Giở Trò

Chương 91: Ngoại truyện – Định mệnh của anh đã định sẵn sẽ yêu Diệp Phục Thu và chỉ có thể là cô



Mười mấy phút trước.

Trong con ngõ nhỏ có không gian khá hẹp, Kỳ Tỉnh lười biểu diễn kỹ thuật đậu xe cao siêu trong nơi chật chội ngoằn ngoèo như ruột dê này, nên bèn đỗ xe ở bãi đậu xe công cộng bên ngoài, sau đó hai người đi bộ vào trong ngõ cùng nhau.

Những ngõ nhỏ có bề dày lịch sử tại Thủ đô thường được tích hợp nhiều chức năng, vừa là nơi sinh sống của nhiều thế hệ cư dân vừa là điểm tham quan nổi tiếng mà du khách đến thủ đô không thể bỏ qua.

Dù sao ngõ nhỏ của thủ đô với những cây hoè bên mỗi bức tường xám, là nơi chứa đựng tình người và bầu không khí đời thường ấm áp nhất của thủ đô đầy uy nghi này.

Diệp Phục Thu nhớ lại lần đầu gặp anh trước cổng trường Đại học Sùng Kinh, anh đi lấy tài liệu cho bà ngoại anh vào buổi tối thì tình cờ gặp cô đang từ khách sạn đi ra.

Sau đó, cô cứ thế đi theo anh dọc những con phố lớn nhỏ, tâm trạng hồi hộp của cô dần được xoa dịu bởi bầu không khí đời thường trong những con ngõ ngoằn ngoèo ở trung tâm thủ đô.

Nơi đây đang trong kỳ nghỉ Hè nên khách du lịch ở khắp nơi đến Sùng Kinh rất đông, ngay cả ngõ nhỏ ít được biết đến mà họ đi vào cũng có không ít khách du lịch vào khám phá, lặng lẽ đi lại tìm kiếm những ngôi nhà cũ của các danh nhân ẩn mình trong ngõ.

Họ đi sâu vào trong, thấy không ít du khách ăn mặc đủ kiểu.

Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh hỏi thăm mới biết trong ngõ này có hai, ba ngôi nhà cũ của các bậc thầy về thư pháp, hội họa và âm nhạc.

Chàng trai bên cạnh xách theo mấy túi đồ lớn nhỏ, còn Diệp Phục Thu thì khoác lấy cánh tay Kỳ Tỉnh, hơi ngẩng đầu lên như đang nhìn gì đó.

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu nhìn cô đang nheo mắt thẫn thờ dưới ánh nắng mặt trời, anh lay khẽ cô và hỏi: “Nhìn gì thế?”

Diệp Phục Thu giơ tay chỉ vào những ô cửa sổ có chấn song và một vài vị trí trước cửa căn hộ thấp tầng, nói: “Năm đó sau dịp Quốc Khánh, em nhớ ở đây treo đầy đèn lồng và quốc kỳ, buổi tối nhìn đẹp lắm.”

Kỳ Tỉnh gật đầu, giải thích cho cô: “Đúng thế, mùa Hè không có lễ lớn, ngày dài đêm ngắn nên chắc họ không treo nữa, bởi trời cũng tối muộn hơn mà.”

“Thì ra là vậy.” Diệp Phục Thu cứ tưởng những đồ trang trí này được treo quanh năm, nghĩ lại thì mùa Hè nóng nực, những đèn lồng có dây điện như vậy cũng không tiện để ngoài suốt.

Cô nắm lấy tay người bên cạnh, ngón tay bóp nhẹ lòng bàn tay khô ráp của anh, mỉm cười cong khóe mắt: “Vậy mùa Đông năm nay mình lại đến đây một lần nữa nhé, em thấy mùa Thu và mùa Đông ở Sùng Kinh vẫn có sức hút hơn.”

“Khi em còn học ở đây, em cũng thích Sùng Kinh vào Thu Đông nhất, các thành phố khác không có được nét quyến rũ đặc trưng này.”

Kỳ Tỉnh hơi nhướng mày, cười nhạt: “Nghe theo em.”

“Lần này gặp bà ngoại xong rồi về Tân Dương.…..” Diệp Phục Thu nhớ lại người mà anh vừa nhắc đến, nói: “Dịch Thận và vợ sắp cưới của cậu ấy cũng ở Tân Dương đúng không? Có nên hẹn gặp không?”

