lớn ẩn mình trong khu rừng nhỏ cũng chẳng ai để ý.

Gió thổi làm lá cây xào xạc, chuyển động tự nhiên ấy che lấp đi những hành động táo bạo và ngượng ngùng dưới tán cây.

Chiếc xe địa hình cao lớn đứng yên, nhưng thỉnh thoảng lại khẽ lắc lư dưới tán cây, tạo nên những hình ảnh mờ ảo trông thật quyến rũ và mập mờ.

Đôi dép trên chân Diệp Phục Thu đã bị hất ra từ lúc anh bế cô lên ghế lái. Lúc này, cô ngồi đối mặt trên người anh, phần thân trên mềm nhũn gần như ngã vào lòng anh, các ngón chân không nhịn được co quắp lại vì toàn thân run rẩy.

Sau nụ hôn bên hồ, cả hai đều không thể kiềm chế cảm xúc. Để tránh gây chú ý quá mức, Diệp Phục Thu chủ động yêu cầu rời đi. Kỳ Tỉnh vội vã bế cô lên xe, không kịp đợi về khách sạn, anh lái xe thẳng vào công viên gần đó.

Nửa năm trước, khi cả hai còn bên nhau mỗi ngày, những chuyện thế này cơ bản là không thể kiềm chế được. Anh gần như vài phút lại muốn hôn cô một lần, huống chi là những đêm dài khiến cô không thể ngủ yên.

Ánh sáng màu xanh trong khoang xe đan xen, khiến những tiếng hôn vốn dĩ chỉ thuộc về đêm tối nay lại mang một sắc thái hoàn toàn khác biệt.

Sau nửa năm xa cách, nỗi nhớ dành cho nhau của họ gần như không thể diễn tả bằng lời. Chỉ có sự tiếp xúc trực tiếp, sự gần gũi mãnh liệt nhất, họ mới có thể bày tỏ phần nào cảm xúc.

Cả hai không có ý định để ngày hôm nay trôi qua một cách bình thường, vốn nghĩ sẽ đợi đến tối.

Không ngờ rằng món khai vị như ly champagne lại diễn ra ngay trong chiếc xe ở công viên này.

Nhưng cũng không tệ.

Chỉ trong vài phút, bộ đồ chỉnh tề của cả hai đã trở nên nhăn nhúm, lộn xộn. Cô vòng tay ôm cổ anh, vô tình làm bung cúc áo sơ mi của anh. Nhịp tim nặng nề, dồn dập từ lồng ngực Kỳ Tỉnh làm tê dại đầu ngón tay cô, sự cuồng nhiệt của anh rõ ràng là chất xúc tác hoàn hảo nhất.

Điều hòa trong xe vẫn đang hoạt động, nhưng giữa cơn sóng tình, tác dụng của nó dường như bị giảm đi đáng kể. Hệ thống âm nhạc trong xe vẫn phát những giai điệu RnB nhẹ nhàng, sâu lắng, cực kỳ lãng mạn.

Loa âm thanh vòm cao cấp trên chiếc xe phát những ca khúc RnB tiếng Anh trữ tình, lúc mờ lúc rõ. Vị giác của Diệp Phục Thu tràn ngập hương vị latte từ miệng anh, ngọt ngào mà bỏng rát.

Má cô bị đầu mũi anh chạm khẽ, tạo cảm giác ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không ngừng căng cứng.

Đã lâu Diệp Phục Thu không hôn, vậy nên cô không theo kịp sức và nhịp điệu của anh. Đôi môi cô như hai miếng thạch bị anh m*t lấy nghịch ngợm, cắn nhẹ một chút rồi lại hút mạnh khiến miệng cô tê dại. Giữa những hơi thở gấp, một ít nước dãi chảy xuống khóe môi đầy ngượng ngùng.

Nhận ra nước dãi tràn khỏi khóe môi, cô ngượng đến đỏ bừng mắt, phát ra những tiếng rên khẽ.

Chàng trai đang nắm lấy gáy cô không định buông tha cho cô. Anh chỉ tạm rời môi cô để nhanh chóng lau đi khóe môi rồi lại áp xuống ngay giây tiếp theo.

Đôi tay Kỳ Tỉnh v**t v* sau lưng cô, như muốn an ủi nhưng cũng tràn đầy sự mời gọi.

Mời gọi cô, để mọi chuyện trên chiếc xe này không chỉ dừng lại ở nụ hôn.

Bàn tay lớn của anh đẩy cao vạt váy dài của cô, vừa hôn vừa làm dịu đi sự cảnh giác trong lòng cô.

Khi Diệp Phục Thu cảm thấy một làn hơi lạnh thoáng qua, thứ của anh đã chạm tới điểm nghịch ngợm cuối cùng.

Kỳ Tỉnh tiến vào nơi quen thuộc, một ấn——

Diệp Phục Thu lập tức ưỡn thẳng lưng, như thể có thứ gì đó vừa phá tan nóc xe.

