Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 3: Giám sát lâm thời



Vài người xông tới trói quặp tay An Ngung ra sau lưng, trùm một cái mũ chụp lên đầu rồi kéo cậu ra ngoài.

Trong bóng tối, An Ngung kêu lên sợ hãi: “Dựa vào đâu chứ? Tôi không hề biến dị!”

Một giọng nói trả lời: “Entropy gen chỉ là số liệu, còn cậu có dị năng là sự thật. Tiếc quá, khoa học của con người hiện tại không thể dẫn dắt cậu tái hiện dị năng, Đại Não đề nghị tiến hành thêm một số thí nghiệm. Nhưng trong tình hình hiện nay… con người đã không thể đánh cược với bất kỳ sự mạo hiểm nào nữa.”

Khớp hàm An Ngung run bần bật: “Mạo hiểm thì đáng chết sao?”

“Thật bất hạnh, ở thời đại này, đúng là như vậy.”

An Ngung bị đưa ra khỏi thành phố chính, đến một vùng tuyết trắng hoang vu.

Gió lạnh thấu vào tận xương, cậu giãy giụa đứng dậy, dò dẫm tiến về phía trước nửa bước.

Dường như cách đó không xa có một người đang đứng, mùi da thuộc nhàn nhạt rất nổi bật giữa cánh đồng tuyết.

Tiếng giày giẫm lên tuyết tiến lại gần.

“Họ tên.”

Âm thanh kia cắt qua gió, lạnh lùng đến mức khiến người ta co quắp.

An Ngung còn nghe thấy tiếng cọ sát, có vẻ là tiếng da thuộc đang vu.ốt ve trên bề mặt kim loại.

Họng súng lạnh ngắt, cứng đe bất thình lình kề lên trán cậu.

“Họ tên.”

Trong khoảnh khắc, gió lạnh cuốn sạch mồ hôi lạnh trên người đi, cậu run rẩy nói: “An Ngung…”

Họng súng càng dí mạnh hơn.

An Ngung há miệng nhưng lại không nói nổi điều gì. Sợ hãi bao trùm tất cả các giác quan. Khẩu súng như ngưng tụ cái chết, ấn vào trán cậu.

Lồng ng.ực cậu bắt đầu phập phồng mất kiểm soát, một ngọt nước mắt lăn xuống, loang ra trên bộ quần áo tù.

Người cầm súng liếc xuống, nhìn vòng nước bé tí xíu kia.

“Từ đâu tới?”

“Khu 53…”

“Cậu gi.ết ch.ết bọ ngựa khổng lồ như thế nào?”

“Tôi không biết…”

“Nói dối.”

Tiếng mở chốt vang lên.

“Không!” An Ngung nghen ngào, “Thành thật xin lỗi, à không, cầu xin ngài! Van xin ngài… Tôi không hề… không hề nói dối.”

Chiếc mũ chụp trên đầu bỗng nhiên được tháo ra.

Màu tuyết chói mắt đối lập với bóng người màu đen như một bức điêu khắc màu đen đứng sừng sững trên nền trắng. Dường như gió tuyết đang rít gào cũng khó có thể lay chuyển nổi đối phương.

Đôi mắt sâu màu đen trông rất lạnh lùng, trên đỉnh môi có một vết sẹo rất nhạt, là một người cực kỳ không dễ dây vào.

Đúng như An Ngung phỏng đoán, hắn đeo một đôi găng tay.

“Tần Tri Luật, người xử quyết cậu.”

Bàn tay đeo găng da tóm lấy sợi dây thừng trói trước ngực An Ngung, kéo mạnh cậu tới trước mặt. Họng súng lạnh tanh kề dưới cằm, ép cậu ngửa đầu ra sau.

Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn đôi mắt vàng đang sợ sệt kia. Đầu Lĩnh nói đúng, đôi mắt của đối tượng biến dị không xác định này rất có tính đánh lừa, khiến người ta vô thức buông lỏng cảnh giác.

Dưới sự áp bách mạnh mẽ, An Ngung không còn hơi sức đâu suy nghĩ đến những câu nói khách sáo Lăng Thu dạy nữa, cậu run rẩy hỏi: “Đầu Lĩnh thật sự muốn giết tôi sao?”

