Giở Trò

Chương 92: Ngoại Truyện – Anh đã không phô diễn những thứ này nhiều năm nay, cứ như một con công đang khoe mẽ để ve vãn bạn t�



Diệp Phục Thu theo dì giúp việc ra sau bếp để xem đồ ăn vặt và trái cây, cô cũng không khách khí mà chỉ luôn vài món mình thích và món Kỳ Tỉnh thích ăn.

Đoán rằng có lẽ ba bà cháu có chuyện muốn nói riêng nên cô không có ý định quay lại ngay mà đứng đó nhìn dì giúp việc sắp xếp đĩa trái cây.

Lúc này, Diệp Phục Thu nhìn cánh cửa kính hẹp dẫn ra sân ở bên cạnh đến thất thần. Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào làm căn bếp sáng bừng và sạch sẽ, còn có cây cối xanh tươi và hoa hồng bên ngoài trông rất đẹp mắt.

Cô chợt nhớ đến một nơi nên nói với dì giúp việc: “Cháu có thể ra ngoài xem chút được không ạ?”

Dì giúp việc gật đầu: “Không sao đâu, sân rộng lắm, nếu cô đi lạc thì gọi người nhé.”

Diệp Phục Thu gật đầu, đẩy cửa kính bước ra khỏi bếp, mùi hương của hoa cỏ trong vườn lập tức tràn ngập vào mũi.

Trong căn bếp ám khói dầu mỡ lâu ngày, có vẻ việc tạo ra một bồn hoa mini thế này là một ý hay. Những người đầu bếp và người giúp việc khi đi qua cánh cửa hẹp này để mua thức ăn hay đổ rác, khi ngửi thấy mùi hương hoa thì tâm trạng của họ cũng sẽ tốt hơn.

Nơi cô muốn đến là bức tường mà cô từng vô tình khám phá ra trước đây.

Kỳ Tỉnh nói đây là hai bức tường anh dùng để xả giận.

“Mình nhớ là có một cánh cửa nhỏ……” Diệp Phục Thu đi loanh quanh trong hành lang ở sân của căn tứ hợp viện, cuối cùng cũng tìm thấy cánh cửa nhỏ ở phía Đông sân dẫn ra ngoài.

May mà cửa không khóa, nhưng rõ ràng cánh cửa này không được sử dụng thường xuyên nên bề mặt cửa và ngưỡng cửa đều phủ một lớp bụi mỏng. Nếu đi qua cánh cửa nhỏ rồi băng qua khu vườn, lại rẽ thêm một góc thì sẽ đến góc khuất lẻ loi kia.

Lần đầu tiên khám phá ra nơi này, hai bức tường đã đổ nát và cô quạnh. Sau vài năm trôi qua, nơi đây lại càng phủ nhiều bụi hơn, những hình vẽ graffiti* màu máu trên tường đã phai nhạt đi đôi chút, những mảnh kính vỡ và mảnh sành chất đống với lá khô và bụi bẩn, toàn bộ nơi này trông như một vẻ đẹp hoang phế.

(*Graffiti là một loại hình nghệ thuật thị giác đường phố đặc trưng bởi sự tự do, phá cách. Đây là một thuật ngữ chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết được vẽ, khắc, hoặc phun sơn một cách không hợp pháp lên các bức tường, bề mặt công cộng như tàu điện ngầm, xe buýt, hoặc các công trình kiến trúc khác.)

Diệp Phục Thu nghĩ đến mảnh vỡ từng nhặt được ở đây, cô nhớ khi rời khỏi nhà họ Kỳ, cô định mang mảnh vỡ đó đi cùng chiếc đồng hồ, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại để chúng lại trong căn phòng kia.

Đó là lần đầu tiên cô thìn thấy được sự yếu đuối của Kỳ Tỉnh, chỉ là khi đó cô ngây thơ, anh nói gì cô cũng tin, không nhận ra điều bất thường trong những lời nói cố tình che giấu của anh.

Theo cô biết, sau khi Kỳ Tỉnh bị bắt cóc, anh trở về vịnh Tiêu Quảng Đông để điều trị, các vết thương trên cơ thể đã lành nhưng những vết sẹo tâm lý vẫn không ngừng rỉ máu và không cách nào khép lại.

Tình trạng tinh thần của anh luôn bất ổn, mà tâm trạng của dì Mai lại càng không cho phép bà ấy luôn ở bên con trai để cùng vượt qua khó khăn, vì vậy sau đó……

Diệp Phục Thu xâu chuỗi các mốc thời gian lại với nhau, nhìn quanh và lẩm bẩm: “Dì đã gửi Kỳ Tỉnh đến chỗ bà ngoại, nhờ bà ngoại chăm sóc.”

