Gió Tuyết Đợi Người Về

Chương 7: Kẻ ăn thịt đồng loại



Tần Tri Luật cầm thiết bị thông tin, từng bước từng bước đi qua đám người.

Không ai hé răng nửa lời, tiếng bước chân của hắn là âm thanh duy nhất tại đây.

An Ngung phát bánh quy cho những người đã thông qua kiểm tra mà tim đập thình thịch.

Hôm qua, khẩu súng vẫn còn dí vào trán cậu.

Đã kiểm tra được một nửa, chưa thấy xuất hiện bất thường.

Một người phụ nữ vừa vượt qua kiểm tra thì thầm: “Chỉ tiếp xúc có một chút xíu thôi, chắc không làm sao đâu. Tôi nghe nói người biến dị phải qua một thời gian mới có khả năng lây nhiễm.”

Lời này khiến bầu không khí hòa hoãn hơn một chút. Cô nhận lấy hai gói bánh quy từ tay An Ngung, “Cảm…”

Pằng!

Hành lang lại im phăng phắc.

Một người đàn ông trung niên bị đạn bắn găm vào tường. Một lúc lâu sau, thi thể ông ta mới chầm chậm ngã xuống.

Vẻ hoảng hốt vĩnh viễn lưu lại trên gương mặt vàng vọt kia.

Không ai thấy rõ Tần Tri Luật đã nổ súng như thế nào. Sau khi tiếng súng vang lên, khẩu súng đã quay trở về bao.

Người đàn ông mắt hí xếp hàng ngay sau ngã phịch xuống đất. Ông ta liều mạng lết mông lùi lại.

“Anh mượn việc công trả thù riêng! Ban nãy anh ta lên tiếng chửi anh đầu tiên, anh đo đi đo lại anh ta tận ba lần!”

Dòng nước vàng khè, bẩn thỉu túa ra từ dưới mông ông ta, mùi khai và mùi máu tanh lẫn lộn vào với nhau. An Ngung nhận ra đó chính là người ban nãy ném bánh quy vào Tần Tri Luật.

Tần Tri Luật vẫn thản nhiên như không, “Cảm thấy bất thường nên kiểm tra nhiều lần cho chắc chắn.”

“Tôi thấy được màn hình đấy, anh ta chỉ có 3,6 thôi!”

“Điều đó chỉ có thể chứng minh tạm thời anh ta vẫn là con người nhưng vẫn có khả năng đang trong quá trình biến dị. Những người đã thông qua kiểm tra khi nãy cũng chưa chắc đã an toàn.” Tần Tri Luật quay người, lấy ID từ trong tay người chết ra, “Đúng là chỉ có 3,6 nhưng entropy đã tăng lên ngay giữa những lần đo.”

Entropy gen được đăng ký trên ID là 3,5. Hai lần đo trước đều cho ra kết quả 3,5, đến lần thứ 3 mới nhích lên 3,6, dấu hiệu cực kỳ sớm của quá trình biến dị.

“Tiếp theo.” Tần Tri Luật bước đến trước mặt người đàn ông mắt hí, rũ mắt nhìn ông ta, “Đến lượt anh.”

Rõ ràng hắn không thể hiện bất kỳ thái độ gì nhưng cảm giác áp bách vẫn khiến như rơi vào hầm băng.

Người đàn ông mắt hí ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng, một lúc lâu sau mới run rẩy trình ID ra.

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm con tăng lên trên thiết bị thông tin.

Trong mấy giây chờ đợi đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng răng va lập cập vào nhau của người đàn ông mắt hí.

Vài giây sau, Tần Tri Luật nhìn sang người kế tiếp.

“Tiếp theo.”

Người đàn ông mắt hí vội vàng lùi lại, tay chống vào vũng nước tiểu mà chẳng hề hay biết.

Kiểm tra xong tầng này, hành lang có thêm hai thi thể. Ngoại trừ người đàn ông trung niên, cụ bà chờ cháu về vẫn đang nán lại.

An Ngung nhớ đến tiếng cọ xát phía sau cánh cửa, hóa ra Tần Tri Luật đã nhận ra điều bất thường từ khi đó.

Tần Tri Luật bước tới ngồi xổm xuống trước thi thể người đàn ông, vén tay áo lên.

