Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 12: Đứa con ngoan



Khi trời sáng lên, nguồn điện đã hồi phục.

Vài dòng chữ bất chợt xuất hiện trên những màn hình điện tử đổ nghiêng đổ ngả rải rác khắp các con phố trong nội thành.

[Ban ngày không bật đèn, ban đêm không dùng nước]

[Sứa săn sinh vật sống, bọ ngựa ăn đồng loại]

Từ những thiết bị điện tử trong từng phố lớn ngõ nhỏ, một giọng nam máy móc không ngừng lặp đi lặp lại nội dung tương tự.

Ở góc đường có một cửa hàng kim khí nhỏ xíu, khe hẹp phía sau quầy thậm chí chẳng kê nổi một chiếc ghế tựa. Chủ cửa hàng chết ngay ngoài cửa, thi thể đã bốc mùi hôi thối.

“Tiểu Hựu, nghe thấy chưa?” San San ngồi xổm phía sau quầy, nhỏ giọng hỏi, “Không phải sợ sứa và bọ ngựa nữa rồi, chúng ta có thể ra ngoài?”

Cô xếp vạt váy mình lại, “Mình muốn về kho vật tư, rõ ràng hôm đó tớ thấy bố qua khe cửa…”

Tiểu Hựu ngồi đối diện ngẫm nghĩ rồi đáp, “Được.”

Đã 3 ngày không tìm được đồ ăn, hơn nữa cô bé cũng rất lo cho bố mình.

Cô ngần ngừ nói: “Đến ngoại thành thì tách nhau ra nhé. Bố mình nói đúng, bố mình sắp mất chức rồi, làm gì có chuyện người ngoại thành làm bạn được với người nội thành…”

Lời còn chưa dứt, San San đã nhào tới ôm lấy cổ cô, “Đừng nói mấy câu xui xẻo như thế! Đợi đến khi loài người thiết lập lại được trật tự, mọi thứ sẽ lại bình thường thôi! Đến lúc đó rồi nói chuyện rõ ràng với bố cậu sau. Bố cậu vẫn dễ khuyên hơn bố mình nhiều.”

Hơi thở mềm mại, ấm áp quấn quanh Tiểu Hựu. Cô do dự giây lát, cuối vẫn vươn tay ra, ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh đang run rẩy kia, “Được. Chờ đến khi loài người thiết lập lại được trật tự.”

Dưới gầm cầu ẩm thấp, La Thanh kinh ngạc nhìn tay chân mình, “Thiết lập lại trật tự khu 53…”

Chân bọ ngựa đã biến mất, giờ phút này, trông cô không khác gì khi chưa biến dị. Nhưng xác bọ ngựa bị nhai nát khắp nơi và suy nghĩ tàn ác trong đầu lại nhắc nhở cô về khoảng cách mà cô không thể vượt qua để trở về.

Cô nhìn vào góc khuất, con gái cô đang nằm dưới đất, chỉ còn phần từ cổ trở lên vẫn giữ nguyên đặc thù con người.

La Thanh bước tới, ngồi xổm xuống, hôn lên đôi mắt đục ngầu kia, “Đừng sợ. Mẹ sẽ tìm thêm nhiều thức ăn hơn nữa về cho con.”

“Để loài người mới thiết lập lại trật tự khu 53.”

***

“Mật độ dân cư ở nội thành cao hơn nhiều nhưng tỉ lệ lây nhiễm lại rất thấp. Chúng ta cứ tiến vào thôi, đã có người hỗ trợ sắp xếp vật tư sinh tồn rồi.” Chúc Đào đưa cho An Ngung một tờ giấy vừa rách vừa bẩn, “Tuy thông tin chưa thực sự hoàn chỉnh nhưng chừng đó cũng đã giúp rất nhiều người vượt qua được mấy ngày khó khăn nhất rồi.”

An Ngung vô cùng quen với nét chữ ấy.

[Bộ Quân Sự nhắc nhở]
Tránh xa tất cả ánh đèn, ban đêm đừng tiếp xúc với nước, tốt nhất là trốn kỹ một mình.
Một khi tứ chi bắt đầu xơ cứng, xin hãy tự giải quyết kịp thời.
Chúc mọi người bình an.
Lăng Thu, quân hiệu 215001.

