Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 11: Biến dị loài thỏ



Khi An Ngung mở mắt ra, cậu đã ở trên một chiếc xe tải, tầm nhìn nghiêng ngả, xóc nảy theo đường xe chạy.

Một đôi mắt cay nghiệt màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm cậu.

An Ngung lập tức ngồi thẳng dậy.

Chiếc áo khoác trượt xuống khỏi người cho cậu biết tại sao không gặp nhau 2 ngày nhưng Tưởng Kiêu vẫn ghét cậu đến vậy.

Cậu đang khoác áo của Tần Tri Luật, lúc mê man cũng luôn tựa vào vai Tần Tri Luật.

“…”

Dưới ánh nhìn sắc lẻm của đồng đội, cậu khốn khổ nhớ tới một chuyện Lăng Thu từng kể. Người phụ nữ ngực nở eo thon tầng trên dây dưa với quản lý trợ cấp. Nhờ vậy, cô ta không chỉ lấy được nhiều đồ xịn mà còn có thể mặc quần áo được may riêng của quản lý diễu qua diễu lại trước mặt đám dân nghèo.

Lăng Thu đánh giá cô ta là đẹp mà lẳng lơ.

“Tỉnh rồi?” Tần Tri Luật nhặt chiếc áo khoác lên.

Chiếc găng tay đã được đeo lại, cậu chợt nhận ra hình như mình chưa từng nhìn thấy tay trần của Tần Tri Luật.

“Billy đã xây dựng lại bước sóng ở khu 53, Nho và Ryan đang lái xe đằng trước.” Tần Tri Luật thoáng nhìn về phía đuôi xe, “Bọn họ gặp được Trung úy Thụy Kim ở nội thành.”

Quân nhân ngồi ở góc xe mang gương mặt lún phún râu mệt mỏi gật đầu với An Ngung.

Tưởng Kiêu bỗng ho một tiếng, bấy giờ An Ngung mới phát hiện y đang yếu ớt tựa vào thùng xe, khắp người đầy những vết máu sẫm màu.

“Tưởng Kiêu bị thương nặng lắm.” Billy buồn phiền, “Cậu cũng làm mọi người lo sốt vó. Lúc Luật đưa cậu đến, tôi sợ gần chết, thương tích khắp người luôn.”

Những vết thương của An Ngung đã được xử lý, chỉ số sự sống tăng trở lại 75%.

Cậu chợt nhớ ra chuyện trước khi hôn mê, “Bánh mì ở kho vật tư sao rồi?”

Billy trợn ngược mắt, “Cầm được bao nhiêu là tôi cầm hết rồi đấy. Ngoại trừ cậu, đếch ai thèm cái thứ đó đâu.”

An Ngung nhìn những túi bánh mì được chất ở góc xe theo hướng anh ta chỉ, cảm giác căng thẳng rốt cuộc cũng giảm đi một chút.

Tưởng Kiêu châm chọc: “Loại hèn kém đúng là hèn kém. Ngoại trừ ăn, cậu còn nghĩ đến gì khác không?”

Ngoại trừ ăn, tôi còn nghĩ cách lấy lòng trưởng quan, ngày nào cũng nghĩ.

An Ngung há miệng nhưng rồi vẫn nuốt những lời đó ngược trở vào. Với kinh nghiệm giao tiếp ít ỏi của mình, cậu vẫn biết những lời này không nên nói ra.

Nhưng dường như Tưởng Kiêu đã đọc được suy nghĩ của cậu, sát ý như sắp tràn ra từ đôi mắt đỏ kia.

An Ngung chỉ có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà lảng đi.

Tần Tri Luật bỗng nhiên nhìn về phía Tưởng Kiêu, “Báo cáo sức mạnh tinh thần.”

Thùng xe chợt im bặt. Tay Tưởng Kiêu vô thức che lên trên thiết bị thông tin.

Qua hồi lâu, y mới nói: “Đã ngừng giảm xuống rồi.”

“Tôi hỏi chỉ số hiện tại.”

Lồng ng.ực Tưởng Kiêu phập phồng, y ngoảnh đi, nói: “48.”

