Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 6: Quy tắc sinh tồn



An Ngung quỳ trên nền tuyết lạnh ngắt, họng súng đen ngòm kê trên ấn đường.

Rầm!

Cậu ngồi phịch xuống.

Tần Tri Luật đứng thẳng băng phía trước cửa sổ, “Cậu ngủ như chết.”

An Ngung nhìn vào thiết bị thông tin, cậu mới ngủ có 10 tiếng. Nếu là hồi trước, sợ rằng 10 ngày cũng không đủ.

Nhưng cậu không muốn nói về loại bệnh ngủ mà chỉ nghe thôi đã thấy kỳ dị này, bèn nói dối: “Xin lỗi trưởng quan, đúng như ngài nói, đêm qua tôi thật sự mất ngủ.”

Biểu cảm của Tần Tri Luật trở nên khó đoán, “Mất ngủ?”

“Vâng… Còn gặp ác mộng nữa.”

“Mơ thấy gì?”

“Mơ thấy…” Tầm mắt An Ngung chạm phải khẩu súng, cậu vội vàng lảng đi, “Thí nghiệm dẫn dắt.”

Tần Tri Luật không nói gì suốt một hồi lâu, lâu đến mức An Ngung bắt đầu hối hận vì đã nói dối thì chợt nghe một tiếng thở dài rất khẽ.

Còn chưa kịp hiểu, người kia đã bước tới trước mặt mình, chiếc găng tay da vỗ nhẹ lên đầu.

“Thí nghiệm dẫn dắt sẽ không tạo thành thương tổn thực tế, dần dần sẽ ổn thôi.”

An Ngung gật nhẹ đầu rồi ngẩng lên nhìn Tần Tri Luật.

Tuy không hiểu ý nghĩa của hành động sờ đầu này nhưng giọng trưởng quan nghe hiền hòa hơn bình thường, giống như cách Lăng Thu an ủi cậu trong những ngày không có bánh mì ăn.

Tần Tri Luật thu tay lại rất nhanh, “Billy đi thăm dò tình hình rồi, chúng ta chia ra hành động.”

Nguồn cung cấp điện của khu 53 đã được khôi phục lúc tờ mờ sáng.

Quản lý trợ cấp dùng điện như trả thù đời, hàng trăm bóng đèn ở tầng 1 được bật sáng toàn bộ, chói đến mức An Ngung quáng cả mắt.

Lúc cậu đi xuống, Tần Tri Luật đang cầm một tờ ghi chép dính máu, “Đây là của bên Bộ Quân Sự để lại?”

Quản lý trợ cấp gật đầu: “Tôi đã truyền đạt lại cho người dân quanh đây rồi. Giờ để tránh bị lây nhiễm đều dựa vào điều này.”

An Ngung cũng tiến tới đọc những điều được ghi chép trên giấy. Dường như người viết đã run rẩy rất dữ dội.

[Nhắn lại cho những đồng chí đến sau:
1. Đừng ở trong bóng tối quá lâu, ánh đèn rất quan trọng.
2. Tránh xa những người không dám bật đèn. Đừng tin bọn họ, bọn họ đã không còn là đồng loại.
3. Nếu bị đói đêm, cố gắng ăn những thứ bình thường, phải khống chế h.am m.uốn ăn đồ lạ của bản thân.
Quân hiệu 14205, Trương Huân, trân trọng.]

An Ngung thấp giọng hỏi thấp giọng hỏi, “Có phải thật không?”

“Đúng là mực của Bộ Quân Sự.” Tần Tri Luật tìm kiếm quân hiệu trong kho thông tin ngoại tuyến.

Thiếu úy Trương Huân, 24 tuổi, trẻ mồ côi thuộc diện trợ cấp tại khu 15. Vì chủ động tham gia hoạt động dọn dẹp và lập công nên được Bộ Quân Sự thành phố chính chiêu mộ. Đã nhập ngũ 2 năm lẻ 4 tháng. Nhiệm vụ điều động gần nhất: Hoạt động dọn dẹp khu 53.