“Được thôi, nhân tiện lâu rồi anh cũng không quản việc kinh doanh, gặp A Thận để bàn chút chuyện.” Kỳ Tỉnh biết Diệp Phục Thu còn chưa rõ lắm về bạn gái của em trai mình nên giới thiệu đơn giản qua với cô: “Bạn gái của nó tên là Thẩm Viên, chắc lớn hơn em một tuổi nhưng bình thường cứ như một tiểu công chúa, nếu không nói rõ tuổi thì chắc em sẽ nghĩ cô ấy là em gái đấy.”

Diệp Phục Thu khẽ bật cười: “Nghe nói nhà cô ấy là gia đình giàu nhất Tân Dương? Là tập đoàn Thần Thạch đúng không, người Tân Dương không ai không biết.”

Cô giả vờ lo lắng: “Làm sao bây giờ, trong số bạn nữ của em thì người giàu nhất là Tiêu Hân, em không rành giao tiếp với các cô cậu giới thượng lưu lắm, em sợ bị lộ mất.”

“Thượng lưu?” Kỳ Tỉnh cười khẽ: “Cái vòng nhỏ của cô ấy chắc còn phong phú hơn của em đấy.”

Diệp Phục Thu:?

Anh vừa nói cái gì mà vòng?

Các cô cậu nhà giàu lại bình dị thế sao?

Trong đầu cô chợt tưởng tượng ra cảnh một cô gái được nuôi nấng trong gia đình thượng lưu, rõ ràng sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng lại ngồi chăm chăm trước màn hình thương mại điện tử để tranh mua giấy vệ sinh giảm giá.

Làm sao đây, chỉ nghĩ thôi đã thấy dễ thương rồi.

“Em biết rồi, hy vọng có thể nói chuyện hợp.” Diệp Phục Thu mỉm cười: “Anh nói Dịch Thận và cô Thẩm cũng có câu chuyện rất sâu sắc đúng không? Kể em nghe đi?”

“Nếu anh không kể với em, em đoán Dịch Thận là kiểu người không thích kể chuyện tình cảm của mình cho người khác nghe đâu.”

Kỳ Tỉnh không biết nhiều, chỉ nắm được một vài nét sơ lược của câu chuyện: “A Thận bị bỏ lại bên ngoài 22 năm, tuy có gia đình nhận nuôi nhưng cơ bản cũng chỉ được đối xử như một con chó hoang, cho chút đồ ăn là xong.”

“Gia đình nhận nuôi đó vốn mang họ Dịch, bọn họ không tốt với nó và khiến nó chịu nhiều khổ cực.”

“Họ Dịch của Dịch Thận ban đầu là theo họ của gia đình nhận nuôi, nhưng sau này khi nhận tổ quy tông nó không muốn đổi lại thành họ Kỳ. Vì lý do này, để giải thích với bên ngoài nhà họ Kỳ đã lan truyền thông tin rằng họ Dịch của Dịch Thận là theo họ của bà ngoại.”

“A Thận và Thẩm Viên quen nhau từ hồi Đại học, khi nó học năm Tư thì Thẩm Viên học năm Nhất.”

Diệp Phục Thu nghĩ ngợi rồi tự suy diễn cốt truyện: “Nhà Thẩm Viên là gia đình giàu nhất Tân Dương, người nhà cô ấy không ưa Dịch Thận vì nghĩ cậu ấy nghèo nàn, không có bối cảnh phải không?”

“Một phần là vì chuyện đó, nhưng sau này nguyên nhân lớn hơn là do nhà anh tìm thấy nó.” Kỳ Tỉnh nhớ lại những chuyện ấy cũng cảm thấy hài hước, nói đùa với cô: “Bà cô của tụi anh trước đây từng yêu ông nội của Thẩm Viên, nhưng sau này bà cô anh qua đời, nhà họ Kỳ tụi anh vẫn luôn oán hận nhà họ Thẩm. Đặc biệt là chú hai của tụi anh, người từng thân thiết nhất với bà cô.”

“Vậy nên khi gia đình anh tìm được A Thận, lại vô tình khiến nó và Thẩm Viên không thể ở bên nhau.”

