Gió Xuân Quấn Quýt

Chương 14: “Giúp em…”



Sáng hôm sau, Diệp Thanh Lan tỉnh dậy trong cơn tức trướng lờ mờ nơi bụng dưới.

Bên phải giường đã trống. Cô nhớ mang máng nửa đêm mình đã làm Chu Biệt Hạc tỉnh giấc, sau đó anh ngồi cạnh giường, kiên nhẫn xoa bụng cho cô rất lâu.

Không còn nhiều sức lực, cô lại nằm thêm chốc lát cho đến khi chị Trương gõ cửa: “Cô chủ, thấy trong người ổn chứ?”

“Vào đi.”

Chị Trương bước vào, quan sát sắc mặt cô: “Trước khi ra ngoài, cậu chủ dặn tôi để ý tình hình của cô. Đầu bếp đã hầm tổ yến táo đỏ, cô có muốn ăn chút không?”

Diệp Thanh Lan gật đầu: “Được.”

Rửa mặt qua loa bằng nước ấm, cô thay một chiếc váy sơ mi đen, phối cùng thắt lưng bạc dạng mắt xích. Hôm nay phải họp với bên Tại Tư, cô ngồi trước gương, cẩn thận tô thêm chút son môi, để bản thân trông tươi tắn hơn.

Sự yếu ớt trong kỳ kinh nguyệt chỉ có thể để lại sau cánh cửa gia đình. Bước vào môi trường công việc, nếu không muốn bị nhìn bằng ánh mắt phân biệt giới tính, cách duy nhất chính là tự mình gạt bỏ khái niệm ấy.

Hồi còn đi học, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, cô từng nhận được không ít “ưu đãi”. Với nhan sắc ấy, người ta luôn gắn cho cô cái nhãn “bình hoa” mong manh, thậm chí cái yếu đuối kia cũng được coi như một nét đáng yêu.

Nhưng rồi, trước khi tốt nghiệp đại học, cô xin đi dạy học ở vùng nông thôn một năm.

Lúc ấy, vừa trải qua đổ vỡ nặng nề trong tình cảm, cô suy sụp, chẳng còn tâm trí chăm chút bề ngoài, ngày ngày chỉ mặc áo len với quần jean đến lớp. Cho đến một hôm, trong giờ nghỉ, một bé gái rụt rè, mặt đỏ ửng nói nhỏ: “Cô giáo Diệp, cô thật xinh đẹp.”

Lời khen như thế vốn đã theo cô từ nhỏ, nên cô chỉ mỉm cười dịu dàng đáp: “Cảm ơn em.”

Cô bé học lớp năm, vốn từ không nhiều, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, ngập tràn chân thành: “Thật đấy, cả lớp em ai cũng thấy cô giống như tiên nữ vậy.”

Diệp Thanh Lan bật cười, đưa tay xoa mái tóc non mềm.

Cô bé đứng trên bục giảng vẫn thấp hơn cô không bao nhiêu, bẽn lẽn hỏi: “Cô ơi, sau này em lớn lên… cũng sẽ được xinh đẹp như cô chứ?”

Diệp Thanh Lan buông cây bút đỏ chấm bài, trầm ngâm giây lát rồi dịu dàng đáp: “Tất nhiên. Một người đẹp nhất chính là ở dáng vẻ và tinh thần của mình. Chỉ cần em ăn uống điều độ, khỏe mạnh mà lớn lên, nhất định sẽ xinh đẹp thôi.”

Cô bé khẽ vặn ngón tay, thì thào: “Nhưng mà… mỗi lần em khóc, trông em xấu lắm, chẳng đẹp tí nào.”

“Vậy thì khóc xong lau khô nước mắt đi, đâu phải lúc nào em cũng khóc mãi.”

Nói ra câu ấy, chính cô cũng khựng lại.

Bấy giờ, cô đã khóc quá lâu, khóc đến mức quên mất cách dừng lại.

Bị phản bội khiến lòng tự tin vỡ vụn, cô chẳng còn tâm trạng trang điểm, ăn diện như trước, dù thật ra cô vốn yêu cái đẹp nhất.

Mà lau khô nước mắt, chỉnh lại quần áo cũng chính là quá trình từng chút một thoát khỏi bóng tối đau thương.

Vì thế, từ đó trở đi, bất kể cuộc đời có ném vào cô những thử thách hay vết thương nào, cô cũng không cho phép bản thân chìm đắm mãi. Ngày mai nhất định phải xuất hiện trước mọi người với một diện mạo tươm tất, xinh đẹp nhất.