Vẫn là cánh tay bình thường của con người.

An Ngung thầm nghĩ entropy chỉ mới bắt đầu tăng thôi, chắc chắn sẽ không xuất hiện triệu chứng có thể quan sát bằng mắt thường.

Nhưng cậu bị vả mặt ngay lập tức. Tần Tri Luật lại tháo giày của người nọ ra, bên trong giày, một nửa bàn chân loài người đã xuất hiện lớp vỏ cứng.

An Ngung sửng sốt hồi lâu. “Trưởng quan, hiện tượng biến dị này có bình thường không?”

Tần Tri Luật chụp lại ảnh thi thể, “Khi tranh cướp đồ trợ cấp, anh ta vẫn còn bình thường nhưng khi xếp hàng, bước chân đột ngột trở nên cứng ngắc. Cả ba lần đo đều thực hiện sau khi chân đã xơ cứng. Tình huống như thế này chưa bao giờ xảy ra. Mọi biến dị đều diễn ra theo trình tự entropy gen tăng lên trước, đến khi giá trị vượt quá 10 hoặc thậm chí là quá 100 mới bắt đầu biểu hiện ra ngoài.”

Khi đi qua góc ngoặt không có đèn trên cầu thang, Tần Tri Luật bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn An Ngung.

“Tôi cứ nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy phải chấn chỉnh cậu. Định trước phải hy sinh và được hưởng sự tôn trọng khi đang sống không hề xung đột với nhau. Quả thật con người đang bị thảm họa bóp nghẹt nhưng nếu bởi vậy mà hủy bỏ trật tự đã dày công vun đắp hàng nghìn năm, nỗ lực sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

An Ngung đứng run rẩy trong bóng tối. Từ trước tới nay, chưa một ai nói với cậu những lời như thế.

Khu ổ chuột luôn ồn ào tiếng ăn uống xì xụp, chỉ một mình Lăng Thu biết nói chuyện đạo lý. Nhưng đạo lý của Lăng Thu chỉ đơn thuần là cách anh chịu đựng qua những ngày sống mà không có danh dự.

Tần Tri Luật thì khác. Hắn ở tít trên cao, ánh nhìn của hắn cường thế mà bình đẳng.

“Phân cấp gen loài người đúng là quy tắc vận hành hiện tại của thế giới, quản lý trợ cấp có lẽ là quy tắc vận hành của khu 53. Nhưng quy tắc chỉ là công cụ, ai cũng có quyền không đồng tình với công cụ. Tư duy của cậu chịu quá nhiều ảnh hưởng từ hàng xóm. Nhưng bản thân cậu thì sao, thực sự cảm thấy tất cả những điều đó đều là lẽ đương nhiên à?”

“Tôi…”

Tần Tri Luật đã quay đi, lạnh lùng nói: “Đã có quá nhiều người bị thứ gọi là quy tắc đạp dưới chân không thể đứng dậy nổi rồi.”

Người trong mấy tòa nhà tiếp theo đều không dám lộ diện, chỉ trả lời câu được câu không từ trong phòng.

Khi phát trợ cấp tới phòng cuối cùng, dưới khe cửa tối om không có ánh sáng. An Ngung gọi: “Xin chào, vật tư trợ cấp đây, nếu có người ở trong xin hãy lên tiếng…”

Cánh cửa mở ra.

Phía sau cửa là song sắt đáng sợ trông như được hàn từ bên ngoài vào.

An Ngung kinh ngạc nhìn người bị giam phía sau song sắt, “Quản lý bất động sản?”

Quản lý bất động sản khu trợ cấp là cũng là một người nắm giữ nguồn tài nguyên trọng yếu khác của khu ổ chuột, chính ông ta chính là người đã bắt An Ngung phải tới thành phố chính. Nhưng trước nay ông ta rất ít khi xuất hiện, trước đợt tổng tra soát đó, An Ngung chưa gặp ông ta bao giờ.

Thấy An Ngung, ông ta cũng sửng sốt. “Cậu chính là cái thằng trốn lao động, ở không suốt 10 năm trời… tên… tên… An cái gì gì đó…”

“An Ngung.” Tần Tri Luật mở lời vàng tiếng ngọc.