Những gì người này trải qua rất giống Lăng Thu. Lăng Thu cũng là trẻ mồ côi ở khu ổ chuột. Dân sống trong khu ổ chuột ai cũng như vũng nước đọng vẩn đục, chỉ một mình anh rực rỡ sắc màu. Khi nhắc tới thành phố chính, dường như đôi mắt màu hổ phách của anh sẽ tỏa sáng.

“Hai điều đầu tiên đều ngụ ý rằng sứa sợ ánh đèn. Còn điều thứ ba…” Tần Tri Luật nhìn sang, “Đêm qua cậu thấy đói không?”

An Ngung thành thật gật đầu, “Đói lắm ạ.”

Quản lý trợ cấp lập tức trợn trừng mắt.

An Ngung bình tĩnh giải thích với ông ta, “Không phải đói kiểu đó, chỉ là tôi chưa được ăn no bao giờ thôi.”

“Hằng tháng nhiều đồ ăn như thế mà còn kêu không đủ no?” Quản lý trợ cấp cười mỉa, “Tham lam nhất chính là mấy tên xin trợ cấp các cậu.”

Tần Tri Luật quay sang ông ta, “Vậy còn ông?”

Quản lý trợ cấp lắc đầu, “Đương nhiên là không rồi. Đói một cách bất thường khả năng cao là đã bị lây nhiễm. Gen sứa sẽ hoạt động mạnh về đêm, mấy sĩ quan may mắn trở về được đều điên cuồng tìm cái ăn khi đêm xuống. Phải rồi, hiện tại dân chúng không dám ra khỏi cửa, mấy người hỗ trợ đi phát đồ ăn nhé. Đừng lo, khi có ánh đèn, sứa sẽ không xuất hiện đâu.”

Tần Tri Luật gật đầu, “Phát thế nào?”

“Tôi đã liệt kê những phòng còn người sống. Cứ đặt đồ ngoài cửa là được.” Quản lý trợ cấp nói, “À, lúc dỡ mấy cái thùng ra nhớ cẩn thận. Sau khi mưa xuống sẽ có sâu nước, chúng thích chui vào mấy cái thùng giấy ẩm lắm. Tuy mấy thứ rác rưởi đó chẳng lây nhiễm được cho ai nhưng lại rất thích cắn người.”

An Ngung thầm nghĩ có phải ông nói muộn quá rồi không.

Quản lý trợ cấp cười khan: “Hình như trong phòng kho cũng có mấy cái thùng. Nhưng tôi đã nhét giấy báo kín cửa sổ rồi, chắc mọi người không bị cắn đâu nhỉ?”

Thế lại phải cảm ơn quá, mấy tờ báo nát đó bị cắn lỗ chỗ như cái sàng luôn ấy chứ.

An Ngung nở một nụ cười mỉm thân thiện đúng như những gì Lăng Thu đã huấn luyện cho, “Không bị cắn. Báo đã che hết đường vào của sâu rồi, cảm ơn ông.”

Quản lý trợ cấp còn chưa kịp mừng đã thấy An Ngung cúi đầu như bồn chồn chuyện gì, “Nhưng hình như tôi làm sai gì đó rồi. Lúc đi ngang qua cửa phòng ông để vứt mấy cái thùng giấy, tôi bất cẩn làm rách chúng. Nhưng may mà đúng như ông nói, không có sâu sống chui vào, chỉ có một ít trứng sâu lọt qua khe cửa thôi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn quản lý trợ cấp, lí nhí: “Là trứng sâu bé tí xíu, không khác gì hạt bụi thôi ấy.”

Ánh mắt quản lý trợ cấp tối sầm lại. Ông ta yên lặng nhìn chằm chằm An Ngung hồi lâu, mãi sau mới nở một nụ cười lạnh nhạt, “Không sao, tôi biết cậu chỉ có ý tốt thôi. Ăn sáng xong thì đi phát đồ đi.”

