Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 4: [Khu 53 thất lạc] Trở về



Sau Tưởng Kiêu, Người Giữ Trật Tự thứ hai được Tần Tri Luật lựa chọn là Ryan.

48 người báo danh còn lại nhanh chóng bị xóa tên.

Cùng với đó, lệnh cấm ở khu vực bình luận cũng được loại bỏ.

– Ghê thật đấy, toàn bộ 50 sếp sòng top 50 của Thang Trời đều ứng chiến.

– Luật thật sự mang tên người thuần chủng đó đi làm nhiệm vụ?

– Không ngờ lại chọn Tưởng Kiêu, xem ra Luật cũng chẳng trân trọng món đồ chơi đó là bao.

– Cậu ta không về nổi đâu. Kể cả không bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, Tưởng Kiêu cũng không tha cho.

– Kết cấu đội này khó hiểu thế nhỉ. Nho thì hợp lý rồi, nhưng Billy xếp hạng tận nghìn mấy trên Thang Trời đấy?

– Tôi tưởng anh ta chỉ là bác sĩ kiêm tình báo hạng làng nhàng thôi.

– Billy là một trong những Người Giữ Trật Tự đầu tiên nhưng thiên phú và năng lực đều kém, chẳng ra đâu vào đâu.

– Không phải anh ta là bác sĩ à? Chỉ cần là hệ trị liệu, chung quy làm gì tệ hại lắm.

– Anh ta là hệ tình báo thuần, năng lực là khống chế bước sóng. Gọi bác sĩ bởi vì trước khi biến dị, anh ta có mở một phòng khám ở địa phương…

An Ngung mở xem thông tin của Nho. Đây là một Người Giữ Trật Tự được một vị cấp cao giám sát, không tham dự Thang Trời.

[Danh hiệu: Nho (Chúc Đào)
Đối tượng giám sát của tầng 197
Trưởng quan trực tiếp: Phong
Loại hình biến dị: Cây nho
Entropy gen: 18 396 (giá trị ban đầu)
Sở trường chiến đấu: Khống chế trói, chữa trị, buff tinh thần
Chiến tích tổng hợp: 75,82 triệu]

Entropy gen 18 nghìn không phải ngưỡng quá nổi bật trên Thang Trời, nhưng nếu là giá trị ban đầu, đây chắc chắn là thiên phú tuyệt đỉnh.

Trên trang cá nhân của Chúc Đào treo đầy những nhãn dán ấn tượng: “Bé cưng của cấp cao”, “Phụ trợ trong mơ”, “Healer số một Tháp Nhọn”, “Cute material đang được gấp gáp chế tạo”,…

An Ngung theo Tần Tri Luật lên máy bay. Người ngồi ở ghế lái là một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi mặc một chiếc áo sơ mi đen vừa dài vừa rộng với đôi mắt màu tím sẫm, mái tóc mềm mại cũng ỏng ả một màu tím nhạt.

Cậu chủ động cười với An Ngung: “Hi, tôi tên Chúc Đào, danh hiệu là Nho. Chào mừng cậu vào đội.”

An Ngung không quen ngay được với tuýp người thân thiện như thế, cậu dè dặt nói: “Cảm ơn, chào anh.”

Billy ngồi một bên hò hét: “Á! Đã nửa năm rồi tôi không đi làm nhiệm vụ. Gần đây tôi cảm giác cực kỳ tốt, như là đã có một bước đột phá rất lớn, thế là nhiệm vụ cũng tự tìm tới luôn!”

An Ngung không hiểu anh ta hưng phấn vì điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Trên diễn đàn bảo tôi được Luật nuôi để chơi trò đó đó. “Trò đó đó” là cái gì?”

“Ặc.” Billy cười gượng: “Haizz, chẳng biết là ai đồn vớ đồn vẩn nữa. Tháp Nhọn thích thị phi lắm, cậu cứ mặc kệ là được.”

Lăng Thu cũng là một người vô cùng đam mê chuyện thị phi, An Ngung tiếp thu được rất nhiều chuyện yêu đương hận thù ở khu 53 từ anh.