“Người này rải những tờ giấy này khắp nơi, còn phá hủy toàn bộ đèn đường ở nội thành. Hình như anh ta mới chỉ là một tân binh thôi ấy.” Chúc Đào đẩy cửa lùa của thùng xe ra một chút, nhìn ngã tư đường mờ mịt sương, khẽ nói: “Chính những con người đáng yêu như thế làm tôi không bao giờ dám quên tôi mãi mãi là con người.”

Ánh sáng in lên gương mặt cậu một lằn ranh sáng tôi, đôi mắt tím sẫm vừa phẳng lặng vừa đau thương.

An Ngung phát hiện càng ngày cậu càng cảm nhận được cảm xúc của người khác nhiều hơn dù chỉ mới trôi qua vài ngày kể từ hôm cậu bước lên chuyến xe trung chuyển kia mà thôi.

“Chỉ cần giữ vững được ý chí con người, tất cả đều như nhau nhỉ.” Cậu khẽ nói.

“Không.” Nho ngoảnh lại, mỉm cười, “Tuy chúng ta có thể khống chế bản thân không chủ động lây nhiễm cho người khác nhưng không thể cam đoan tuyệt đối. Ở Tháp Nhọn, chỉ có các cấp cao mới được tự do ra ngoài còn những Người Giữ Trật Tự khác không bao giờ được trở lại xã hội loài người. Cậu gặp Asaph ở tầng 196 chưa? Trước khi biến dị, anh ấy là học sinh xuất sắc đấy, giờ vẫn thỉnh thoảng lên đỉnh tháp nhìn về phía trường học ở nơi xa. Chỉ cần trông thấy dáng vẻ đó một lần thôi là cậu hiểu ngay.”

Sau khi vào nội thành, mọi người bỏ xe lại, đi bộ.

Tần Tri Luật lệnh cho tất cả mọi người cùng tìm kiếm “Lưỡi ếch”; Một mình Billy đi tìm bản thể của siêu dị thể.

Có Tưởng Kiêu đi cùng, An Ngung cố gắng tránh xa Tần Tri Luật nhất có thể.

“Cậu sợ à?” Chúc Đào hỏi.

An Ngung nhìn theo bóng lưng Tưởng Kiêu đang đi đằng xa, gật đầu theo bản năng.

“Vậy cho cậu cái này.” Chúc Đào đưa một thứ gì đó nhỏ xíu qua, “Tuy Luật bảo cậu rất ổn định nhưng người bạch tuộc không phải mấy thứ ở ngoại thành có thể so sánh được đâu.”

An Ngung sửng sốt. Cậu cúi xuống nhìn quả khô nhỏ màu tím trong lòng bàn tay.

“Đừng nói với ai nhé.” Chúc Đào hạ giọng. “Tuy lá của tôi có thể dùng vô tận nhưng vài tháng cũng chưa chắc kết được một quả nho đâu. Trưởng quan tôi bảo mấy quả nho báo ơn nhỏ xíu này có hiệu quả tăng khả năng kháng tinh thần gấp cả ngàn lần lá, tôi chỉ đưa cho mỗi mình ngài ấy thôi.”

An Ngung nắm chặt tay lại theo bản năng, không thể tin nổi, “Cho tôi sao?”

“Ừ. Coi như chúc mừng cậu là đồng loại biến dị với trưởng quan tôi, tuy là tôi thấy cậu không giống lắm.” Chúc Đào vỗ lên người cậu, “Đừng lo lắng quá, bạch tuộc lợi hại chỉ xuất hiện gần lưỡi ếch thôi.”

Khu vực thăm dò đầu tiên là khu container và nhà tầng ở phía bắc. Những Người Giữ Trật Tự tách ra hành động riêng lẻ, chỉ có con người duy nhất, Trung úy Thụy Kim, luôn đi cùng An Ngung, thăm dò lần lượt từng căn phòng trống cùng với cậu.