“Năm em gặp A Thận cũng là lúc nó và Thẩm Viên vừa chia tay chưa lâu. Những năm qua, A Thận xây dựng bối cảnh cho riêng mình cũng là để trở nên mạnh mẽ, xóa bỏ những trở ngại giữa nó và Thẩm Viên.”

Diệp Phục Thu gật đầu: Trở ngại chính là chú hai nhà họ Kỳ.

“A Thận gặp tai nạn xe cũng vì nó muốn đính hôn với Thẩm Viên. Một là chú hai không chấp nhận người nhà họ Thẩm vào cửa, hai là lo cuộc liên hôn này sẽ khiến nó và nhà họ Thẩm mạnh quá mức nên liều lĩnh tạo ra tai nạn nhằm hại chết ông bà nội Thẩm Viên. Cuối cùng, A Thận liều mạng cứu người rồi phải nằm viện nửa tháng.”

Diệp Phục Thu im lặng vài giây, ngẩng đầu lên.

“……” Chuyện giới nhà giàu các anh đúng là ly kỳ quá mức.

Cô cảm thán: “Vậy nên anh và Dịch Thận có chung kẻ địch. Dịch Thận không thể thuyết phục được nhà họ Thẩm chấp nhận mình nên cậu ấy đánh từ phía nhà họ Kỳ trước.”

Diệp Phục Thu cúi đầu suy nghĩ: “Và cách tốt nhất để khiến tất cả im miệng chính là nắm giữ quyền lực.”

Kỳ Tỉnh ngạc nhiên, trên mặt lộ vẻ muốn nói ‘Em giỏi đấy’: “Não hoạt động nhanh đấy?”

“Hiểu nhiều chuyện rồi thì nghĩ ra không khó.” Diệp Phục Thu lắc đầu: “Mọi vấn đề trông có vẻ khó giải, thực chất đều rất đơn giản.”

“Chỉ là xem người trong cuộc có đủ bản lĩnh để khiến nó đơn giản hóa hay không thôi.”

Không ngờ khi cô thoải mái nói những lời này, toàn thân cô lại toát ra sức hút của sự thông minh khiến Kỳ Tỉnh trào dâng sự yêu mến từ tận đáy lòng.

Cô sinh ra đã là hình mẫu lý tưởng của anh.

Thông minh, nhạy bén nhưng thường hay khiêm tốn, kín đáo.

Có sự đánh giá thiện ác tuyệt đối, không dung túng điều xấu nhưng vẫn giữ được sự đáng yêu và tốt bụng thuần khiết.

Định mệnh của anh đã định sẵn sẽ yêu Diệp Phục Thu cô và chỉ có thể là cô.

Kỳ Tỉnh cúi xuống, tranh thủ hôn cô một cái trong lúc cô đang lẩm bẩm.

Đôi môi bất ngờ bị anh hôn khiến Diệp Phục Thu ngẩn người, nhìn anh: “Sao anh lại đột ngột hôn em vậy.”

Tất cả tình yêu tràn đầy của anh đều được giấu dưới vẻ ngoài phong lưu, Kỳ Tỉnh dùng khớp ngón tay vuốt nhẹ môi cô, kéo dài giọng: “Hôm nay nóng quá.”

“Nhưng môi em lại mát.”

“Anh giải nhiệt chút thôi.”

Diệp Phục Thu:? Ở đâu mát cơ?

Môi ai mà chẳng có nhiệt độ bình thường.

Người này hâm thật đấy.

Đoạn xen ngang ngắn ngủi kết thúc, hai người lại quay về chủ đề lúc nảy.

Như vậy, em trai Kỳ Tỉnh, em dâu và cả cô trong tương lai đều ở Tân Dương, Diệp Phục Thu cố ý trêu chọc: “Tổng giám đốc Kỳ có định biến Tân Dương thành thành phố cư trú thứ hai không? Chúng em đều ở đây cả rồi.”

“Chẳng phải nhà đã mua rồi sao? Nếu em muốn ở Tân Dương, anh sẽ ở đó cùng em.” Kỳ Tỉnh hoàn toàn không xem đây là vấn đề, dù tương lai có kết hôn anh cũng sẽ chọn nơi định cư theo ý cô.

Diệp Phục Thu không muốn chuyện gì anh cũng chiều theo ý mình, dù anh đã làm tốt nhất có thể nhưng con gái khi yêu thỉnh thoảng vẫn sẽ nhõng nhẽo đôi chút.