“Hóa ra là như vậy……”

Vậy xem ra thời niên thiếu Kỳ Tỉnh sống ở Sùng Kinh, chẳng trách anh không mang đậm chất miền Nam của vịnh Tiêu Quảng Đông, cũng ít nói tiếng Quảng Đông, mà trong giọng điệu vẫn luôn mang âm sắc người miền Bắc.

“Lại lén lút làm gì đó.” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Kỳ Tỉnh: “Hửm? Không phải anh đang nói chuyện với bà ngoại sao?”

“Nói xong rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Kỳ Tỉnh bước tới, ngồi xổm bằng một chân và cùng cô tìm nhặt các mảnh vỡ trong đống đất này, “Trời nóng thế này, sao không ở trong bếp ăn trái cây mà chạy ra đây làm gì?”

“Em nhớ lần trước anh nói những lời đó với em ở đây.” Cô dùng ngón tay lau bụi bẩn trên mảnh sứ, lộ ra họa tiết vốn có của nó, “Anh nói anh trút giận ở đây, lúc đó em còn nghĩ là do anh bị áp lực học hành.”

Diệp Phục Thu nhìn anh, tầm mắt lướt qua gương mặt nghiêng tinh tế của anh, dường như muốn thông qua dáng vẻ trưởng thành hiện tại để tìm kiếm hình ảnh chàng thiếu niên Kỳ Tỉnh của ngày xưa.

“Thực ra, đó là lúc anh ở trong trạng thái tâm lý tệ nhất phải không?”

Kỳ Tỉnh không phải người thích kể lể về sự bi thương của mình, dù là vui hay buồn thì những chuyện xảy ra trước mặt anh đều như gió thoảng mây trôi.

Nhưng vì cô đã hỏi nên anh sẽ nói thật: “Đúng vậy, năm anh mười mấy tuổi, chẳng ai quản được anh nên họ gửi anh đến chỗ bà ngoại.”

Hai tay Diệp Phục Thu ôm gối, lắng nghe anh kể về những chuyện cũ.

“Khi đó, anh cứ thấy bác sĩ tâm lý là khó chịu, nổi điên lên thì mất kiểm soát, tính công kích quá mạnh.” Kỳ Tỉnh đơn giản tóm tắt trạng thái lúc đó,” Gia đình và bệnh viện đều bó tay, còn làm loạn đến mức trường học cũng không chứa nổi anh nên mẹ anh nghĩ đến bà ngoại anh.”

Diệp Phục Thu biết, chị Ôn Lị từng kể với cô rằng lúc đó ở trường trung học vịnh Tiêu Quảng Đông, Kỳ Tỉnh gây rắc rối khắp nơi, lộ rõ bản chất làm việc ác để mua vui.

Chuyện náo loạn ngày càng lớn, với tính cách như thế của anh vốn chẳng giống người sẽ chăm chỉ học hành hay tập trung vào sự nghiệp trong tương lai.

Kỳ Tỉnh nói tiếp: “Dù bà cụ không chuyên về tâm lý, nhưng đã làm giáo viên nửa đời người, từng quản lý và dạy dỗ qua rất nhiều loại học sinh. Bản thân bà ngoại anh là người có thể giữ bình tĩnh và giải quyết mọi việc nên quý bà Mai đã gọi điện cho bà ngoại anh.”

“Ban đầu bà cụ không đồng ý để mẹ anh lấy chồng xa nhưng mẹ anh lại nhất định muốn lấy Chủ tịch Kỳ nên hai mẹ con đã không vui vẻ với nhau suốt nhiều năm, sau này vì chuyện của anh mà dần qua lại nhiều hơn.”

Diệp Phục Thu đã từng thấy Kỳ Tỉnh đau đớn và bất ổn khi chứng cuồng loạn phát tác, khi còn nhỏ, đúng vào giai đoạn nhạy cảm khi vừa thoát khỏi hiểm họa, lúc đó chắc chắn anh còn điên cuồng hơn những gì cô từng chứng kiến.

Cô tò mò hỏi: “Vậy bà cụ đã dạy dỗ anh như thế nào?”

Thật không ngờ có thể khiến anh thay đổi rồi ổn định suốt hơn 10 năm, còn học giỏi và thành công trong sự nghiệp.