“An Ngung…” Anh ta suy tư, “Hình như tôi từng nghe đồng đội nhắc đến tên cậu rồi. Cậu có quen Lăng Thu không?”

An Ngung kinh ngạc hỏi: “Anh từng gặp Lăng Thu ở đây?”

Thụy Kim lắc đầu tiếc nuối, “Chỉ từng nghe cậu ấy nhắc về cậu hồi ở trại huấn luyện thôi, nhưng không nhớ ra được cụ thể là nói gì. Mấy hôm nay mệt quá.”

“Anh ấy ở Bộ Quân Sự có ổn không?”

“Ổn lắm, lão binh đều quý cậu ấy.” Thụy Kim bật cười, “Hiếm tân binh vừa rời trại huấn luyện đã được ra làm nhiệm vụ luôn lắm, tương lai xán lạn đấy. Nhưng ai mà ngờ được nhiệm vụ này…”

Anh ta ngừng lại, không nói tiếp.

An Ngung cũng không gặng hỏi. Cậu nhanh chóng mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, cố gắng không nghĩ tới nữa.

Kiểm tra hết một tầng, hai người gặp Ryan trên hành lang.

So với thái độ ghét ra mặt của Tưởng Kiêu, ánh nhìn lom lom trong im lặng của Ryan càng khiến An Ngung không thoải mái hơn.

Thụy Kim giữ một khoảng cách với Ryan, hỏi: “Ngài còn chỗ nào chưa thăm dò không?”

Ryan kiêu ngạo chỉ lên phía trên.

Thụy Kim gật đầu, lên tầng. An Ngung đang định lên theo, Ryan bỗng nói: “Hai người thường tụ vào với nhau làm quái gì?”

Hắn dò xét An Ngung, “Cậu lên thẳng tầng trên cùng.”

Tầng trên cùng yên ắng đến khác thường, số lượng sâu trên sàn cũng ít hẳn đi.

An Ngung mở một cánh cửa ra, quan sát từng ngóc ngách rồi lại rời đi, chuyển sang phòng kế tiếp.

Khi mở cánh cửa cuối cùng ra, cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi rất quen. Nó như trộn lẫn mùi của rất nhiều kẻ hôi thối vào với nhau, còn thêm cả một chút mùi tanh tưởi.

Căn phòng tối đen, rèm cửa được kéo kín mít, cậu nhấc chân bước vào trong.

Tiếng lạch cạch bỗng vang lên sau lưng.

Đèn điện sáng bừng lên.

An Ngung dừng khựng lại, hình dạng của thứ kia được ánh đèn in bóng xuống trước mặt cậu.

Phần dưới cơ thể con người ngoằn ngoèo hàng đống xúc tu nhầy nhụa, cái bóng khổng lồ hoàn toàn bao trùm lên cậu.

Kể ra gần đây rất hay có người tặng đồ cho cậu, bánh đậu đỏ của bác gái, nhà trọ trưởng quan thưởng cho, quả nho của Chúc Đào.

Còn đây là “món quà” Ryan tặng cậu.

Cậu liếc nhìn chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin, quay người lại.

Từ phần bụng trở lên, người bạch tuộc vẫn mang hình người. Nó được ăn uống khá no đủ, trên đầu mấy chục cái xúc tu to lớn đều mang một gương mặt người. Thậm chí có cái xúc tu lớn nhất còn có hai gương mặt dữ tợn đang chen chúc nhau.

An Ngung nghiêm túc quan sát từng cái xúc tu, sau khi xác nhận không có Lăng Thu mới thở phào một hơi.

“Con người, hơn nữa còn là một con người thuần túy…” Người bạch tuộc có vẻ khá bất ngờ, giác hút trên những cái xúc tu của nó giãn rộng ra, áp xuống đất để đưa thân người thấp xuống. Gương mặt tỏa ra mùi tanh hôi kề sát trước mũi An Ngung, không ngừng dò xét.

Mùi khó chịu nồng đến mức An Ngung buồn nôn. Cậu cố chịu đựng, hỏi, “Con người thuần túy thì hiếm thấy lắm à?”

Người bạch tuộc bật cười.

