Giở Trò

Chương 98: Ngoại truyện – “Cô Diệp—— Nghiêm khắc quá đi à——”



Cô chưa từng làm với Kỳ Tỉnh ở trong nước, thật không ngờ cảm giác ở trong nước lại…… kí.ch thích hơn những tư thế khác.

Cường độ của chàng trai mang theo sóng nước lần lượt vỗ vào da thịt của cô, lực cản của nước làm cho trải nghiệm cơ thể của cô lớn hơn bất cứ thời khắc nào lúc bình thường.

Nước nóng ổn định bốc lên lý trí của cô, từng chút một khiến nó mềm nhũn ra, cuối cùng ngay cả tiếng r.ên rỉ cũng trở nên mềm mại vô lực như bông gòn. Cô không hề biết tiếng rên như vậy rơi vào trong tai chàng trai lại thành một loại quyến rũ khác.

Diệp Phục Thu nửa nằm sấp ở mép bồn tắm, cuối cùng cánh tay mảnh khảnh vô lực rủ xuống một bên, trong sung sướng cực độ và mệt mỏi cực độ, hôn mê bất tỉnh.

Cô không quan tâm phòng tắm hỗn độn sau đó được xử lý ra sao, Kỳ Tỉnh ôm cô bước ra khỏi bồn tắm, giẫm qua quần áo hai người cởi ra trước đó, còn bước qua thứ T anh vừa mới thắt nút ném trên mặt đất. Không biết vì sao hình ảnh này rơi vào đáy mắt cô lại đốt cháy một loại tâm tư nào đó, kí.ch thích sở thích t.ình d.ục kỳ quái.

Sau đó cô nhắm mắt lại trực tiếp ngủ thiếp đi, không hề có ý thức, cũng chẳng quan tâm anh làm gì nữa.

Sau này Diệp Phục Thu nghĩ lại, có khả năng lúc đó không phải là ngủ, mà chính là hôn mê bất tỉnh!!

Cô trực tiếp bị Kỳ Tỉnh làm đến ngất xỉu sao!?

Một đêm ngủ yên không mộng mị, cho đến ngày hôm sau ánh nắng xuyên thấu qua màn lụa ấm áp tinh tế chiếu vào mặt cô, lúc bị phơi nắng nóng rực Diệp Phục Thu mới tỉnh táo lại một chút.

Diệp Phục Thu khẽ cử động, chuyện hoang đường tối hôm qua quả nhiên khiến tay chân cô hôm nay như sắp rã rời, nhưng chỗ sâu kín không có cảm giác đau nhức, ngược lại còn có cảm giác mát mẻ trơn mượt lưu lại bên trong.

Cô nghĩ chắc là người đang ngủ phía sau đã bôi thuốc cho cô, sợ cô có chỗ nào sưng đau thì khi tỉnh lại sẽ khó chịu.

Diệp Phục Thu cúi đầu, nhìn cánh tay anh đang ôm mình, đưa tay sờ vào đó.

Kỳ Tỉnh quanh năm rèn luyện, dáng người thuộc loại cường tráng không khoa trương, là kiểu cô thích nhất, mặc quần áo có vẻ gầy nhưng c** q**n áo lại có cơ bắp tuyệt đẹp.

Cánh tay của anh cũng có gân xanh, từ mu bàn tay một đường hướng lên trên, lộ ra một cảm giác lực lưỡng của đàn ông không nói nên lời.

Cánh tay có thể ôm lấy cô, ngón tay có thể làm cho cô điên cuồng mấy độ.

Diệp Phục Thu dụi mắt, sau đó dùng ngón tay nghịch cánh tay của anh, nhẹ nhàng sờ, nhẹ nhàng ấn gân xanh nhô ra của anh.

Cho đến khi người phía sau tỉnh lại.

Diệp Phục Thu không biết Kỳ Tỉnh mở mắt từ lúc nào, còn chơi ngón tay của anh một cách rất vui vẻ, một giây sau tay đột nhiên bị người này bao lấy, dọa cô giật mình.

Kỳ Tỉnh bắt lấy tay cô, lại vùi sau gáy cô thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn nói: “…… Đừng lộn xộn.”

