Tuy rằng Diệp Phục Thu chỉ uống một chén, nhưng pha chế rượu tự nhiên luôn có tính lừa gạt, bởi vì các thành phần khác nhau trộn lẫn vào nhau sẽ tạo nên vị ngọt và chua đậm đà hơn khi uống nguyên chất, vì vậy người uống luôn quên mất nồng độ cao của rượu gốc.
Dư vị và nồng độ của whisky không phát huy uy lực ngay cho đến khi đi xuống tới dạ dày.
Diệp Phục Thu mơ mơ màng màng ngủ trên xe khoảng mười lăm phút, cho đến khi xe vào bãi đỗ xe ở khu dân cư, người lái xe vừa tắt máy thì cô mở mắt nhưng có chút choáng váng. Toàn thân c*̃ng nóng hầm hập, khiến người ta không khỏi muốn tắm nước lạnh.
Thấy cô chậm chạp không nhúc nhích, người bên cạnh cúi người lại thay cô cởi dây an toàn, Diệp Phục Thu nghe giọng nói của anh gần bên tai.
“Về đến nhà rồi, dậy đi nào.”
Diệp Phục Thu khẽ hừ mà không nhúc nhích, sau đó Kỳ Tỉnh vòng tay qua sau lưng cô, bế người lên.
Cô thuận thế ôm lấy vai Kỳ Tỉnh, cọ vào gáy anh.
Cô nhắm mắt lại, nhưng nghe thấy rõ ràng tiếng cười khẽ trong cổ họng của chàng trai.
“Lại làm nũng cái gì đây.”
“Lớn cỡ này rồi, còn muốn ôm lên lầu hửm?”
Diệp Phục Thu hơi nhíu mày, dùng ngón tay ấn nút cổ áo anh, giọng điệu mơ hồ hỏi ngược lại: “…… Vậy anh có ôm hay không?”
Sau một lúc lâu, đối phương thở dài, thả cô về ghế lái phụ.
“Chờ một lát.”
Kỳ Tỉnh xuống xe, vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe ôm cô ra.
Diệp Phục Thu ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế lái phụ, hoàn toàn không lo lắng anh giở trò xấu mà để mặc cô lại trong xe. Chờ anh mở cửa ghế lái phụ, cô lười biếng giơ cánh tay lên, cả người mệt mỏi giống như bông gòn.
Kỳ Tỉnh cúi xuống ôm cô vào trong lòng, ôm hai chân cô xốc lên, không nhịn được trêu ghẹo: “Thật sự không sợ anh để em ngủ lại một đêm trong xe sao?”
Diệp Phục Thu dần dần mở mắt, dùng cái mũi bị điều hòa thổi lạnh cọ lên trên mạch đập cổ của anh, mỉm cười lộ cả răng: “Anh có nỡ không?”
“Sao nỡ được.” Kỳ Tỉnh một tay ôm cô, tay kia đóng cửa rồi khóa xe lại, sau đó đi vào thang máy. Đuôi tóc mềm mại của cô đong đưa giữa không trung trong động tác của anh, giống như cỏ đuôi mèo cứ tới lui gãi vào cánh tay mạnh mẽ của anh.
“Biết mình là sâu rượu mà cứ hay chạy ra ngoài uống tham,” Anh cố ý đe dọa: “Phải cho em nhớ đời mới được.”
Kỳ Tỉnh ôm cô đi về phía trước, không khỏi nhớ tới một số hình ảnh trong quá khứ, chấp nhận chịu thua mà vẫn ngọt ngào cam chịu lặp lại: “Xin hỏi cô Diệp ra ngoài đầu đội trời chân đạp đất này, em còn muốn anh ôm em bao nhiêu lần nữa đây?”
Diệp Phục Thu cũng dần khôi phục lại thần trí trong lúc đối thoại, si mê chứa đựng cả sự say khướt mà lẩm bẩm, tự tin nói: “Vậy thì…… Ôm em một vạn lần nữa đi.”