Họng súng bỗng nhiên lùi lại một chút.

Tầm mắt Tần Tri Luật lướt qua vết đỏ trên cổ cậu, “Tại sao lại hỏi thế?”

An Ngung trả lời đứt quãng: “Họ nói entropy gen của tôi là 0 nhưng tôi lại không hề bị bọ ngựa lây nhiễm, điều này làm lung lay nền móng phân cấp loài người bằng gen… thành phố “mồi” chắc chắn sẽ bạo loạn! Dù muốn giết tôi thì cũng không nên công khai đưa ra bên ngoài…”

Tần Tri Luật nhìn xuống, “Chỉ mỗi thế thôi?”

“Với cả… Vốn dĩ ngài có thể thẳng tay nổ súng, không việc gì phải đe dọa…” Cậu sắp thở không ra hơi nữa, “Nhưng… Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Tần Tri Luật buông lỏng cậu ra.

“Nhưng mà…” Giọng cậu nhỏ dần, giường như cũng bị gió thổi tan bớt, “… Tôi thật sự rất sợ.”

An Ngung cúi đầu, nước mắt ngưng tụ thành một lớp băng mỏng trên lông mi.

Mọi âm thanh biến mất, chỉ còn lại tiếng gió vi vút trên cánh đồng tuyết.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tần Tri Luật không hề nói gì.

An Ngung hoảng loạn suy ngẫm lại biểu hiện của bản thân. Cậu không dám chắc liệu mình có nói gì sai trong lúc bối rối hay không nhưng cậu đã cố hết sức tỏ ra thật yếu ớt. Theo lời Lăng Thu dạy, có lẽ đối phương sẽ buông lỏng cảnh giác, thậm chí mềm lòng.

Bàn tay đeo găng da bỗng nắm lấy cằm cậu.

Lúc này, nòng súng thẳng thừng cạy miệng cậu ra, khiến cậu như rơi tọt xuống hầm băng.

“Thí nghiệm dẫn dắt không thể khiến cậu tái hiện dị năng, đe dọa xử quyết cũng bị cậu nhìn thấu, xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác rồi.”

“Ư… Ưm…!!”

Họng súng đẩy sâu vào miệng cướp đi cơ hội biện giải. Tử thần gõ cửa, rốt cuộc An Ngung cũng tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.

Tiếng gió lắng xuống, cả thế giới chỉ còn tiếng tim đập thình thịch và tiếng da thuộc ma sát trên cò súng.

Nhưng cánh đồng tuyết mãi không vang lên tiếng súng.

An Ngung bỗng nhiên bị xốc lên rồi ngã ngồi xuống đất, không ngừng nôn khan.

Tần Tri Luật lấy thiết bị thông tin ra, “Tôi là Tần Tri Luật, giúp tôi nối máy tới Tổng Lĩnh.”

Tổng Lĩnh, nghe nói đó là người có quyền quyết định cao nhất ở Tháp Đen. Ai ở Tháp Đen cũng là Đầu Lĩnh nhưng Tổng Lĩnh thì chỉ có một người duy nhất.

“Phải, vẫn chưa giết.”

“Không giết nữa.”

An Ngung ngẩng phắt đầu lên. Gió tuyết phả thẳng vào mặt, cậu nhìn theo bóng người kia trong sự mờ mịt.

“Lý do?” Tần Tri Luật ngừng lại, “Với mọi phán quyết liên quan đến sống chết của đối tượng biến dị, tôi có một lần dùng quyền phủ quyết, quên rồi à?”

“Đúng là chưa bao giờ dùng, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ.”

Quyền hành trong tay người này vượt khỏi tầm nhận thức của An Ngung nhưng cậu vẫn nghe hiểu được một vấn đề: Hắn đang đặc xá cho cậu.

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt vàng.

“Cách chết của bọ ngựa đúng là rất kỳ quái, đến cả bột phấn cũng không còn, chết không đối chứng.” Tần Tri Luật chợt liếc nhìn cậu một cái. “Yên tâm, nếu có bất kỳ dị thường nào, tôi sẽ khiến cậu ta chết gọn gàng hơn cả sinh vật biến dị.”