Kỳ Tỉnh nhớ lại những năm đó, khẽ cười: “Bà ngoại anh không làm gì kỳ diệu lắm đâu, cũng không phải một bà cụ có phép thuật gì cả.”

Diệp Phục Thu khẽ cong khóe mắt, cảm thấy thú vị.

“Chính là mỗi ngày ép anh luyện chữ, đọc sách, chép kinh, cầm kỳ thi họa, cứ thứ gì rèn luyện tâm tính thì bắt anh học thứ đó.”

Cô nghe xong cảm thấy không thoải mái, hỏi ngay: “Khi đó tâm trạng anh vốn đã không tốt, sao có thể thoải mái học mấy thứ này?”

Kỳ Tỉnh cong môi, “Đúng vậy, hoàn toàn không học nổi.”

Diệp Phục Thu mím môi: “Vậy anh đã vượt qua bằng cách nào?”

Cô nhất thời nín thở: “Bà ngoại có đánh anh không?” Khi đó anh vốn có tâm lý sợ bạo lực, nếu người lớn dùng đòn roi để dạy dỗ thì e là phản tác dụng.

“Nói có thì cũng có, nhưng cũng không hẳn, không nghe lời thì bị phạt đứng hoặc bị đánh vào tay, không phục thì không cho ăn.” Kỳ Tỉnh khẽ cười khổ, bất lực nói: “Phạm lỗi nhiều lần, anh nhận ra bị đánh vào tay là nhanh đến nhanh đi nhất.”

“Đánh mãi rồi cũng chẳng còn sợ ám ảnh bạo lực nữa, cứ nghĩ đến những điều này là được.” Anh thở dài, “Trong đầu anh toàn là hình ảnh tay bà cụ cầm cây thước.”

Diệp Phục Thu cầm mảnh sứ và viết tên anh lên mặt đất, bật cười: “Sao nghe thú vị vậy, chẳng hề có chút gì cảm giác của đau khổ tuổi trẻ cả.”

“Đau khổ của tuổi trẻ?” Kỳ Tỉnh lắc đầu, chậm rãi nói: “Cái đó không dính dáng gì đến anh.”

Anh nhìn người bên cạnh đang viết tên mình trên đất, hàng mi dài rủ xuống, che đi nhiều cảm xúc phức tạp.

Kỳ Tỉnh nhớ lại và bỗng nhiên nhắc đến: “Bà cụ có một câu, anh nhớ rất rõ.”

“Câu gì?” Cô hỏi.

“Lúc đó anh không nghe lời khuyên bảo, bị đánh cũng không phục, nổi nóng lên thì tuyệt thực, dầm mưa, không ngủ, muốn hành hạ bản thân thế nào thì cứ làm thế ấy.” Kỳ Tỉnh cầm mảnh sứ trong tay cô, viết ba chữ “Diệp Phục Thu” lên trên mặt đất dưới chân mình, vừa viết vừa nói: “Khi ấy bà ngoại anh nói với anh rằng——”

“Cháu sống, là vì sống cho chính bản thân mình.”

“Những lời khó nghe bà nói trước đây, không cần biết là bà, mẹ cháu hay bố cháu thì cháu phải biết rằng, họ vẫn sống được mà không có cháu. Cháu điên cuồng hành hạ bản thân như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Kỳ Tỉnh, cháu muốn mãi mãi bị coi là một đứa ngu ngốc không hiểu lý lẽ, cứ như thế mà chết đi. Hay là cứ lăn lộn, sống sót một cách chật vật trước đã.”

“Sống thật tốt thì mọi điều mới có thể xảy ra.”

Diệp Phục Thu bị những lời này làm cho chấn động, có chút không nói nên lời, chỉ cảm thán: “Nếu nói những lời này với một thiếu niên 14, 15 tuổi thì quả là hơi thẳng thắn.”

Kỳ Tỉnh viết xong nét cuối, trên mặt đất bụi bặm xuất hiện dòng chữ “Diệp Phục Thu” với nét chữ thảo mảnh mai đẹp đẽ. Anh gật đầu: “Đúng vậy, bà cụ vốn dĩ là người rất nghiêm khắc.”

“Nhưng bà ngoại anh biết, không cho anh uống thuốc đắng thì căn bản không trị được.”

“Phải dùng những lý lẽ khó nghe nhất nhưng rõ ràng nhất, mới có thể khiến anh tỉnh ngộ.”

Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn bức tường và những mảnh sứ vỡ, “Sau đó anh bắt đầu học cách kiềm chế cảm xúc. Bà ngoại bảo anh, nếu chịu không nổi thì đừng gắng gượng, cứ mang mọi thứ trong nhà có thể đập được ra đây mà đập, xả hết cảm xúc ra, ngủ một giấc rồi hôm sau nên làm gì thì làm cái nấy.”

“Những hình vẽ graffiti trên tường này còn dùng cả màu vẽ tranh thủy mặc của Trung Quốc, đúng là làm phí không ít đồ tốt của bà cụ.” Anh nhếch mép, hoàn toàn không có vẻ gì là hổ thẹn, ngược lại còn có chút đắc ý.

Mặc dù các bức vẽ graffiti trên tường sau hơn 10 năm đã phai màu nhạt nhòa, nhưng mảng màu đỏ đã ngả sang nâu này quả thực không giống màu đỏ của sơn dầu, hóa ra là màu đỏ trong màu vẽ tranh thuỷ mặc của Trung Quốc.

Diệp Phục Thu hồi tưởng lại lời anh vừa nói: “Vậy nên anh đều biết hết cầm kỳ thi họa sao? Anh biết chơi nhạc cụ nào không?”

Cô tưởng tượng Kỳ Tỉnh chơi đàn tranh, đàn tỳ bà hoặc kéo vĩ cầm, chơi piano, trong lòng cô bỗng trào dâng những bong bóng khí mới lạ.

Kỳ Tỉnh nghĩ ngợi, hơi nhướng mày: “Muốn xem anh chơi những thứ này à?”

…………

Hai người đi đến căn phòng ngủ ngày trước Kỳ Tỉnh từng ở, những năm qua nơi này không ai sử dụng nữa nhưng vẫn luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Có lẽ bà ngoại cảm thấy bất cứ lúc nào anh cũng có thể quay về ở nên luôn chuẩn bị sẵn sàng cho anh.

Mặc dù Kỳ Tỉnh rất ít khi nhắc về bà ngoại anh nhưng Diệp Phục Thu có thể cảm nhận được vị trí của bà cụ Dịch trong lòng anh.

Nếu không thì tại sao chỉ một câu nói tuỳ ý của bà cụ đã có thể khiến anh giữa đêm khuya chạy ra ngoài, vào Đại học Sùng Kinh tìm sách và mua đồ ăn vặt cho bà cụ.

“Tìm được rồi.” Kỳ Tỉnh bất ngờ lên tiếng.

Diệp Phục Thu đang nhìn quanh phòng ngủ của anh thì giật mình quay lại, cô nhìn thấy Kỳ Tỉnh đứng bên cửa sổ, lấy ra một món đồ từ trong một cái hộp.

Cô nhìn thấy Kỳ Tỉnh xoay cây sáo trúc trên đầu ngón tay, kinh ngạc thốt lên: “……Sáo?”

Kỳ Tỉnh tựa người vào khung cửa sổ bằng gỗ, khoanh tay, cây sáo kẹp giữa cánh tay, tua dài của cây sáo đung đưa nhè nhẹ trong không trung, dáng vẻ tao nhã mà phong lưu.

“Muốn nghe gì?”

Một chàng trai tài hoa phong nhã luôn là kiểu người dễ dàng đốn tim người khác nhất, Diệp Phục Thu ngẩn người trước câu hỏi của anh, trái tim thiếu nữ rung động không ngừng.

“Anh thổi được tất cả sao?”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu: “Nói thử xem.”

Nghĩ lại những gì thường nghe nhất……

Diệp Phục Thu nói: “Bài của Châu Kiệt Luân được không? Chắc là phổ biến hơn.”

Kỳ Tỉnh gật đầu, dùng tay vuốt thân sáo và khẽ cúi đầu, ngay lập tức đã ra dáng.

Không có nhạc đệm và lời bài hát, anh cứ thế mà thổi, tiếng sáo ở giọng Đô trưởng luôn mang một vẻ phóng khoáng nhưng cô đơn đầy sắc sảo. Thế nhưng, người trình diễn đã không còn là chàng thiếu niên cô độc năm xưa, tiếng sáo cất lên lần nữa, giữa các nốt nhạc lại chứa đựng sự dịu dàng quấn quýt dành cho một người nào đó.

Cô nghe ra được, anh bắt đầu từ câu đó.