Hiển nhiên còn có chút tức giận khi thức dậy, ngủ không đủ giấc.

Diệp Phục Thu hừ nhẹ, nghĩ thầm cũng có lúc anh mệt mỏi ngủ nướng.

Tối hôm qua sao còn làm loạn không ngừng như một con chó điên chứ.

Ngày hôm qua trạng thái của anh hưng phấn tột độ, cô cũng miễn cưỡng theo cùng toàn bộ quá trình. Lần trước lúc hai người làm loạn kịch liệt như vậy là vào một buổi tối nào đó ở Sùng Kinh, khi đó cô muốn tổ chức sinh nhật bù cho Kỳ Tỉnh, vì sinh nhật năm nay của anh cô không thể ở bên, kết quả là sau khi ăn uống no say, chuẩn bị mở quà thì anh lại “mở” cô “sạch sẽ” trước.

Đêm đó, cô cảm nhận được năng lực chơi trò của Kỳ Tỉnh, anh trực tiếp tháo chiếc qqny* cô đã mua trước đó ra mặc vào cho cô, cười hỏi: “Mua những thứ này không phải là để mặc cho anh xem sao.”

(*Qqny: Đồ lót gợi cảm)

“Hôm nay anh muốn xem.”

“Thu Thu, thỏa mãn anh đi.”

Dỗ dành để cô thay đồ trước mặt anh rồi dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, cô đưa chiếc mặt nạ ren cho anh, để anh tước đi một giác quan của cô.

Để mặc cho anh thưởng thức món cao lương mỹ vị cuối cùng, ngon lành này – chính là cô.

Cô bị trói vào đầu giường bằng cà vạt của anh, ngay cả cổ chân của hai chân cũng không thể may mắn thoát khỏi, cả người dùng một tư thế hoàn toàn không có năng lực phản kháng hiện ra trước mặt anh.

Kỳ Tỉnh quỳ gối trên giường, liếc nhìn cô mặc dây buộc lụa trắng như tuyết, nhìn những dải lụa siết chặt lằn lên da thịt cô, giọng nói khàn đặc.

“Sao lại đẹp như vậy.”

“Em nói xem, anh nên bắt đầu từ đâu đây.”

Hai gò má Diệp Phục Thu đỏ bừng, cô giãy giụa hai chân, nhưng lại mang theo một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Tay chân cô đều bị giam cầm, anh biết rõ bộ dạng này của cô không có năng lực phản kháng, nhưng vẫn khích lệ cô khi xông l*n đ*nh.

“Hôm nay sao lại ngoan như vậy, hả?”

Diệp Phục Thu để lộ tiếng nức nở, r.ên rỉ không thể kìm nén của mình giữa những tiếng chuông vang vọng, cùng với kỹ năng và sự mạnh mẽ của anh mà bay bổng lên tận mây xanh.

“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Kỳ Tỉnh phá vỡ hồi ức của cô.

Diệp Phục Thu hoàn hồn, nhìn anh dùng ngón tay cái v**t v* lòng bàn tay cô, khẽ cựa quậy: “Anh không ngủ nữa à?”

Kỳ Tỉnh “Ừhm” khẽ: “Định ngủ nướng một chút mà không ngủ được.”

Tay anh thò vào chăn từ từ luồn xuống, tiếp tục câu hỏi vừa rồi: “Vừa rồi nghĩ gì vậy?”

Những đoạn hồi ức kiều diễm vừa rồi cô chắc chắn sẽ không thuật lại cho Kỳ Tỉnh, làm thế thì bản thân cứ như một kẻ bộc lộ ha.m m.uốn giữa ban ngày. Diệp Phục Thu lắc đầu: “Không nghĩ gì cả, chỉ đang thẫn thờ thôi, muốn ngủ thêm với anh một lát nữa.”

Kết quả là cô đã bỏ qua bàn tay anh đang mò xuống, cho đến khi đối phương đột nhiên chạm vào một nơi nào đó, ấm áp và Diệp Phục Thu run lên.

Sau đó nghe thấy anh ở phía sau cười khàn, bất lực lại trêu tức: “Mới sáng sớm, làm gì vậy?”

