Thành phố chính bị mây đen bao phủ, đất trời u ám, thành lũy vững chắc nhất của loài người nhỏ nhoi, yếu đuối như hạt cát, sẽ bị nuốt trọn bất cứ lúc nào.
Ống kính zoom sát vào mới thấy rõ đó không phải mây đen mà là lũ chim đông nghìn nghịt.
Bão tuyết nhấn chìm cả thành phố, hung hãn dội vào lũ sinh vật biến dị đang tràn vào thành phố chính. May mà mái vòm vẫn đang hoạt động, dường như lũ sinh vật biến dị đã mờ hồ nhận ra quanh đây có thứ gì đó nhưng vẫn đang giương nanh múa vuốt, rít gào tìm kiếm. Chúng dồn tầm mắt về phía Tháp Nhọn bên ngoài mái vòm nhưng còn dè chừng trước dao động năng lượng của những người biến dị mạnh mẽ ở đó mà do dự không dám xông tới.
Nhưng loài người ở thành phố chính đã thành thú trong lồng.
An Ngung tắt video đi, day mạnh huyệt thái dương.
Thực ra không cần Tháp Nhọn gửi đoạn video này tới, bão tuyết dữ dội và cảm giác mệt mỏi cùng cực đã nói cho cậu biết thế giới đang điên cuồng đổ sập về phía hỗn loạn vô tận. Điển nói đúng, là “thể trật tự”, cậu luôn luôn đối chọi, chỉ là trước đây cậu không ý thức được mà thôi.
Nghe xong báo cáo của An Ngung về khu 14, Tổng Lĩnh bình tĩnh lên tiếng.
“Khu 14 có thể bỏ. Dù nguyền rủa tinh thần do quạ đen gây ra đang lan rộng nhưng trước mắt chỉ có thể tạm gác lại. Góc, cậu phải nhanh chóng quay về đây.”
An Ngung há hốc miệng, cố gắng làm cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể: “Có chuyện gì?”
“Những vệt sáng đỏ hỗn loạn đã có thể bị con người nhìn thấy bằng mắt thường. Chúng tán loạn khắp nơi trên bầu trời, xuyên qua mái vòm, lao thẳng về phía Đại Não ở Tháp Trắng, nhắm thẳng vào Tần Tri Luật.”
“Sức mạnh tinh thần của Tần Tri Luật đã dừng lại ở con số 30 rất lâu rồi. Con số kia thường xuyên dao động, tuy hiện tại vẫn đang duy trì đầy khó nhọc, chúng tôi đã thử nói chuyện với anh ta nhưng anh ta đã không còn trả lời nữa. Chúng tôi xác định rằng anh ta đã bước một chân xuống vực thẳm.”
“Đừng quên thỏa thuận cuối cùng của cậu với tôi. Loài người sẽ mặc kệ tất cả mọi thứ về Tần Tri Luật nhưng nếu anh ta trở thành mối uy hiếp thực sự, cậu phải giúp loài người hóa giải nguy cơ này.”
An Ngung nắm chặt thiết bị thông tin, khớp ngón tay căng lên.
“Được, tôi biết rồi.” Giọng cậu nghe không có một chút tình cảm nào. “Nhưng tôi đang ở khu 14 rồi, giải quyết xong mớ phiền toái này sẽ về ngay.”
Ngắt liên lạc rồi nhưng mãi mà An Ngung chưa cất thiết bị thông tin đi.
Người bạch tuộc tí hon gửi một tin nhắn.
– Hình như cậu có tâm sự.
An Ngung thong thả gõ chữ.
– Người ở Tháp Đen nói trưởng quan đã đánh mất khả năng giao tiếp. Tôi còn chưa kịp nói thêm vài câu với ngài ấy.
Lăng Thu nói tình cảm của con người nồng nhiệt nhưng cũng dễ mất đi, vậy nên đối với người quan trọng, không được ngại phiền, phải nhắc đi nhắc lại cho người ta biết người ta quan trọng đến thế nào, vậy thì người đó mới mãi mãi không quên.