Bạn bè, bố mẹ và trọng tâm sự nghiệp của Kỳ Tỉnh đều ở vịnh Tiêu Quảng Đông, liên kết duy nhất với Tân Dương ở phía Bắc chỉ có Dịch Thận và cô.

Nhưng hai anh em họ cũng không phải kiểu cần gặp nhau thường xuyên.

Cô hy vọng cả hai đều sống thoải mái. Tuy nhiên, việc định cư ở đâu của các cặp đôi khác tỉnh vốn dĩ sẽ nghiêng về một bên, chuyện này cần suy nghĩ kỹ lại sau.

Nhưng hiện tại cả hai đều tự do về tài chính lẫn nghề nghiệp, chuyện định cư cũng không khó. Nếu không thì cứ ở luân phiên hai ba nơi là được.

Có thể căn cứ vào nhu cầu công việc của một bên trong thời gian ngắn.

Cuối cùng Diệp Phục Thu trả lời anh như vậy.

Nghe xong, Kỳ Tỉnh không nói gì, anh chỉ đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Thực ra em hoàn toàn có thể bướng bỉnh thêm chút nữa.”

“Nhưng đây là hướng đi phù hợp nhất.”

Diệp Phục Thu không hiểu tại sao anh luôn muốn cô bướng bỉnh hơn, cô nắm chặt tay anh, nụ cười càng rạng rỡ: “Em chỉ muốn cả hai chúng ta thoải mái.”

Nhìn cô cười, khóe môi Kỳ Tỉnh cũng không nhịn được mà cong lên, anh nắm tay cô tiếp tục bước đi.

…………

Mấy năm trôi qua, căn tứ hợp viện nhà bà ngoại Kỳ Tỉnh nhìn từ bên ngoài không có bất kỳ thay đổi nào. Hai bức tượng sư tử đá trước cửa vẫn uy nghiêm như thuở ban đầu, không hề có dấu hiệu cũ kỹ.

Giữa mùa Hè nên cánh cửa lớn phía trước căn tứ hợp viện được mở rộng để thông gió và đón nắng. Nhìn căn tứ hợp viện vừa hoành tráng vừa cổ kính, Diệp Phục Thu vẫn có chút e dè.

Giữa trung tâm thủ đô, mảnh đất lớn như vậy được xây dựng thành một căn tứ hợp viện cầu kỳ như thế.

Ngày thường, có lẽ ngay cả một con ruồi cũng phải tự cân nhắc xem mình có đủ tư cách bay qua cửa của căn này hay không quá.

Kỳ Tỉnh vừa nhìn đã nhận ra cảm xúc trên gương mặt cô, anh bất ngờ trêu chọc: “Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn căng thẳng khi đến đây sao?”

“Lần này khác chứ, lần này em đến với tư cách là một nửa của anh trong tương lai.” Diệp Phục Thu nhíu mày, buông tay anh rồi lau mồ hôi lên áo, “Có cô con dâu nào lần đầu ra mắt lại không căng thẳng chứ?”

Kỳ Tỉnh khẽ cười, mặt dày nói: “Dù em có chọc giận bà ngoại thì có anh ở đây bà cụ cũng không đánh trúng em đâu.”

Lời nói đại nghịch bất đạo này của anh khiến cô bật cười. Diệp Phục Thu vừa cười vừa cảm thấy nhẹ nhõm hơn, “Đi thôi, đừng chần chừ nữa.”

Nói xong, cô lại khoác lấy tay Kỳ Tỉnh để anh dẫn mình bước vào trong.

Khác với mùa Đông năm đó khi cửa đóng then cài, lần này cánh cổng của căn tứ hợp viện đang mở rộng chào đón họ.

Nâng chân phải bước qua ngưỡng cửa, cô xem như đã thực sự bước vào nhà này.

…………

Nhưng hai người không ngờ lại gặp được Dịch Thận ở đây.

Vừa bước vào còn đang bàn tán một loạt chuyện linh tinh về vợ chồng Dịch Thận, giờ thì chạm mặt ngay nhân vật chính.

Diệp Phục Thu cảm thấy chột dạ vô cùng, quả nhiên không nên nói chuyện sau lưng người khác.

Kỳ Tỉnh đưa đồ trong tay cho dì giúp việc, dặn dò: “Đồ ăn cứ bỏ thẳng vào tủ lạnh.”