Nói xong, ông ta lấy hai ổ bánh mì ngũ cốc rất dài từ trong tủ bát ra.

An Ngung chần chừ giây lát rồi mới vươn tay ra nhận.

“Lại làm sao nữa?” Quản lý trợ cấp hỏi.

“Không có gì.” An Ngung lập tức cắn một miếng lớn.

Nước bọt ngấm vào tạo thành hương vị ngon ngọt. Cậu nhồm nhoàm nhai những hạt ngũ cốc giòn cứng, ăn một cách ngấu nghiến nhưng lại lặng lẽ.

“Như con thú non.” Tần Tri Luật bỗng nói.

An Ngung lập từng ngừng việc nhai nuốt.

“Lại còn là con thú có thù tất báo.” Tần Tri Luật nhìn cậu một lát rồi đưa cả ổ bánh mì của mình tới, “Không ai cướp của cậu đâu.”

An Ngung bạnh hàm gật đầu.

Chờ Tần Tri Luật quay đi, cậu lại gấp gáp nhai nhồm nhoàm.

Mặc dù là ban ngày nhưng đường phố vẫn vắng tanh. Sương mù dày bao phủ trên bầu trời khu 53, toàn bộ ánh sáng đều đến từ đèn đường, tuy chói mắt nhưng cũng rất tù mù, mang đến cảm giác tận thế thật hoang đường.

An Ngung ngồi xổm xuống quan sát vũng nước đọng, thật sự không nhìn thấy sứa.

Tần Tri Luật lái chiếc xe tải nhỏ của kho vật tư, An Ngung ngồi ở ghế phó lái đếm những ô cửa sổ đang sáng đèn.

Mỗi tòa chung cư ở ngoại thành gồm 200 phòng, bình quân có khoảng 140 phòng bật đèn ở mỗi tòa. Nói cách khác, 30% dân cư đã biến dị hoặc tử vong. Chắc chắn tình hình của khu ổ chuột còn nghiêm trọng hơn nhiều.

An Ngung khẽ hỏi: “Đầu Lĩnh sẽ từ bỏ khu 53 ạ?”

Mạng người ở thành phố “mồi” chẳng đáng một xu, Lăng Thu từng nói. Một khi biến dị khó lòng khống chế, Đầu Lĩnh sẽ lựa chọn giải quyết bằng vũ khí hủy diệt. Mỗi nút bấm, một thành phố “mồi”. Dưới đám mây hình nấm đen thui, hàng triệu người sống ở thành phố “mồi” sẽ dùng tính mạng mình phong tỏa biến dị lan rộng.

Đây không đơn thuần chỉ là lời đe dọa. Vào một ngày nào đó của 2 năm trước, An Ngung bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu. Ban đầu, cậu còn tưởng là tòa nhà cũ kỹ này sắp sập, về sau mới biết là toàn bộ khu 95 bị thanh trừng, chỉ còn lại một cái hố sâu trên nền đất.

Lần tỉnh giấc đó, tuyết rơi khắp mọi nơi. Dường như đợt tuyết lớn đó khiến cậu bị cảm, hôn mê nhiều ngày.

Tần Tri Luật lắc đầu: “Hủy diệt chỉ là hành động phải làm trong trường hợp vạn bất đắc dĩ. Tuy loài người đã chật vật khổ sở lâu nay vì biến dị nhưng vẫn còn tự trọng.”

An Ngung không hiểu cho lắm, “Tự trọng?”

Tần Tri Luật nhìn đằng trước để lái xe, “Chỉ cần vẫn còn sức phản kháng thì tuyệt đối không động đến biện pháp cuối cùng.”

An Ngung không hiểu sự cố chấp đó cho lắm. Thành phố “mồi”, lấy thành phố làm mồi, mặc kệ đám dân nghèo phải phơi thây trong khi thành phố chính luôn lặng im dưới mái vòm, tinh anh của loài người được an toàn tuyệt đối.