An Ngung cảm thấy khoảng thời gian này quá bận rộn, sau lần bộc bạch trên cánh đồng tuyết, cậu còn chưa kịp nhắc lại với trưởng quan rằng cậu thương hắn.
Người bạch tuộc tí hon trên màn hình nhíu mày, gõ vài phím rồi lắc đầu.
– Có vẻ anh ta không mất khả năng giao tiếp đâu.
– 21 nói cậu ấy đang nói chuyện với anh ta.
An Ngung sửng sốt.
– Nói chuyện gì?
– Anh ta đang giới thiệu tiệm bánh mì Góc cho 21. Quả thật anh ta giao tiếp chậm hơn trước rất nhiều nhưng vẫn đang liên tục giao tiếp.
An Ngung hơi mím môi, một hồi sau mới dặn 716 tạm thời không cần đi tìm 21, cứ để 21 bầu bạn với trưởng quan, rồi cất thiết bị thông tin đi.
Cậu ngẩng đầu, tiến về phía trước, giẫm lên khe nứt bên cạnh, miết thật mạnh.
Sau lưng là cánh đồng bát ngát của khu 14. Khu 14 là thành phố “mồi” có diện tích lớn nhất, không chỉ thu nạp cả triệu cư dân ở khu vực trung tâm mà khu vực lân cận cũng là vùng trồng trọt lớn nhất cho loài người hiện nay. Nhưng hiện tại, ruộng cày hoang tàn chỉ sau một đêm, thóc lúa rụng sạch, ngọn núi phía xa cũng bị bổ vỡ đôi, giữa khe nứt đen ngòm, quạ đen nhiều vô số kể không ngừng bay quanh.
Những con mắt quái dị mọc dọc theo sống lưng và đôi cánh của quạ đen, liên tục chớp theo từng nhịp đập cánh của bầy quạ. Vô số những con mắt quỷ nhìn chòng chọc lên bầu trời từ dưới vực sâu giữa ngọn núi vỡ.
Đêm đen buông xuống, tiếng ngâm tụng êm tai bỗng nhiên vang lên từ trong khe vực, quanh quẩn khắp khu 14 hết như tiếng Phạn. Bầy quạ yên lặng bay vòng vòng trên không trung, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ màu đen kéo từ dưới vực sâu lên đến đất bằng, càng lên cao lại càng mở rộng.
Trong tai nghe, Đấu đang chiến đấu trong khu dân cư thở hổn hển, nói: “Lại bắt đầu rồi. Mọi người lại bắt đầu tự tìm chết.”
An Ngung tiến lên trước, nhìn xuyên qua bầy quạ, trông thấy thi sĩ đang mỉm cười ở tâm vòng xoáy.
Mắt trông không có gì khác lần đầu tiên cậu gặp anh ta ở thành phố chính, vẫn mặc áo sơ mi kiểu cách tao nhã, hoa lệ. Lúc này, anh ta đã bỏ xe lăn đi, đôi chân dài đứng thẳng giữa ánh nhìn chăm chú của hàng vạn con mắt. Thi sĩ mỉm cười hiền hòa, cảm giác như có khả năng mê hoặc trời sinh.
Quyển sổ An Ngung đang ôm trong lòng rơi run lên.
[Thần từng cướp đoạt lý trí của sinh vật ở chiều không gian thấp hơn để lấy vật tế, sau đó mới trở thành toàn năng. Mắt thừa kế bộ phận này, vậy nên anh ta luôn có khả năng mê hoặc tất cả mọi người, khiến người ta vô thức điên cuồng vì anh ta.]
Tiếng cầu khẩn nhẹ nhàng, nho nhã hòa cùng với tiếng rít lanh lảnh của lũ quạ đen bay rợp trời, An Ngung cau mày, bực bội co duỗi ngón tay.