Một cái xúc tu quấn lên cổ An Ngung, ép cậu vào tường. Gương mặt người trên đó phân khích đến mức biến dạng. Nó vươn đầu nhọn ra, chọc tới chọc lui trên cổ cậu như y tá đang tìm chỗ đâm kim tiêm.

Một cái xúc tu khác ghen tị rít lên. Tiếng kêu quái dị đó từng khiến sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu giảm mạnh nhưng An Ngung lại chẳng hề hấn gì. Thậm chí cậu còn nghiêm túc lắng tai nghe một lát. Đáng tiếc, không phải tiếng người, cậu nghe không hiểu.

Người bạch tuộc bỗng nói: “Có vẻ mày không hề sợ tao.”

An Ngung đơ ra giây lát, “Sợ chứ.”

Chẳng có một chút sức thuyết phục nào.

Người bạch tuộc nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

An Ngung có thể cảm nhận được sự thèm khát đến điên dại. Chỉ cần gặp cậu, bọ ngựa, sứa, bạch tuộc, tất cả đều có chung một cảm xúc.

Đối với đám sinh vật biến dị, dường như cậu cực kỳ ngon lành.

Cuối cùng đầu xúc tu cũng áp lên được phần hõm cổ. Khuôn mặt người nhô ra khỏi lớp da bạch tuộc vừa dai vừa dày, há ngoác miệng ra để cắn.

Răng nanh trắng ởn vừa chạm vào da, cổ An Ngung bỗng được buông lỏng.

Không ngờ người bạch tuộc lại thu xúc tu lại.

Nó nhắm mắt, cố nhịn xuống, toàn thân tỏa ra cảm giác cáu kỉnh vì không được ăn đồ ngon, lẩm bẩm: “Trên người mày có mùi sứa. Sứa ở nội thành đã bị đào thải từ lâu rồi, chỉ còn vài con nhãi nhép lởn vởn ở ngoại thành đấu đá nhau… Một con người vừa ngon miệng, vừa yếu ớt như mày sao có thể sống sót vào tới tận đây? Hơn nữa hình như mày rất mong muốn được tao ăn thịt.”

Nó mở choàng mắt ra, “Mày có độc, đúng không?”

Con ngươi màu vàng kim co lại.

Bị nhìn ra rồi.

Không hổ là đứa con cả mà Tưởng Kiêu cũng phải khen là thông minh.

Người bạch tuộc nở một nụ cười giả lả, “Mày là kẻ săn mồi đã biến dị theo cách riêng à? Giữ lại biểu hiện giả dối của gen con người, săn giết đối tượng khác thông qua việc bị ăn thịt?”

An Ngung ngước mắt lên, “Tao giả vờ chưa đủ giống ở đâu?”

“Trông mày quá tự tin. Lần sau mày có thể tỏ ra sợ hãi thêm chút nữa. Nhưng tiếc quá, không có lần sau đâu.” Xúc tu lại trườn tới, siết lấy cổ cậu. Người bạch tuộc ghé vào tai cậu, cười khàn: “Dù có độc nhưng vẫn yếu ớt lắm, bóp một cái là chết, đúng không?”

An Ngung không trả lời. Cậu khó lòng nào khống chế được nhịp thở dồn dập và đồng tử thẳng đứng đang dần xuất hiện trong mắt.

Xúc tu càng siết chặt hơn. Ngay khi nó sắp sửa bẻ gãy cổ cậu, đôi mắt vàng chợt đanh lại.

Luồng sáng lóe lên.

An Ngung rút thanh đao chém đứt cái xúc tu đó rồi chộp lấy, “Vậy chỉ có thể là tao ăn thịt mày.”

Cậu giơ đoạn xúc tu nhớp nháp dịch nhầy của bạch tuộc lên, đâm mạnh vào vết thương cũ ở cổ.

Máu tươi phụt ra. Cảm giác choáng váng mãnh liệt như muốn đập nát ý thức cậu. Vào khoảnh khắc An Ngung còn chưa kịp phản ứng, cậu đã xuất hiện ở một góc khác trong phòng.