Đến công ty, cô chủ trì cuộc họp buổi sáng, phân công công việc.

Trong ngày, cô tham dự buổi trao đổi với bên Tại Tư về ý kiến chỉnh sửa bản thảo. Đối phương không đưa ra yêu cầu khắt khe nào, hợp tác tiến triển thuận lợi. Buổi chiều, quảng cáo bước vào giai đoạn tinh chỉnh hậu kỳ.

Cùng lúc ấy, hai thực tập sinh được tuyển hôm qua cũng chính thức tới nhận việc.

Phòng hành chính chuẩn bị cho họ đầy đủ trang thiết bị cơ bản. Phương Nhuận được giao cho Lý Tử hướng dẫn, còn Tề Mạc thì do chính Diệp Thanh Lan trực tiếp chỉ dạy.

Cô gửi cho Tề Mạc tập tài liệu công việc cơ bản cần học. Cậu thanh niên ngồi yên lặng cả buổi chiều nơi bàn làm việc, kiên nhẫn nghiền ngẫm.

Áo nỉ xám, quần thể thao cùng chiếc kính gọng mảnh, toát lên vẻ trong trẻo, trầm ổn, rất nhanh đã nhận được thiện cảm của đồng nghiệp xung quanh.

Khoảng bốn giờ, Giang Thư Loan gọi cô đến phòng để họp.

Đẩy cửa vào, cô thấy cả Lý Tử và bên tài vụ cũng đang có mặt.

“Giám đốc Giang.”

“Ngồi đi.” Giang Thư Loan quay sang nói với hai người kia: “Cô ra ngoài trước đi.”

Họ gật đầu, chào Diệp Thanh Lan một cái rồi lui ra. Cô kéo ghế ngồi xuống, liếc thấy lọ trà trên bàn đã vơi quá nửa: “Anh uống hết rồi à?”

Giang Thư Loan rót trà, thản nhiên đáp: “Tiếp khách tới lui nhiều, chẳng mấy mà hết sạch.”

“Có cần thêm không?”

“Có tính tiền không?”

“Cho anh chiết khấu tám phần.”

“Vậy thì anh cũng chẳng kham nổi.”

Khóe môi anh nhếch lên, xoay người lấy trong tủ ra hai hộp trà mới: “Em là người am hiểu, giúp anh xem loại này thế nào?”

Cô mở ra thoáng nhìn: “Phượng Hoàng Đơn Tùng, loại Bát Tiên.”

Bát Tiên vốn là dòng cao cấp trong Phượng Hoàng Đơn Tùng, xuất xứ Quảng Đông, vị đắng hậu ngọt, giá thành không hề rẻ. Giang Thư Loan xưa nay uống trà chỉ để lấy lệ, sao có vẻ chẳng giống anh mua.

Diệp Thanh Lan đóng hộp, im lặng chờ lời tiếp theo.

Quả nhiên, Giang Thư Loan nhìn cô, nói: “Tối nay Quảng Tổng mở tiệc ở Phúc Đường. Em tới, tiện tay mang theo hai hộp trà này biếu anh ta, đồng thời thúc giục khoản thanh toán còn thiếu nhé.”

Cô đưa ngón tay khẽ day mi tâm.

Anh cũng bất đắc dĩ: “Thanh Lan, Quảng Tâm đã nợ chúng ta nửa năm nay rồi. Hợp đồng ghi rõ tháng này là hạn cuối. Không phải anh không muốn đi theo con đường pháp lý, nhưng hôm nay khi Lý Tử sang bàn bạc, trợ lý của Quảng Vũ nói chỉ cần em cùng ăn một bữa cơm, họ sẽ lập tức chuyển tiền.”

Đường pháp lý vốn vừa dài vừa mệt, tất nhiên chẳng tiện bằng việc cô ra mặt.

Huống hồ, chỉ là một bữa ăn cùng khách hàng - chuyện quá đỗi quen thuộc.

“Hiểu rồi.” Diệp Thanh Lan xách hai hộp trà, chẳng hề than phiền.

Giải quyết chuyện này, phải từ gốc mà gỡ. Nếu để Quảng Vũ ôm hận, sau này chỉ càng phát sinh thêm phiền phức.

Năm ngoái công ty du lịch cao cấp Quảng Tâm mời thầu quảng cáo. Lúc đó, chính cô dẫn đội tham gia, vòng đầu đã trực tiếp trúng thầu.

Cô từng nghĩ, đó là vì bên kia có con mắt tinh tường. Sau mới biết, thứ mà Quảng Vũ coi trọng, chẳng phải công ty, mà là… cô.