Billy ngồi một bên cười xòa, “À thì, tuy xuống dưới ngưỡng cảnh báo 50 nhưng vẫn còn xa ngưỡng 30 lắm, đừng…”

“Cậu phải hiểu 30 là điểm mấu chốt.” Sự bình thản của Tần Tri Luật khiến người ta lạnh sống lưng, “Khống chế tốt bản thân, bằng không một khi xuống dưới 30…”

Tưởng Kiêu ngoảnh phắt lại, “Thì tôi sẽ phải chết?”

Tiếng tra đạn lạnh lẽo vang lên.

Tần Tri Luật lắp viên đạn nhiệt năng chuyên dùng để giết sinh vật biến dị vào băng đạn của khẩu súng lục, “Cậu chỉ có đường chết.”

An Ngung im re, cúi gằm mặt nhìn sàn xe.

Cảm xúc khó chịu tỏa ra từ Tưởng Kiêu như muốn nhồi vỡ thùng xe. Hắn bất thình lình quay sang nhìn An Ngung, “Vậy cho tôi hỏi, một kẻ chỉ có entropy gen là 0,2, thương tích khắp người, đã tiếp xúc bao nhiêu sinh vật biến dị? Sức mạnh tinh thần của tên đó đã giảm xuống còn bao nhiêu?”

“Cậu ấy?” Tần Tri Luật liếc nhìn An Ngung, cất súng về bao, “Tiếp xúc ba lần. Một mình kết liễu người bọ ngựa biến dị bậc 1, bị sứa khổng lồ bắt trói, một mình kết liễu người sứa.”

“Một mình kết liễu 2 người biến dị? Cậu ấy hả?” Billy trợn tròn mắt, “Sao mà như thế được?! Tôi giết mấy thứ đó mà cũng chật vật gần chết… Chờ đã, vụ đó không quan trọng, sức mạnh tinh thần của cậu giờ là bao nhiêu? Có biến dị không?”

Tần Tri Luật nhìn mặt nghiêng của An Ngung, lạnh nhạt lên tiếng, “Không biến dị, sức mạnh tinh thần cũng không giảm xuống.”

Từ khi tiến vào khu 53 tới giờ, nhân loại yếu ớt này luôn được giám sát trong âm thầm. Mỗi lần hành động trông như bị ép phải đối phó với nguy hiểm thực chất đều là từng bước tiếp cận mục đích của cậu.

Luôn miệng nói sợ chết nhưng lại dám can đảm dùng sinh vật biến dị để thử nghiệm dị năng. Bị chân lưỡi kiếm kề trên cổ, bị tua sứa đâm vào người hết lần này đến lần khác, bị thô bạo kéo lê trên đất, cho đến tận khi mất hết tri giác, ngã xuống trong mưa, chỉ số sức mạnh tinh thần trên thiết bị thông tin chưa bao giờ dao động. Hệt như trong cơ thể yếu ớt này là một bộ não vượt trội hơn hết thảy, người ngoài chỉ có thể bị quan sát chứ đừng hòng mơ tưởng tới việc chạm vào.

Chiếc xe im lìm trong giây lát.

Billy lẩm bẩm: “Cậu có biết… cậu quái dị đến mức nào không?”

An Ngung né tránh ánh nhìn lom lom của Tưởng Kiêu, nhíu mày quay sang phía Tần Tri Luật, “Sao ngài biết tôi bị sứa khổng lồ bắt trói?”

“Chuyện này không quan trọng.” Tần Tri Luật thản nhiên rời mắt, “Xem cái này trước đi, quá trình chiến đấu của đám Tưởng Kiêu do thiết bị ghi hình ghi lại.”

“Ồ.” An Ngung đành phải mở thiết bị thông tin lên dù không thực sự cam lòng.

Chiến trường nằm ở một bến xe ngổn ngang.

Siêu dị thể là một nam thanh niên chưa đến 20 tuổi với mái tóc xanh lục bẩn thỉu, làn da loang lổ những mảng xanh trắng. Anh ta đứng trong góc khuất, mỉm cười nham hiểm với ống kính.

An Ngung lập tức ấn tạm dừng.

“Sao thế?” Tần Tri Luật quan sát phản ứng của cậu, “Quen à?”

“Vâng…” An Ngung cầm thiết bị thông tin lên xác nhận lại, “0313.”

Không ngờ lại là anh ta.