Cậu nghe được tiếng r.ên rỉ truyền ra từ đáy vực.
Những con người tự tìm đến cái chết bị quạ đen vứt xuống khe sâu, móc mắt, bò lổm ngổm cho đến khi mọc ra đôi cánh đen thui, biến thành quạ, một lần nữa hòa vào dòng xoáy. Thi sĩ ngẩng đầu nhìn những “người bạn mới” đang bay quanh minh, dịu dàng ngâm xướng vì chúng. Những con mắt quái đản từ từ mọc ra những sợi dây màu đen nối liền vào lưng thi sĩ. Bầu trời đen kịt đè nặng xuống, chỉ còn đôi mắt đỏ của anh ta càng lúc càng sáng rực hơn.
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, tiếng cầu khẩn dừng lại, vòng xoáy vẫn tiếp tục quay, vô vàn sợi dây đen rút về sau lưng thi sĩ. Anh ta mỉm cười xuyên qua vòng xoáy, bước về phía An Ngung.
Đi đến trước mặt An Ngung, thi sĩ xé toang chiếc áo sơ mi, quay lưng lại.
Trên lưng anh ta, kéo dài từ gáy đến eo, một con mắt quỷ đỏ tươi nằm dọc ngay đó, đờ đẫn, trống rỗng nhìn chằm chằm An Ngung.
Đó là mắt của Chiêm Tuyết.
Luồng gió do bầy quạ tạo ra thổi mái tóc dài của thi sĩ bay tán loạn, phất qua con mắt quỷ đỏ tươi kia. Thi sĩ quay lại, đối diện với An Ngung, hiền hòa nói: “Đã lâu không gặp, An Ngung. Và cả Điển nữa, cậu tới đây sớm hơn tôi tưởng đấy.”
An Ngung ngưng mắt nhìn anh ta, “Anh đang cầu khẩn gì?”
Vòng xoáy màu đen chầm chậm tản ra, bầy quạ bay loạn sau lưng thi sĩ, bị những sợi dây màu đen nối vào con mắt ở đó điều khiển. Anh ta mở một quyển sổ tay cũ kỹ cầm đi từ nhà thờ, nói: “Tôi cầu khẩn thế giới này tiến đến vạn vật dung hợp, trời cao sụp đổ, đại dương đông đặc, đầm lầy bao phủ, nền đất nứt toác, rơi xuống vực sâu. Đây là cách thức duy nhất giúp tôi cứu vớt được thế giới này.”
An Ngung nhíu mày, “Đây không phải là cầu khẩn, đây là nguyền rủa.”
“Tôi luôn nhìn thấy một số thứ. Vừa rồi, khi cậu vừa đến, tôi thấy được cơ hội sống trên người cậu, tôi sẽ dẫn dắt cậu thức tỉnh năng lực, từng bước từng bước trở nên vĩ đại hơn, để tôi có thể dựa vào cậu cứu vớt thế giới. Nhưng khi nhìn rõ hơn, tôi lại thấy điểm cuối của con đường này vẫn là cái chết. Tần Tri Luật là thảm họa mà nhân loại không thể xóa bỏ, hắn sẽ đẩy thế giới mà hắn luôn nghĩ rằng hắn đang bảo vệ rơi xuống vực thẳm.”
An Ngung im lặng một lát rồi nói, “Vậy nên anh nhảy từ nóc nhà thờ xuống?”
“Đó là đêm tuyệt vọng nhất của tôi.” Ánh mắt thi sĩ lộ vẻ đau đớn, xót xa, “Đêm đó, tôi thấy rõ được cục diện chết chóc của thế giới, tôi nhìn thấy chính bản thân tôi sẽ trở thành một mắt xích của thảm họa. Cái chết mà tôi chọn cho mình chính là nỗ lực cuối cùng tôi có thể dành cho nhân loại.”
