Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 104: Toàn thế giới (10)



Sóng gió ở biển Lược Vẫn kết thúc một cách vô cùng lặng lẽ.

Lò phản ứng đáng sợ không biến mất mà vẫn nằm lại đó, nước biển, sinh vật, thành phố và những con người bị cuốn vào đó trông hệt như một pho tượng khổng lồ trên biển, sóng biển cứ xô vào, lách qua nó rồi lại chảy tiếp.

Thâm Ngưỡng nằm trên bờ biển, nhìn thứ khổng lồ kia, giật mình nói: “Hỗn loạn… dừng lại rồi sao?”

An Ngung cẩn thận quan sát những vết thương đang nhanh chóng lành lại trên người cô, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chỉ tạm thời thôi, vị trí thời không của nó chỉ bị cô lập, ấn nút tạm dừng.”

Trạng thái phẳng lặng trên mặt biển chưa duy trì được bao lâu, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, mây kéo đến từng đám lớn, trùm lên từ phía chân trời như tấm phông nền chụp ảnh. Lò phản ứng lập tức vỡ tan trong không gian mờ tối, biến thành những vệt sáng đó kỳ lạ như mây sóng, xoáy nước quay tròn rồi chìm xuống biển sâu.

Nước biển bình tĩnh, lặng lẽ hấp thu.

“Là Điển.”

An Ngung vô thức siết chặt nắm tay.

Hồi lâu sau, Triều Vũ rời khỏi làn nước biển. Vừa lên bờ, cô đã kiệt sức ngã khuỵu xuống bờ cát, gương mặt trắng bệch, há miệng thở d.ốc.

“Điển…” Tiếng nức nở hòa lẫn trong giọng nói run rẩy của cô, quyển sổ tay ôm chặt trong lòng.

An Ngung bước tới, phủi sạch những lá tảo đỏ quấn quanh quyển sổ.

Nó đã không còn là quyển sổ tay cũ kỹ trước kia nữa, nó trở nên chắc chắn, nhẵn nhụi, còn sáng bóng lên và có một chút độ ấm.

An Ngung lật trang cuối ra, dòng chữ có lẽ là của Chiêm Tuyết để lại năm xưa đã biến mất, dòng chữ mới xuất hiện, phát sáng trong bóng tối, ôn hòa mà hào hùng: Sách chứa vạn vật. Hết thảy trên đời, nằm tại lòng tôi.

Triều Vũ dùng mu bàn tay gạt dòng nước mắt dàn dụa trên mặt mình đi, bỗng nhiên cảm thấy tầm nhìn biến đổi, thế giới tăm tối nhanh chóng khôi phục ánh sáng, bấy giờ mới nhận ra hiện tại đang là sáng sớm.

Cô ngoảnh lại, nhìn vùng không gian khoáng đạt nơi đại dương và bầu trời giao hòa, giật mình hỏi: “Vậy tất cả những thứ kia đâu rồi?”

An Ngung vỗ nhẹ lên bìa quyển sổ.

Triều Vũ sửng sốt rất lâu, “Chẳng phải luôn nói… nguồn gốc của hỗn loạn là Luật à? Vì sao Điển cũng có thể hấp thu?”

“Anh ấy không thể hấp thu, anh ấy chỉ có thể tạm thời niêm phong nó. Anh ta niêm phong được vùng thời không hỗn loạn kia có lẽ là vì…” An Ngung dừng lại, “Thứ mà anh ấy thức tỉnh được đã cho anh ấy khả năng đó.”

Nhận thức, bao dung vạn vật. Điển là nhận thức của thần.

Nhưng phạm trù trừu tượng như nhận thức lại có thể niêm phong một vùng thời không. Biên giới giữa vô hình và hữu hình trong thế giới này đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Điển chết rồi?” Cuối cùng Triều Vũ vẫn run rẩy hỏi ra câu hỏi này.

An Ngung ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Không.”

Cậu ôm chặt quyển sổ kia vào lòng hoàn toàn theo bản năng. Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, đột ngột mà rất đỗi tự nhiên, thậm chí suy nghĩ ấy có cả âm thanh, một âm thanh rất quen thuộc.

Nghe giọng nói kia nói hết, An Ngung mới trả lời tiếp: “Tôi chưa từng gặp tình huống như thế này nhưng quả thật Điển vẫn còn tồn tại. Người anh trai đã chết của tôi, Lăng Thu, tôi chỉ có thể nhớ lại những điều trước đây anh ấy từng nói, đó mới là chết. Nhưng Điển chỉ hoàn toàn biến thành quyển sổ này mà thôi, có lẽ giống như các cấp cao khác biểu hiện hoàn toàn gen biến dị trước khi chết vậy, nhưng anh ấy lại có phần khác, anh ấy là nhận thức, nhận thức sẽ không bao giờ tiêu vong.”