“…”

Ánh sáng lại vụt tắt.

Cuộc gọi kết thúc, Tần Tri Luật nhìn sang phía cậu, “Xử quyết tạm thời hoãn lại. Kể từ hôm nay, tôi sẽ đại diện cho Tháp Nhọn, lâm thời giám sát cậu.”

An Ngung ngẩn người, “Ngài… có thể bảo vệ tôi ạ?”

Tần Tri Luật trả lời gọn lỏn, “Có thể.”

An Ngung như đứng bất động, đôi mắt vàng hấp háy, vành mắt đỏ hồng như một con thỏ đang cố gắng lấy lòng người đối diện.

Tần Tri Luật liếc xuống cậu từ trên cao, “Gọi trưởng quan.”

“Trưởng… quan.” An Ngung thử tập lại một lần nữa với từ ngữ xa lạ này, “Trưởng quan.”

“Coi như nghe lời.”

Một chiếc thẻ đen tuyền được ném vào ngực An Ngung, góc dưới mặt bên phải của tấm thẻ có khắc một hàng chữ nhỏ: Tần Tri Luật – Thẻ thông hành tầng 199 Tháp Trật Tự.

Lăng Thu từng phổ cập kiến thức về Tháp Trật Tự. Sau khi biến dị, đại đa số nhân loại đều đánh mất lý trí nhưng vẫn có những trường hợp vô cùng hi hữu còn giữ vững được nhân tính. Những đối tượng đã biến dị, có dị năng lại tuân thủ nghiêm ngặt tín ngưỡng của loài người này tập trung thành “Người Giữ Trật Tự”, sống tại Tháp Nhọn.

Trong thế giới hiện tại, sinh vật biến dị chỉ là vấn đề nhỏ, đám “siêu dị thể” mới là phiền toái thực sự. Trong quá trình biến dị, chúng có được những dị năng quỷ quyệt hơn, thậm chí một số còn có thể đảo lộn thời không trong phạm vi nhỏ. Bộ Quân Sự không xử lý được, bèn đẩy hết qua cho Tháp Nhọn.

Tần Tri Luật cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, “Thành phố “mồi” xuất hiện vùng hỗn loạn thời không mới, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.”

An Ngung thận trọng hỏi, “Bây giờ luôn?”

“Chỉ có cơ hội này thôi, cậu cần chứng minh giá trị và khả năng tự khống chế của mình cho tôi thấy.” Tần Tri Luật dừng lại, “Chỉ cần làm tốt, cậu sẽ được tự do, phòng ở cũng không phải vấn đề nữa, ngoài ra còn có một khoản thù lao.”

“Tiền?” Đang định từ chối, An Ngung khựng lại, “Bao nhiêu tiền ạ?”

“Tùy theo mức độ cống hiến, thù lao cơ bản chỉ có 20 000, chừng ấy chắc chỉ đủ cho cậu sống ở thành phố “mồi” một năm mà thôi.”

Đôi mắt vàng chợt tối đi.

Tần Tri Luật bổ sung: “Đương nhiên, ý tôi là đảm bảo ấm no ở ngưỡng cơ bản.”

An Ngung nhìn hắn với thái độ khá sửng sốt. Đùa gì vậy chứ, 20 000 là mua 40 000 ổ bánh mì ngũ cốc, đủ để ăn đến tận lúc chết luôn đấy.

Chẳng khác gì cho cái mạng nhỏ của cậu một suất bảo hiểm chắc chắn.

Vẻ thèm thuồng chợt lóe lên trong đôi mắt vàng nhưng đã bị giấu đi rất nhanh.

“Vùng hỗn loạn ở đâu ạ?”

“Khu 53.”

An Ngung ngẩn người, “Khu vực nào vậy ạ?”

Giọng Tần Tri Luật hơi trầm xuống, “Sau khi cậu rời đi không lâu, toàn bộ khu 53 đã mất liên lạc.”