Nam thanh niên đó sống ở căn phòng tăm tối, chật chội nằm tít trong góc, cùng tòa nhà tập thể với An Ngung. 0313 là số hiệu nhận trợ cấp của anh ta, không ai biết tên thật, cũng không ai quan tâm.

Anh ta độc lai độc vãng, người bạn duy nhất đã tới khu 54, chính là kẻ đã bị lây nhiễm có ý đồ đưa gen thỏ tới khu 53. Sau khi lẻn vào khu 53, người nọ đến thẳng phòng của 0313. Cho dù cánh cửa vẫn chưa mở ra, 0313 vẫn bị nhận định là không sạch sẽ.

Sau khi chứng kiến vụ nổ súng, An Ngung sợ đến mức ngủ li bì mấy ngày liền, đến khi tỉnh lại mới nghe nói 0313 đã mất tích. Người ta bảo anh ta đã nhảy xuống kênh đào vào đêm khuya. Chuyện này chẳng có gì bất ngờ, năm nào cũng có dân nghèo tự sát một cách khó hiểu. Nhưng con kênh đó vốn dĩ nối liền hai vùng biển, chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại nghẽn dòng, cuối cùng chỉ còn lại mùi tanh tưởi nồng nặc.

Tần Tri Luật hỏi: “Là trẻ mồ côi?”

An Ngung gật đầu rồi lại lắc.

Lăng Thu từng kể đúng ra 0313 có cha mẹ nhưng nhiều năm trước, bọn họ đã chuyển tới khu 9 dư dả vật tư hơn. Nhà họ có ba người con, hai người còn lại đều vào thành phố chính, chỉ có 0313 bị vứt bỏ.

Billy lầm bầm: “Đẻ 3 đứa mà tận 2 đứa có entropy gen cao?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Tưởng Kiêu khàn khàn nói chuyện, “Đại Não vẫn luôn nghiên cứu tổ hợp gen như thế nào sẽ có thể tăng xác suất sinh ra đời con có entropy gen cao, hình như cũng có chút tiến triển rồi.”

Billy hít vào một hơi, “Chết trong kênh đào, bảo sao có nhiều sinh vật biến dị con là động vật dưới nước đến thế.”

An Ngung không hiểu lắm, “Con?”

Tần Tri Luật cho video chạy tiếp.

Đủ loại côn trùng và động vật thân mềm kỳ quái lúc nhúc quanh siêu dị thể, cùng hướng về phía Tưởng Kiêu.

Nửa thân d.ưới của Tưởng Kiêu đã hóa rắn, đuôi rắn màu đỏ ánh kim quét ngang đội quân sinh vật biến dị, vô số thi thể của chúng bị hất văng lên trời, siêu dị thể cũng tứa máu theo.

An Ngung nhìn chằm chằm màn hình, “Giết thể con thì siêu dị thể sẽ bị phản phệ?”

“Cậu ta bị phản phệ chính vào lúc nguồn điện của thành phố chập chờn.” Tần Tri Luật giải thích.

“Vậy tại sao chỉ lát sau đã…”

An Ngung còn chưa nói xong, siêu dị thể đã cười âm hiểm, thè lưỡi ra.

Cái lưỡi dài, mảnh như lưỡi ếch không ngừng thè ra thụt vào khiến người ta hoa cả mắt. Những vết thương được li.ếm láp nhanh chóng lành lại, một đám sinh vật biến dị mới tuôn ra từ trong cơ thể anh ta.

Tưởng Kiêu chống tay vào thùng xe, đứng dậy, “Bọn tôi tạm gọi nó là lưỡi ếch, năng lực của nó là cấy suy nghĩ, phóng xạ gen và tự chữa trị. Tất cả sinh vật biến dị ở khu 53 đều chỉ là một đoạn gen ngắn được nó phục chế ra. Suy nghĩ của nó được mã hóa trên từng thể con, khiến chúng luôn hành động đồng nhất, thu hoạch gen loài người trước rồi đấu đá lẫn nhau, không ngừng tự sàng lọc cho đến khi tạo ra một siêu dị thể mới.”

“Thể mẹ vĩ đại này không có khả năng chiến đấu của riêng mình nhưng lại có thể không ngừng sinh con, để những thể con đó chiếm lĩnh thành phố này. Thể con bị thương sẽ phản phệ lại thể mẹ, nhưng thể mẹ có thể tự chữa trị cho mình và sinh ra thể con mới, quá trình này cần diễn ra trong… tích tắc.” Tưởng Kiêu cười vừa châm chọc, vừa tuyệt vọng, “Nơi này hết đường cứu rồi. Ngoài sử dụng vũ khí hủy diệt như khu 95 năm đó, tôi thật sự không nghĩ ra được cách gì khác.”