Nói xong cô ôm cổ anh chặt hơn một chút, lộ vẻ không muốn xa rời, không muốn thả lỏng.
Kỳ Tỉnh lặng lẽ mỉm cười: “Được.”
“Vậy thì một vạn lần.”
Sau một vạn lần thì tiếp một vạn lần nữa.
…………
Sau khi lên lầu, Diệp Phục Thu chống cửa lười biếng cởi giày đá ra cho người phía sau thu dọn, còn mình thì xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến phòng bếp.
Kỳ Tỉnh ngồi xổm xuống nhặt đôi giày cô vừa đá lung tung cất vào tủ giày, nghiêng đầu quan sát cô.
Diệp Phục Thu mở đèn sờ tới mép tủ lạnh, dùng sức mở cửa tủ ra, sương mù lạnh ướt sũng phả vào mặt, không hiểu sao cô lại quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Kỳ Tỉnh đứng ở cửa trước.
Diệp Phục Thu: ……
Anh nhìn cái gì?
Cô tiện tay lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng ướp lạnh rồi vặn mở uống một ngụm, mắng anh: “Xin anh đấy đại ca ơi, em sẽ không làm chuyện cắm đầu vào tủ lạnh giải rượu nữa đâu, được chưa!”
Kỳ Tỉnh chấn động, cúi đầu cười thầm.
Em cũng biết vì sao anh lại nhìn em à.
Diệp Phục Thu liên tục uống vài ngụm nước mát, cảm giác cái lạnh này theo cổ họng đánh trống reo hò chạy đến dạ dày, liên tiếp xoa dịu nồng độ cồn trong cô.
Cô ngửa cổ kiểu thiên nga nuốt nước đá, nheo mắt nhìn anh đang đến gần, không biết tại sao trái tim vừa được trấn an lại đập loạn bất quy tắc.
Dư vị khói than đắng nồng của rượu whisky còn sót lại trong cổ họng, phá vỡ sự pha loãng của nước khoáng, một lần nữa chiếm lấy vị giác ảo giác của cô.
Diệp Phục Thu phát hiện, điều khiến cô thần hồn điên đảo e rằng không phải cồn, mà là chàng trai luôn vây quanh cô này.
Trên người Kỳ Tỉnh tựa như dính hương mê hồn chỉ phát tác với một mình cô, chỉ cần tới gần, chỉ cần nhìn nhau thì cô sẽ tựa như không uống mà say.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt có chút mê ly của cô: “Anh cũng hơi khát.”
“Đồ uống không cồn ở nhà anh ngọt quá.”
Diệp Phục Thu giơ tay lên, đưa chai nước khoáng cho anh mà không nói gì, ánh mắt vẫn cứ dính chặt vào khuôn mặt biết lừa người và mê hoặc người đó của anh.
Có đôi khi cô thật sự rất hoài nghi, sự “đứng đắn” của anh chính là một loại cố ý ngụy trang, dùng để quyến rũ cô trở thành người chủ động vượt rào. Sau đó lại lấy thân phận “người bị hại” bị động mở ra một đêm hoàn toàn hoang đường, cũng trở thành “cái cớ báo thù” để anh đảo ngược tình thế mà vùng lên.
Kỳ Tỉnh nhìn chai nước cô đưa tới, không nhận mà tiến lên ôm eo cô vào lòng, anh cúi đầu từ từ dụ dỗ: “Vì ôm người nào đó lên lầu, cổ tay rất mỏi, không cầm nổi.”
“Nếu có người đút cho thì tốt, khát quá.”
Diệp Phục Thu ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn xem, đây chính là thủ đoạn quen thuộc của anh.
Nhưng mà, mỗi lần cô đều rất hưởng thụ.
Diệp Phục Thu tựa vào trong lòng anh giơ chai nước lên, đặt ở bên môi anh, tự mình đút nước cho anh uống.