***

Tháp Trật Tự đứng sừng sững phía ngoài bức tường bao quanh thành phố chính. Nó như một thanh kiếm sắc bén xẻ dọc bầu trời, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo từ trên cao.

Giữa đại sảnh có một bức tượng một người đàn ông, trên bệ đứng có khắc vài hàng chữ nhỏ. An Ngung chưa kịp nhìn kỹ đã phải theo Tần Tri Luật bước vào một buồng thang máy trong suốt.

Thang máy đi từ tầng trệt của tháp lên trên cao, tr.ần t.rụi phơi bày cậu trước mắt từng Người Giữ Trật Tự mà nó lướt qua. Cậu như con mồi lọt vào giữa bầy sói. Tuy rằng những kẻ dơ dáy trong khu ổ chuột cũng thường cười bất thiện với cậu nhưng chung quy ánh mắt bọn họ vẫn “thân thiện” hơn những người này nhiều.

“Theo lý thuyết, người bình thường tiếp xúc với Người Giữ Trật Tự lâu sẽ biến dị, nhưng dường như cậu có khả năng đề kháng tự nhiên với biến dị.” Tần Tri Luật tạm dừng một lát rồi mới nói tiếp, “Tạm thời đừng để lộ sự khác biệt của cậu ra. Người ở đây không thân thiện lắm đâu.”

An Ngung lập tức hỏi, “Quy tắc sinh tồn ở đây là gì ạ?”

“Quy tắc cụ thể thì không có, nhưng kỹ xảo sinh tồn thì rất nhiều.” Tần Tri Luật điềm nhiên nói, “Cốt yếu là khiến họ sợ cậu, tốt nhất là sùng bái cậu.”

“…”

Có vẻ khá bất khả thi.

Tuy Lăng Thu từng nói ôm đùi cũng phải biết chừng mực, mặt dày quá dễ gây ra tác dụng ngược. Nhưng một khi đã bước lên con đường mặt dày, con người ta rất khó quay đầu.

An Ngung khẽ hỏi, “Ngài có thể bảo vệ tôi một thời gian không?”

Tần Tri Luật ngoảnh sang, “Bao lâu?”

Bên ngoài thang máy, một người đàn ông đang nhìn chằm chằm An Ngung bằng ánh nhìn cay nghiệt, động mạch cổ màu xanh đen đập thình thịch dưới làn da.

Khi thang máy tiếp tục đi lên, cơ bắp trên cánh tay gã đã phình to gấp ba lần.

An Ngung dời mắt, “Đến khi tôi làm rõ được dị năng của mình, được không ạ?”

Tần Tri Luật không trả lời câu hỏi đó, “Chứng minh giá trị của cậu trước đã.”

Tầng 199 nằm rất gần đỉnh tháp, chỉ có hai căn phòng.

Tần Tri Luật đẩy một cánh cửa ra, “Cậu ở phòng này. Bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.”

An Ngung không nói câu nào. Từ khi vào cửa, cậu đã bắt đầu ngẩn người nhìn chằm chằm bàn ăn.

Trên bàn bày hoa giả, thứ màu mè đến thừa thãi đối với những kẻ nghèo hèn, mạt rệp. Bên cạnh hoa giả là… một cái giỏ với ba ổ bánh mì ngũ cốc bên trong… Ba ổ bánh mì nguyên vẹn!

Bánh mì nguyên ổ như vậy đã tuyệt tích khỏi khu ổ chuột từ rất lâu rồi! An Ngung gào thét trong lòng. Lăng Thu bảo phải ngủ với người phụ trách quản lý vật tư trợ cấp sinh hoạt mới xin được. Ngủ là sở trường của cậu, tiếc là cậu vẫn chưa kịp học hỏi làm sao để mời được người quản lý trợ cấp, Lăng Thu đã tới thành phố chính mất.

Tiếng chuông vang lên, Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin rời đi. An Ngung lập tức đóng cửa lại,  cầm một ổ bánh mì lên sát mũi, hít liền vài hơi. Cuối cùng, cậu vẫn không kìm được lòng, bèn bẻ một miếng nhỏ, vê tròn rồi bỏ vào miệng, nhấm nháp từng tí một cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Vị ngọt của bột mì khiến cảm giác an toàn đã lâu không có dâng lên trong lòng, phủi sạch nỗi sợ hãi suốt hai ngày nay.