“Đã ướt thành như vậy rồi, còn nói không nghĩ gì nữa.”

“Nghĩ tới anh sao?”

Diệp Phục Thu ngượng ngùng lại không phản bác được, đẩy bàn tay sờ loạn của anh ra, xoay người đánh anh: “Lưu manh thối, anh, anh, anh còn quản em nghĩ gì.”

Kỳ Tỉnh ôm cô vào lòng, cố ý nói nhỏ: “Cô Diệp, loại chuyện này, phải tiết chế.”

“Anh thì OK, chỉ sợ em không chịu nổi thôi.”

Diệp Phục Thu đẩy mặt anh, xấu hổ đến mức trán đổ mồ hôi: “Em còn chưa tính sổ với anh, tối hôm qua ai bảo anh làm quá mức như vậy.”

“Sau này nếu không nghe em, còn làm nhiều lần như vậy, em, sẽ không để yên cho anh đâu……”

Kỳ Tỉnh nắm cổ tay cô hôn nhẹ, tất cả đều nói theo cô: “Được, được, nghe lời em.”

Anh ôm chặt người trong lòng, không cho cô lộn xộn nữa: “Em không biết đâu, xa nhau nửa năm, mỗi một giây anh đều muốn bồi thường gấp bội.”

“Vậy anh cũng phải suy nghĩ một chút đến cảm nhận của em nữa.” Diệp Phục Thu níu lấy áo ngủ của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Em không bằng thể lực thân thể của anh được.”

“Lần nào cũng làm người ta đến mức hôn mê làm gì chứ……”

Kỳ Tỉnh lại cười, lồng ngực chấn động đến mức gò má cô ngứa ngáy, một lúc lâu sau cô cũng không nhịn được cong khóe miệng.

Quên đi, nể tình anh sau đó rất biết hầu hạ người khác, không so đo vậy.

Cô ôm eo anh, lại nhắm mắt lại: “Ngủ thêm một lát nữa, buồn ngủ quá.”

Kỳ Tỉnh vuốt tóc cô: “Ừhm.”

“Lúc nào dậy thì cùng anh đi ăn cơm với vợ chồng A Thận.”

Diệp Phục Thu nghĩ tới Dịch Thận và Thẩm Viên, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên gật đầu: “Được.”

…………

Diệp Phục Thu ngủ thẳng đến buổi chiều, ngay cả cơm trưa cũng bỏ qua.

Lúc tỉnh lại trên giường chỉ còn lại một mình cô, Diệp Phục Thu lười biếng chống người ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, nghĩ Kỳ Tỉnh nhất định là tỉnh trước, không muốn ở trên giường lãng phí thời gian nên đi xử lý công việc của mình rồi.

Bởi vì cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím và họp trực tuyến ở phòng khách bên kia.

Từ sau khi trở về, công việc của anh dường như rất nhiều, nhưng cơ bản đều được anh xử lý online, bởi vì anh còn phải cùng cô ở lại Tân Dương một thời gian.

Cô biết anh bận rộn nên cũng không có ý định ở lại Tân Dương lâu, sau khi dẫn Kỳ Tỉnh đi gặp bà nội cô một lần, mặc kệ như thế nào quan trọng nhất vẫn cần cùng anh về vịnh Tiêu Quảng Đông đoàn tụ rồi báo bình an cho người nhà.

Diệp Phục Thu lấy điện thoại từ dưới gối ra, trả lời mấy tin nhắn Wechat, nghĩ buổi tối còn hẹn Dịch Thận và Thẩm Viên cùng nhau ăn cơm. Lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Viên, nhất định phải đàng hoàng một chút, phải ăn mặc thật đẹp.

Mặc dù eo chân còn có chút bủn rủn, cô vẫn chống đỡ đứng lên chọn quần áo rửa mặt trang điểm.

Diệp Phục Thu rửa mặt thay quần áo trước, nhớ tới đệm khí mới mua ở trong túi, đứng dậy đi vào phòng khách.

Cô biết anh đang họp nên cố ý bước nhẹ nhàng, Kỳ Tỉnh nghe thấy cô đi ra thì quay đầu đối diện tầm mắt của cô, không biết tại sao anh lại nhếch đuôi mắt lên, tay đặt trên bàn, vẫy tay với cô.