Cô rùng mình, từ chỗ gục lên người anh đến ngồi bật dậy, cuối cùng ngả người ra sau, lưng đập mạnh vào vô lăng.

Kỳ Tỉnh nhanh tay chắn sau lưng cô, ngăn cô bị đau hoặc đụng phải còi xe, gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý.

Xương quai xanh của Diệp Phục Thu co lại, tạo thành những đường rãnh tinh tế. Mái tóc đen rối bù mà đẹp đẽ bung ra ngay khoảnh khắc cô tựa vào vô lăng, rủ xuống sau đầu và trước ngực, đồng thời để lộ chiếc cổ thiên nga kiêu hãnh của cô.

Cảnh tượng tuyệt mỹ này khiến khóe mắt và đáy lòng Kỳ Tỉnh ngứa ngáy.

Tay anh không kiềm được mà nhấn mạnh thêm.

“Xẹt——” Chiếc tất lưới của cô bị xé rách.

Làn da trắng ngần qua khe rách của tất lưới chạm trực tiếp vào ngón tay thô ráp của anh. Diệp Phục Thu khẽ run rẩy vì bị hành động và ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho bối rối.

Kỳ Tỉnh ngồi dậy, nâng hai chân cô lên, để chúng quấn lấy vòng eo săn chắc của anh.

Anh nhổm dậy, hoàn toàn ép cô vào vô lăng, giữ chặt cơ thể mềm mại trong không gian nhỏ hẹp ngột ngạt giữa anh và vô lăng.

Kỳ Tỉnh khép mắt, kết hợp sự thành kính dịu dàng và khao khát không thể kìm nén hòa làm một rồi cúi xuống hôn lên cổ cô.

Diệp Phục Thu lại run lên một lần nữa.

Vì không gian chật hẹp trong xe và tư thế hiện tại, anh không tiện cúi xuống dùng miệng để làm cô thả lỏng, nhưng anh sẽ không bỏ qua bất kỳ màn dạo đầu nào.

Kỳ Tỉnh lấy từ ngăn chứa đồ bên cạnh một hộp nhỏ mới tinh, đặt vào lòng bàn tay cô.

“Trước đây em đã hứa với anh, thử trên xe.”

“Thu Thu không quên chứ?”

Diệp Phục Thu cầm mảnh vuông nhỏ trong tay, cảm nhận hình dạng bên trong lớp nhựa, vừa lạ lẫm vừa thẹn thùng.

Anh hôn nhẹ lên cổ cô như chạm vào nước, tay dần trượt xuống.

Kỳ Tỉnh mỉm cười dỗ dành: “Trong thời gian anh giúp em giải tỏa, em giúp anh mở nó ra nhé, để dùng luôn.”

Cả người lẫn tay Diệp Phục Thu lúc này đều run rẩy vì cảm xúc mãnh liệt, sao có thể mở được thứ đó……

Hai tay cô cầm lấy mảnh vuông nhỏ, vừa định tìm mép để xé thì bàn tay người trước mặt bỗng nhiên——

Diệp Phục Thu ngửa đầu, không thốt nên lời, suýt làm rơi món đồ trên tay.

Anh quá hiểu cô, hiểu từng điểm nhạy cảm.

“Kỳ Tỉnh……” Đôi mắt cô mờ mịt, ngón chân bấm vào ghế tựa phía sau anh phát ra tiếng da ghế kêu ken két, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, lỗ chân lông như mở hết ra, hơi nóng không ngừng bốc lên.

Như thể đang sốt cao, đầu óc mơ hồ, cả người nóng bừng bừng.

“Em, em không được……” Cô lúng túng muốn nắm lấy tay anh, nước mắt như muốn trào ra, cảm xúc chực chờ trên ranh giới đỏ: “Tay anh chậm quá, tay anh……”

“Anh làm sao?” Kỳ Tỉnh lắng nghe những âm thanh đứt quãng mờ nhạt của cô, hòa cùng bầu không khí âm nhạc lan tỏa..…. Chỉ cần nhìn những biểu cảm đa dạng của cô đã khiến anh mãn nguyện.

Anh ghé sát tai đến bên môi cô, chăm chú lắng nghe: “Thu Thu muốn gì đều có thể, nhưng phải nói rõ ràng.”

Cô muốn anh chậm lại, nhưng dường như nếu chậm quá thì thứ cảm giác sôi trào nhưng chưa bùng nổ của cô sẽ chẳng bao giờ đạt được.

Diệp Phục Thu khổ sở và bất lực thở hổn hển vài tiếng, cuối cùng cựa mình vài cái, khẽ nói một câu: “Đừng.….. đừng mà.”

“Cứ như vậy.”

Kỳ Tỉnh dựa vào hõm cổ cô, lắng nghe lời bộc bạch chân thành nhưng đầy ngượng ngùng của cô, một lúc sau anh bật ra tiếng cười trầm khàn đầy quyến rũ.

Anh cũng sắp không kiềm chế được rồi.