“Có người bị thương à!” Cửa bỗng nhiên bị đập rầm rầm, “Tình hình thế nào? Luật đưa người lên tầng 199?! Mở cửa! Bác sĩ đây!”

Vị bác sĩ đó khoảng ngoài 30 tuổi. Mái tóc lỉa chỉa màu hồng nhạt, làn da tái nhợt, quầng thâm mắt rất đậm và chất giọng the thé khiến An Ngung nghi ngờ anh ta đã lây nhiễm gen của loài chim nào đó.

“Xinh xắn thế này cơ à?” Anh ta ngẩn người trước An Ngung. “Cậu có quan hệ gì với Luật?”

“Xin chào.” An Ngung tiến tới, “Ngài ấy bảo tôi gọi ngài ấy là trưởng quan.”

Người đang vội vội vàng vàng xông vào phòng dừng khựng lại, anh ta kinh ngạc há hốc miệng, “Trưởng-quan?!! Rất vinh hạnh được gặp mặt! Tên tôi là Billy, loại hình biến dị là bồ câu tuyết. Xin hỏi entropy gen của cậu sau lần đầu tiên biến dị là bao nhiêu… có tiện tiết lộ không?”

Quả nhiên là một loài chim.

An Ngung ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời bằng chỉ số hồi trước, “0,2.”

“Đù má nó! Một con số không tưởng! Bảo sao… Ơ từ từ! Bao nhiêu cơ??”

“0,2. Tôi không phải người ở thành phố chính.” An Ngung bổ sung, “Cũng không biến dị.”

Biểu cảm của Billy càng rối ren hơn. Anh ta đánh giá An Ngung một lượt từ trên xuống dưới rồi bỗng nhiên cười một tiếng rất quái dị như đã đoán ra điều gì đó.

Điệu cười kia rất kỳ lạ, An Ngung chỉ từng thấy khi Lăng Thu nói về tình nhân của người quản lý trợ cấp.

“0,2 mà dám vào đây, Luật không sợ cậu bị lây nhiễm à?”

An Ngung lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Chậc chậc.” Billy vỗ tay, “Nào, xốc áo lên.”

An Ngung ngoan ngoãn xốc áo lên, để lộ những vết bầm sặc sỡ, những vết dây thừng trói chi chít trông mà ghê người.

Mắt chim của Billy sắp nổ luôn rồi, “Luật thích chơi kiểu này?”

“Ngài ấy thích gì cơ ạ?” An Ngung lập tức hỏi.

“Cậu nói xem?” Billy cười cười, liếc nhìn cậu, cảm thán, “Thế mà không xước da! Kỹ thuật quá đỉnh.”

“Vâng…” An Ngung gật đầu. Thủ đoạn tra tấn của Đầu Lĩnh quả thực rất lợi hại. Đau đớn là thế nhưng chỉ để lại vết tụ máu dưới da, thật sự khiến loại đáy xã hội như cậu được mở mang tầm mắt.

“Cậu cũng giỏi chịu đau thật đấy.” Billy xuýt xoa, “Chẳng lẽ Luật coi trọng cậu vì cậu giỏi chịu đau?”

“Vì gì cơ?” An Ngung lại hỏi. Cậu thật sự rất muốn biết tại sao Tần Tri Luật lại bảo vệ cậu, không thì cậu sẽ không thể tìm được cảm giác an toàn.

Billy nháy mắt với cậu, “Cậu tự nghĩ đi. Anh ta làm cậu đau lắm đúng không?”

An Ngung gật đầu, “Chút chút.”

“Chút chút! Như thế mà mới chỉ là chút chút! Trời ơi, cậu đúng là thiên phú dị bẩm!” Billy nhảy dựng lên, giây sau lại cười kỳ quái y như ban nãy, “Bảo sao Luật thích cậu thế.”

An Ngung băn khoăn, “Làm đau tôi sẽ khiến ngài ấy thích tôi à?”