An Ngung không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn bầy quạ sau lưng Mắt.
Đám súc sinh với bộ lông đen đó đang thách thức khả năng nhẫn nại của cậu.
Hoặc cũng có thể nói là đang thách thức khả năng nhẫn nại của thể trật tự.
Cậu buông lỏng những ngón tay đang vô thức nắm chặt ra, cậu đang nhẫn nhịn.
An Ngung dời mắt, lạnh lùng hỏi: “Vậy tại sao không tự sát thêm lần nữa?”
“Bởi vì tôi ngộ ra rồi, tất cả chúng ta đều sai.”
“Sai?”
“Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta vốn không nên ngăn cản hỗn loạn giáng xuống.”
“Thế giới này vốn xuất hiện từ hỗn độn, là hỗn loạn sản sinh ra trật tự. Chỉ khi để Luật hoàn toàn mất kiểm soát, để hỗn loạn hoàn toàn giáng xuống, thế giới đi đến cái chết nhiệt, thế giới mới sẽ được sinh ra, trật tự mới sẽ thức tỉnh.”
Thi sĩ rũ mắt, ngón tay v.uốt ve gáy quyển sổ đầy nâng niu, trân trọng. Rốt cuộc An Ngung cũng thấy rõ được bìa quyển sổ kia, đó là quyển sổ được thi sĩ dùng để ghi chép những nguyện vọng của mọi người ở nhà thờ, viết lời ai điếu cho những người đã khuất, đặt ra hy vọng cho tương lai.
“Tôi từng cho mọi người nhiều mong đợi hão huyền như vậy, đến tận khi thức tỉnh, tôi mới ngộ ra cái cũ phải đi, cái mới mới có thể xuất hiện chính là số mệnh của chúng ta.”
Anh ta ngẩng đầu lên, dang rộng hai tay, đón lấy từng cơn gió của bầy quạ, cao giọng cười với bầu trời: “Cùng nhau tiêu vong không tốt sao?”
Một giọng nói quả quyết và bình tĩnh trả lời anh ta.
“Không.”
Giây tiếp theo, không gian vỡ vụn, biến dạng, từng con quạ đen bị gấp lại rồi xé xác chết tươi bằng không gian.
Đau đớn tràn ngập trên gương mặt thi sĩ nhưng anh ta vẫn cố gắng mỉm cười. Cơ thể anh ta run rẩy, con mắt sau lưng bắt đầu nứt vỡ, chảy ra máu tươi nóng bỏng.
An Ngung nghe thấy giọng Điển trong tâm trí mình.
[Gi.ết ch.ết anh ta.]
An Ngung hơi khựng lại.
Không có lời nào muốn nói với anh ta sao?
[Sau khi chúng tôi đoàn tụ, anh ta tự khắc sẽ nghe được tiếng nói của tôi.]
Đoàn tụ?
[Chiêm Tuyết là tri thức toàn diện của thần. Tri thức chỉ có trí tuệ, không có năng lực tự vệ gì hết. Năm đó, bà ấy biết trước được rằng mình sắp bị Tháp Đen xử quyết nên đã móc một con mắt biến dị ra, khảm vào một quyển sổ cũ, mê hoặc một con quạ đen bay ngang qua cửa sổ mang đi. Vậy nên tôi và Mắt vốn gắn liền với nhau, chỉ vô tình bị tách rời.]
[Nhận thức của Mắt rất hữu hạn bởi vì thứ anh ta kế thừa là khả năng cầu khẩn, nguyền rủa và mê hoặc. Còn tôi chính là tầm nhìn có thể vượt qua vô vàn thời không và là vật chứa có thể trói buộc, tiếp nhận anh ta.]
[Chắc chắn tôi sẽ giam hãm anh ta lại, còn anh ta cũng chắc chắn sẽ phải khuất phục nhận thức của tôi. Đó là số mệnh của tôi và anh ta.]