Một popup bỗng nhiên xuất hiện trên thiết bị thông tin.

Bài đăng mới đang hot! [Trận chiến sinh tử đầu tiên của chim hoàng yến] mời ngài đặt cược!

Chim hoàng yến đã trở thành biệt danh của An Ngung, người trong Tháp Nhọn đều vào bài đăng này, gần như ai cũng đặt cược cậu sẽ chết, tổng điểm cược đã lên đến 20 nghìn điểm chiến tích.

Chỉ có lẻ tẻ vài người cược 1 điểm vào “Sống sót”, nói gì mà biệt thự view biển trông chờ vào lật kèo.

Lượt cược mới nhất! Người Giữ Trật Tự “Nho” cược “Sống sót”: 82 nghìn điểm chiến tích!

Billy kinh ngạc gào lên: “Mấy cấp cao nhí các cậu đều thích đốt tiền chơi thế hả?”

An Ngung ngơ ngác ngẩng đầu lên, Chúc Đào nháy mắt với cậu, “Đại diện cho các bạn nhỏ, lên tiếng ủng hộ cậu một chút bằng số lẻ dôi ra.”

“Các bạn nhỏ…”

Chúc Đào cười nói: “Các sếp cấp cao thích gọi đối tượng giám sát chúng ta là bạn nhỏ, nhưng những Người Giữ Trật Tự khác sẽ gọi chúng ta là cấp cao nhí.”

Lượt cược mới nhất! Người Giữ Trật Tự ẩn danh cược “Sống sót: “1 triệu điểm chiến tích!

“Đù má nó, lại đại gia nào đây? Tận 1 triệu điểm chiến tích mà không xót à?” Đang than thở, Billy phát hiện An Ngung đang nhìn mình. Anh ta xấu hổ cười cười, “Để tôi ủng hộ cậu một chút, tôi nghèo, chủ yếu là thành ý thôi.”

Lượt cược mới nhất! Người Giữ Trật Tự “Billy” cược “Sống sót”: 1 điểm chiến tích!

Ánh sáng từ phía cửa máy bay chợt tối sầm đi, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thưa Luật, Tưởng Kiêu xin trình diện ngài. Rất vinh hạnh được ngài lựa chọn.”

Đó là một nam thanh niên trẻ tuổi, làn da rất trắng, đuôi mắt xếch lên, đôi mắt đỏ tươi có vẻ khá điên cuồng.

An Ngung rục rịch muốn tránh đi theo bản năng. Vừa cử động, người đàn ông gầy trơ xương bên cạnh Tưởng Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía cậu.

“Ryan tới trình diện.” Giọng của hắn khàn khàn, nhếch khóe môi cười nhạt với An Ngung. “Đây là An Ngung à? Tôi đang mong được gặp cậu đấy.”

Thông tin của hắn xuất hiện trên thiết bị.

[Ryan
Loại hình biến dị: Chó săn, hoa ăn thịt người
Xếp hạng Thang Trời: No.48
Entropy gen: 13 500 (biến dị lần thứ 2)
Sở trường chiến đấu: Tìm kiếm, cắn xé
Chiến tích tổng hợp: 65,24 triệu]

Trang cá nhân của hắn rất trống, chỉ có một bình luận gần nhất trên diễn đàn: Muốn giết.

An Ngung ngừng lại một lát rồi tiếp tục bấm xem thông tin của Tưởng Kiêu.

[Tưởng Kiêu
Loại hình biến dị: Rắn hổ mang đỏ phun nọc
Xếp hạng Thang Trời: No.15
Entropy gen: 11 034 (giá trị ban đầu)
Sở trường chiến đấu: Thắt cổ, nọc độc
Chiến tích tổng hợp: 130 triệu]

An Ngung lập tức nhắn tin riêng cho Billy: “Giá trị ban đầu của Tưởng Kiêu trên 10 nghìn nhưng sao không được cấp cao giám sát?”