Kỳ Tỉnh vốn tưởng rằng mình ám chỉ đã đủ rõ, nhưng hiển nhiên tư duy khi uống say của cô còn đơn giản thô bạo hơn lúc bình thường, cô cho rằng đút nước thì chính là đút nước.
Anh cũng không mất hứng, khẽ gật đầu rồi uống một ngụm nước cô đưa tới để giải khát trong giây lát.
Diệp Phục Thu thấy anh uống một ngụm nhỏ: “Vậy là được rồi?”
Kỳ Tỉnh cúi đầu, giọng nói bị thấm nước nghe càng quyến rũ hơn: “Còn chưa hết khát, ngoan nào, đổi cách khác đút cho anh.”
Cô giật mình sửng sốt, mới hiểu được ý đồ ban đầu của anh.
Diệp Phục Thu rũ mi xuống, run rẩy như đang trách cứ trong im lặng.
Như đang nói: Cô đã say thành như vậy rồi, anh còn muốn lôi kéo cô xằng bậy.
Nước khoáng ướp lạnh ngọt ngào mát mẻ lại không làm cho hai người họ giải khát, ngược lại bị sóng điện từ giữa hai người từ từ giao tiếp rồi va chạm chấn động đến gần điểm sôi.
Diệp Phục Thu tự mình uống một ngụm nhỏ, ngậm ở trong miệng, sau đó ngước đôi mắt hoa đào mơ hồ có chút say mê nhìn anh một cách trìu mến.
Kỳ Tỉnh không chống đỡ được ánh mắt này của cô, cô vừa nhìn anh như vậy anh đã hận không thể lập tức ném người lên giường ăn sạch sành sanh.
Kỳ Tỉnh cúi đầu, đỡ lấy đôi môi ngậm nước của cô, nắm lấy gáy cô và cạy mở hàm răng đối phương ra, cướp đoạt nguồn nước đáng thương kia.
Môi vừa lạnh lại bị người này ma sát đến sắp bốc cháy, hai tay Diệp Phục Thu gắt gao nắm chặt cổ áo của anh, ngón tay không ngừng ma sát với xương quai xanh trước ngực của anh, vô tình lại cố ý đẩy áo sơ mi tơ tằm hoa văn trên người anh xuống.
Kỳ Tỉnh cảm giác cổ áo mình lạnh lẽo, cơ ngực bị hơi ấm sờ loạn, anh nhắm mắt hôn lên đuôi mắt cô rồi không nhịn được mà khiêu khích.
Diệp Phục Thu vốn ngậm một ngụm nước ở trong miệng, cô nuốt một chút, anh đoạt một chút, còn lại tất cả đều theo cằm, theo cổ hai người chảy xuống rồi dừng trên cổ áo của mỗi người. Trong khoảnh khắc, cảnh tượng trở nên ướt át, nhếch nhác, tràn ngập sự bốc đồng không màng đến mọi thứ của tình ái, càng hỗn loạn càng khiến người ta say đắm.
Đầu lưỡi Diệp Phục Thu bị người này quấy đến chua xót, toàn thân đều giống như đã bị khai mở ra độ mẫn cảm cao nhất, chỉ cần là nơi mà đầu ngón tay anh đi qua, tựa như cây xấu hổ bị đụng vào, khép mở run rẩy.
Tay anh hơi siết chặt, như thể đang nắm chặt hạt đậu đỏ duy nhất trong một chậu gạo trắng.
“Uhm……” Diệp Phục Thu nắm chặt cánh tay anh, eo chân mềm nhũn không đứng vững.
Cô hơi mở mắt cầu xin tha thứ, nhưng lại đối diện với ánh mắt đã nóng bỏng từ lâu của anh.
Tối nay đã không còn đường thương lượng.