Dì giúp việc cười gật đầu: “Bà cụ vừa vào phòng sách lấy đồ, vừa nghe điện thoại biết các cháu về, bà ấy vui lắm.”

“Tưởng hôm nay chỉ có mỗi Tiểu Thận về thăm nhà, ai ngờ còn đón được cả hai cháu về nữa.”

Diệp Phục Thu mỉm cười, hơi áy náy: “Là chúng cháu không báo trước với mọi người.”

Dì giúp việc xua tay nói: “Người nhà cả mà, lúc nào về cũng được. Để tôi đi gọi bà cụ.”

“Chắc chắn bà ấy lại quên không nhớ đồ mình để đâu rồi.”

“Hai cháu cứ ngồi trước đi.”

Sau khi dì ấy rời đi, Kỳ Tỉnh dẫn Diệp Phục Thu ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện Dịch Thận.

Dịch Thận liếc nhìn hai người, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh hoa nổi trong tách trà, “Em còn tưởng anh chết rồi.”

Kỳ Tỉnh rót trà cho Diệp Phục Thu, động tác thuần thục tự nhiên, nói: “Làm em thất vọng rồi.”

Anh vốn luôn chiều chuộng em trai nên cố tình nói: “Hay là anh chết thử luôn bây giờ nhé?”

“Như thế thì em có hả giận không?” Anh mỉm cười.

Dịch Thận liếc anh một cái, đôi mắt phượng sắc bén bỗng tràn đầy sát khí, lộ rõ vẻ không hài lòng: “Ra ngoài mà không gọi điện báo, đương nhiên em nghĩ anh chết rồi.”

“Hôm qua vừa ra, anh đã gọi điện cho bố mẹ sau đó đến tìm chị dâu em.” Kỳ Tỉnh rót trà đặt bên cạnh Diệp Phục Thu, giọng điệu vừa lười biếng vừa thanh thoát.

Khi quay đầu sang cô, giọng điệu anh bỗng trở nên dịu dàng nhẹ nhàng: “Bà ngoại anh thích trà hoa, em thử đi, trà hoa nhài xanh thượng hạng đấy.”

Diệp Phục Thu gật đầu, cầm tách trà nếm thử hương vị.

Kỳ Tỉnh ngước mắt nhìn người đối diện, nở nụ cười đầy vẻ khiêu khích: “Ngại quá, vẫn chưa tới lượt báo với em đâu.”

Dịch Thận cầm tách trà, vẻ mặt điềm tĩnh, trông như không có cảm xúc nhưng ánh mắt đã sắc bén như dao.

..….Anh vẫn nên chết quách luôn đi.

Diệp Phục Thu có thể cảm nhận được, Dịch Thận chắc chắn rất lo cho anh nên mới tức giận như vậy.

Sự nghịch ngợm không quan tâm cảm xúc người khác của Kỳ Tỉnh thực sự đôi lúc sẽ khiến người quan tâm anh cảm thấy không vui.

Vì thế cô khẽ ho nhẹ, sợ quá rõ ràng, lại nói thêm: “Trà này thơm thật.”

Vợ vừa ho, bờ vai Kỳ Tỉnh khẽ cử động như nhận được mệnh lệnh nào đó.

Anh bất lực cúi đầu sờ sống mũi, lập tức dịu giọng với Dịch Thận: “Được rồi, anh không cố ý bỏ quên em đâu.”

“Để em lo lắng là lỗi của anh.”

Dịch Thận rất hiếm khi nghe được câu “Là lỗi của anh” từ miệng Kỳ Tỉnh, cậu ấy không nhịn được mà nhìn sang Diệp Phục Thu với khí chất nhẹ nhàng, ôn hòa.

Người ta nói đúng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Cậu ấy nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt phản bác: “Em nói là lo cho anh à?”

“Tự mình đa tình.”

Kỳ Tỉnh: ……

Thu Thu, anh đã nói đúng mà, dỗ dành nó chỉ tổ phí công.

Diệp Phục Thu nghe đoạn đối thoại này, không nhịn được mà muốn bật cười.

Đây mới chính là kiểu giao tiếp bình thường của hai anh em họ.

Lúc này, bà cụ được đỡ từ phía phòng sách bước ra: “Sách nhiều quá, nhiều là loạn cả lên.”

