Rõ ràng Lâu Kỳ đã quên Kỳ Tỉnh từng dạy cô ấy một tiết học tự chọn lúc học tại Đại học Nam Sơn ở vịnh Tiêu Quảng Đông. Nhưng cô ấy lại nhớ rất rõ nội dung trên tường hóng chuyện phía sau Đại học Sùng Kinh.
Tuy rằng ảnh chụp của Kỳ Tỉnh không xuất hiện khắp nơi, phần lớn là những ảnh chụp chính thức khi anh tham gia hoạt động nhận thưởng. Nhưng không thể tránh khỏi có một số ảnh chụp lén của những người hâm mộ khi anh còn theo học, người vốn đã đẹp trai qua góc chụp lén lại càng khiến anh trông bí ẩn và đầy khí chất cao quý.
Cho nên Lâu Kỳ nhớ rất rõ những bài đăng kia.
Những đánh giá về anh ngoại trừ thành tích chuyên nghiệp và năng lực cá nhân đặc biệt biế.n thái ra, chính là việc các đàn em nghe ngóng dò hỏi moi ra thân thế bối cảnh quá mức hiển hách của anh.
Lâu Kỳ nhớ rõ có người nói anh là con cả của người giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông, hơn nữa bản thân anh không công khai nhưng cũng không phủ nhận.
Tập đoàn tài chính Khải Thịnh ở vịnh Tiêu Quảng Đông là sự tồn tại gì chứ, chính là có vô số công ty con, trải rộng khắp các lĩnh vực, năng lực tài chính cũng nổi tiếng trên bảng xếp hạng toàn cầu.
Sau khi tốt nghiệp song bằng ở Đại học Sùng Kinh thì anh đến học viện thương mại Harvard đào tạo chuyên sâu, lý lịch của người này cho dù không phải là người giàu nhất cũng chênh lệch ba trăm tầng lầu với người bình thường như cô ấy.
Nhưng giờ phút này Kỳ Tỉnh thật sự đứng ở cửa quán nhìn về phía các cô, Lâu Kỳ thật đúng là có chút hoảng hốt, thật giống như thần tiên hạ phàm đến trước mặt và cô ấy đang nghi ngờ có phải mình nhìn lầm hay không.
Lâu Kỳ nghiêng đầu qua, vẻ mặt không thể tin được hỏi Diệp Phục Thu: “Cậu, bạn trai cậu? Anh ấy??”
Diệp Phục Thu quay đầu nghe giọng điệu của cô ấy có chút không đúng: “Cậu biết anh ấy à? Hay là anh ấy có vấn đề gì.”
Cô lắc đầu, cười nói: “Nếu anh ấy có vấn đề thì cậu nói sớm đi, thừa dịp tớ còn chưa kết hôn với anh ấy.”
Lâu Kỳ quát khẽ cô: “Có vấn đề gì chứ, người giàu có đẹp trai lại si tình thì cậu nói với tớ có vấn đề gì được chứ! Cưới lẹ giùm tớ đi!”
Diệp Phục Thu bị chọc cười đến mức bả vai phát run.
Trong mấy giây mà hai người xì xào bàn tán này Kỳ Tỉnh đã đi tới trước mặt.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn Lâu Kỳ, sau đó nhìn về phía Diệp Phục Thu: “Vừa tới à?”
Diệp Phục Thu gật đầu: “Cũng vừa nói chuyện khoảng 30 phút thì anh đã tới, giới thiệu một chút, bạn của em, Lâu Kỳ.”
Hai người khách sáo gật đầu nói xin chào với nhau, Lâu Kỳ có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt Kỳ Tỉnh, khí thế của người này quá mạnh mẽ, một cái nhìn thôi cũng đã sắp mưu sát loại cặn bã như cô ấy.
Kỳ Tỉnh ngược lại nhìn Lâu Kỳ nhiều hơn vài lần, bởi vì vợ anh ngày thường luôn thường xuyên nhắc tới người này, nói là mấy năm nay đã giúp cô không ít trong cuộc sống và công việc.
Những người đã từng giúp cô, đối tốt với cô, anh đều sẽ nhớ kỹ.