Hai người mới gặp lại không đến một hai tuần, dường như mỗi ngày đều phải làm. Nhưng cho dù tần suất điên cuồng đến vậy, anh lại giống như kẻ háu ăn, ăn không đủ, cứ đòi hỏi cô.
Mặc dù cô có vẻ hơi đuối sức, nhưng chỉ cần hơi dùng thủ đoạn quyến rũ cô là cô sẽ hoàn toàn không chống đỡ được mà vứt bỏ thân thể cực hạn, cùng anh hoang đường.
Thấy cô đứng không vững, Kỳ Tỉnh vòng tay qua eo của cô, nhấc người lên đặt lên bàn rau quả sạch sẽ, một số thứ vốn đặt ở đó đã bị Diệp Phục Thu làm rơi trong kinh hoảng, phát ra một hồi tiếng vang.
Bồn rau quả làm rất sâu và rộng, đủ để cô nửa nằm nửa dựa ngồi ở phía trên, sau nụ hôn mãnh liệt, lồng ngực cô phập phồng như những đợt sóng sôi sục, đôi môi đỏ mọng sưng tấy hơi hé ra hít thở làn gió biển ngọt ngào.
Kỳ Tỉnh chen vào giữa hai đùi hơi mở của cô, anh cúi người xuống hôn cô, đồng thời bàn tay to ấm áp vén váy cô lên, đi thăm dò vòng xoáy mẫn cảm tiếp theo.
Diệp Phục Thu bắt đầu hôn anh nhưng không quá nửa phút, sự va chạm của các luồng không khí trong cơ thể cô dần vượt quá giới hạn chịu đựng. Cô đẩy anh ra, cổ và người đều cong cao lên, tóc đen trải trên mặt bàn, môi đỏ mọng thỉnh thoảng thốt ra những lời mời gọi mềm mại và tươi sáng.
“Kỳ Tỉnh…… Kỳ……”
“Nơi đó…… Không……”
Giọng nói của cô càng sền sệt, động tác trên tay anh càng tích cực.
Vạt váy của cô che khuất cổ tay và cẳng tay anh, lộ ra bắp tay trên đang gồng lên với những đường gân xanh nổi rõ. Khiến Diệp Phục Thu nhìn vào mà lòng loạn nhịp, bị khuất phục hoàn toàn không chút bất ngờ, không kìm được mà đón lấy.
Tuy rằng ngón tay Kỳ Tỉnh thon dài nhưng cũng không thiếu sự thô ráp và khỏe mạnh mà đàn ông nên có, đầu ngón tay của anh thô ráp, khớp ngón tay hơi lớn, có thể chú ý đến từng vòng xoáy mẫn cảm của cô.
Chỉ vì địa điểm ở trong bếp nên cô gần như tiêu hao hết tất cả thể lực, điều tức giận chính là quá trình này chỉ có cô đơn phương được “hầu hạ” và “đùa giỡn”.
Lúc này phòng bếp cuối cùng cũng vang lên thanh âm nơi này lẽ ra phải có, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, có thanh âm người chơi đùa trên mặt suối, trong trẻo và rời rạc, nương theo tiếng khóc chập chờn của người phụ nữ, cùng với lời thoại vừa dỗ dành vừa xấu hổ của người đàn ông.
“Hôm nay Thu Thu nhiều nước quá.” Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang rơi lệ của cô, biết cô cực kỳ thoải mái, anh mỉm cười và tay vẫn không dừng.
“Thoải mái như vậy sao, hả? Trả lời anh.”
“Khóc cái gì.” Anh di chuyển tay kia để lau nước mắt cho cô.
“Là thấy không chịu nổi uất ức nữa sao? Hay là không chịu nổi, muốn anh dừng lại?”
“Thu Thu, nói đi.” Kỳ Tỉnh biết bây giờ cô đã sớm không nói ra được chữ hoàn chỉnh, vì vậy anh cố ý ghé tai vào miệng cô, cười bướng bỉnh nói: “Chỉ chờ em ra lệnh cho anh thôi đó.”