An Ngung liếc nhìn trưởng quan với vẻ oán giận. Tuy cậu không có tư cách chất vấn cách nói chuyện của người khác nhưng cậu không tài nào hiểu nổi tại sao hắn phải nói thay lời quản lý bất động sản.

“Đúng đúng!” Quản lý bất động sản vỗ trán rồi lại hoang mang nhìn Tần Tri Luật, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Tần Tri Luật lời ít ý nhiều, “Bộ Quân Sự.”

Không ngờ quản lý bất động sản lại quỳ sụp xuống.

Nếu Tần Tri Luật không kịp tránh đi nửa bước, có lẽ góc áo hắn đã bị tóm lấy.

“Quan lớn thành phố chính! Chờ tai họa biến dị này chấm dứt, tôi sẽ chịu mọi sự xử lý nhưng cầu xin ngài cứu lấy con gái tôi với! Được không ạ?”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Anh đang nói gì vậy?”

An Ngung hiểu ra ngay, “Tra soát sổ lao động ở khu trợ cấp là lệnh từ thành phố chính?”

“Không, là tôi bất tài.” Quản lý bất động sản ôm mặt, “Tỉ lệ nhà trợ cấp ở khu 53 quá cao, quản lý trợ cấp báo cáo lên thành phố chính, tố cáo tôi bao che nhiều người đáng ra không thuộc diện trợ cấp làm cho tôi vô cùng bị động. Con gái tôi và con gái ông ta là bạn thân của nhau. Đều tại tôi, tức giận vì bị đồng nghiệp đâm sau lưng, tôi lại bắt đám trẻ từ mặt nhau. Kết quả con gái tôi bỏ nhà trốn đi ngay cái đêm trước khi tai họa ập đến.”

Ông ta đỏ hoe mắt đưa một bức ảnh chụp qua song sắt, “Tóc ngắn chính là con gái tôi, Tiểu Hựu. Chắc chắn con bé đang nằm trong tay quản lý trợ cấp! Cứu con bé giúp tôi được không? Kể cả nó bị lây nhiễm rồi thì cũng khuyên nó quay về, bảo rằng bố đang ở nhà chờ nó…”

Trong ảnh là hai bé gái khoảng 7, 8 tuổi. Đường nét Tiểu Hựu khá gãy gọn, cô bé đang cầm một quả bóng bay với vẻ mặt không mấy tình nguyện. San San mặc váy liền bên cạnh cười rất ngọt ngào, nắm lấy bàn tay bạn mình như sợ bạn sẽ thả quả bóng bay đi mất.

Tần Tri Luật không nhận, quản lý bất động sản lại đưa bức ảnh cho An Ngung, “Chỉ cần giúp tôi đưa con bé về, tôi sẽ không bao giờ can thiệp đến chuyện phòng ở của cậu nữa! Cậu muốn ở bao nhiêu lâu cũng được.”

An Ngung lập tức dời mắt khỏi bức ảnh, “Thật hả?”

Tần Tri Luật bên cạnh lạnh lùng lườm một cái.

Quản lý bất động sản nắm chặt lấy tay An Ngung, “Tôi thề!”

An Ngung do dự, “Chắc gì sau này lời ông nói còn có giá trị…”

Quản lý bất động sản lập tức nói: “Vậy tôi tặng phòng của tôi cho cậu nhé, được không?”

Mắt An Ngung sáng lên, cậu hít vào một hơi thật sâu, “Được. Đã quyết rồi đấy.”

Tần Tri Luật lại lườm cậu một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

An Ngung cẩn thật cất bức ảnh đi.

Đây là thu hoạch ngoài ý muốn. Tuy nhiều thêm một nhiệm vụ nhưng có thể đổi được chỗ ở vĩnh viễn thì chính là phấn đấu nhất thời, nằm yên cả đời. Lợi ích hấp dẫn này khiến cậu cảm thấy cực kỳ an toàn.

Rời khỏi tầng lầu, An Ngung quan sát sắc mặt Tần Tri Luật, “Hình như ban nãy ngài định nói gì đó.”

“Không.” Gương mặt Tần Tri Luật lạnh tanh, “Chỉ là thấy bất ngờ vì sự chấp nhất đối với phòng ở của cậu thôi.”

An Ngung ngẫm nghĩ, cảm thấy chắc hẳn trưởng quan đang khen mình.