Triều Vũ nửa hiểu nửa không, “Chúng ta sẽ đưa Điển về thành phố chính chứ?”

“Mọi người về thôi.” An Ngung ngoảnh lại, đưa mắt nhìn Thâm Ngưỡng trên bờ biển, “Tôi đã tăng tốc lành lại cho một số vết thương trên người trưởng quan Thâm Ngưỡng nhưng những vết thương nội tạng phiền toái nhất trong cơ thể ngài ấy vẫn đang chuyển biến xấu, cô phải nhanh chóng đưa ngài ấy quay về.”

Triều Vũ lập tức gật đầu, “Vậy còn anh?”

“Điển muốn tôi đưa anh ấy đến một nơi khác.” An Ngung chần chờ một lát, “Anh ấy nói… Anh ấy là vật chứa.”

***

Máy bay rung lắc vì nhiễu động không khí, vùng địa cực đã ở ngay trước mắt, thời không xung quanh vẫn còn hỗn loạn. An Ngung quan sát một lát, hướng dẫn Billy hạ độ cao.

Tại sao lại muốn đến đây?

Cậu hỏi trong đầu.

Tiếng trả lời của điển vang lên.

[Số mệnh của Tần Tri Luật là thể hỗn loạn, đến cuối cùng, chắc chắn tất cả hỗn loạn sẽ hội tụ về ngài ấy. Nhưng thể hỗn loạn bị phân chia quá vụn, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, nếu ngài ấy không hội tụ xong, vậy thì trong vô số thời không song song, hủy diệt sẽ trở thành kết cục đã định. Tôi là một vật chứa, tôi sẽ tạm thời thu nạp một ít hỗn loạn, đưa thẳng đến cho Luật.]

An Ngung không hiểu cho lắm.

[An Ngung, thần là tồn tại của chiều không gian cao hơn, thong thả đến rồi thong thả đi trong cuộc dạo chơi giữa vũ trụ, bị vây khốn ở thế giới của chúng ta chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Giống như một con người bất cẩn vấp ngã, đè chết một bầy kiến, bản thân con người không hề có ác ý với kiến, chỉ cần đứng dậy là sẽ rời đi. Chúng ta phải giúp thần đứng dậy.]

An Ngung im lặng, giữa tiếng động cơ văng vẳng trong cabin, cậu rũ mắt xuống, khẽ run rẩy.

Phải giúp như thế nào… Dung hợp ư?

[Đúng vậy. Trật tự và hỗn loạn là hai mặt đối lập được phân tách ra từ cùng một thứ, một khi thể trật tự hoàn chỉnh và thể hỗn loạn hoàn chỉnh được dung hợp lại với nhau, thể nhận thức cũng sẽ quay trở về. Thần sẽ có nhận thức đầy đủ, sẽ thức tỉnh, sau đó sẽ rời đi. Entropy của thế giới này sẽ quay trở về tốc độ tăng vốn có, giống như một đoàn tàu mất kiểm soát cuối cùng cũng kịp phanh lại trước bờ vực.]

Thế nhưng mọi biến dị nhăm nhe chạm vào thần đều sẽ nổ tan xác.

[Bởi vì chúng không hoàn chỉnh, thậm chí chỉ là những hạt bụi cỏn con của thể hỗn loạn. Hiện tại, kể cả Tần Tri Luật thử dung hợp với anh, kết cục cũng tương tự. Thể hỗn độn phải thực sự hoàn chỉnh thì mới có sức mạnh tương đương với cậu.]

An Ngung nhìn ra ngoài máy bay qua ô cửa sổ. Máy bay đã hạ độ cao, từ trên bầu trời, cậu đã lờ mờ trông thấy được mảnh thời không bị cậu gấp lại để tạm thời cất giấu thi thể Cider.

Anh là ý chí của thần?

[Không phải. Không ai có thể chạm vào ý chí của thần. Sinh vật ở chiều không gian thấp hơn mà muốn thử giành lấy ý chí của sinh vật ở chiều không gian cao hơn chắc chắn sẽ chết vì entropy tinh thần tăng cao. Tôi chỉ là nhận thức đã có của thần, có lẽ anh có thể lý giải là một phần ký ức. Chỉ là tầm nhìn của sinh vật ở chiều không gian cao có thể nhìn xuyên qua trục thời gian, vậy nên phần ký ức này cũng bao gồm cả dự báo.]