Cậu nói: “Nhưng sự tồn tại của chúng tôi vốn là để thế mạng cho người ở thành phố chính. Ngay từ khi sinh ra, tất cả đều đã chờ đến ngày phải chết.”

Tần Tri Luật bỗng nhiên nhìn cậu, “Là người dân ở thành phố “mồi”, lập trường của cậu rất kỳ quái.”

“Đây chẳng phải là quy tắc phân cấp gen của loài người sao?” An Ngung bình thản nói, “Hàng xóm của tôi bảo rằng thế giới này được hình thành từ chính những quy tắc đó.”

“Phân cấp gen là cách để đương đầu với thảm họa chứ không phải công cụ để đấu đá lẫn nhau. Chỉ là nó càng ngày càng trở nên méo mó trong quá trình thực thi.”

Tần Tri Luật lái chiếc xe tải nhỏ đi ngang qua một cột đèn đường lờ mờ, thản nhiên nói: “Hai năm trước, là tôi đề xuất sử dụng vũ khí hủy diệt đối với khu 95.”

An Ngung rùng mình.

“Tình huống ở khu 95 rất phức tạp. Lần lây nhiễm đầu tiên là do phấn hoa khuếch tán trong gió. Người bị lây nhiễm không biến dị ngay mà lại cộng sinh với côn trùng biến dị. Hai lần lây nhiễm liên tục đã vượt quá cực hạn chịu đựng của con người, bọn họ không còn lý trí nhưng lại giữ được sự thông minh, toàn bộ biến thành siêu dị thể. Thành phố chính vẫn chưa kịp phản ứng, những kẻ đó đã muốn đưa trứng sâu đi rải khắp mọi ngóc ngách của khu 95.”

Tần Tri Luật bình thản như một người kể chuyện đơn thuần, “Khi những Người Giữ Trật Tự tới đó, 2 triệu 845 nghìn lẻ 9 người dân ở khu 95 đều đã biến dị. Nếu không lập tức hủy diệt, khu 94 và khu 96 cũng sẽ bị liên lụy; Không đến 24 giờ sau, gen của toàn thể nhân loại sẽ thất thủ.”

***

Bánh quy nén được đóng gói trong túi giấy, mỗi phòng một túi.

An Ngung kéo chiếc xe đẩy hàng loại nhỏ, tiếng bánh xe lọc cọc đánh thức cả tòa nhà.

Cậu đặt một túi bánh quy xuống nền đất trước cửa phòng 904, “Xin chào, trợ cấp đặt ở cửa, cố gắng lấy đồ đừng chạm mặt ai nhé.”

Tiếng lạch cạch vang lên ở cửa, một bà lão run rẩy hỏi thăm: “Cấp dưới của ông quản lý trợ cấp đấy à? Tối qua cháu bà tới đó tìm chút đồ ăn, mãi chưa thấy về. Các cháu có trông thấy thằng bé không?”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Đêm qua ra ngoài không thấy về, vậy chắc hẳn đã…”

“Có trông thấy.” Tần Tri Luật ngắt lời cậu, “Những người tới đó đêm qua đều đang hỗ trợ sắp xếp lại vật tư. Bà cứ ở trong nhà đừng đi đâu, cậu ấy xong việc sẽ về ngay.”

“Tốt, thế là tốt rồi… Làm bà lo gần chết… Cảm ơn các cháu!”

Cánh cửa cọ trên sàn nhà tạo thành tiếng ken két, bà cụ liên tục lẩm bẩm: “Trời lạnh mưa nhiều, phải cho thằng bé mặc ấm một chút mới không bị lây nhiễm…”

Tần Tri Luật không dừng lại mà đi thẳng tới phòng tiếp theo.

An Ngung không hiểu: “Sao phải lừa bà ấy?”

Nét mặt Tần Tri Luật lạnh tanh, “Nghe thấy tiếng động lạ không?”

“Tiếng gì?”

Tần Tri Luật không trả lời.

Những căn phòng bị gạch bỏ trong danh sách quả thực không có người, bên dưới khe cửa chẳng có lấy một tia sáng.