Diệp Phục Thu xấu hổ và giận dữ, dùng sức lực ngồi dậy cắn vào lỗ tai anh.
Kỳ Tỉnh bị đau, trực tiếp phản kích, chuyển động ngón tay thẳng đến nơi yếu đuối nhất của cô.
Diệp Phục Thu đột nhiên run rẩy, môi hoàn toàn buông lỏng, hai mắt thất thần.
…………
Sau khi bị anh đè xuống và dùng tay một cách lố bịch trong bếp, cảnh tượng tối nay dường như vừa trải qua giai đoạn khởi động.
Cả người cô không còn sức lực, nằm trên bếp la hét muốn đi tắm, không tắm sẽ tuyệt giao với anh.
Kỳ Tỉnh nghe kiểu từ “tuyệt giao” ngây thơ lại quá không thích hợp với quan hệ của hai người họ thì bị cô làm cho bật cười không ngừng, anh ôm người dỗ dành, đi đến phòng tắm.
Mười mấy phút sau, phòng tắm bắt đầu tản ra mùi hoa hồng mờ mịt.
Phòng tắm khô ướt tách biệt, bồn tắm đang róc rách tích đầy nước nóng, quả cầu tắm hương hoa hồng Damascus xoay tròn trong dòng xoáy nước nóng dần dần tan ra, phát tán mùi hương và màu sắc của mình trong quá trình biến mất.
Phòng tắm vòi sen khô ướt tách biệt ở phía bên kia, tấm kính bị bao phủ bởi một lớp sương mỏng, khiến hương hoa hồng không thể lọt vào xuân sắc bên trong.
Đương nhiên Diệp Phục Thu không cam lòng rơi vào thế hạ phong ở loại chuyện này, bị anh vừa đùa bỡn vừa thưởng thức, cô nhất định phải giành lại chiến thắng.
Chàng trai dựa lưng vào bức tường gạch bám đầy hơi nước, tay trái nắm chặt tay nắm cửa trượt, tay phải kiểm soát phía sau đầu cô.
Nước nóng tí tách từ trong vòi hoa sen chảy ra, tựa thác đổ, tưới đẫm cơn sóng tình đang dâng trào của hai người, như thể sắp cuốn họ lên tận mây xanh.
Cả người Diệp Phục Thu ướt đẫm, miệng bị căng phồng, khuôn mặt như có thể nhìn thấy một màng trống trong suốt, cô ngước mắt, đối mắt nhìn về phía anh lộ ra một loại dụ.c v.ọng chinh phục.
Lý trí dần dần phân tán khiến đuôi mắt Kỳ Tỉnh bắt đầu đỏ lên, anh không cam lòng làm bại tướng nhanh như vậy, nhưng lại thực sự không chịu nổi thế tấn công của cô, vì thế anh ấn mạnh tay lên sau đầu cô như trả thù, càng dùng sức đẩy cô mạnh hơn……
Kỳ Tỉnh nhẫn nhịn trụ lại tuyến phòng thủ cuối cùng, anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo người lên. Diệp Phục Thu bị đánh gãy một cách mãnh liệt, sau khi đứng dậy bên môi kéo ra một sợi tơ mập mờ, cuối cùng bị anh xóa đi rồi đi vào bên trong răng môi của anh.
Nước nóng như một trận mưa tình yêu, rơi xuống trên người đôi tình nhân vừa âu yếm vừa chơi đùa.
Họ hôn môi dưới vòi hoa sen, tay mỗi người đều không dừng việc công kích đối phương. Cuối cùng dưới sự sụp đổ không thể nhịn được nữa của chàng trai, Diệp Phục Thu bị xoay người, hai tay chống lên tường thủy tinh đầy sương mù, dấu tay của cô nhất thời hiện lên rõ ràng trên mặt tường thủy tinh.