【Trong lòng chưa dứt giang sơn sao có thể tiêu dao nhàn hạ】

【Ta chỉ muốn cùng người trọn kiếp bên nhau】

【Kiếm rút ra, ân oán tận, giờ ai có thể cười】

【Giờ đây chỉ muốn được ôm người vào lòng】

【Ngoài khách trạm Hồng Trần gió gào thét như đao】

【Mưa tuôn rơi, phải chăng vận mệnh gõ cửa】

【Chẳng màng võ lâm ai là người thống lĩnh, ta chỉ nguyện vì người mà lùi bước】*

(*Đây là bài “红尘客栈” ( Hồng Trần Khách Trạm), một bài hát rất nổi tiếng của Châu Kiệt Luân (Jay Chou), nằm trong album “Opus 12” phát hành năm 2012. Bản vietsup trên của nhà Kỳ Kỳ trên youtube)

Dù chỉ là một đoạn ngắn nhưng khiến Diệp Phục Thu như say đắm trong tiếng sáo của anh.

Chàng trai tuấn tú đứng bên cửa sổ gỗ, ánh sáng nghiêng chiếu vào khắc họa đường nét của góc nghiêng hoàn mỹ, trên sống mũi cao thẳng là ánh mắt thể hiện chân tình hòa quyện với tiếng sáo của anh.

Khi anh thổi sáo, đôi mắt phượng ấy dường như rũ bỏ lớp ngụy trang thường ngày, để lộ bản chất thật sự của Kỳ Tỉnh.

Thanh cao, lạnh lùng mà kiêu ngạo, trong bản tính bất cần đời ấy lại có thêm chút tình cảm sâu sắc.

Đến câu cuối, anh bất ngờ ngước mắt lên.

Diệp Phục Thu bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Con người như thế, cuối cùng vẫn vì cô mà cúi mình.

Một đoạn sáo kết thúc, Kỳ Tỉnh hạ cây sáo xuống, xoay tròn bằng một tay hai vòng, cuối cùng như cầm chuôi kiếm mà nhanh nhẹn giắt cây sáo ra sau lưng rồi ngẩng đầu lên.

Động tác mượt mà, phong thái phóng khoáng mê người.

Cô bỗng hiểu ra tại sao trong phim cổ trang và tiểu thuyết võ hiệp, các hiệp khách bí ẩn luôn được nữ độc giả yêu thích.

Kỳ Tỉnh rất hài lòng với biểu cảm ngẩn ngơ nhìn mình của cô lúc này, cây sáo đong đưa sau lưng, tua sáo lay động, anh nhướng cằm ra hiệu: “Lại đây.”

Diệp Phục Thu bước đến, bị anh dùng một tay ôm lấy eo kéo vào lòng.

Hai người đứng lại bên cửa sổ, bóng trên mặt đất vì họ ôm nhau mà hòa làm một.

Kỳ Tỉnh cúi đầu nhìn cô: “Nghe hay không?”

Anh đã không phô diễn những thứ này nhiều năm nay, cứ như một con công đang khoe mẽ để v* v*n bạn tình, chắc chắn những người nhà ở phòng khách bên kia đã nghe thấy hết tiếng sáo vừa cất lên.

Bà cụ nhất định sẽ trêu chọc anh một hồi cho mà xem.

Diệp Phục Thu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những tưởng tượng về các hiệp khách cổ đại, cô gật đầu, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Hay lắm, em có thể nghe anh thổi thêm bài khác nữa được không?”

“Em thích thì anh sẽ thổi cho em nghe cả đời.” Kỳ Tỉnh dựa lưng vào cửa sổ, hơi ngẩng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà về phần thưởng thì……”

Anh không nói hết nhưng Diệp Phục Thu vẫn cố nhịn cười, cô nhón chân đặt môi lên cằm anh, chu môi hôn nhẹ một cái.

“Như vậy được không?”

Kỳ Tỉnh khép mi, chìm đắm trong đôi mắt hoa đào đang cười của cô, nói: “Chưa đủ, phải là nụ hôn kiểu Pháp cơ.”

Giây tiếp theo, anh dùng tay cầm sáo vòng qua lưng đối phương, ép cô tiến lên bằng cây sáo cứng, đồng thời cúi đầu xuống.

Kỳ Tỉnh áp môi mình lên môi cô, thành thạo mở hàm răng của cô ra.

Dưới khung cửa sổ, nơi tiếng sáo dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến, thâm nhập tìm kiếm.

Kết cục câu chuyện, vị hiệp khách tiêu dao phóng khoáng như trong truyền thuyết, cuối cùng vẫn vì một người nơi hồng trần mà cúi đầu, gác kiếm, quay về nơi khói lửa nhân gian.