Quả nhiên cậu đoán không sai. Chỉ cần entropy của gen lây nhiễm đủ cao, năng lực dịch chuyển tức thời sẽ càng được thức tỉnh mạnh hơn.

Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện, một tiếng “bốp” thật lớn đã vang lên từ phía sau. Cậu ngã thẳng xuống đất.

Cơn đau chưa từng có ập đến, lưng như bị lửa thiêu rụng một lớp da. Cái xúc tu vừa quật cậu đang phấn khích co cuộn trên không trung.

Dịch nhầy ngấm vào vết thương, tràn vào cơ thể. Trạng thái lây nhiễm tăng lên, trong nháy mắt, cậu lại xuất hiện ở một góc khác trong phòng.

“Bốp!” Lại một roi nữa bám sát theo.

Người bạch tuộc cười điên cuồng, “Hóa ra mày có dị năng! Tiếc quá, trong cái phòng bé tí xíu này, mày trốn đi đâu được?”

Tất cả xúc tu của nó lập tức bành trướng, không gian gần như bị lấp kín. Bất kể An Ngung dịch chuyển tới đâu, luôn có xúc tu chờ sẵn để quất lên người cậu.

Sau khi bị đánh lần thứ 4, An Ngung không gắng gượng nổi nữa.

Dịch chuyển tức thời liên tục khiến cậu kiệt sức. Cảm giác này lại một lần nữa ập tới, tỉnh táo và choáng váng hòa trộn với nhau. Cậu cố hết sức chống cự việc bị thứ kia xâm chiếm nhưng lúc này cực kỳ gian nan.

Người bạch tuộc bỗng hỏi: “Mày có thể tự loại bỏ độc tính trong người không?”

“Gì… cơ?” An Ngung yếu ớt ngẩng đầu.

Không ngờ nó lại tỏ ra rối rắm, “Tự loại bỏ phần tạo độc ra khỏi cơ thể để tao ăn thịt mày.”

Cực kỳ giống một tên thần kinh đòi đồ ăn phải tự giảm bớt calories cho kẻ đó giảm béo.

Đoán chừng chỉ nơi thừa mứa thức ăn mới sản sinh ra được một tên thần kinh như vậy.

Người bạch tuộc bắt đầu thuyết giáo: “Tao đảm bảo khi đã dung nhập với tao rồi, mày sẽ cực kỳ sung sướng. Cứ nhìn mà xem, chúng đều cực kỳ sung sướng.”

Những cái xúc tu nhầy nhụa bắt đầu đong đưa. Chúng đồng loạt phát ra tiếng cười điên cuồng.

An Ngung nhíu mày.

Cậu chợt ý thức được rằng đang bực bội lúc này không phải cậu mà là tồn tại cậu sống chết muốn chống cự kia. Tồn tại đó vô cùng căm hận sinh vật biến dị.

Cậu nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh bị Tần Tri Luật dí súng vào đầu. Sợ hãi có thể giúp cậu duy trì sự tỉnh táo.

“Sao tao phải đồng ý?”

Người bạch tuộc như một diễn giả: “Thế giới thay đổi rồi, chỉ kẻ ngu mới cam chịu đắm chìm trong bóng tối, người thông minh đều biết cách để trở thành kẻ đứng đầu. Anh chị em tao cũng đều phải lựa chọn. Những kẻ giàu tham vọng có thể tùy ý dung hợp với cơ thể con người, còn những kẻ kém cỏi sẽ vĩnh viễn phải sống dưới lớp da của người khác. Mày muốn chọn sao?”

Một suy nghĩ đáng sợ chợt xuất hiện trong đầu An Ngung.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, xúc tu của bạch tuộc đã tiếp tục siết lấy cậu. Cậu nghiến răng, lại một lần nữa dịch chuyển đến một vị trí khác trong phòng.

Đây đã là lần thứ 5. Tim cậu đập thình thịch như sấm đánh, tai cậu ù đến mức gần như không nghe được bất kỳ âm thanh gì khác.

Cậu biết, đây là lần dịch chuyển tức thời cuối cùng cậu có thể thực hiện khi tỉnh táo.