“Nghe Thu Thu thường nói quan hệ hai người rất tốt, cô cũng giúp cô ấy rất nhiều.”
Anh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đặt bên cạnh cô ấy: “Danh thiếp của tôi, nếu sau này có cần gì thì cứ tới tìm tôi.”
Diệp Phục Thu gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Lâu Kỳ xua tay, hậm hực nói: “Nào có, đều là bạn bè với nhau cả mà.”
Cô ấy liếc nhìn danh thiếp của Kỳ Tỉnh, trong nháy mắt cảm thấy có bánh từ trên trời rơi xuống làm cô ấy choáng váng.
Người thừa kế tương lai của Khải Thịnh đưa danh thiếp cho cô ấy, nói rằng nếu cần thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào, loại lời thoại này chứa giá trị cỡ nào chứ!!
Ân tình nên làm đã làm xong, Kỳ Tỉnh tiến đến bên người Diệp Phục Thu cử chỉ tự nhiên thân mật, nhìn menu rượu phía sau cô: “Em đã gọi gì? Đừng gọi nồng độ cao quá.”
Bạn bè vẫn ở đây, cô không muốn quá nhạt nhẽo nên ghé sát lại chỉ vào mẫu “Bá tước Monte Cristo” kinh điển, giọng điệu hơi mềm mại, nhỏ giọng hỏi: “Nồng độ cao một chút thì sao chứ, có anh ở đây rồi em vẫn không thể uống sao?”
Kỳ Tỉnh nhớ lại đủ loại biểu hiện của cô sau khi uống say, không hiểu sao lại cười, đầu ngón tay xẹt qua màn hình danh sách rượu, hạ giọng thì thầm: “Có thể, anh ước gì em uống say không còn biết gì……”
“Sau đó chờ em đùa giỡn lưu manh với anh.”
Hai gò má Diệp Phục Thu nóng lên.
Lại vạch trần khuyết điểm của cô!
Tửu lượng kém thì không thể thích uống rượu sao!
Lâu Kỳ ngồi ở bên cạnh tuy rằng không nghe rõ họ nói gì, nhưng không khó phán đoán là đôi tình nhân trẻ đang anh anh em em, cô ấy bưng ly rượu đắng chát lên uống một ngụm rồi thở dài, mắng mỏ anh trai.
Được, được rồi được rồi, tôi là người chưa tìm được bạn đời, tôi là một phần trong play của mấy người! !
Chờ chị đây gọi chàng trai trong điện thoại kia, sẽ khoe khoang với mấy người!!!
Ba người ngồi ở quầy bar vừa uống rượu nhấm đồ vừa nói chuyện phiếm, Kỳ Tỉnh làm người nhà đi cùng, toàn bộ quá trình anh ngồi bên cạnh Diệp Phục Thu uống rượu nhấm nháp, vừa cầm điện thoại làm việc vừa nghe vợ anh nói chuyện phiếm.
Hai chị em Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ lâu ngày không gặp, đề tài tích góp từng tí một như thể trò chuyện mãi vẫn không hết, từ chuyện xảy ra hồi trước trong đơn vị đến chuyện nhà nhàm chán.
“Người quản lý mà tớ nói với cậu lúc trước…… thật sự nuôi tiểu tam, thật sự phục luôn, có hai đứa nhỏ trong nhà mà còn làm ra loại chuyện này.”
“Cái gì? Vậy mà lại là thật à, sao cậu biết.”
“Tiểu Trương kể với tớ đấy, nói rằng chính thất đã ầm ĩ lên tận đài truyền hình rồi, chiều hôm đó chuyện này hay đến nỗi nửa cái đài truyền hình đều xì xào bàn tán.”
“Nghe nói còn có người lén lút tố cáo, nói anh ta đã nhận hối lộ.”
Diệp Phục Thu không nhịn được cầm dĩa hạt dưa lên, hai mắt sáng trưng vừa cắn vừa nhai, nói: “Vậy mà tớ lại bỏ lỡ, có video không?”
“Lúc trước còn có nữ đồng nghiệp nói tên quản lý này tay không an phận, luôn sờ mó.” Lâu Kỳ mở nhật ký chat wechat cho cô, chửi: “Lần này thì tốt rồi, sự tình ầm ĩ ảnh hưởng quá khó coi nên trực tiếp bị đình chỉ công tác, thật sự là đáng đời.”