An Ngung bỏ qua những phòng bị gạch tên, đặt túi giấy trước cửa căn phòng tiếp theo. “Xin chào, trợ cấp đây, cố gắng…”

Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông rụt rè đứng dưới ngọn đèn lờ mờ, “Xin hỏi hôm nay là túi cuối cùng sao?”

An Ngung không hiểu, “Túi gì cuối cùng?”

“Trong nhà tôi chỉ còn một cái bóng đèn nữa thôi, không thể quyên góp thêm nữa.” Người nọ lí nhí cầu xin, “Có thể đừng cắt suất của tôi không?”

An Ngung chợt khựng lại.

Cậu bỗng nghĩ tới hàng trăm bóng đèn trong kho vật tư.

“Thưa ngài, tuy không hiểu lắm… nhưng tôi vẫn biết hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt, vật tư trong toàn thành phố cần phải phân phối lại. Nhưng nếu vì tôi không dư dả để giúp đỡ người khác mà cắt suất thực của tôi, vậy thì không hợp lý.” Người đàn ông run rẩy nói: “À, đương nhiên tôi không có ý nghi ngờ ngài, tôi chỉ muốn hỏi… ngoại trừ bóng đèn và tiền, còn gì khác có thể trưng thu không? Chỉ cần có, tôi sẽ nộp cho ngài… nộp cho những người cần được hỗ trợ!”

Tần Tri Luật hỏi: “Một cái bóng đèn đổi được lương thực một ngày?”

“Đúng vậy, hai vị không phải người phụ trách trợ cấp sao?”

Tần Tri Luật hỏi tiếp, “Tại sao lại trưng thu bóng đèn?”

“Trong thành phố có rất nhiều người nghèo không có đèn sẽ bị sứa tấn công bất cứ lúc nào. Vậy nên tất cả mọi người đều phải quyên góp.”

Tần Tri Luật im lặng một lát, “Tôi biết rồi.”

Hắn lập tức đi qua phòng 908, đứng trước cửa phòng 909.

An Ngung dò danh sách, “Phòng 909 đã không…”

Cửa phòng 909 bỗng nhiên mở ra, phía sau cánh cửa là một người phụ nữ da ngăm, bắp thịt săn chắc mang đến một nét quyến rũ khác lạ.

Nhưng người phụ nữ này lại trọc đầu. Tay cô cầm một cái roi dài, sợi dây roi đen sẫm như được bện bằng tóc.

An Ngung cảm thấy cô khá quen, mất một lúc mới kinh ngạc thốt lên, “Chị La Thanh?”

Chính là người phụ nữ tay quản lý trợ cấp không chiếm được. Mối quan hệ giữa cô và Lăng Thu không tồi, là một trong số ít những người An Ngung có thể trò chuyện.

La Thanh cũng sững ra mất một giây, “An Ngung? Sao cậu lại… À thì…”

Cô gượng gạo sờ lên cái đầu trọc lốc của mình, đưa roi tóc qua, “Đây là đồ tôi nộp… cho nội thành. Phiền cậu chuyển nó tới quản lý trợ cấp, ngày mai vẫn cho chúng tôi xin một ít đồ ăn.”

Cô nhếch môi cười, “Không cần quá nhiều đâu, đủ cho con gái tôi ăn no là được. Nếu chừng đó chưa đủ, tôi…” Cô thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra như đã hạ quyết tâm: “Tôi tình nguyện vào nội thành hỗ trợ! Cậu cứ nói với quản lý trợ cấp tôi có thể tới kho gặp ông ta bất cứ lúc nào!”

Ba chữ “gặp ông ta” như nghiến ra qua kẽ răng. Một cô bé ló đầu ra từ phía sau La Thanh, sợ sệt nhìn An Ngung.

An Ngung im lặng lướt mắt nhìn hàng loạt số phòng đã bị gạch bỏ trên danh sách, ngoảnh lại nhìn từng cánh cửa đang đóng chặt.