“Cảm ơn ngài.” Cậu giữ khiêm tốn theo đúng những gì Lăng Thu từng nhắc nhở, “Đây là tố chất cơ bản của dân xin trợ cấp như tôi.”

“…”

Lúc đi ngang qua phòng kho nằm giữa tầng 1 và tầng 2, Tần Tri Luật bỗng nhiên dừng lại trước cánh cửa bé xíu đó.

“Ở đây có người.”

Phía sau cánh cửa lập tức vang lên tiếng nói dè dặt của một cô bé, “Là quan lớn trong Bộ Quân Sự ạ? Chỗ bọn cháu có 6 bạn, đều chưa bị lây nhiễm, cho chúng cháu một ít đồ ăn được không ạ?”

Tần Tri Luật hỏi, “Sao không bật đèn? Không nhận được chỉ dẫn sinh tồn à?’

“Có nhận được, nhưng bọn cháu không tin lắm.” Một cậu bé nói, “Nguồn điện bắt đầu được cung cấp luân phiên ngày đêm từ ngày thứ hai. Nhưng suốt một ngày một đêm sau trận mưa đầu tiên, tất cả bọn cháu đều ở trong bóng tối mà không một ai xảy ra chuyện gì.”

Một cậu bé khác nhỏ giọng bổ sung, “Hơn nữa quản lý trợ cấp chỉ dạy cho mọi người cách né tránh sứa nhưng bọn cháu lại thấy thứ khác qua khe cửa nên không tin ông ta lắm.”

“Thứ khác là thứ gì?”

“Trông giống như bọ ngựa ấy ạ.”

An Ngung và Tần Tri Luật nhìn nhau, Tần Tri Luật hỏi: “Có quân nhân nào khác từng tới đây không?”

Cô bé trả lời, “Có ạ. Có một anh trai rất hiền cũng hỏi bọn cháu mấy câu tương tự. Anh ấy dặn bọn cháu nhất định không được bật đèn. Anh ấy còn là người xuất thân từ khu 53 nữa đó.”

An Ngung như nghẹt thở, “Tên là gì?”

“Anh ấy không nói, chỉ bảo hồi trước ở nhà tập thể trợ cấp khu T tòa 5 phòng 1… 1…”

“1415.” An Ngung chợt cảm thấy trống rỗng.

“Hình như là vậy! Các anh quen nhau à?” Cô bé mừng rỡ rồi ngay lập tức buồn bã, “Nhưng sợ là anh ấy đã…”

Cô bé không nói nữa, cậu bé trầm giọng nói: “Anh ấy bảo muốn tới kho vật tư lấy đồ ăn nhưng không thấy trở về.”

An Ngung để hết đồ ăn trợ cấp còn lại ở trước cửa phòng kho.

Đến tận khi rời khỏi tòa nhà, cậu mới rầu rĩ nói: “Trưởng quan, 1415 là…”

“Suỵt.” Tần Tri Luật bóp mạnh vai cậu.

Găng tay da bịt kín miệng An Ngung, mùi da thuộc lan đầy xoang mũi.

Tần Tri Luật chỉ vào cầu thang phía đối diện.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một luồng ánh sáng phản chiếu chói mắt giúp An Ngung thấy rõ được hai người đang vật lộn với nhau ở chiếu nghỉ của cầu thang đối diện. Một trong số đó có tứ di đã biến dạng, tay chân hình lưỡi kiếm áp chế người bình thường còn lại không chút chần chừ rồi lập tức chém đứt cổ đối phương. Ngay sau đó, nó nhanh chóng chặt cái xác thành nhiều phần, liên tục nhét vào miệng từng tảng xương thịt đẫm máu mà thưởng thức.

Sau khi ăn no, thứ kia thỏa mãn nằm vật ra, quần áo rách toạc, lớp vỏ cứng phủ lên cơ thể tr.ần tru.ồng.

Chỉ trong giây lát, đặc thù của nhân loại chỉ còn đúng phần đầu.

Đợi đến khi thứ kia rời đi, Tần Tri Luật mới buông tay ra, đăm chiêu: “Bắt đầu ăn thịt người.”

An Ngung bỗng hỏi, “Ngài chắc chắn kẻ nó ăn thịt là người à?”