Diệp Phục Thu nhíu mày, dùng khẩu hình khiển trách: Họp cuộc họp của anh đi.

Nói xong cô bước nhanh đi qua bên người anh, không ngờ lúc đi qua bên người anh thì cánh tay lại bị anh bắt được. Đối phương hơi dùng sức Diệp Phục Thu đã lảo đảo về phía bên cạnh, trực tiếp ngồi vào lòng anh.

Diệp Phục Thu suýt chút nữa hét ra tiếng, liều mạng mới nhịn xuống và ngồi vào trong lòng anh. Cô kinh ngạc muốn lập tức bật dậy, kết quả lại bị người này gắt gao ôm trong lòng.

Cô không dám quay đầu nhìn máy tính, chỉ muốn chết quách đi cho rồi, thật sự có chút tức giận trừng anh.

Kỳ Tỉnh thấy cô nghiêm túc như vậy thì bất lực sờ mũi, chỉ vào máy tính, nói: “Anh không mở camera, micro cũng không mở.”

Diệp Phục Thu quay đầu lại, thấy khung nhỏ thuộc về anh có màu đen mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh thần kinh à.”

Kỳ Tỉnh ôm cô, hai má cọ lên trên cánh tay cô, hiếm khi bực tức: “Họp không vui, mệt.”

“Có thể không làm việc được không?”

“Kỳ Tỉnh, đủ rồi đấy.” Diệp Phục Thu hoàn toàn không thể đồng cảm với ông chủ lớn này, cô chỉ vào màn hình: “Anh là người đứng đầu còn than mệt, vậy những người bên dưới họ không mệt à, họ còn mệt hơn anh.”

Cô đẩy anh ra, giống như kéo một miếng kẹo da trâu khổng lồ ra khỏi cơ thể: “Đừng để các nhân viên trở thành một phần của trò chơi gì đó của chúng ta được không? Anh họp nghiêm túc, tôn trọng người khác một chút đi.”

Kỳ Tỉnh rũ mí mắt nhìn cô đứng dậy đi ra cửa lấy đồ, kéo dài giọng châm chọc: “Diệp Phục Thu, sao em lại giống giáo viên của anh vậy.”

“Cô Diệp—— Nghiêm khắc quá đi à——”

Diệp Phục Thu bất lực cầm túi xách quay đầu lại, chỉ vào anh như đang nói: Anh thử làm trò vớ vẩn xem?

Thế nhưng toàn thế giới cũng chỉ có cô có thể quản được anh, Kỳ Tỉnh lắc đầu, xoay người tiếp tục nghe họp.

Nhìn anh nghe lời, Diệp Phục Thu rất hài lòng, cô mỉm cười lấy đồ về phòng ngủ tiếp tục trang điểm.

Chờ cô trang điểm xong, cuộc họp trực tuyến của Kỳ Tỉnh cũng kết thúc.

Diệp Phục Thu nghịch tóc của mình, từ trong hộp trang sức chọn lựa khuyên tai, nghiêng đầu vừa đi ra ngoài vừa đeo, nhìn anh nói: “Vừa nãy ở phòng ngủ, nghe thấy trong máy tính của anh có giọng nói của trợ lý Trần.”

“Đã lâu không gặp anh ấy, anh sắp xếp anh ấy đến nơi nào rồi, bình thường không phải đều là đi theo bên cạnh anh sao?”

Kỳ Tỉnh lật xem tài liệu do cấp dưới trình lên, chậm rãi “Ừhm” khẽ, nói: “Cậu ấy làm việc không tốt, bị đuổi tới Nam Cực phụ trách rồi.”

Diệp Phục Thu:……?

Xin hỏi có phải là công ty con phụ trách việc bảo vệ chim cánh cụt không?

“Thật nên ghi lại những lời anh nói gửi qua cho trợ lý Trần.” Diệp Phục Thu chép miệng, kéo ghế ngồi đối diện anh.

Kỳ Tỉnh nhướng mắt, hỏi: “Bình thường em và cậu ấy không liên lạc sao?”