Anh làm vật chứa, có thể giúp trưởng quan trở thành thể hỗn loạn đầy đủ trước khi mất lý trí sao?

[Thực ra đây chính là vô số kết cục chết mà hiện tại tôi và Mắt đều nhìn thấy.]

[Đáp án là không thể. Với mỗi một lựa chọn, chúng ta đều sẽ đi đến kết cục của mỗi một thời không khác nhau. Thế nhưng trong vô vàn các kết cục ấy, chúng ta đều không kịp. Trước khi thể hỗn độn tập hợp hoàn chỉnh, Tần Tri Luật đã mất kiểm soát, đánh mất lý trí, cự tuyệt dung hợp với chúng ta, đoàn tàu thế giới cuối cùng sẽ không kịp dừng lại, sẽ lặng lẽ đi đến cái chết.]

Vậy còn khả năng duy nhất anh còn chưa thấy rõ được thì sao?

[Chúng ta cứ cố gắng thôi, nhưng kết cục cuối cùng kia vẫn rất mơ hồ. Tôi không biết đến tột cùng liệu có thành công được hay không bởi vì tầm nhìn của tôi không được đầy đủ. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác.]

An Ngung nhẹ nhàng gật đầu.

Trước khi máy bay hạ cánh, cuối cùng cậu cũng hỏi ra câu hỏi đã mắc kẹt bấy lâu trong lòng.

Trong quá trình dung hợp, chúng ta đều sẽ tan biến sao?

[Xin lỗi, tôi không xác định được vận mệnh của chúng ta.]

[Nhưng An Ngung này, ngay từ ban đầu, anh chính là thể trật tự trọn vẹn nhất. Anh giống như một tờ giấy trắng, kế thừa một phần rất lớn của thần, thậm chí có được một phần ý chí của thần mà chúng tôi còn chẳng dám phỏng đoán. Anh gần với bản thể của thần nhất trong tất cả. Bởi vậy, chúng ta dung hợp không phải cào bằng như nhau mà là tất cả những phần khác sẽ dung hợp vào với anh, để anh phán quyết, tiếp nhận. Cứ yên tâm, bất kể vận mệnh chúng ta ra sao, anh vĩnh viễn là an toàn nhất.]

Sông băng và cánh đồng tuyết càng lúc càng gần, tuyết phủ trắng lóa cả một vùng. An Ngung dời mắt, khẽ thì thầm: “Nhưng cầu sinh là ý chí của thần. Sau khi thần rời đi, sẽ chỉ còn lại ý chí của tôi.”

Billy ngoảnh lại, hét to, “Cậu nói gì cơ? Nghe không rõ. Ý chí gì?”

An Ngung lắc đầu, đứng dậy khoác lại áo cho ngay ngắn, “Cứ giữ nguyên độ cao này, bay vòng quanh, tôi đưa Điển xuống.”

Cửa khoang máy bay mở ra, gió lạnh lập tức ập vào, đôi cánh máy lạnh băng dang rộng ra ngay khi An Ngung nhảy xuống, giúp cậu giữ được thăng bằng trên không.

Trong từng cơn gió lạnh thấu xương như dao cắt, giọng nói trong đầu vang lên: [Ý chí của anh?]

“Là ý chí chậm rãi sinh trưởng sau khi quen biết ngài ấy, ý chí thực sự thuộc về tôi, ý chí của nhân loại An Ngung.”

An Ngung khẽ nói trong gió dữ: “Có lẽ nhân loại An Ngung không có ý chí cầu sinh mạnh mẽ đến vậy đâu. Cậu ta mong rằng trưởng quan sẽ được sống, sống thoải mái một chút hơn.”

Những vệt sáng sáng đỏ hỗn loạn đã quanh quẩn bấy lâu ở vùng địa cực chìm vào trang sổ. An Ngung ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, nhìn những không gian vặn vẹo, hỗn động kia lặng lẽ quy về trật tự.

Tuy Điển vẫn chưa dung hợp với cậu nhưng có thể vì cậu đã ôm quyển sổ kia quá lâu, hoặc cũng có thể là vì cậu đang thức tỉnh vô cùng nhanh, cảm giác của cậu đối với thời không càng thêm rõ ràng, rõ ràng đến mức những bông tuyết tán loạn khắp nơi bỗng đeo đẳng thêm bao nhiêu thứ nặng nề. Cậu đứng yên ở đó, nhìn thật lâu từng bông từng bông.