Billy trả lời: “Ngài Viêm tầng 198 muốn nhận cậu ta nhưng cậu ta kiêu lắm, nhất định đòi phải là Luật, bị từ chối thì tự xuống leo Thang Trời. Cậu ta xuất thân nhà giàu ở thành phố chính, mới biến dị 4 tháng thôi, là một tên có thiên phú siêu khủng và cực kỳ cuồng phấn đấu.”

An Ngung ấn trở về trang cá nhân của Tưởng Kiêu, trên đó treo những nhãn dán “Cuồng thăng cấp”, “Mỹ nhân kịch độc”, “Fan cuồng của Luật” màu đỏ tươi.

Chữ ký cá nhân của y là: “Nhất định tôi sẽ sóng vai cùng ngài”. Trang cá nhân hiển thị rằng trong vòng ba mươi phút, y đã vào xem bài đăng tin đồn về chim hoàng yến sáu mươi mấy lần; Trước khi lên máy bay, y vừa mua một con dao găm tên “Săn Giết Vô Tình” ở chợ vũ khí second-hand.

Trên bảng xếp hạng cá cược, Tưởng Kiêu đứng đầu bảng cược “Sẽ chết” với số điểm cược là 100 triệu.

Một mình y góp hẳn một nửa tổng điểm cược.

An Ngung dứt khoát đứng dậy, trốn vào góc tối.

Tần Tri Luật cũng qua đó, găng tay miết trên cổ tay cậu, để lại cảm giác đau nhói.

An Ngung cúi đầu, cổ tay phải xuất hiện một vết máu.

“Chip giám sát cấy trong.” Tần Tri Luật chỉ vào ba dòng thông số xuất hiện trên thiết bị thông tin, chúng lần lượt là chỉ số sự sống, entropy gen và sức mạnh tinh thần của An Ngung.

An Ngung nhìn chằm chằm vào con số phần trăm biểu hiện điểm sinh mạng. Hiện tại nó đang là 94.4%.

Cậu ngọ nguậy chân vì bất an.

Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Chip này nhạy lắm, một vết thương nhỏ cũng sẽ khiến chỉ số giảm xuống.”

An Ngung nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, bóp chặt hộp thuốc mỡ trong túi áo cho Billy để lại.

Tưởng Kiêu nhìn về phía Tần Tri Luật, “Nếu tôi nhớ không lầm, khi từ chối tôi, ngài nói tôi quá tầm thường.”

Tần Tri Luật không thèm nhìn y, chỉ ném một quả cầu máy to bằng hạt óc chó cho An Ngung, “Thiết bị ghi hình sẽ bay theo cậu, truyền hình ảnh tức thời về Tháp Đen. Nhưng phải sửa chữa được trật tự thời không thì mới có thể dùng.”

Tưởng Kiêu châm chọc: “Người ngài chọn quả nhiên không tầm thường. Chỉ trách tôi lớn lên ở thành phố chính, chưa hiểu sâu biết rộng, sinh vật nào lại có entropy gen 0,2 chứ, sinh vật đơn bào à?”

Tần Tri Luật nhìn về phía tay An Ngung, “Trong túi là gì?”

“Thuốc bác sĩ đưa cho. Cũng đến lúc phải bôi rồi.” Nói rồi, An Ngung xốc áo tù lên, để lộ phần bụng phủ đầy những mảng máu bầm màu tím đỏ.

Cậu kéo vạt áo lên cắn trên miệng, lấy một ít thuốc mỡ rồi bôi lên, thoáng cái đã đau đến chảy mồ hôi hột.

Tần Tri Luật đăm chiêu, “Cậu rất nhạy cảm với đau.”

Câu nói này khiến An Ngung lập tức nhớ đến lời gợi ý của bác sĩ chim: Tần Tri Luật thích nhìn cậu đau.

Lần này, cậu lấy một lượng thuốc lớn hơn. Bị cơn đau làm cho váng cả đầu, cậu chỉ có thể gật nhẹ đầu cho có lệ.

Tưởng Kiêu bật ra một tiếng cười lạnh.