“Không.”

“Anh ấy là trợ lý của anh, em và anh ấy xuất hiện đều là vây quanh anh……” Anh vừa hỏi như vậy, Diệp Phục Thu lại nhớ tới cảnh tượng liên lạc với trợ lý Trần lần trước.

Đó là tháng thứ tư Kỳ Tỉnh mất tin tức, nhớ nhung thành bệnh, khi đó hầu như mỗi tối cô đều mơ thấy Kỳ Tỉnh, thỉnh thoảng là mảnh vỡ cuộc sống bình thản với anh, nhưng phần lớn đều là hình ảnh anh bị người xấu dùng đủ loại hình thức tra tấn tổn thương.

Cô ở trong mộng tưởng tượng ngàn vạn loại khung cảnh họ gặp lại nhau, nhưng luôn là hình ảnh Kỳ Tỉnh bị chôn cất ở nơi đất khách.

Khi đó, mỗi ngày dường như cô đều tỉnh lại cùng với nước mắt, có một ngày thật sự không chịu nổi, cô trực tiếp gọi cho trợ lý Trần.

Bởi vì Kỳ Tỉnh đã nhắc nhở, sau khi anh đi rồi cô đừng liên lạc với bất cứ ai có liên quan đến anh, nhưng cô vẫn không nghe lời mà gọi cuộc điện thoại kia.

Điện thoại vang lên mấy chục giây sau mới được kết nối, Diệp Phục Thu trực tiếp mở miệng hỏi: “Trợ lý Trần……”

Giọng nói của cô run rẩy, hình ảnh ác mộng trong đầu còn chưa rút đi: “Anh có… có tin tức của anh ấy không?

“Nếu có, xin hãy nói cho tôi biết……”

“Tôi chỉ muốn biết anh ấy có chuyện gì hay không……”

Đối phương im lặng rất lâu, nước mắt của cô tuôn rơi trên chăn, cô che miệng mình khống chế không cho nghẹn ngào lộ ra.

Tiểu Trần mở miệng, giọng nói cũng lộ ra vẻ căng thẳng và ẩn nhẫn: “Cô Diệp…… tôi xin lỗi.”

“Tôi thật sự, không biết.”

Anh ấy cũng đang mỗi ngày chờ đợi tin tức của Kỳ Tỉnh.

Ngoại trừ cô, tất cả những người để ý đến Kỳ Tỉnh như trợ lý Trần, bác sĩ Trần, vợ chồng dì Mai, Dịch Thận, còn có nhiều người để ý đến anh như vậy đều đang chịu đựng sự giày vò giống như cô.

Diệp Phục Thu cúp điện thoại, bản thân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định chịu đựng.

Nếu tất cả mọi người đều tin tưởng anh, chờ anh trở về, vậy cô càng phải kiên cường, sống tốt cuộc sống của mình.

Hồi ức kết thúc, cô nâng má, dùng ngón chân đá bắp chân anh: “Sau khi anh trở về có thông báo cho trợ lý Trần trước không? Anh ấy rất lo lắng cho anh.”

Suy nghĩ một chút, Diệp Phục Thu tự mình cãi lại: “À, đúng rồi, chắc chắn là anh phải nói cho anh ấy biết trước.”

Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn canh cánh trong lòng: “Nếu không sao em lại bị mọi người giấu diếm, tiếp nhận một ‘niềm vui bất ngờ” lớn như anh chứ.”

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, ngón tay xoay bút cảm ứng, cười khẽ: “Thật sự nên trao giải thưởng cho em.”

“Giải thưởng gì?”

“Giải thưởng ghi thù.” Anh dừng một chút: “Thuận tiện thêm một giải thưởng lãng mạn nữa.”

Diệp Phục Thu nhẹ nhàng phì một tiếng coi thường, nói: “Anh còn biết đùa giỡn em.”

“Nói anh có gì không đúng, anh lại lập tức giở trò.”

Cô gõ bàn: “Anh cũng mau thay quần áo đi, sắp đến giờ rồi, đừng để hai người họ chờ lâu.”