“Hửm?”

An Ngung ngửi mùi máu còn đọng lại trong gió, rũ mắt, nói, “Trưởng quan, tôi đang nghĩ vài điều. Tôi cảm thấy kẻ bị ăn thịt cũng là người đã lây nhiễm, chẳng qua là chưa lộ đặc điểm thôi.”

Hình ảnh ăn uống quen thuộc đó khiến cậu nhớ đến bọ ngựa khổng lồ trên chuyến xe trung chuyển. Thứ kia giết sạch người trên xe rồi ăn một phần của mỗi thi thể. Mỗi lần nó nhai đều phát ra âm thanh răng rắc nghe giòn tan, thứ nó nhai không phải xương người mà là từng đoạn chân bọ ngựa.

Ăn thịt đồng loại khi căng thẳng và đói khát là thiên tính của bọ ngựa.

Nghe cậu giải thích xong, Tần Tri Luật lấy thiết bị thông tin ra.

An Ngung nhìn hắn gõ chữ, “Trưởng quan? Ngài nghe thấy tôi nói không?”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng, “Tôi đang ghi chép thêm chi tiết vào báo cáo chiến đấu.”

“Chi tiết gì…”

An Ngung sững người.

Billy từng nói rằng dù đúng hay sai cũng phải ghi lại. Nếu Tần Tri Luật cho rằng suy luận của cậu là sai và báo cáo chi tiết này lên, chẳng phải cậu lại gặp nguy à.

Thấy Tần Tri Luật nghiêm nghị không nói lời nào, An Ngung dần dần tuyệt vọng, “Thành thật xin lỗi nếu tôi nói sai.”

“Chi tiết tôi đang thêm vào là “Xác định logic đầu tiên về quá trình lây nhiễm gen bọ ngựa”, người suy luận: An Ngung.”

Ý cười chợt thoáng qua đôi mắt đen kia, tuy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng cũng đủ hòa tan cảm giác áp bách.

“Quên rồi à? Diễn đàn Tháp Nhọn còn treo một ván cược lệch kèo nhất từ trước đến nay.”

An Ngung không kịp phản ứng, “Gì cơ ạ?”

“Chẳng phải cậu hỏi tôi làm cách nào thu phục Tháp Nhọn sao?” Tần Tri Luật thản nhiên nói, “Dạy cậu điều đầu tiên: Khi lật kèo, phải khiến bọn họ biết mình thua ở đâu.”

An Ngung ngẩn người mất một lát,

Lời Tần Tri Luật nói hệt như dám chắc rằng cậu nhất định sẽ lật kèo.

Hơn nữa, cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thu phục Tháp Nhọn. Cậu chỉ muốn tạm bợ sống qua ngày, có phải trưởng quan hiểu làm gì rồi không…

Không đợi cậu giải thích, Tần Tri Luật đã nghiêm mặt nói: “Chắc hẳn bọ ngựa chia làm ba giai đoạn biến dị. Giai đoạn đầu tiên là tứ chi, chỉ cần tiếp xúc với nguồn lây nhiễm là sẽ tự động hoàn thành. Giai đoạn thứ hai là cơ thể, giai đoạn thứ ba có lẽ là đầu. Từ giai đoạn thứ hai bắt đầu yêu cầu phải ăn thịt đồng loại để tiến hóa.”

An Ngung gật đầu. Cậu ngưng mắt nhìn về phía bọ ngựa mới đánh nhau, ngẫm nghĩ một lát. “Trưởng quan, tôi thấy hơi sợ. Có thể cho tôi một món vũ khí không?”

Tần Tri Luật lật áo gió lên.

“Đừng là súng!” An Ngung vội nói.

Cậu cố gắng không tỏ ra sợ hãi, mắt nhìn về phía đùi Tần Tri Luật.

Ở đó có đeo một thanh đoản đao màu đen tuyền.

“Muốn cái này?” Tần Tri Luật nhướng mày, “Cái này còn khó khống chế hơn cả súng, bén lắm, rất dễ khiến bản thân bị thương.”

An Ngung vươn tay rút thanh đoản đao trên đùi hắn ra, gài vào bên thắt lưng mình, che áo gió lên trên.

“Cảm ơn trưởng quan.” Cậu khẽ nói.