Điển, mỗi một vụn tuyết rơi đều giấu kín một thời không nhỏ bé đã biến mất. Trước đây tôi chỉ cảm giác được rằng có thời gian và không gian tồn tại trong đó, nhưng hiện tại, dường như tôi có thể phân biệt được chúng là phân đoạn nào, thậm chí là liên quan đến ai.

An Ngung nhìn quanh bốn phía, cảm tưởng như mình cảm nhận được sự sảng khoái của Cider vào một ngày anh được sảng khoái bay về phía chân trời trong một vụn tuyết rơi, rồi dường như ở một nơi xa xôi nào đó, trong một vụn tuyết rơi khác, cậu nhìn thấy Lăng Thu bò trên nóc một tòa nhà, bắn chết bạch tuộc biến dị ở khu 53.

[Bởi vì đó vốn không phải tuyết. Từ lâu về trước Luật đã nói chuyện với tôi, ngài ấy cho rằng đó là những mảnh vỡ thời không bị hỗn loạn xay nát.]

[Ngài ấy đã từng nghiêm túc đối chiếu quy luật đi ngủ của cậu với việc tuyết ngừng rơi. Mỗi khi xuất hiện khu vực hỗn loạn nghiêm trọng hoặc đội quân sinh vật biến dị, tuyết lớn sẽ đổ, cậu sẽ ngủ say. Mọi người thường cho rằng bão tuyết là thảm họa nhưng lại không chú ý thấy rằng bão tuyết thường dữ dội hơn khi khu vực hỗn loạn và đội quân sinh vật biến dị được giải quyết. Có lẽ ngay từ đầu, bão tuyết chính là kết quả khi trật tự trấn áp hỗn loạn. Thể trật tự đang sửa chữa những mảnh vụn thời không hỗn loạn sinh ra lúc đó mà những mảnh vụn ấy lại tiếp tục bay múa mỗi khi thể trật tự hoạt động.]

[Những năm qua, Người Giữ Trật Tự luôn thanh trừng siêu dị thể nhưng chưa từng bắt tay vào việc sửa chữa thời không. Chắc hẳn cũng vì thế mà loài người cho rằng thời không sẽ tự động trở lại bình thường vì siêu dị thể đã tử vong. Nhưng có lẽ sự thật chưa bao giờ là thế, thực chất đó là cuộc đấu tranh mò mẫm của thể trật tự còn chưa thức tỉnh.]

[Bão tuyết không phải thảm họa mà là tượng trưng của bảo vệ.]

An Ngung sửng sốt hồi lâu, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, là một đoạn ký ức không lâu trước đây của Điển.

Tần Tri Luật đứng trên sân thượng của Tháp Nhọn, “Có lẽ cậu đã đúng. Mỗi trận bão tuyết luôn đạt đến đỉnh điểm khi thảm họa kết thúc, cậu ấy lại luôn tỉnh dậy sau khi bão lên mạnh nhất rồi bão tuyết cũng tan dần kể từ thời điểm đó.”

Nói xong, hắn hơi nhếch môi, rũ mắt cười nhạt: “Cậu ấy suốt ngày kêu ca rằng lần nào tỉnh dậy đúng vào đợt tuyết lớn thì cứ cảm thấy mê man, dù tuyết ngừng rơi rồi cũng phải mệt mỏi thêm mấy ngày giống như bị ốm.”

Chút dịu dàng hiếm thấy xẹt qua đôi mắt đen kia.

“Có lẽ cậu ấy đã làm bạn đồng hành với tôi từ lâu, chỉ là khi đó chúng tôi còn chưa quen biết.”

An Ngung ngơ ngẩn bởi câu nói cuối cùng trong đoạn ký ức, mãi đến khi Điển gọi liền mấy tiếng mới hoàn hồn.

[Hai người vốn là hai mặt đối lập.]

[Nhưng lại như cùng một khúc sử thi.]

An Ngung không hiểu sử thi, cậu khụt khịt mũi trong gió tuyết. Những bông tuyết như bị ý chí của cậu khống chế, tự động tránh khỏi cậu, cũng tránh khỏi máy bay Billy đang điều khiển trên không.

“Đi thôi.” Cậu quay người, “Hỗn loạn của bầu trời và đại dương tạm thời đã được anh lưu trữ, đi đâu tiếp?”