An Ngung thắc mắc, “Có thể con nào mạnh hơn sứa với bọ ngựa không?”

“Tự xem cho hết đi. Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cậu.” Tưởng Kiêu lại dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong video, vô số sinh vật biến dị bị cái đuôi rắn màu đỏ kia hất lên cao, máu và dịch nhầy văng tung tóe như mưa.

Siêu dị thể không ngừng đổ máu, nó lại tiếp tục chơi chiêu cũ, thè lưỡi ra. Đúng lúc này, mấy sợi dây leo màu tím sẫm bất chợt lao vút qua camera, gọn gàng trói chặt cái lưỡi kia lại.

Chúc Đào đứng trên cao, thân thể mảnh khảnh đứng vững trong gió lớn, nét mặt tập trung cao độ. Vài sợi dây leo dịu dàng phủ lên vết thương trên người Tưởng Kiêu, còn lại đều lao tới trói lưỡi của siêu dị thể, khống chế hoàn toàn tình hình chỉ bằng sức mạnh của một con người nhỏ bé.

Đuôi rắn của Tưởng Kiêu vung lên cao, mạnh mẽ đánh về phía đầu của siêu dị thể.

Một tiếng động lớn vang lên. Một sợi tua sứa đột ngột xuất hiện, hất văng Tưởng Kiêu đi, xuyên thủng đuôi rắn.

Khoan đã! Không phải sứa!

Thiết bị theo dõi lăn lông lốc mấy vòng trên đất, cuối cùng góc quay cũng hướng được vào quái vật khổng lồ kia.

Đó là một con bạch tuộc hình người cao gần 3 mét. Từ phần eo trở xuống là mấy chục cái xúc tu to đến đáng sợ, đầu mỗi xúc tu lại vặn vẹo một gương mặt người khác nhau.

Tưởng Kiêu nhắm mắt, ho mấy tiếng, “Lúc đó thiết bị thông tin của tôi cảnh báo như điên luôn. Entropy gen của nó ít nhất cũng phải 100 nghìn, những gương mặt đó đều là đồng loại nó đã ăn thịt. Sứa và bọ ngựa còn đang đấu đá nhau ở ngoại thành nhưng bạch tuộc ở nội thành đã hoàn thành hàng loạt vòng sàng lọc, trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn ở khu 53. Nó là thể con đầu tiên, thông minh, hùng mạnh, hơn nữa vẫn cực kỳ trung thành với thể mẹ.”

Trung úy Thụy Kim yên lặng nãy giờ bỗng đứng dậy, “Người bên các anh bị thương, không thể lái xe mãi được. Để tôi đổi ca.”

Tưởng Kiêu cũng chậm rãi đứng dậy, “Tôi cũng không muốn lãng phí thì giờ vào việc nhìn rác rưởi ngủ.”

“Phải rồi.” Y dừng bước, “Theo những gì Ryan điều tra được, nội thành có tổng cộng 8 thể mẹ giống hệt nhau, phỏng đoán là phân thân phục chế còn siêu dị thể thực sự vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.”

Bầu không khí áp lực bao trùm chiếc xe.

Tần Tri Luật nghiêm mặt như đang cân nhắc một vấn đề cực kỳ quan trọng.

“Bất kể thế nào, cứ gửi thông báo đi toàn thành phố trước đã.” Billy hít sâu một hơi, “Tránh nước mưa, không bật đèn, bọ ngựa chỉ ăn đồng loại, đúng không?”

An Ngung nãy giờ im lặng chợt nói khẽ: “Thêm cả sứa chỉ có thể cảm nhận được hoạt động nữa.”

Billy kinh ngạc, “Gì cơ?”

An Ngung nhìn sàn xe, “Khi bị sứa bắt trói, không giãy giụa sẽ không sao cả.”