Diệp Phục Thu như cảm nhận được điều gì đó, cô đột nhiên xoay người đánh anh một cái, Kỳ Tỉnh hít sâu một hơi, “Đánh chỗ nào vậy.”
Lông mi cô nhỏ nước, trên gương mặt quyến rũ mang theo ánh mắt trách cứ, mắng anh: “Không mang mà lại muốn vào, anh cũng uống nhiều đấy hả?”
“Đánh anh là còn nhẹ, có tin em không cho anh chạm vào em nữa không.”
Lúc này Kỳ Tỉnh mới nhận ra nên hôn mạnh vào mặt cô, lưu loát xin lỗi: “Lỗi của anh, anh quên mất.”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng tắm, lấy ra một hộp từ trong ngăn kéo bàn trang điểm rồi xé mở ra.
Diệp Phục Thu thấy anh lấy byt từ chỗ đó ra, quả thực không thể tin được, kinh ngạc hỏi: “Anh…… bỏ vào chỗ này từ lúc nào vậy?”
Kỳ Tỉnh lại chen người vào, sẵn sàng dán lên lưng cô, anh hôn lên khuôn mặt và vành tai cô: “Vợ, kiểm tra lại lần nữa không?”
Cách xưng hô hoàn toàn mới khiến hai gò má cô nóng lên, cả người căng thẳng: “Ai, ai bảo anh gọi em như vậy.”
Diệp Phục Thu bị anh kéo tay, ôm sau lưng khống chế, như thể chuẩn bị bước cuối cùng trước khi phát lực: “Chúng mình còn chưa kết…”
Một giây sau, cô mất khả năng nói.
Kỳ Tỉnh cắn vành tai cô, cười nói: “Quên rồi?”
“Lúc làm chuyện này.”
“Em thích anh gọi em là vợ nhất mà.”
Một giây sau, trên mặt tường thủy tinh tràn ngập hơi nước có thêm dấu bàn tay rộng lớn của chàng trai.
Bức tường thủy tinh ngăn cách hơi nước lầy lội bắt đầu không ngừng chịu đựng một số rung động kịch liệt.
Đứng vẫn luôn là điểm yếu của Diệp Phục Thu, cô cố gắng chống đỡ trong chốc lát rồi cả người được anh ôm lên….., lưng tựa vào mặt tường mát mẻ hưởng thụ toàn bộ quá trình.
Dù là từ phía sau hay bị giữ, đó là tư thế khó nhất cô có thể chịu đựng và dễ vứt bỏ áo giáp nhất, còn chàng trai trước mặt lại rất lâu sau mới bằng lòng kết thúc.
Sau khi uống rượu, cô cũng uống no nước, cuối cùng xụi lơ tựa vào trong lòng anh, mặc cho anh dùng sữa tắm có mùi giống nhau làm ướt thân thể hai người họ.
Sau khi cuộc tắm rửa căng thẳng kết thúc, dưới một tiếng ra lệnh của Kỳ Tỉnh trong phòng tắm bắt đầu phát ra danh sách nhạc RnB thư giãn lưu luyến.
Kỳ Tỉnh ôm cô đến bồn tắm đã chuẩn bị sẵn để ngâm mình thư giãn.
Đây là bồn tắm hoàn toàn thông minh, nhiệt độ ổn định, sẽ tự đồng ngừng xả nước khi đến vạch nước được chỉ định. Lúc họ từ phòng tắm đi ra, nước trong bồn tắm vừa vặn kết hợp với quả cầu tắm hoa hồng.
Trong nháy mắt Diệp Phục Thu được thả vào bồn tắm hoa thơm, thoải mái thở một hơi dài, ngay sau đó nhìn chàng trai cũng bước vào.
Anh nhất định phải ngâm cùng cô, Diệp Phục Thu dựa vào lồng ngực của anh, khuỷu tay đánh lên bụng của anh, hơi bất mãn: “Không muốn cùng anh, anh đi ra ngoài, em muốn ngâm một mình cơ.”