Kỳ Tỉnh vô tư tự tại nửa đời người ngồi tại chỗ, yên lặng ngửa đầu, giống như đột nhiên nhìn thấy nửa đời sau của mình.

Tựa như…… một con chó, vợ nói gì nghe nấy, bị quản còn vui tươi hớn hở cười làm lành.

Một lúc lâu sau, bên tủ giày truyền đến tiếng thúc giục.

“Kỳ Tỉnh—— em nói anh đấy, sao còn đứng dậy, nhanh lên một chút.”

Kỳ Tỉnh ngồi dậy, chậm rãi kéo dài giọng: “Nghe thấy rồi.”

Đồng thời trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình, cũng coi như là anh đáng đời.

Ai bảo anh lại quen cô chứ.

…………

Nhà hàng Kỳ Tỉnh đặt tương đối gần công ty Dịch Thận, ở tầng cao nhất của một khách sạn, trang hoàng nửa lộ thiên. Vào mùa Hè ban đêm vẫn sáng sủa có thể quan sát sự phồn hoa của trung tâm thương mại Tân Dương.

Nhân viên phục vụ dẫn họ tới chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, Diệp Phục Thu đi theo bên cạnh Kỳ Tỉnh, thấy Dịch Thận một mình ngồi ở đó xem thực đơn.

Kỳ Tỉnh kéo ghế cho Diệp Phục Thu, chào hỏi em ruột mình: “Chào buổi tối, hôm nay em mời à.”

Dịch Thận ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh nhạt bỗng lộ ra nụ cười, lạnh lùng chế giễu: “Nhà hàng anh đặt, còn bảo em mời?”

Kỳ Tỉnh ngồi xuống, nhận lấy nước chanh nhân viên phục vụ đưa tới uống một ngụm: “Hai anh em chúng ta làm việc không phải đều tự chịu trách nhiệm một nửa sao.”

“Phẩm vị của anh tương đối tốt, phụ trách chọn nhà hàng, em không hiểu gì thì phụ trách trả tiền, mỗi người một việc.”

“Quá tốt còn gì.”

Diệp Phục Thu ngồi xuống, yên lặng nhìn Dịch Thận, trao đổi ánh mắt với cậu ấy,

cả hai như đạt được sự đồng thuận nào đó.

Sự bất lực khi phải sống chung với một kẻ tự luyến, làm màu, vô lại và thần kinh.

Dịch Thận hừ lạnh, lười biếng, cũng mặc kệ anh.

Diệp Phục Thu nhìn xung quanh, không biết vì sao Thẩm Viên còn chưa tới, cô cầm lấy son môi của mình nói với Kỳ Tỉnh: “Em đi vệ sinh một chút.”

Sau đó đứng dậy đi hỏi vị trí nhà vệ sinh.

Mười phút sau, cô đi toilet xong thì rửa tay trong bồn rửa tay, soi gương tô son.

Lúc này cô gái đứng bên cạnh thu hút sự chú ý của cô.

Cô gái cúi đầu, đang dùng khăn ướt xử lý phần sau chiếc váy gần hông. Chuỗi vòng cổ ngọc trai trên cổ cô ấy đung đưa qua lại trong không trung khi cô ấy khom người. Tóc xoăn che đi khuôn mặt cô ấy, nhưng không khó để cảm nhận được cô ấy đang có chút bực bội.

Hình như trên người cô ấy là váy ngắn Xuân Hạ mẫu mới nhất của Chanel, màu hồng nhạt rất thích hợp với cô ấy, khí chất đơn giản và tao nhã của Chanel được người nhỏ nhắn xinh xắn này thể hiện ra vô cùng hoàn mỹ.

Diệp Phục Thu không nhịn được hỏi: “Xin chào, xin hỏi có cần tôi giúp không?”

Cô suy nghĩ một chút, suy đoán: “Trong túi tôi có băng vệ sinh, cô có cần không?”

Cô gái lau miếng vải trên mông mình, mỉm cười, mở miệng nói, vô cùng êm tai: “Không phải, em không có tới cái kia.”

Cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa khó xử, đôi mắt màu nâu vàng tuyệt đẹp khiến người ta mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Vừa nãy khi vào nhà vệ sinh, có một bàn trẻ con làm đổ thức ăn trong đĩa lên quần áo của em.”