[An Ngung, không cần phải từ bi. Vì giành được tầm nhìn trọn vẹn, vì quá trình dung hợp cuối cùng, gi.ết ch.ết anh ta.]
“Không hề từ bi.”
An Ngung đưa mắt nhìn, đôi mắt vàng hoàn toàn không có tình cảm dừng lại ở thi sĩ đang khuỵu xuống đất vì đau đớn.
“Anh nói rất đúng, các mảnh vỡ không ngang bằng nhau, trật tự gần với bản thể hơn nên đối với những phần khác sẽ chỉ có quan sát và phán quyết.”
“Thể trật tự cũng không tán thưởng nhận thức tự tung tự tác làm loạn.”
“Còn tôi.” An Ngung thấp giọng nói: “Từ rất lâu trước đây đã cảnh cáo anh ta đừng nói với tôi mấy câu kiểu như trưởng quan tôi là vận rủi. Nếu trưởng quan là vận rủi, vậy chắc chắn tôi còn là điềm xấu lớn hơn. Chí ít là sẽ trở thành điềm xấu của anh ta.”
Nói xong, quạ đen lũ lượt bị kéo vào lồng giam không gian, vòng xoáy đen kịt kia gần như không còn gì. Lồng giam không ngừng vặn vẹo, thu nhỏ lại như một cuộc thảm sát tàn bạo. Lũ quạ nổ tan xác, biến mất, cho đến khi con quạ cuối cùng chết đi, lưng thi sĩ nứt toác, một con mắt rơi xuống đất.
An Ngung tiến tới mở quyển sổ đang ôm trong lòng ra, nhẹ nhàng úp lên nó.
Sau đó, cậu rũ mắt xuống, liếc nhìn thi sĩ đã ngã vật xuống bên chân.
Thi sĩ ngã vào vũng máu, mắt vẫn ngước lên trời cao, phát ra tiếng cười tuyệt vọng.
“Điển không nói cho cậu biết đúng không. Dung hợp với cậu, tất cả chúng tôi đều sẽ tiêu vong.”
“Cậu sẽ phải nghênh đón thần linh thức tỉnh, sẽ vĩnh viễn mất đi tín đồ của mình. Nếu cậu vứt bỏ, anh ta sẽ trở thành thứ anh ta ghét nhất.”
“Vậy nên, quả thật Tần Tri Luật phải hứng chịu nỗi bi ai lớn nhất trần đời. Anh ta, vĩnh viễn không có được sự cứu rỗi.”
“Câm miệng.”
Con ngươi trong đôi mắt vàng dựng thẳng, co lại thành một đường hẹp dài, long sòng sọc.
An Ngung lạnh lùng nhìn vào đôi mắt dần dần mờ đi của thi sĩ, “Anh chỉ cần nói tôi biết làm sao để khiến thứ bên trong tôi thức tỉnh hoàn toàn thôi.”
“Bánh răng màu vàng kim.” Thi sĩ nhìn bầu trời, lẩm bẩm, “Vệt sáng đỏ ở bên ngoài đã bị năm chiếc bánh răng màu vàng kim giữ chặt nhưng hỗn loạn vẫn đang rục rịch. Còn một chiếc bánh răng ở chính giữa vẫn chưa xuất hiện, đó mới là mấu chốt để tất cả các bánh răng cùng chuyển động.”
Giọng anh ta tan vỡ dần, biến mất trong trận gió tuyết bất thình lình ập tới.
An Ngung nheo mắt lại, gió tuyết lập tức ngừng lại.
Thi sĩ nhìn những bông tuyết đứng im giữa không trung, thoáng rùng mình, tầm mắt lại chầm chậm chuyển sang phía An Ngung, lẩm bẩm: “Thế mà cậu đã có thể tùy ý khống chế những mảnh vụn thời không này…”
An Ngung chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Bánh răng trung tâm là gì?”