Tần Tri Luật không nói gì thêm, chỉ lấy một chiếc áo khoác giống với chiếc hắn đang mặc đưa cho An Ngung rồi đi vào buồng lái.

Một lúc lâu sau, An Ngung mới vượt qua cơn đau. Chiếc áo khoác sờ rất thích tay, đoán chừng mang ra chợ đen bán sẽ được một món hời.

Cậu đưa tay gạt giọt nước trên khóe mắt đi, cài chặt áo khoác, nét mặt khôi phục vẻ hờ hững.

Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm cậu: “Loại bước ra từ khu ổ chuột là không có sĩ diện hả.”

An Ngung cảm thấy bản thân rất hèn mọn, người ở khu ổ chuột cũng mang tâm lý này khi đối diện với người giàu. Về một phương diện nào đó, điều này lại khiến cậu thấy yên tâm.

Có vẻ Tưởng Kiêu đang nói chuyện với cậu, nên trả lời gì đó.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi khách khí hỏi lại: “Sĩ diện là gì?”

Lăng Thu đã dạy cậu rất nhiều điều nhưng chưa từng dạy về cụm từ này.

Tưởng Kiêu lạnh lùng nói: “Không giả vờ yếu ớt, không xu nịnh lấy lòng.”

An Ngung “Ồ” một tiếng, thẳng thắn lắc đầu: “Tôi thật sự không có.”

“Mày!” Tưởng Kiêu bỗng nhiên đứng phắt dậy, “Tao sẽ cho Luật thấy người có giá trị thật sự.”

An Ngung lập tức nói: “Chúc anh thành công.”

Cậu dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, chầm chậm mỉm cười đúng như những gì Lăng Thu dạy.

Tưởng Kiêu giận tím mặt, “Mày đang mỉa tao?”

An Ngung ngơ ngác, “Đâu có, tôi thành tâm chúc anh mà, tôi…”

Gương mặt xinh đẹp kia càng vặn vẹo hơn.

“… Thành thật xin lỗi.” An Ngung cúi đầu, không cố gắng giải thích thêm nữa.

Đây chắc chắn là một khốn cảnh xã giao mà người tài trí như Lăng Thu cũng không phá giải được.

Giao tiếp thất bại như khoét rỗng An Ngung. Vừa lo lắng vừa mệt mỏi, cậu quyết định ôm đầu gối, ngồi cuộn tròn trong góc nghỉ ngơi.

Tưởng Kiêu và Ryan cùng đi vào buồng lái. Cậu nghe loáng thoáng bọn họ đang nói về “hạch năng lượng”. Cậu không biết gì về thứ này, cứ mờ mịt nghe không biết bao nhiêu lâu, đến khi mở mắt ra, khoang máy bay đã tối đen, chỉ có Tần Tri Luật ngồi bên cạnh.

“Đã đến không phận khu 53, thông tin tín hiệu bị mất.”

An Ngung nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc che lấp hết dáng vẻ vốn có của khu 53.

Tần Tri Luật khẽ nói: “Tuy chuyện sinh vật biến dị xâm chiếm thành phố “mồi” đã là chuyện thường như tai nạn giao thông nhưng suốt nhiều năm qua, khu 53 quả thật rất may mắn khi chưa từng gặp chuyện.”

An Ngung khẽ nói: “Là gần như chưa từng gặp chuyện thưa trưởng quan.”

Mí mắt Tần Tri Luật hơi giật lên, “Ý là sao?”

An Ngung ngoảnh sang, “Ba tháng trước, khu 54 ở bên cạnh bị sinh vật biến dị loài thỏ xâm chiếm. Có một người đã bị lây nhiễm và mất trí nhăm nhe đưa gen biến dị tới khu 53, may mà đã kịp thời phát hiện và tiêu diệt. Thành phố chính phán định đợt lây nhiễm đó không có nguy cơ lan rộng.”

Tần Tri Luật gật đầu: “Tôi biết chuyện này. Người biến dị ở giai đoạn đầu quả thực không có khả năng gây lây nhiễm.”