“Cậu giả ngốc quái gì vậy?” Billy trợn ngược mắt, “Khi được thỏa mãn hoàn toàn, con người sẽ trở nên dịu dàng, Luật cũng không ngoại lệ, đúng không?”

Dịu dàng, có lẽ sẽ không lạnh lùng rút súng ra nữa. Khẩu súng đó là thứ khiến An Ngung kiêng dè nhất trên người Tần Tri Luật.

An Ngung rục rịch, “Ngài ấy chỉ thích tôi đau thôi chứ không giết tôi đâu, đúng không?”

“Đương nhiên. Cậu hữu dụng với anh ta, anh ta giết cậu làm gì.”

Vừa rồi Tần Tri Luật cũng nói như thế, phải hữu dụng.

An Ngung nghiêm túc kính nể bác sĩ chim này.

“Chắc chắn cậu sẽ là một nhân vật đáng gờm.” Billy trêu đùa, “Có việc gì thì cứ hỏi tôi, nếu biết, tôi sẽ không giấu giếm dù một chữ.”

“Cảm ơn…” An Ngung hạ giọng, “Anh biết siêu dị thể loài thỏ mới xuất hiện không? Nghe nói có thể nổ chết người.”

“Có thể nổ chết người? Dị năng do gen loài thỏ tạo ra đâu có liên quan đến kích nổ nhỉ…” Billy đang nói thì chợt dừng lại, “À! Cậu đang muốn nói đến cái thứ được bàn tán xôn xao mới xuất hiện gần đây… Tên là gì ấy nhỉ? An? Đúng rồi! Thỏ An! Nổ ác như bom, dễ kích động, chạy cực nhanh.”

Chạy cực nhanh, có thể nổ như bom. Cơ bản trùng khớp với dị năng của cậu do Thiếu úy đánh giá.

An Ngung hoàn toàn mù mờ về thế giới liên tục xuất hiện kiểu biến dị mới ở khắp mọi nơi, chỉ thỉnh thoảng mới được nghe vài điều từ Lăng Thu, trùng hợp là cũng mới nghe về thứ này từ cô bé trên xe.

An? Đến cả tên cùng trùng một chữ, chỉ là trùng hợp thôi sao?

An Ngung hơi lo lắng, “Vậy nó có đồng loại không? Nó xuất hiện từ đâu? Mắt nó… màu gì?”

Billy nhíu mày, “Tôi đâu phải trẻ con, làm gì xem mấy thứ đó, chỉ biết người ta bảo nó rất ham ngủ thôi. Sao thế?”

Ham ngủ…

An Ngung như nghẹt thở, hồi lâu sau mới nói, “Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Billy bĩu môi, “Cậu nên để tâm tới cuộc sống thật nhiều hơn đi. Quy tắc sinh tồn ở Tháp Nhọn phức tạp lắm, ví dụ như với riêng cậu, vấn đề đầu tiên là phải tránh xa Tưởng Kiêu.”

An Ngung lập tức hỏi, “Đó là ai?”

“Một tên điên ao ước trưởng quan cậu mà không được.” Billy đứng dậy, thu dọn hộp y tế. “Nửa tiếng nữa thì bôi thuốc này, sẽ hơi rát đấy. Phải rồi, đây là thiết bị thông tin của cậu, nếu chán quá thì có thể lướt Thang Trời và diễn đàn.”

Billy vừa rời đi, thiết bị thông tin của An Ngung lập tức xuất hiện một thông tin nhiệm vụ.

[CHIÊU MỘ KHẨN CẤP]
Rạng sáng hôm qua, khu 53 bị số lượng lớn sinh vật biến dị loại thủy sinh xâm chiếm. Bộ Quân Sự đã tới đó dọn dẹp, vài tiếng sau thì mất liên lạc. Nghi ngờ tồn tại siêu dị thể gây ra mất trật tự thời không.
Nhiệm vụ 1: Chỉnh đốn trật tự
Nhiệm vụ 2: Giữ bí mật
Thành viên tiểu đội: Luật, An Ngung, Nho, Billy và 2 vị trí còn trống.
Yêu cầu ứng chiến: Xếp hạng từ 50 trở lên trên Thang Trời tự do báo danh, Luật lựa chọn.
Yêu cầu đặc biệt: Trừ tình huống bất đắc dĩ, cấm dùng vũ khí hủy diệt.