Những cánh cửa lục tục mở ra, quanh giếng trời của tòa nhà, mỗi người trong mỗi căn phòng đều nhìn chằm chằm vào vật tư trợ cấp trong tay cậu.

Bị gạch bỏ không phải người đã chết, cũng không phải người đã bị lây nhiễm.

Chẳng qua chỉ là người quản lý trợ cấp muốn gạt bỏ.

Giọng Tần Tri Luật trầm xuống, “Khu 53 như thế này bao lâu rồi?”

An Ngung hỏi trong vô thức, “Thế nào?”

Thấy Tần Tri Luật nhìn về phía cái roi kia, cậu mới “Ồ” một tiếng, “Đó giờ vẫn vậy. Lăng Thu bảo dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy trợ cấp là quy tắc vận hành của thành phố “mồi”, kể cả đã rời khỏi khu ổ chuột thì vẫn không thoát được quy tắc này.”

Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, lấy hai gói bánh quy ra đặt trước cửa phòng La Thanh rồi tiếp tục đi về phía trước.

An Ngung bước theo sau, đi vài bước lại ngoảnh lại thoáng nhìn La Thanh.

Sống dưới quy tắc đó, lựa chọn của La Thanh là cực kỳ bình thường. Tuy vậy, cậu vẫn cảm thấy có phần đáng tiếc.

Hồi trước, Lăng Thu đã được cổ vũ rất nhiều từ chuyện cô thành công thoát được khỏi tên quản lý trợ cấp. Mỗi khi nhắc về chuyện đó, ánh mắt anh lại ánh lên vẻ chờ mong.

Trước nay An Ngung chẳng kỳ vọng gì quá nhiều. Nhưng vào mấy ngày trước, khi gặp hai mẹ con trên chuyến xe trung chuyển kia, nghe họ nói vì có người nhà ở thành phố chính nên mới có bánh đậu ăn, chợt nghĩ Lăng Thu cũng đã vào thành phố chính, cậu cũng đã có chút chờ mong trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi.

Còn cụ thể là chờ mong điều gì, cậu không sao nói rõ được.

Nhưng khoảnh khắc thoáng qua ấy thực sự là một trải nghiệm vừa xa lạ, vừa tốt đẹp.

Tần Tri Luật đi đằng trước, mở túi giấy ra, đặt hai gói bánh quy xuống trước cửa mỗi phòng.

Tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát bọn họ phân phát đồ ăn. Xung quanh càng yên tĩnh lại càng giống như có một sợi dây sắp đứt phựt vì quá căng.

An Ngung vừa đặt bánh quy xuống trước cửa một căn phòng, một người đàn ông bất chợt lao từ trong ra, cướp lấy cái túi giấy cậu đang ôm, đập mạnh vào cửa nghe “rầm” một tiếng.

An Ngung suýt nữa ngã sấp xuống, “Anh chỉ được lấy một phần thôi!”

Ngay sau đó, tất cả cư dân bắt đầu điên cuồng tranh cướp những gói bánh quy dưới đất.

Dưới ánh đèn tù mù trong hành lang, bọn họ nhếch nhác, cố chấp, không ra hình ra dạng con người, kỳ dị hơn cả sinh vật biến dị.

“Đừng tranh cướp!” An Ngung cất cao giọng, “Ai cũng sẽ có phần!”

Không ai thèm để tâm đến cậu. Chẳng mấy chốc, bánh quy nén đã bị tranh giành hết. Những người chưa lấy được gì bắt đầu lao vào ẩu đả, cướp đoạt từ tay người khác.

Tiếng súng bất thình lình vang lên như ấn nút tạm dừng cho cả hành lang.

Viên đạn găm sâu vào da thịt, nổ tung. Một thiếu niên mười mấy tuổi kêu lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất, hai tay bị ống tay áo rộng thùng thình che kín, trông gầy guộc đến đáng thương.

Dòng máu đỏ sẫm nhanh chóng chảy ra từ cơ thể cậu ta.

Tần Tri Luật lạnh lùng cất súng vào bao.