Cô từng nghe nói về người quản lý kia, nhưng bởi vì bộ phận xa nên chưa từng có dịp xuất hiện chung.
Diệp Phục Thu gật đầu: “Thật là sảng khoái.”
Mắng chửi người ta một cách sảng khoái, Lâu Kỳ sờ lên hai hạt dưa, nói: “Tiệc cưới của đàn anh là ngày kia đúng không? Đến lúc đó cả hai cậu cùng đi à?”
“Có thể.” Nói đến chuyện này, Diệp Phục Thu chậm rãi nhìn qua người ngồi bên cạnh, xấu hổ cười: “Tớ có thể dẫn theo Kỳ Tỉnh cùng đi, đến lúc đó lái xe đón cậu nhé?”
Lâu Kỳ dừng lại một giây, ép nhỏ lại lực hô hấp: “……Cậu chắc chưa?”
“Tớ không có ý kiến đâu, tớ rất hứng thú với nội dung Tu La tràng*.”
(*Tu La tràng là một thuật ngữ xuất phát từ tiếng Trung, dùng để chỉ một hiện trường hỗn loạn, kịch tính, hoặc một cuộc đối đầu căng thẳng giữa nhiều bên. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ Phật giáo, nơi “Tu La” (Asura) là một loài chúng sinh hiếu chiến, thường xuyên gây gổ, đánh nhau. “Tràng” là sân bãi, nơi chốn. Do đó, “Tu La Tràng” ban đầu chỉ chiến trường của các vị thần Tu La, nơi diễn ra những trận chiến khốc liệt không ngừng nghỉ.)
Diệp Phục Thu sờ thái dương, hơi ngại ngùng: “Tớ sẽ khuyên nhủ anh ấy xem sao……”
Một câu nói nhỏ của cô ngược lại khiến Kỳ Tỉnh nghe được rất rõ ràng, anh dời tầm mắt khỏi màn hình, nhìn vào mắt Diệp Phục Thu.
Lâu Kỳ thật sự cảm thấy không có gì, đều là người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện nếu nói thẳng ra thì sẽ thoải mái hơn nên cô ấy nói: “Tớ còn chưa nghĩ ra nên chuẩn bị quà gì cho đàn anh đây, hay là cứ đưa phong bì nhỉ, nhưng lại cảm thấy quan hệ của đàn anh với chúng ta tốt như vậy……”
“Chỉ đưa tiền có phải không có thành ý lắm không?”
Diệp Phục Thu lắc đầu: “Tớ cũng không biết tặng gì, hay là đưa tiền đi, khá thực tế.”
Lâu Kỳ gật đầu: “Đàn anh thật biết kiếm tiền, quan hệ xã giao tốt như vậy, đợi đến khi kết hôn lại có thể thu thêm một lần tiền mừng cưới nữa.”
“Cậu nói xem tớ có thể dựa vào kết hôn để làm giàu không? Nếu có thể thì tớ sẽ kết hôn một trăm tám mươi lần.”
“Nghiêm túc đấy à?” Diệp Phục Thu không khách khí trêu chọc cô ấy: “Nếu cậu như vậy, có khi kết hôn lần hai sẽ không có ai đến cổ vũ đâu.”
Lâu Kỳ lại giận dỗi trừng cô.
Thật là, ngay cả mộng cũng không cho người ta mơ.
…………
Sau khi uống rượu liên tục trong một hoặc hai giờ, Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ trò chuyện một cách sảng khoái về những chuyện gần đây.
Thời gian không còn nhiều, Diệp Phục Thu tạm biệt trước, cùng Kỳ Tỉnh rời khỏi quán bar thư viện.
Mười một giờ đêm, con phố này rất náo nhiệt, nhiều người cùng nhau đi bộ trên con đường sạch sẽ rồi bước vào một quán bar hoặc quán ăn khuya nào đó.