Trong hình ảnh tư liệu, khu 53 bị bao phủ bởi sương mù dày nặng màu đen. Khi thiết bị không người lái hạ độ cao, hình ảnh lập tức biến thành bông tuyết.

An Ngung lóng ngóng tắt thông tin nhiệm vụ đi, mở ứng dụng Thang Trời mà bác sĩ chim nói.

Mô hình Tháp Nhọn xuất hiện trên màn hình, bên trong nhấp nháy vô số điểm sáng màu trắng, mỗi một điểm sáng đại diện cho một Người Giữ Trật Tự. An Ngung quan sát, phát hiện thứ hạng trên Thang Trời được sắp xếp dựa theo “chiến tích tổng hợp”. Hơn nữa, Người Giữ Trật Tự có địa vị cao cũng thường có entropy gen rất cao.

Lăng Thu từng nói rằng entropy gen sau lần biến dị đầu tiên của một người có thể thể hiện “thiên phú” của người đó, chỉ số của phần lớn mọi người đều không vượt qua 1000. Những Người Giữ Trật Tự từ khoảng giữa Thang Trời đều có giá trị entropy gen từ 5000 trở lên. Nhưng đây là kết quả sau nhiều lần biến dị, không thể phán đoán được thiên phú khi bắt đầu.

Thang Trời ngừng lại ở tầng 190 của Tháp Nhọn. Từ tầng 190 trở lên chỉ có vài người ít ỏi, được đánh dấu là “cấp cao” và “đối tượng giám sát của cấp cao”, không tham gia vào bảng xếp hạng. Những nhân vật máu mặt này có entropy gen cao khủng khiếp, An Ngung xem thử vài người, ai cũng cỡ 100 000.

Thang Trời tầng 199 có duy nhất một điểm sáng màu đen.

[Danh hiệu: Luật (Tần Tri Luật)
Cấp cao số 1 của Tháp Nhọn
Loại hình biến dị: Con người
Entropy gen: Trên 1 triệu (đã vượt ngưỡng có thể đo lường)
Sở trường chiến đấu: Biểu hiện lại gen đã thu hoạch (có hạn chế), lây nhiễm gen (có hạn chế)
Chiến tích tổng hợp: 92,8 tỷ]

Dù đã có dự đoán từ trước nhưng An Ngung vẫn khiếp hãi trước độ to của cái đùi này.

Tầm mắt cậu dừng lại ở dòng loại hình biến dị của Tần Tri Luật, cảm thấy khá khó hiểu.

Loại hình biến dị là… con người? Sau khi gen rơi vào tình trạng hỗn loạn tột độ đến mức khoa học kỹ thuật hiện nay cũng không đo lường được, cuối cùng người đó lại biến dị thành… con người?

Chuyện này quá ảo diệu. Cậu không khỏi nhớ tới một câu nhảm nhí của Lăng Thu: Khi con người giàu có đến một mức độ nhất định, bọn họ sẽ làm bánh mì bằng ngũ cốc thô giống như đám mạt rệp đần độn ở khu ổ chuột mà không cho thêm bất kỳ loại kem phủ hay bơ sữa đắt tiền nào, chỉ thưởng thức hương vị thô sơ, nguyên bản nhất. Vậy nên, đối tượng có thể dẫn dắt thế giới luôn luôn là đám mạt rệp đần độn.

Hiện tại, An Ngung không thể không đánh giá lại lời vàng ý ngọc trong câu nói nhảm nhí đó.

Thang Trời bỗng nhiên được cập nhật, tầng dưới cùng xuất hiện một điểm sáng màu vàng kim.