Cả đám người im thin thít, mãi đến khi một giọng nói the thé vang lên: “Nó đã cướp được gì đâu, anh dựa vào đâu mà bắn nó?!”

Câu nói như lời thức tỉnh mọi người.

“Đúng vậy, dựa vào đâu chứ?”

“Anh có quyền quản lý vật tư trợ cấp, làm gì có quyền giết người!”

“Rốt cuộc các người là ai? Kho vật tư làm gì có súng!”

“Là Bộ Quân Sự! Thành phố chính đã quyết định bỏ khu 53 rồi!”

Một trận hỗn loạn mới lại bắt đầu, mọi người ôm bánh quy chạy vào nhà trốn. Giữa những âm thanh nhốn nháo, một tiếng “bộp” chợt vang lên, một gói bánh quy nén cứng như gạch trượt từ trên cổ Tần Tri Luật xuống.

Âm thanh trầm đục ấy khiến An Ngung sửng sốt.

Cậu chợt nhớ ra rằng Tần Tri Luật khác với những Người Giữ Trật Tự khác. Tuy entropy gen của hắn cao đến đáng sợ nhưng hắn cũng giống như cậu, cũng mang thân xác nhân loại.

Quả nhiên, sau khi gói bánh quy rơi xuống, bên cổ Tần Tri Luật nhanh chóng sưng vù lên.

Nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng gì, dường như trong tầm mắt vốn chẳng hề có những người kia, vẫn một mình tiến lên trước.

Thậm chí chẳng cần đo lường, thiết bị thông tin đã bắt đầu phát ra âm thanh cảnh báo ngay khi vừa tới gần thiếu niên kia. Con số trên màn hình tăng lên vèo vèo, cuối cùng dừng lại ở khoảng giữa 1600 đến 1700.

“Giá trị entropy đã đạt tới trạng thái hoàn thành biến dị. Entropy gen trên 1000, không thể che giấu được nữa.” Hắn trầm giọng nói, tầm mắt bỗng dừng lại ở ống tay áo dài thượt của thiếu niên.

“Qua đây.”

An Ngung tiến tới, Tần Tri Luật hỏi: “Hôm qua chỗ cậu có bao nhiêu con sâu?”

Bao nhiêu con?

An Ngung ngập ngừng nói: “Vài trăm con.”

“Đưa tới nhiều thế cơ à.” Tần Tri Luật đăm chiêu nhìn cậu, “Có phân thành nhiều loài không?”

An Ngung lắc đầu, “Chỉ có một loài sâu nước thôi, đặc trưng là răng nanh và mắt kép.”

“Ừ.”

Tần Tri Luật xé toạc ống tay áo của thiếu niên ra.

Chi trước hình lưỡi kiếm màu xanh bóng đã lan đến giữa cánh tay, vặn xoắn xương thịt con người mà phát triển.

Cả tầng lầu im phăng phắc.

“Biến dị loài bọ ngựa, sức sát thương cao hơn hẳn sứa.” Tần Tri Luật quay lại đứng đối diện với mọi người. “Nổ súng là vì trong khi các người đang tranh cướp đồ ăn, chỉ có một mình cậu ta tranh thủ thời cơ hỗn loạn đó để lẩn ra ngoài. Cậu ta vừa chạy vừa đánh giá từng người một, dáng vẻ hưng phấn như đang… tìm thức ăn.”

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm lướt qua tất cả những người đang ngây ra như phỗng.

“Xuất trình ID để kiểm tra.”

“Người chống lệnh bị xử lý như biến dị.”

Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: La Thanh (1/2) – Bé gái

Hồi bé, tôi thích nằm phơi nắng trên nóc khu ổ chuột.

Ánh nắng cho tôi mái tóc đen và làn da ngăm.

Khi đó, tôi là một bé gái tự do tự tại, không có gia đình, không có ràng buộc, không có con gái bé bỏng của mình.

Không một thứ bẩn thỉu nào có thể đến gần tôi.