Diệp Phục Thu đeo túi xách đi ở phía trước, bước đi uyển chuyển giống mèo trên bệ gạch hẹp bên đường, đôi giày cao gót đế thấp phát ra tiếng lạch cạch vui tai, thỉnh thoảng sẽ bởi vì hơi say mà có chút không ổn định được, lúc đó Kỳ Tỉnh đi theo phía sau cô sẽ lập tức lặng lẽ che chở.
Cô không giữ được thăng bằng, nghiêng người, “Ối…!” Vừa giơ tay ra đã nắm được bàn tay dang rộng của anh.
Diệp Phục Thu nghiêng đầu đối diện ánh mắt anh, nghe thấy đối phương bất lực nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này.”
Cô nắm tay Kỳ Tỉnh ổn định thăng bằng, tiếp tục bước từng bước đi giống mèo trên đài cao tiến về phía trước: “Hừ hừ, anh không hiểu đâu.”
Tự nhiên Diệp Phục Thu có cảm giác phấn khích sau khi hơi say. Cô bỏ đi vẻ dịu dàng và sự kiềm chế thường ngày của mình, lộ ra khía cạnh cô bé thuộc về mình: “Khi còn nhỏ, em đã nhìn thấy các bạn cùng lớp của em bước đi trên đài này, có người lớn ở bên đỡ họ.”
“Bây giờ em cũng có rồi.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, yên lặng nắm chặt tay cô hơn.
“Ừhm, sau này có anh đỡ em.”
Anh cười khẽ: “Xem ra hôm nay uống không nhiều lắm.”
Diệp Phục Thu không hiểu: “Tại sao anh lại nói như vậy.”
Kỳ Tỉnh chỉ vào miệng mình: “Em còn chưa say đến mức hôn anh lung tung nữa.”
Cô hơi há miệng xấu hổ, quay đầu hừ khẽ giận dỗi nói: “Vừa định hôn anh, được rồi, bây giờ thu hồi ý nghĩ này.”
“……Thật ra là vì uống trong thời gian dài, một ly rượu uống với Lâu Kỳ suốt 2 giờ, thân thể nhờ có thời gian mà chậm rãi tiêu hóa.”
“Em quả nhiên thích hợp uống rượu một cách chậm rãi, tốc độ nhanh một chút sẽ lập tức say.”
Phía trước không có đài cao, Kỳ Tỉnh kéo cô lại, kéo người từ trên đài xuống.
Uống rượu vào khiến lòng bàn chân mềm nhũn, Diệp Phục Thu thoáng ngã vào ngực anh, thuận thế ôm eo anh, dán mặt vào ngực anh.
Kỳ Tỉnh vuốt tóc cô, bật cười: “Ơ? Hôm nay ngoan như này sao.”
“Làm nũng cái gì? Muốn làm gì đây.”
Diệp Phục Thu lắc đầu, cô nhắm mắt ôm anh, có chút muốn ngủ: “Đừng nghĩ em xấu như vậy, không phải mỗi ngày em đều rất ngoan sao?”
“Buồn ngủ……”
Kỳ Tỉnh xoa tóc cô, nương theo giọng nói mềm mại của cô, nói càng thấp hơn: “Muốn anh cõng em không?”
“Có thể……” Diệp Phục Thu đứng thẳng người, giơ hai tay lên, dáng vẻ đã chuẩn bị xong.
Kỳ Tỉnh vốn chỉ là khách sáo một câu, kết quả nhìn cô như vậy anh chỉ có thể bất lực đeo túi xách của cô lên cổ, sau đó nghe lời ngồi xổm xuống chờ cô áp lên.
Tấm lưng rộng lớn của anh vào lúc này là nơi an toàn nhất. Diệp Phục Thu cười, cả người cô nằm sấp lên đó, tiện thể ôm lấy cổ anh.
Kỳ Tỉnh thoải mái cõng người lên, chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Diệp Phục Thu áp mặt vào gáy anh, ngửi mùi thơm trên người anh, trong lòng kiên định.
Hình như Kỳ Tỉnh cai thuốc rồi, hiện tại trên người anh đã không còn mùi thuốc lá thoang thoảng lúc trước, toàn bộ đều là mùi gỗ của nước giặt quần áo hoặc sữa tắm, khiến cô vô cùng hài lòng.