Lúc này Diệp Phục Thu mới thấy rõ mặt của cô ấy, hơi giật mình.

Cô gái này thực sự quá nổi bật, cô ấy có mái tóc xoăn màu nâu tuyệt đẹp, không giống kiểu tóc làm ở tiệm mà mái tóc xoăn của cô ấy giống như là xoăn tự nhiên, lọn xoăn đẹp rõ ràng, phối hợp với làn da trắng nõn hơn người thường mấy tone, cả người giống như một con búp bê biết phát sáng.

Một đôi mắt hạnh với con ngươi màu nâu vàng không giống với người châu Á, làm cho Diệp Phục Thu hoài nghi cô ấy có phải con lai không.

Cô luôn cảm thấy mình đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu, rất quen mắt.

Thẩm Viên nhìn vị trí mông mình: “Váy bẩn cũng không có gì, chỉ là vị trí khá xấu hổ……”

Diệp Phục Thu liếc mắt nhìn, cũng đúng, canh rau ở trên quần áo cho dù lau sạch cũng sẽ lưu lại một mảng lớn dấu vết ẩm ướt trên váy lụa trắng, vị trí này gây chú ý cho người ta, sẽ rất phiền não.

Đúng lúc này, cô liếc mắt nhìn áo khoác dệt kim mỏng trên người, lập tức cởi ra cột quanh eo đối phương.

Thẩm Viên thấy một loạt động tác này của cô, được quan tâm mà sợ, vội vàng xua tay, lại ngại ngăn cản: “À, chuyện này, chị à, không cần đâu.”

“Em sẽ làm bẩn áo khoác của chị mất……”

“Không sao, quần áo thôi mà, giặt một cái là sạch ngay.” Diệp Phục Thu thay cô ấy cột kỹ áo khoác, ngẩng đầu nở nụ cười: “Chị dùng cơm ở S80, nếu như trước khi đi em không cần cái áo này thì kêu người phục vụ đưa tới là được.”

Vừa nghe đến số ghế này, Thẩm Viên choáng váng, con ngươi khẽ chuyển động xung quanh: “Chị nói chị…… ở S80?”

Diệp Phục Thu nhìn thẳng vào mắt cô ấy, “Hả? Có vấn đề gì sao?”

…………

Hai anh em Kỳ Tỉnh và Dịch Thận tương đối ít nói, nói không được nửa câu đã ngồi mặt đối mặt, một người gọi món ăn với nhân viên phục vụ, một người thảnh thơi uống nước.

Tiếng bước chân sột soạt tới gần, hai người họ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy hai cô vợ nắm tay cùng nhau trở về thì có chút bất ngờ.

Trên lưng Thẩm Viên có áo khoác của Diệp Phục Thu, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Dịch Thận, ánh mắt sáng ngời: “Dịch Thận, anh xem, thế mà em lại gặp chị Diệp trong phòng vệ sinh!”

Cầm lấy tay Diệp Phục Thu, giống như săn bắt được thứ gì đó mới lạ.

Diệp Phục Thu quay đầu: ?

Ánh mắt Dịch Thận run lên.

Kỳ Tỉnh ngồi bên bàn, ngón tay chỉ lên trán, vô tình đặt câu hỏi: “Cô Thẩm à, sao lại có cuộc gặp gỡ này vậy?”

Thẩm Viên nhìn Kỳ Tỉnh, đưa tay vẫy ra.

Kỳ Tỉnh chỉ vào mình, giống như đang nói: Em bảo anh đứng lên? Anh?

Hai giây sau, anh đè nén hơi thở nặng nề đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Dịch Thận.

Thẩm Viên vừa lòng lôi kéo Diệp Phục Thu ngồi song song với cô, lôi kéo tay cô không buông ra: “Em còn gọi chị là chị, ai ngờ lại là……”

Tuy rằng cô ấy mong manh, nhưng sự điềm tĩnh nữ tính trên người cô ấy lại làm cho người ở chung rất thoải mái: “Em đã nghe Dịch Thận nói qua, chị còn nhỏ hơn em một tuổi, đúng không?”