“Chung quy thần sẽ phải trở về chiều không gian cao…” Thi sĩ thều thào từng chữ, “Tự do qua lại giữa vô vàn thời không.”
Thi sĩ chết mà không nhắm mắt. Cho dù con mắt quỷ của Chiêm Tuyết đã bị quyển sổ thu về nhưng đôi mắt của anh ta vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời như muốn tận mắt chứng kiến kết cục của thế giới này.
Khi An Ngung một lần nữa ôm quyển sổ đã dung hợp với con mắt vào lòng mình lại, cậu mơ hồ nghe thấy giọng của thi sĩ vang lên trong đầu, tuy rằng chỉ vỏn vẹn đúng một câu.
[An Ngung, hy vọng cậu và Điển không đặt cược sai.]
Cậu rũ mắt, để cho gió tuyết tiếp tục thổi, bao trùm lên thảm họa đã giáng xuống khu 14.
Thì ra anh cũng biết lừa gạt người khác.
Giọng nói của Điển lại vang lên.
[Xin lỗi An Ngung. Sau khi dung hợp, những mảnh vỡ không còn được tồn tại tiếp nữa, quả thật ba chúng tôi sẽ tiêu vong.]
Mọi người và mảnh vỡ của thần không thể tách biệt khỏi nhau sao?
[Chúng ta đều là thân xác được những mảnh vỡ ký sinh, ký sinh lâu rồi, phần thuộc về riêng mình đã bị chèn ép thành một chút nhỏ xíu, không thể tách ra, bắt buộc phải chịu chung kết cục bị hủy diệt.]
Vậy tại sao tôi lại không bị?
[Bởi vì cậu vốn chỉ là cái xác rỗng, ý chí con người của cậu xuất hiện sau, tồn tại cùng với thần. Cậu hoàn toàn trái ngược với chúng tôi, trong khi chúng tôi bị thần cắn nuốt, cậu lại từ từ tách mình khỏi thần. Hơn nữa, sau khi hồi phục đầy đủ trong thân xác cậu, thần sẽ rời đi. Như tôi đã từng nói, người bị ngã sẽ đứng dậy rồi rời đi luôn, không ngoảnh đầu nhìn con kiến bị giẫm dưới chân.]
An Ngung rũ mắt không nói gì.
Đúng là ý chí con người của cậu sau này mới sinh ra, được đắp nặn bởi Lăng Thu, trưởng quan, Cider, Nho, Đấu, Điển, thậm chí có cả phần nào đó của Nghiêm Hi, Billy, Hứa Song Song…
[Quay về thôi. Đối diện với số phận.]
“Nhưng trưởng quan từng nói không được để mặc cho số phận đẩy đi từng bước.”
[Đúng vậy. Nhưng chắc chắn ngài ấy cũng nói với anh, đối diện với số phận không phải là cam chịu nó mà là…]
“Mà là để nói cho nó biết chúng ta muốn đi tới đâu.”
An Ngung đưa mắt nhìn vực thẳm đen ngòm dưới chân, đôi mắt vàng đang mờ mịt dần dần đanh lại.
Thông báo khẩn của Tháp Đen đột ngột xuất hiện trên thiết bị thông tin.
“Mái vòm đã bị phá vỡ, sinh vật biến dị đang tiếp cận thành phố chính!”
“Chuẩn bị ngắt điện và thông tin toàn thành phố, cố gắng duy trì im lặng tối đa!”
“Sức mạnh tinh thần của Tần Tri Luật đã thất thủ, đột ngột giảm xuống 20!”
“Cập nhật: Sức mạnh tinh thần của Tần Tri Luật: 10!”
An Ngung nhận điện báo của Tổng Lĩnh.
“Góc, trở về đi.” Tổng Lĩnh trầm giọng nói: “Chỉ có cậu mới có thể g.iết ch.ết Tần Tri Luật.”
An Ngung bóp chặt thiết bị thông tin, trả lời.
“Được.”