Buổi tối, toàn thành phố lại bị cắt điện, chỉ có ánh trăng rất loãng xuyên qua sương mù dày đặc. Trời lại đổ mưa sứa tí tách.

Vừa thấy bọn họ trở về, quản lý trợ cấp lập tức gọi hai người tới kho hàng hỗ trợ sắp xếp vật tư trợ cấp.

An Ngung đứng bất động trong phòng khách, “Hai người đi trước đi, tôi muốn tìm chút đồ ăn đã.”

Quản lý trợ cấp lập tức quay ra nhìn, “Đói lắm hả?”

An Ngung nói rất điềm nhiên, “Ông cũng chạy suốt một ngày trời thì cũng sẽ đói thôi.”

“Thế hả? Tôi thấy vẫn ổn mà.” Quản lý trợ cấp lom lom đánh giá cậu, “Trong tủ bát có nhiều bánh mì lắm, đi ăn đi.”

“Ừm.”

An Ngung nhìn hai người rời đi rồi mới lấy một ổ bánh mì ngũ cốc từ trong tủ bát ra, quay người đi sang một phía khác của hành lang.

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đương nhiên ông thấy ổn rồi.”

Cả kho hàng bị bao phủ bởi bóng tối và sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nhai bánh mì. Khi đi ngang qua căn phòng kho nhỏ, cậu đẩy cánh cửa nằm ở trong cùng ra.

Phòng của quản lý trợ cấp rất rộng, cửa sổ không bị bịt kín nhưng cũng không hề bị sứa và sâu nước quấy nhiễu.

An Ngung mở cái tủ quần áo duy nhất ra.

Trong tủ nhét lung tung đủ loại quần áo, trong bóng tối vẫn có thể lờ mờ nhận ra được đồng phục của kho vật tư trợ cấp và…

“Đang tìm gì đấy?” Một giọng nói chợt vang lên từ phía sau.

An Ngung ngừng động tác lật quần áo.

Cậu không ngoảnh lại, chỉ nhét nốt miếng bánh mì vào miệng.

“Đói đến thế cơ à?” Giọng quản lý trợ cấp mang theo ý cười, “Cậu thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?”

An Ngung chầm chậm nuốt miếng bánh mì, để vị ngũ cốc ngon lành trấn an cảm giác buồn bực đang chậm rãi dâng cao mà khó lòng nào dằn xuống được.

Quản lý trợ cấp lại như rất kiên nhẫn chờ cậu ăn cho xong, đồng thời cũng như chỉ đơn thuần đang quan sát từ đằng sau xem cậu có biến dị hay không.

Cuối cùng, ánh mắt An Ngung ghim chặt vào một góc trong tủ.

Trên góc của cổ áo có biểu tượng quân đội. Đó là bộ đồ chống lây nhiễm chuyên dụng của bộ quân sự, bên trên có rất nhiều mảng máu lớn đã khô.

Làm gì có người bình thường nào dám để quần áo có máu của người biến dị trong phòng.

An Ngung nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống, “Có vẻ ông đang rất mong chờ tôi đặt câu hỏi.”

Cậu bất thình lình ngoảnh lại, đôi mắt vàng trước kia luôn mông lung nhìn chằm chằm vào trợ cấp quản lý.

“Ông và vị trên xe trung chuyển đều nhìn nhầm tôi thành đồng loại đấy sao?”

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 05 – Tưởng tượng về trưởng quan

Tất cả Người Giữ Trật Tự đều muốn được Luật giám sát.

Nhưng không ai dám tưởng tượng đó sẽ là trải nghiệm tồi tệ đến mức nào.

Trưởng quan số 1 của Tháp Nhọn, lạnh lùng, quyết tuyệt, không để ai vào mắt.

Hắn không thể nào là một người dẫn đường kiên nhẫn.

Cũng sẽ không bao giờ khen ngợi hay công nhận.

Động viên tinh thần? Nằm mơ.

Được hắn giám sát, bên ngoài trông bạn sẽ rất nổi trội nhưng bên trong phải có một trái tim thực sự kiên cường.

Mãi đến tận khi An Ngung vào Tháp Nhọn.

“Hóa ra chỉ là tôi không xứng.” Những kẻ cứng đầu sôi nổi cảm thán.