Buổi tối đầu tiên tới khu 53, cậu ghé vào cửa sổ nhìn những con sứa rơi trên sâu nước. Khi sâu nước không nhúc nhích, chỉ một lát sau, sứa sẽ rời đi. Khi ấy, cậu tưởng rằng tất cả sinh vật biến dị đều là đồng bọn của nhau. Nhưng đến sau này, phát hiện quan hệ cạnh tranh giữa sứa và bọ ngựa, cậu chợt nhận ra rằng việc duy trì trạng thái tĩnh có lẽ là bản năng sinh tồn của sâu nước.

“Trời ơi!” Billy vô cùng đau đớn, “Sao trước khi xuất phát tôi lại cược cậu sống sót có mỗi điểm chứ!”

Tưởng Kiêu lạnh lùng nói, “Phỏng đoán vô căn cứ.”

An Ngung lắc đầu, “Đã kiểm chứng rồi.”

Khi bị con sứa khổng lồ trong gara quấn lấy, dù căng thẳng gần chết, cậu vẫn cố gắng giữ yên lặng.

Tuy hiện tại cậu có chút nghi ngờ rằng con sứa kia không tấn công cậu không phải vì nguyên nhân đó.

Cậu không kìm được mà liếc nhìn Tần Tri Luật, Tần Tri Luật nhìn lại cậu rất bình tĩnh.

An Ngung dời mắt khỏi cuộc giằng co khó diễn tả với trưởng quan, buồn bực nói: “Dù sao thì tôi có thể ghi nhớ mọi thứ mình từng nhìn thấy, sẽ không sai đâu.”

Lăng Thu từng nói đây là biểu hiện của đỉnh cao tài năng ở đám dân sống ở tầng đáy xã hội: Hấp thu mọi thứ đã chứng kiến và giành được, không riêng gì đồ ăn.

Chờ đến khi mọi người đi hết, Tần Tri Luật xách một túi bánh mì tới, “Ăn chút đi.”

An Ngung lập tức ôm cái túi giấy vào lòng. Đang nhồm nhoàm nhai bánh mì, cậu bỗng nghe hắn hỏi: “Trước khi hôn mê, cậu nói dị năng của cậu thế nào cơ?”

Miếng bánh mì suýt nữa nghẹn trong cổ họng.

An Ngung cúi đầu vần vò cái túi giấy trong tay, vừa nhai bánh mì vừa nói: “Thì là… Dường như sinh vật biến dị lây nhiễm sẽ khiến tôi biến đổi một chút.”

Tần Tri Luật cũng cúi xuống theo, “Biến đổi thế nào?”

“Có thể chạy trốn khá nhanh.” An Ngung nuốt bánh mì, tiếng nói dần nhỏ đi, “Giống như dịch chuyển tức thời trong ghi âm của Thiếu úy ấy. Nhưng chắc entropy gen của người sứa vẫn chưa đủ cao, năng lực này chỉ có chút xíu dấu hiệu thức tỉnh thôi.”

“Ừ. Xem ra chỉ có gen sinh vật biến dị thực sự mới có hiệu quả với cậu còn tần số mô phỏng của thí nghiệm dẫn dắt thì không.”

An Ngung hít vào một hơi, “Lây nhiễm chỉ là khởi đầu thôi. Một khi thử thu hoạch gen của tôi, nó sẽ bị… nổ tan xác.”

Năng lực này nghe cực kỳ giống một siêu dị thể.

An Ngung nuốt nước bọt, không biết điều này sẽ khiến Tần Tri Luật nghĩ sao về cậu. Cậu biết, dị năng này chỉ có thể được kích hoạt một cách bị động đối với những thứ có ý đồ lây nhiễm hoặc thu hoạch gen của cậu. Nếu Tần Tri Luật đột ngột nổ súng vào cậu, phương thức giết người gọn gàng này chắc chắn sẽ khiến cậu chết rất khó coi.

Cậu lo lắng đến mức muốn ăn thêm cả trăm ổ bánh mì nữa. Cậu khẽ nói: “Tuy tôi là đồng loại của thỏ An nhưng tôi không mất trí. Trưởng quan, tôi có thể kiểm soát mình.”

Tần Tri Luật nghiêm nghị nhìn cậu, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

“Biết chứ ạ.” An Ngung lần mần sờ tay trên chiếc áo tù rách rưới, “Tôi sẽ cố gắng giết thêm vài sinh vật biến dị để chứng minh bản thân.”