“Đúng vậy.” Diệp Phục Thu hướng nội, có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của Thẩm Viên, mỉm cười theo: “Diệp Phục Thu, lần này xem như chính thức gặp mặt rồi?”

Bảo sao cô thấy Thẩm Viên quen vậy, lúc trước hình như Kỳ Tỉnh có cho cô xem qua ảnh chụp chung của Dịch Thận và Thẩm Viên, nên cô mới có thể nhớ diện mạo của cô ấy.

“Đã sớm muốn gặp mặt, đáng tiếc lúc trước luôn có đủ thứ chuyện không tiện.” Thẩm Viên nhìn nhân viên phục vụ bày đồ ăn, giơ tay nhấc chân vô cùng quen với trường hợp này: “Lần này thì tốt rồi, nghe nói chị cũng là người Tân Dương, sau này chúng ta đi lại nhiều một chút, không có việc gì thì chị có thể tìm em chơi.”

Cô ấy nhớ lại, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho đối phương: “Em có mở riêng một cửa hàng trang sức.”

Thẩm Viên nhìn về phía khuyên tai Diệp Phục Thu đeo trên tai: “Tuy rằng ngọc trai cũng rất xứng với chị, nhưng em cảm thấy đá quý sẽ tôn lên khí chất của chị hơn.”

Thẩm Viên quanh năm đặt hàng cao cấp cho khách hàng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được khí chất và đá quý tương xứng với đối phương.

Trong mắt cô ấy, tuy Diệp Phục Thu là người nhỏ tuổi nhất trong số họ, nhưng lại sở hữu một sự kiên cường kín đáo mà sắc sảo. Đối với người như vậy, những viên ngọc trai thanh lịch, dịu dàng sẽ chỉ bị khí chất của cô làm lu mờ. Thay vào đó, những món trang sức vàng rực rỡ hay đá quý màu sắc mới có thể khiến trang sức và người bổ trợ cho nhau, cùng tỏa sáng.

“Em tặng chị một đôi khuyên tai được thiết kế riêng nhé?” Sự nhiệt tình của Thẩm Viên tăng vọt, vừa nhìn thấy người đẹp thì linh cảm đã dâng trào: “Em đã có ý tưởng rồi, trở về sẽ vẽ phác thảo.”

Diệp Phục Thu biết thứ cô ấy làm đều là châu báu cao cấp, nhanh chóng xua tay: “Không cần phiền vậy đâu, bình thường những dịp chị đeo trang sức cũng không nhiều, không nên tốn kém……”

Cô vừa định từ chối đã bị Kỳ Tỉnh ngồi đối diện ngăn lại: “Thu Thu, để cô ấy làm đi.”

Diệp Phục Thu nhìn về phía anh.

Kỳ Tỉnh giơ ly nước chanh lên ý bảo Thẩm Viên nâng ly, trong tao nhã có vài phần đáp tạ: “Cảm ơn nhà thiết kế Thẩm trước.”

Thẩm Viên mỉm cười nâng ly chạm vào ly Kỳ Tỉnh: “Không cần khách khí, nếu cảm thấy hứng thú, tổng giám đốc Kỳ nguyện ý đầu tư một ít, em cũng rất hoan nghênh.”

Cô ấy nói chuyện càng nhiều, khuôn mặt càng bất giác ửng đỏ, không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được sự vụng về trong cách cô ấy muốn thể hiện thiện ý và chăm sóc trước với tư cách là một ‘chị gái’.

Kỳ Tỉnh chỉ Thẩm Viên, nhìn về phía Diệp Phục Thu: “Xem đi? Cô ấy không chịu thiệt.”

“Vừa mua ý tốt của em, vừa lừa gạt khoản đầu tư của anh.”

Dịch Thận cúi đầu, yên lặng nhếch môi cười.

Cậu ấy sao lại không biết vợ chưa cưới của mình muốn làm gì.

Cho nên cố ý không nói chuyện.

Viên Viên, làm tốt lắm.

Dù sao Kỳ Tỉnh anh cũng có nhiều tiền như vậy, để chúng em lừa một chút thì sao.