[Danh hiệu: Tạm thời chưa có (An Ngung)
Đối tượng giám sát của tầng 199
Trưởng quan trực tiếp: Luật
Loại hình biến dị: Không có
Entropy gen: 0,2 (giá trị ban đầu)
Sở trường chiến đấu: Chờ tìm hiểu
Chiến tích tổng hợp: 0]

Điểm sáng màu vàng kim run run rẩy rẩy nhảy lên trên, nhảy thẳng đến tầng 199 với những dòng chỉ số khó coi, đứng ngang hàng với điểm sáng màu đen.

Diễn đàn Tháp Nhọn lập từng bùng nổ.

– Có phải mới có thứ bẩn thỉu gì đó trà trộn vào không?

– Luật mở vị trí giám sát?? Từ khi nào thế!

– Người thuần chủng không biến dị vào Tháp Nhọn? Lại còn lên thẳng tầng chót?

– Chỉ những người có chỉ số trên 10 000 ngay lần biến dị đầu tiên mới được nhảy cóc qua Thang Trời, hơn nữa còn phải có cấp cao chịu tiếp nhận. Cậu ta dựa vào đâu chứ?

– Chế độ đào thải của Tháp Nhọn rất khốc liệt, đây chẳng phải là tặng không một vị trí được Luật giám sát à?

– Chờ cậu ta chết, chắc hẳn vị trí giám sát của Luật lại mở ra nhỉ?

– Thế thì sợ là Tháp Nhọn sẽ nổ ra một trận nội chiến gió tanh mưa máu…

An Ngung run rẩy lướt tiếp xuống dưới, càng xuống càng thấy quái dị hơn.

– Suỵt, tình báo vừa mua được đây, cậu ta được Luật nuôi để chơi trò đó đó.

– Tôi bảo mà, lúc thang máy đi lên đã thấy mấy vết thương kỳ lạ rồi.

– Luật thích kiểu đó?? Thảo nào cứ bỏ trống vị trí giám sát mãi. Hóa ra là chúng ta cố gắng sai hướng.

– Từ khi nào Tháp Nhọn cũng bắt đầu thế này rồi?

– Lằng nhà lằng nhằng, để tôi đi thịt nó!

– Bình tĩnh, Người Giữ Trật Tự không được giết nhân loại thuần chủng.

– Thế thì lây nhiễm thôi. Entropy gen 0,2, chọc một cái là biến dị ngay.

– Biến dị rồi thì giết thoải mái, Tháp Nhọn không cấm nội chiến.

– Đồng ý, tôi cũng muốn giết.

– Muốn giết.

– Muốn giết.

– Muốn giết.

Chuỗi “Muốn giết” dài vô cùng tận xuyên qua màn hình đè bẹp An Ngung, khiến cậu không còn tâm trí đâu lý giải những từ ngữ đọc không hiểu nữa.

Lúc này, màn bỗng nhiên nhấp nháy, thông tin nhiệm vụ lại xuất hiện.

Cái tên đầu tiên gia nhập vị trí còn trống xuất hiện: Tưởng Kiêu.

Note: Tháp Đen và Tháp Trật Tự là 2 đơn vị khác nhau nhé.
Tháp Trật Tự thường được viết trong truyện là Tháp Nhọn.

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 03 – Người Giữ Trật Tự

Nếu nói với một Người Giữ Trật Tự rằng hình như hôm nay anh “dị” hơn, người đó sẽ rất vui vì được khen.

Nhưng nếu nói với anh ta rằng anh đúng là một sinh vật biến dị mạnh mẽ, chắc chắn người đó sẽ đánh cho bạn nằm sải lai.

Đó là một đám cứng đầu đã biến dị nhưng sống chết không chịu thừa nhận dù cho bọn họ càng ngày càng tàn ác, âm u, vặn vẹo.

Nhưng cũng vì sự trung thành mù quáng đối với loài người, bọn họ nhất quyết tách mình ra khỏi những sinh vật mất trí khác.

Cuồng si với sức mạnh, cuồng si với chiến tích, cuồng si với việc gia tăng entropy gen.

Cuồng si với việc làm phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, sẵn sàng hiến mạng.

Chẳng qua cũng chỉ là những sinh vật to l.ớn mà yếu ớt đang bị nhân loại thao túng tâm lý mà thôi.