Tần Tri Luật bỗng cúi xuống, An Ngung cảm tưởng như vừa thấy hắn nhếch khóe môi lên.

“Được.” Khi ngẩng đầu lên, hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, “Giết thêm vài sinh vật biến dị, cũng cố gắng cứu vài người.”

Hắn giơ tay lên, chần chừ trên không trung giây lát, cuối cùng vẫn vỗ nhẹ lên đầu An Ngung.

“Hai người đang nói gì vậy?” Chúc Đào bước ra từ khoang lái, buồn bực nói: “Thỏ An là cái gì? Sao tôi chưa nghe bao giờ?”

Thấy Tần Tri Luật không có ý định ngăn cản, An Ngung khẽ nói: “Là loại hình biến dị của tôi.”

“Cậu biến dị? Loại hình là thỏ?” Chúc Đào nhíu mày, đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt như đang nhìn một phong bánh quy nén quá hạn, “Thỏ biến dị mà trông như cậu á?”

An Ngung không hiểu, “Anh hiểu rất rõ về thỏ biến dị sao?”

“Hiểu rất rõ luôn.” Chúc Đào lẩm bẩm, “Biến dị loài thỏ trông cháy lắm, cậu không quá điển hình.”

“Cháy?” An Ngung nghe mà không hiểu, “Ý là sao?”

“Tìm thông tin về trưởng quan tầng 197 đi.”

An Ngung gõ lạch cạch trên thiết bị thông tin.

Đường Phong, 25 tuổi, Thượng tá ưu tú trẻ tuổi nhất lịch sử Bộ Quân Sự.

Lây nhiễm biến dị trong khi chấp hành một nhiệm vụ dọn dẹp, loại hình gen là thỏ linh dương.

Trong ảnh chụp, Đường Phong có mái tóc màu xám đậm, mặc trên mình bộ đồ chiến đấu bó sát màu đen, thể hình vai rộng eo thon mông vểnh trông vừa khỏe khoắn, vừa săn chắc.

Hắn khiêng pháo đồng trên vai, mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào ống kính.

Chúc Đào cười kiêu ngạo, “Trưởng quan của tôi đấy, cháy không?”

“…”

Cuối cùng An Ngung cũng nhớ ra “thuật ngữ” này thường được Lăng Thu sử dụng khi kể chuyện.

“Thực ra tôi cũng…” Cậu phản bác theo bản năng nhưng rồi chợt khựng lại.

Chúc Đào hỏi, “Cậu cũng gì?”

Lăng Thu từng bảo nếu cậu được ăn no từ bé, được lớn lên đủ đầy, không mặc mấy bộ quần áo như cái nùi giẻ thì chắc hẳn trông cũng rất cháy.

Nhưng thôi vậy.

An Ngung bình thản ngồi xuống ghế, “Không có gì.”

Hơn thua về phương diện này chắc hẳn sẽ không gia tăng thiện cảm của trưởng quan với cậu đâu.

Không có bánh mì, không có phòng ở, mạng nhỏ cũng đi tong luôn.

Mông vểnh để làm quái gì chứ.

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 07 – Con số mập mờ

Người Giữ Trật Tự ghét số 3 nhất.

30 là ranh giới của sức mạnh tinh thần. Vượt qua nó, sẽ không còn là người nữa.

Bị xử quyết khi gần tới ngưỡng 30 còn có thể coi là may mắn, nhưng nếu chết khi đã vượt qua ngưỡng đó thì sẽ thực sự bi thảm.

Vậy nên những lỗi xã giao phổ biến nhất mà người mới đến Tháp Nhọn mắc phải đều liên quan đến số 3.

Ví dụ như mắt mũi để ở mông, nhất quyết bưng khay ăn chen vào chỗ hai người đang ăn cơm.

Cửa thang máy mở ra, trông thấy bên trong có hai người còn cố tình bước vào.

Những kẻ như thế xứng đáng phải chết.

Phức hợp siêu hình của đám cứng đầu này cũng làm trầm trọng thêm nỗi ám ảnh đạo đức của bọn họ ở một phương diện nào đó.

Tại Tháp Nhọn, mọi người luôn theo đuổi và bảo vệ sự chính chuyên trong tình cảm.

Dù sao người “biết nhưng vẫn làm kẻ thứ ba” tuyệt đối không thể được tha thứ dễ dàng.