Nhưng xúc tu vẫn bám riết theo sau. Hòng ép cậu phải quy phục, đòn tấn công lần này của người bạch tuộc cực kỳ ác liệt.

An Ngung đau đến mức bật ra tiếng rên. Cậu cảm giác như xương sống của mình đã bị quật nát. Thiết bị thông tin đã bắt đầu báo động nhưng cái xúc tu to lớn kia lại tiếp tục giơ cao lên. Cậu tuyệt vọng nghiến chặt khớp hàm, nhắm mắt, thử sử dụng năng lực thêm một lần nữa…

Đùng!

Cả một cái tủ bị đập nát, mảnh vỡ bắn ra tung tóe.

Nhưng An Ngung lại chẳng hề hấn gì.

“Đánh trượt à?” Người bạch tuộc cười nhạt, “Ngại ghê, tao phấn khích quá.”

An Ngung chống đầu gối, đứng yên tại chỗ, sững sờ.

Vừa rồi xúc tu quất qua ngay sát ngọn tóc nhưng không hề chạm tới cậu dù chỉ một chút xíu.

Tiếng gào thét ồn ã sâu trong tâm trí càng lúc càng mãnh liệt hơn, khẳng định rằng cậu vừa sử dụng dị năng thành công nhưng bản thân cậu không hề dịch chuyển.

Còn chưa kịp suy nghĩ, một cái xúc tu khác lại tới.

Lại một lần nữa, nó lướt sát bên cạnh cậu.

Lúc này, An Ngung đã hiểu. Khoảnh khắc xúc tu sắp chạm vào cậu thì bất chợt chớp lên một cái như ánh đèn flash, đồng thời dịch ra ngoài vài milimet.

Trong hình ảnh phản chiếu từ mảnh thủy tinh vỡ, chẳng biết khi nào đã có một vầng sáng màu đỏ lạnh như băng phủ lên đôi mắt màu vàng kim. Đôi mắt đỏ phản chiếu một vùng không gian nho nhỏ phía trước, khi xúc tu chớp lên, không gian đó cũng bị nén lại rồi bung ra chỉ trong tích tắc.

Người bạch tuộc nghiêm túc hơn, “Chuyện quái gì đang xảy ra…”

Sức lực An Ngung đã kiệt quệ, thứ kia lại tiếp tục tấn công. Chỉ cần cậu dám can đảm thử đột phá thêm một lần nữa…

Tiếng cọ sát trầm đục bỗng vang lên ở phía ngoài, nghe giống như một người bạch tuộc khác còn khổng lồ hơn.

“Không thể nào…” Cậu tuyệt vọng nhìn về phía cửa.

Sàn nhà bắt đầu rung chuyển khi thứ kia tới gần hơn.

Rõ ràng Lăng Thu từng nói vận khí của nợ của mấy tên thờ ơ với cuộc đời chung quy sẽ không quá nát.

An Ngung tuyệt vọng tự hỏi rốt cuộc cậu chưa đủ thờ ơ hay chưa đủ hèn mọn.

Về mặt lý thuyết, đáng ra không nên xui xẻo đến thế. Cả hai điều trên cậu đều đã phát huy đến mức tối đa rồi.

Nhưng một con người nhỏ nhoi yếu đuối như cậu sao đủ cho hai người bạch tuộc ăn thịt.

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 08 – Báo động sự sống

Người Giữ Trật Tự ai cũng thấy phiền với cảnh báo chỉ số sự sống trên thiết bị thông tin.

Bọn họ nói cái thứ đó ngoài việc khiến người ta lo âu ra thì chẳng được tích sự gì.

Kêu làm quái gì không biết.

Có cảnh báo thế chứ cảnh báo nữa, người phải chết rồi cũng sẽ chết thôi.

Nhưng An Ngung rất thích tính năng này.

Thậm chí cậu còn muốn thêm cảnh báo đếm ngược, ví dụ như “Nếu tiếp tục bị thương, sinh mệnh ngài sẽ chấm dứt sau 3 giây nữa.”

Khi cậu khua chân mua tay đề đạt nhu cầu của mình tới nghiên cứu viên của Đại Não, mặt mày các Người Giữ Trật Tự đều xanh mét.