An Ngung không nói gì.

Người kia bị dân ở khu ổ chuột bắt được, địa điểm ngay bên dưới phòng tập thể của cậu.

Cậu vẫn nhớ hôm đó cậu vừa tỉnh lại sau ba ngày liên ngủ li bì, đang định tìm Lăng Thu xin một ít bánh quy nén ăn, nào ngờ vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng súng.

Người đáng thương kia bị bắn ngay chỗ giếng trời của khu nhà tập thể trợ cấp chật chội, Khi đó, người nọ còn chưa chết hẳn, đôi mắt đỏ máu vẫn long sòng sòng một vẻ điên cuồng. Từ trên cao, An Ngung nhìn thấy cả hình phản chiếu của mình trong đôi mắt đỏ sẫm đó.

Về sau, cậu nghe người ta bảo mắt đỏ là triệu chứng khi bị nhiễm gen loài thỏ. Người nọ bị phát hiện chính vì đôi mắt đã đổi màu.

Ô cửa kính phản chiếu đôi mắt màu vàng kim của An Ngung, cậu lại nghĩ tới lời Thiếu úy ghi âm lại trước khi chết.

Cậu khẽ hỏi: “Trưởng quan, ngài biết thỏ An không ạ?”

Tần Tri Luật lắc đầu, hắn lấy thiết bị thông tin ra kiểm tra.

An Ngung thầm nghĩ có lẽ thỏ An là một đối tượng biến dị khác đã trốn khỏi khu 54. Bé gái nói loài ngoài vẫn chưa bắt được nó, vậy đương nhiên cũng chưa thể nghiên cứu ra bước sóng biến dị tương tự. Nếu cậu thật sự đang ở trong giai đoạn biến dị ẩn giấu, đến cả thí nghiệm dẫn dắt cũng cũng không dẫn dắt được dị năng bộc phát, vậy khả năng lớn nhất chính là cậu là đồng thoại của thỏ An.

Dù gì Lăng Thu cũng từng nói chỉ cần bị sinh vật biến dị nhìn một cái thôi, cậu cũng đã có khả năng biến dị rồi.

Tần Tri Luật nhíu mày trước thiết bị thông tin, “Thông tin ghi rằng hiện tại cậu đã 18 tuổi rồi.”

Suy nghĩ trong đầu An Ngung như bị khựng lại một chút, “Vâng… Vừa tròn 18 hôm bị tập kích.”

Tần Tri Luật đánh giá, “Đại Não nói cậu thiếu hụt cảm giác an toàn. Xem những thứ ngây thơ sẽ khiến cậu thấy an toàn à?”

“Gì cơ ạ?” An Ngung không hiểu.

“Luật!” Chúc Đào ở phía trước hô to: “Mất sạch tín hiệu rồi!”

Tần Tri Luật đứng dậy, “Chuẩn bị hạ cánh mù. Billy cùng bọn tôi ra ngoại thành lấy hạch năng lượng. Những người còn lại đáp xuống khu vực trung tâm, bí mật tìm kiếm siêu dị thể.”

“Rõ!”

“Rõ.”

Máy bay chậm rãi đáp xuống vùng sương mù, cuối cùng khu 53 cũng xuất hiện trong tầm mắt.

“Lấy lại hạch năng lượng là mấu chốt của nhiệm vụ. Trên cơ sở mấu chốt đó, cố hết sức cứu sống người dân.” Tần Tri Luật nhìn thành thị trầm lặng bên ngoài cửa sổ, “Chỉ mong nơi này vẫn còn người đáng để cứu vớt.”

***

An Ngung mới rời đi 3 ngày, khu 53 đã thay đổi hoàn toàn.

Thành phố “mồi” từng chật chội, ồn ào là thế mà giờ phút này lại vắng tanh, quạnh quẽ. Những cột điện đổ nghiêng đổ ngả, những ánh đèn đều đã tắt ngấm.