Bà cụ cầm trên tay một quyển sách, trên sách còn đặt một chiếc hộp nhung đựng trang sức.

Bà cụ vừa xuất hiện, ba người trẻ đều đứng dậy, đồng thanh chào: “Bà ngoại.”

“Dạ bà, buổi chiều tốt lành.”

Bà cụ Dịch nhìn Dịch Thận, mỉm cười: “Thằng nhóc này đến từ sớm rồi, còn chào theo hai đứa nó làm gì.”

Đối diện bà ngoại mình, Dịch Thận lộ ra vài phần xa cách: “..…. Có sao đâu.”

Cậu ấy lạc mất hơn 20 năm, tình cảm với bố mẹ mình đã nhạt nhòa, huống chi là với người bà ngoại này.

Nhưng dù không có tình cảm nuôi dưỡng, khí chất và phẩm cách của bà cụ Dịch vẫn khiến Dịch Thận kính nể.

Sự chú ý của bà cụ Dịch chủ yếu đặt trên người Diệp Phục Thu, bà cụ bước tới, đưa tay ra.

Diệp Phục Thu tự nhiên đặt tay mình vào tay bà ngoại, cô nắm lấy bàn tay ấm áp của người lớn: “Cháu chào bà ngoại.”

“Chào cháu.” Bà cụ Dịch chỉ nhìn cô một cái đã hiểu được bảy tám phần, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Cháu trông có vẻ cởi mở hơn mấy năm trước rồi.”

“Bà nghe Mai Nhược gọi điện về bảo, công việc của cháu rất tốt.”

Diệp Phục Thu không dám nhận, cũng quen tự khiêm tốn: “Chỉ là gặp thời thôi bà, kiếm được chút danh tiếng.”

Bà cụ cười, kéo cô ngồi xuống: “Trong sự nghiệp, tự cháu biết rõ năng lực của mình là quan trọng nhất, người khác nói gì không quan trọng.”

“Không ngờ lần đầu gặp mặt,” Bà cụ nhìn sang Kỳ Tỉnh đang nhàn nhã uống trà bên cạnh: “Tương lai hai đứa lại có thể thành ra thế này.”

Ánh mắt của bà ngoại, Kỳ Tỉnh còn không hiểu sao? Rõ ràng đang trách móc anh, năm xưa cô bé còn nhỏ như vậy mà anh đã thầm thương trộm nhớ người ta rồi.

Kỳ Tỉnh cầm tách trà, đưa về phía trước ra hiệu: “Thế nào, cháu đã sớm mang thứ tốt nhất tới để bà xem qua rồi.”

“Mắt nhìn của cháu, y như bà.”

Bà cụ Dịch lườm anh: “Lớn từng này rồi mà vẫn bừa bãi như thế.”

“Nếu còn không bỏ cái tính ngang ngược này, sau này ra ngoài đừng nhận là người nhà ta.”

Diệp Phục Thu mím môi nhịn cười, cố giữ vẻ đoan trang dịu dàng trước mặt người lớn.

Thực tế cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Kỳ Tỉnh khi bị trách mắng.

Lúc này, dì giúp việc đi tới hỏi: “Thưa bà, bánh ngọt của cô cậu vừa mang tới bây giờ mở ra ăn luôn được không ạ?”

Bà cụ Dịch vẫy tay với Diệp Phục Thu, ra hiệu cô đi theo: “Cháu gái, đi đi, chọn vài thứ trong hộp trái cây mà cháu thích, để dì giúp việc bày ra đĩa mang lên.”

“Trong bếp còn nhiều trái cây, cũng xem qua đi.”

Diệp Phục Thu gật đầu, trời nóng bức khiến hao tổn sức lực, cô thực sự hơi đói.

Nói xong cô đứng dậy, theo dì giúp việc vào bếp.

Đợi Diệp Phục Thu đi rồi, Kỳ Tỉnh quay sang nhìn bà ngoại anh: “Bà à, có chuyện gì không để cô ấy nghe được sao?”

Lúc này Dịch Thận mới nhận ra, hóa ra Diệp Phục Thu cố ý bị gọi đi.

Thời niên thiếu Kỳ Tỉnh lớn lên bên bà ngoại anh, vì vậy anh là người hiểu rõ tâm tư của bà cụ nhất.