[Đầm lầy. Cận Húc Viêm kéo Sơn Dương Đen cùng đi đến cái chết nhiệt nhưng hỗn loạn ở đây vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn rất nhiều mảnh vụn]

“Được, tiếp đó thì sao? Tới những nơi có đội quân sinh vật biến dị xuất hiện?”

Dường như Điển đang phân tích xem nên lấy hay lên bỏ, không đưa ra câu trả lời quá nhanh. An Ngung không thúc giục anh ta, xác nhận lại xem vùng không gian cất giấu Cider vẫn đang yên lành nằm đó hay không rồi lấy thiết bị thông tin đang rung không ngừng trong túi ra.

Chức năng thông tin đã quay trở lại, hàng loạt tin tức tràn vào thiết bị thông tin.

Sau khi trở thành người lãnh đạo Tháp Nhọn, rốt cuộc cậu mới biết trong giai đoạn sinh vật biến dị bùng nổ, mỗi ngày trưởng quan phải tiếp nhận lượng thông tin đổ về đáng sợ đến thế nào. Cho dù người tốt Đường Phong và Tưởng Kiêu cam chịu làm cu li đã san sẻ phần lớn thay cậu, lại thêm người bạch tuộc tí hon cũng phụ trách thêm một phần nữa, nhưng cậu vẫn phải bỏ ăn bỏ ngủ, làm việc liên tục mà còn không giải quyết xong.

Những báo cáo chiến đấu đã được người bạch tuộc tí hon xử lý sẽ được gắn nhãn phân loại tùy theo mức độ quan trọng, An Ngung đành phải ấn vào tin đầu tiên trong cột “Khẩn cấp”, không ngờ là do Đấu gửi đến.

Cậu thật sự không còn hơi đâu suy nghĩ xem tại sao Đấu đã rệu rã cả thể xác lẫn tinh thần như thế mà lại lao ra chiến trường ngay lập tức, chỉ có thể nhanh chóng mở báo cáo chiến đấu ra.

[Người gửi: Đấu – Khu 14 thỉnh cầu tiếp viện.

Bầu trời khu 14 xuất hiện rất nhiều quạ đen, đặc trưng là con mắt kỳ quái. Hơn một triệu cư dân đồng loạt tăng entropy tinh thần, mỗi phút mỗi giây đều có người tự sát nhiều không đếm xuể. Chúng tôi nghi ngờ quạ đen không chỉ có khả năng biến khu 14 thành thành phố chết mà còn có thể nhanh chóng lan truyền thảm họa ở đây ra ngoài. Hơn nữa, người chết càng nhiều, quạ đen cũng càng đông hơn, tốc độ tăng và giảm này thực sự có liên hệ trực tiếp với nhau. Nếu được, mong ngài đích thân tới đây một chuyến.]

Quạ đen, con mắt.

An Ngung thoáng rùng mình, bản năng khiến cậu lập tức nghĩ đến thi sĩ.

Trong đầu, dường như Điển vừa thở dài một tiếng.

Quyển sổ đang được An Ngung nâng trên tay bị gió lật ra, dừng lại ở một trang vẽ đồ đằng biểu tượng.

Đó là bức vẽ ngụ ngôn ở khu 99.

Bóng người màu vàng kim chứa ánh sáng đỏ trong mình, tay cầm một quyển sách, trên sách khảm một con mắt.

Thật kỳ diệu, An Ngung bỗng cảm nhận được ý nghĩa của “vật chứa”: Không đơn thuần chỉ là tạm thời niêm phong hỗn loạn.

[Điểm đến cuối cùng, tới khu 14 đi.]

[Cho dù không chung đường nhưng hai đường nhìn chắc chắn sẽ gặp nhau thì mới có thể dung hợp lại được nhận thức đầy đủ.]

[Đó là số mệnh của tôi và Mắt.]

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 39 – Nhận thức không thiên lệch

Nhìn chung, mọi sự trên đời đều có sự thiên lệch.

Ví dụ như đen và trắng, ngày và đêm, thiện và ác, vui và buồn.

Có lẽ những điều này rất trừu tượng.

Nhưng có một chuyện đủ lý thú, cũng đủ dễ mường tượng.

Không ai biết giới tính của tôi, đến chính bản thân tôi cũng không biết.

Tôi đứng ở đó, mọi người tự nhiên không ai hỏi về giới tính của tôi.

Bởi vì tôi là nhận thức của thần.

Chỉ có nhận thức của thần mới có thể tồn tại một cách cân bằng hoàn hảo.