Trong không khí có một thứ mùi khó có thể diễn tả thành lời. Nó như hỗn hợp mùi của máu tươi, nấm mốc và sinh vật trong những kênh cống đọng nước.

Hệt như một thành phố chết.

“Trưởng quan, hạch năng lượng là gì ạ?”

Tần Tri Luật bước qua vũng nước, “Là nguồn năng lượng dư thừa đã được niêm phong. Một viên hạch năng lượng đủ để vận hành mái vòm của thành phố chính trong 3 năm. Một khi thế giới trở nên tồi tệ nhanh hơn, nguồn năng lượng cạn kiệt, nó chính là thời gian 3 năm loài người đã chuẩn bị sẵn cho mình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi đó hệ thống mái vòm vẫn còn hữu dụng.”

An Ngung chợt nhớ đến những quân nhân trên chuyến xe trung chuyển: Khu 53 chưa bao giờ được thành phố chính để mắt tới gần đây bỗng nhiên xuất hiện thêm sĩ quan. Điều gì cậu cũng từng phỏng đoán, chỉ hoàn toàn không ngờ rằng Đầu Lĩnh sẽ giấu nguồn năng lượng của nhân loại ở thành phố “mồi” thấp kém này.

Trời bỗng đổ mưa tí tách, nước mưa rơi xuống đất tạo thành âm thanh lép nhép.

Billy ở bên cạnh lẩm bẩm: “Trận mưa này sai sai sao ấy.”

Một giọt nữa mưa lạnh lẽo rơi trên xương quai xanh An Ngung, cậu bất chợt ngẩn ra mất một giây.

Cảm giác này khá quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ nổi đã gặp nó khi nào.

Billy nhỏ giọng hỏi Tần Tri Luật, “Ngài thật sự không sợ cậu ấy bị lây nhiễm à?”

“Không.” Tần Tri Luật chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một cái.

Billy lập tức dành cho An Ngung một ánh nhìn thương hại.

Ánh mắt hồi trước Lăng Thu nhìn món đồ chơi bị đứa trẻ vứt bỏ cũng giống như thế này.

An Ngung lau giọt nước mưa rơi trên xương quai xanh, “Trong nước mưa có gì à?”

“Cậu bị nó xâm nhập rồi.” Billy thở dài, “Bình thường, Người Giữ Trật Tự sẽ không bị sinh vật biến dị cấp thấp lây nhiễm lần thứ hai. Nhưng cậu chỉ là một con người yếu ớt, một khi tiếp xúc với sinh vật biến dị, chắc chắn cậu sẽ bị lây nhiễm.”

An Ngung ngơ ngác: “Cái gì xâm nhập tôi vậy?”

Billy hất cằm về phía trước, “Đại khái là con non của thứ kia.”

Đầu kia của con hẻm dài nhấp nháy ánh sáng yếu ớt vài lần như một sợi dây tóc vừa tắt điện.

Nương vào chút ánh sáng ít ỏi đó, bấy giờ An Ngung mới phát hiện ra người nằm trong vũng nước. Tứ chi của kẻ đó cứ duỗi ra rồi lại co vào trên đất, một lát sau, người nọ chầm chậm nhấc nửa thân trên dậy như không có xương, tiếp đó là đến phần đùi…

Gió đưa mùi máu và mùi nước mưa đi khắp con hẻm nhỏ.

Hai chân kẻ kia oặt ẹo lết đi trong vũng nước. Khi rẽ vào góc khuất, phần gáy kẻ đó chầm chậm sáng lên, vài giây sau lại chầm chậm tối đi như một chiếc đèn nháy chậm.

Khi sáng lên, toàn bộ hộp sọ trở nên trong suốt, một bộ não nhăn nheo đập thình thịch bên trong với đầy khói mù màu hồng nhạt.

Billy thấp giọng nói: “Mưa chứa đầy sứa có khả năng dung hợp gen. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, nó sẽ thu thập gen loài người, nhanh chóng biến thành sinh vật biến dị dạng người sứa hỗn hợp, đoán chừng có thể tự do chuyển đổi hình thái.”