Bà cụ Dịch liếc nhìn Kỳ Tỉnh, ánh mắt trách móc, sau đó chỉ vào chiếc hộp trang sức bên cạnh: “Đừng đoán nữa, trống rỗng đó.”

Vừa nói bà cụ vừa tháo chiếc vòng tay ngọc bích mỡ cừu đã đeo cả đời ra, đặt vào trong hộp: “Cầm lấy, mang về cho mẹ cháu, bảo con bé giữ gìn.”

Chiếc vòng ngọc bích mỡ cừu thượng hạng này Kỳ Tỉnh đã thấy bà ngoại anh đeo mấy chục năm, là đồ gia truyền bên nhà mẹ đẻ bà ngoại anh, chỉ truyền lại cho con gái trong nhà để đeo cả đời cầu bình an, khỏe mạnh.

Hiểu rõ giá trị của chiếc vòng này, anh hơi nhíu mày: “Bà làm gì thế ạ?”

“Cháu và Dịch Thận sắp tới đều sẽ lần lượt kết hôn, lập gia đình.” Bà cụ Dịch nói: “Năm xưa bố mẹ các cháu cưới nhau, nhà họ Kỳ đưa ngọc phỉ thúy truyền đời cho mẹ cháu, đúng không?”

“Đó là vật dành cho con dâu nhà họ Kỳ, nhưng dù sao cũng chỉ có một chiếc phỉ thúy.” Bà cụ chỉ vào hai anh em: “Ai mà ngờ đời này lại có hai thằng phá gia như các cháu.”

Bà cụ Dịch nói: “Dù Kỳ Tỉnh được nuôi từ nhỏ nhưng Tiểu Thận cũng là cháu ruột của bà.”

Nếu chỉ có một chiếc phỉ thúy, hai cặp đôi hiểu chuyện này chắc chắn sẽ nhường nhịn nhau, nhưng nhường qua nhường lại thì có ý nghĩa gì đâu?

“Vậy nên không ai trong các cháu được chịu thiệt thòi một phân nào hết.”

Dịch Thận và Kỳ Tỉnh lúc này liếc nhìn nhau.

“Ngọc bích mỡ cừu và phỉ thúy đều giao cho mẹ các cháu, chờ hai cô con dâu bước vào cửa, để họ tự chọn.”

Bà cụ vẫy tay, căn dặn: “Như vậy, hai cô gái đều sẽ không thiệt thòi về phần quà gia truyền từ mẹ chồng.”

Kỳ Tỉnh nhận lấy hộp trang sức, nhấc chiếc vòng ngọc bích mỡ cừu vẫn còn ấm lên, mân mê: “Bà, đây là thứ ông cháu giao lại cho bà, để giữ bình an cho bà mà.”

Thế hệ trẻ như họ thực ra không quá để tâm đến những món đồ truyền đời này, nhưng đối với người già đã đeo cả đời, đó là nơi gửi gắm nhiều tình cảm.

Bà cụ Dịch nhìn đứa cháu trai lớn của mình, đột nhiên nghiêm túc: “Kỳ Tỉnh, cháu còn nhớ không, năm đó mẹ cháu giao một thằng nhóc gầy yếu, điên khùng là cháu vào tay bà, bà đã nói gì với cháu?”

Kỳ Tỉnh ngẩn người, những chuyện thời niên thiếu từng trang hiện lên trong đầu anh.

Đôi mắt già nua nhưng sáng ngời của bà cụ dần dần ngập tràn cảm xúc.

Bà cụ Dịch nói: “Bà tin rằng bà già này có thể giữ chặt linh hồn của cháu, bà sẽ quản thúc cháu cho đến khi cùng cháu chờ được người thực sự có thể cứu cháu, giúp cháu cả đời.”

Ánh mắt của Kỳ Tỉnh thoáng chao đảo vài phần.

Bà cụ nhìn sang Dịch Thận: “Tiểu Thận, cháu cũng vậy.”

“Đừng nghĩ rằng những thứ này không quan trọng.”

“Đây là lời cảm ơn từ người lớn chúng ta dành cho các cô ấy.”

Cảm ơn các cô ấy đã nhận lấy cây gậy chuyển giao, xuất hiện khi chúng ta già yếu, lo lắng về thời gian dần thu ngắn.

Trở thành con của họ, thành chỗ dựa và sức mạnh cho nửa đời sau của họ.