Làm sao Kỳ Tỉnh có thể ngoan ngoãn nghe lời được, anh ôm lấy người cô, vớt cánh hoa lên đặt trên vai cô, sau đó hôn nhẹ: “Em chắc chưa?”
Anh liếc nhìn cơ thể vẫn còn đỏ của cô và những dấu vết mình để lại, cười khẽ: “Lúc này, em có thể rời xa anh được sao?”
Sắc mặt Diệp Phục Thu lúng túng.
Anh nói không sai, cô là người rất để ý đến Aftercare, mỗi lần làm xong cho dù không làm gì cô cũng không cho anh lập tức rời đi. Nhất định muốn anh ôm mình, hôn mình, dỗ dành mình, vượt qua vài phút nhạy cảm đặc biệt kia mới bằng lòng đi tắm, lúc này mới tính là một lần hoàn chỉnh mà vui vẻ.
Diệp Phục Thu nghiêng người, nằm vào trong lòng anh, nhìn sóng nước bởi vì động tác của mình mà phát ra các loại gợn sóng.
Cô ngửi mùi hoa hồng, cảm nhận được thần kinh cuồn cuộn của chính mình: “Đình chiến…… Tạm thời đình chiến.”
Kỳ Tỉnh cười, không nói gì, thành thật ôm cô, nhẹ nhàng hôn theo tiết tấu của cô.
Âm hưởng thiên về loại âm trầm nặng, cho nên rất thích hợp với một số bài hát RnB có nhịp trống rõ ràng.
Ngâm nước nóng làm cho đầu óc người ta choáng váng, Diệp Phục Thu muốn nhổm người lên cho mát mẻ một chút, kết quả lại trượt chân trực tiếp ngã vào trong lòng anh, khơi lên bọt nước.
Cú ngã này không có gì đáng kể, nhưng lại khiến tay cô vô thức ấn mạnh vào——
Diệp Phục Thu cảm nhận được anh chưa từng tiêu tan nhiệt tình, kinh ngạc: “Anh……”
Từ lúc nào mà anh lại!?
Kỳ Tỉnh dựa vào vách bồn tắm, hoàn toàn mở rộng hai chân hai tay, bộ dạng như “Em xem đi, em nhất định phải gây chuyện nữa sao”, “Không mệt à?”
Diệp Phục Thu sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Mệt, mệt lắm.”
“Mệt còn lăn qua lăn lại cái gì?” Anh bỏ một câu, giây tiếp theo lại kéo cô trở về, bịt kín tất cả những hệ thống phòng thủ trên miệng.
…………
Mấy phút sau, bụng Diệp Phục Thu cấn lên vách tường bồn tắm lạnh, cô cắn chặt môi nhưng không ngăn được những tiếng rê.n rỉ thoát ra từ kẽ răng, nhìn nước trong bồn tắm theo từng đợt gợn sóng tràn ra bên ngoài càng ngày càng nhiều, hoàn toàn như sắp ngất xỉu.
Chàng trai này, rốt cuộc phải như thế nào mới cho ăn no được đây……
Kỳ Tỉnh nắm eo cô, cúi xuống bên tai cô cười: “Nhìn xem, đều tại em.”
“Nước tràn hết ra rồi.”
Bởi vì hai người làm xằng làm bậy, nước trong bồn tắm ít hơn mực nước khiến chức năng thông minh khởi động, vòi nước lại xả nước nóng, tí tách che lấp tiếng sóng nước vỗ giữa họ.
Diệp Phục Thu cắn vào bàn tay to lớn của anh, âm thầm quyết định không thể lại tùy ý để anh hành hạ mình như vậy nữa!
Mỗi lần đều thừa dịp cô uống say dùng sức bắt nạt.
Còn không có tiết chế như vậy, cô thật sự muốn “tuyệt giao” với anh!