Anh ta dùng thiết bị thông tin điều tra sứa con trong mưa, “Entropy gen chỉ có hơn 300? Trời đất quỷ thần ơi, loại sinh vật biến dị cấp thấp này đáng ra phải có giai đoạn hình thành ý thức rất dài chứ, sao có thể biến đổi con người nhanh như thế được.”

An Ngung ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng yên ắng xung quanh. Khu 53 là một trong những thành phố “mồi” có tỉ lệ dân nghèo cao nhất. Ngoại trừ thời gian tất yếu cần ngủ nghỉ, chẳng một ai muốn chen chúc trong căn phòng chật chội.

Nếu suốt ba ngày qua ở đây luôn có mưa sứa thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng.

Một con sứa trong suốt bỗng nhiên rơi xuống từ trên cột điện.

Con sứa này đã to bằng nắm tay, những sợi tua mềm dẻo đồng thời bấu lên cánh tay của cả An Ngung lẫn Billy, không chờ bọn họ kịp hất xuống đã đâm thẳng vào da.

Cơn choáng váng lại ập đến, lần này rõ rệt hơn hẳn lần trước. Trong lúc ý thức mơ hồ nhất, An Ngung chợt nghe một tiếng “phụp” rất khẽ, con sứa kia biến mất ngay trước mắt bọn họ, chỉ còn lại một bãi chất lỏng sền sệt trượt dọc xuống theo cánh tay.

“Đù má! Nó nổ chết rồi?!” Billy trợn tròn mắt. “Tôi không nhìn nhầm đúng không? Rốt cuộc tôi cũng thức tỉnh được thuộc tính công kích rồi? Sắp từ hệ tình báo thông thường chuyển sang hệ tấn công sao!”

Anh ta hít sâu một hơi, quay sang nhìn Tần Tri Luật, xúc động như sắp khóc đến nơi.

Ánh mắt Tần Tri Luật lại lướt qua anh ta, nhìn về phía An Ngung.

Billy tóm lấy hai con sứa con từ trong mưa, mấp máy miệng với chúng như đang phát ra một tần số âm thanh nào đó tai người không thể nghe thấy với chúng.

Nhưng hai con sứa con đó chỉ cắn anh ta một cái rồi lập tức chạy mất.

Billy buồn bực lầm bầm, “Chẳng lẽ năng lực này vẫn chưa ổn định? Có phải tôi nên luyện tập thêm vài lần nữa không?”

Thấy Tần Tri Luật vẫn chẳng thèm ngó ngàng đến mình, anh ta quay sang nhìn An Ngung với ánh mắt mong đợi.

An Ngung chần chờ giây lát trước ánh nhìn hồ hởi kia, “Vâng… Anh nói rất đúng.”

Cậu rũ cánh tay, để tay áo che khuất con sứa con vừa rơi lên tay mình đã lập tức hóa thành chất lỏng, thấp giọng nói, “Chắc chắn là như vậy, chúc anh thành công.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Chúc Đào (1/5) – Giấc mơ cây nho

Tôi lớn lên ở trang trại nho, chân thành yêu thương từng gốc cây, hạt giống.

Ở thời đại biến dị lan tràn, bạn bè đều khuyên tôi bán trang trại nho đi nhưng tôi không nỡ rời xa vùng sắc tím đẹp đẽ ấy.

Đêm trước khi biến dị, tôi mơ thấy những cây nho trong trang trại nhảy lên rất cao, mỗi quả nho đong đưa trong gió như một con mắt đang nhìn tôi.

Khi đó, tôi biết rằng tôi đã biến dị.

Thực ra tôi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi từ lâu rồi.

Nếu chung quy loài người không thể thoát khỏi kiếp nạn này, vậy thì biến thành cây nho chính là một chuyện may mắn. Hơn nữa, như vậy cũng giúp tôi có thể tự chăm sóc bản thân, có lẽ lại càng vui vẻ hơn làm người.

Chỉ cầu trời cầu đất, hy vọng tôi sẽ không biến thành một cây nho tấn công người khác.