Cô vừa cọ vừa ngửi cổ anh khiến Kỳ Tỉnh ngứa ngáy lại không tránh được, anh nghiêng cổ nhẹ giọng cảnh cáo: “Còn lộn xộn? Đừng gây chuyện nào.”
Diệp Phục Thu cười ngây ngốc, hai chân lay động, nhắm mắt buồn ngủ: “Nhưng anh thơm quá.”
“Anh đẹp trai ơi, dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy, giới thiệu một chút đi.”
Kỳ Tỉnh mỉm cười, lắc đầu, bước nhanh hơn: “Chờ lên xe rồi em ngủ tiếp.”
Sau khi hai người đi được một đoạn, Kỳ Tỉnh nghe tiếng hô hấp của người phía sau dần ổn định, hỏi: “Ngủ rồi?”
Diệp Phục Thu mơ hồ “Hả?” khẽ, hiển nhiên đã nửa mê nửa tỉnh.
“…… Như thế nào.”
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghiêng đầu cọ trán cô, nói: “Ngày mốt tiệc đính hôn của đàn anh em ấy, anh không đi đâu.”
“Anh đưa em đi, khi nào xong thì gọi cho anh, anh sẽ đón em.”
“Uống ít rượu thôi, đừng tấu hề bên ngoài nhé.”
Sau khi anh nói ra những lời này, Diệp Phục Thu vốn sắp ngủ lập tức mở to mắt, cô nhìn chằm chằm yết hầu Kỳ Tỉnh chuyển động lúc nói chuyện: “Vì sao?”
“Lúc trước không phải anh đã nói là không đi không được sao.”
Kỳ Tỉnh không phải đã buông bỏ đối với tình địch, mà là: “Không muốn làm khó em.”
“Em không muốn đối phương có khả năng cảm thấy khó chịu, vậy thì anh sẽ phối hợp không xuất hiện.”
“Dù sao thì”, Anh siết chặt hai tay, ôm hai chân cô, cố ý bóp nhẹ: “Hiện tại không ai không biết em là của anh.”
Diệp Phục Thu vốn còn định cố gắng khuyên nhủ Kỳ Tỉnh ở nhà chờ cô, đừng cùng cô đi tham gia bữa tiệc đó, không ngờ người này lại chủ động nhắc tới.
Dù sao đàn anh là người ngoài, lại là tiệc đính hôn của anh ấy, Diệp Phục Thu đồng ý đi cũng là để chúc phúc, không muốn gây thêm nhiều chuyện khác.
Cô hiểu rằng những “tâm địa nhỏ nhen” mà Kỳ Tỉnh nói đều là vì cô mà ra.
Chàng trai này là bởi vì quá để ý mới tính toán từng li từng tí.
Diệp Phục Thu nghe xong, cô nghiêng người lại gần anh hơn, vòng tay ôm cổ anh càng chặt hơn.
Động tác Kỳ Tỉnh cứng đờ, cổ họng nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Diệp Phục Thu, em muốn b*p ch*t anh à, thả lỏng ra……”
Anh dùng tay vỗ vào mông cô.
“Hìhìhì……” Diệp Phục Thu cười rộ lên, mặt mày đều giãn ra mật, cô buông lỏng lực độ, nhưng lại nghiêng đầu qua hôn lên mặt anh: “Cám ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì.”
“Cảm ơn anh đã thông cảm cho em.” Cô lại hôn một cái.
Diệp Phục Thu ôm chặt anh, ngoại trừ bố cô ra, anh là người duy nhất nguyện ý dung túng cho cô, là người cõng cô đi xa như vậy.
Bởi vì anh, tối nay cô lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng của người quan tâm mình là như thế nào.
“Yên tâm đi, em sẽ không để cho anh chịu uất ức.” Diệp Phục Thu nhìn bóng hai người hòa làm một trên đường gạch, trong lòng không ngừng sủi lên bong bóng như muốn tràn ra.
“Nếu có cơ hội, em sẽ nói với toàn thế giới rằng người em thích nhất chính là Kỳ Tỉnh.”
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh nên không biết rằng——
Kỳ Tỉnh cõng cô trên lưng, đã sớm im lặng không lên tiếng mà nở nụ cười.