Lấy danh nghĩa công việc liên tục mời mọc, hết lần này đến lần khác bị từ chối, hắn giận dữ, bắt đầu bới lông tìm vết trong hợp tác.

Mỗi buổi duyệt bản thảo đều cố tình bắt bẻ.

Đến khi phim quảng cáo hoàn chỉnh được phát hành, đạt hơn trăm triệu lượt xem, thậm chí đứng đầu bảng xếp hạng lượt truy cập, giúp Quảng Tâm nổi tiếng rầm rộ, thì anh ta lại cố tình dây dưa không chịu thanh toán.

Ngày đầu kỳ kinh, thân thể vốn mệt mỏi, cô cũng chẳng muốn tự lái xe. Xách hai hộp trà, Diệp Thanh Lan gọi một chuyến xe công nghệ, hướng thẳng đến hội sở Phúc Đường.

Sáu giờ rưỡi, cô đến đúng hẹn.

Xe công nghệ không vào được bên trong, chỉ có thể dừng trước cổng. Trước khi xuống xe, Diệp Thanh Lan lấy điện thoại ra soi gương, dặm lại lớp trang điểm. Cô không muốn lộ ra chút sơ hở nào trước loại người như Quảng Vũ.

“Phúc Đường” vốn là hội sở cao cấp, đề cao sự riêng tư. Ngay lối vào là một hồ cảnh quan nhân tạo lấp lánh sóng nước, phản chiếu ánh trăng, cắt rời thế giới bên trong và bên ngoài.

Thanh Lan thong thả bước qua, trong lòng hoàn toàn vô cảm với những chỗ xa hoa thế này. Dù bày biện có vẻ phong nhã đến đâu, chung quy cũng chỉ là nơi rượu thịt, hỉ nộ, nơi người ta che giấu d.ụ.c vọng sau ly rượu và nụ cười.

Trong phòng riêng bên hồ, Quảng Vũ ngồi vắt chân cùng hai người bạn.

“Cô ấy có đến thật không?” Một người cười giễu, “Đừng nói là cậu c.h.é.m gió nha, người ta căn bản chẳng coi cậu ra gì.”

Quảng Vũ hừ lạnh, liếc sang trợ lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trợ lý vội nói: “Tổng Giám đốc Diệp đã bảo đang trên đường rồi.”

Người bạn kia lập tức có hứng thú, hỏi: “Tiểu Hàn, cậu từng gặp rồi đúng không? Thật sự đẹp đến nỗi làm sếp cậu say mê thế à?”

Trợ lý chỉ cười gượng.

Quảng Vũ chỉnh lại cà vạt, nhìn mấy cô hầu gái đang rót trà: “Ra ngoài cả đi.”

Các cô gái đặt chén xuống, lần lượt lui ra.

Người cuối cùng vừa đến cửa thì khựng lại, hơi nghiêng người, nhường lối cho vị khách bước vào.

Trợ lý là người đầu tiên phát hiện: “Cô Diệp!”

Một tiếng ấy khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn. Trong ánh đèn vàng tĩnh lặng, người phụ nữ trẻ bước vào, chân mang giày cao gót da lộn đen, đôi chân thon dài, mái tóc gợn sóng như mây buông xuống vai, đôi khuyên tai kim cương lấp lánh thấp thoáng trong làn tóc.

Sự kiều diễm như bước ra từ tranh khiến căn phòng chợt lặng đi một thoáng.

Cho đến khi cô mở lời: “Quảng Tổng.”

Quảng Vũ như bừng tỉnh, nhướng mày liếc bạn bè một cái, nghiêng người dựa vào tay ghế, ra hiệu: “A Lan, ngồi đi.”

Thanh Lan chỉ khẽ gật đầu, không ngồi cạnh anh ta mà chọn chiếc sofa đơn.

Hai người bạn lập tức lộ rõ vẻ muốn xem kịch.

Sắc mặt Quảng Vũ thoáng tối sầm, nhưng Thanh Lan vẫn thản nhiên, đặt hai hộp trà lên bàn gỗ, mỉm cười: “Đây là trà mà Tổng Giám đốc Giang gửi tặng, không biết có hợp khẩu vị của Quảng Tổng không.”

Quảng Vũ cười nhạt: “Pha đi.”

Trợ lý vội vàng làm theo.

Ấm trà tử sa rót ra ba chén nóng hổi. Quảng Vũ lại lấy chai Mao Đài khui nắp, hất nửa chén trà đi rồi rót rượu trắng vào.

Anh ta vắt chân, ngẩng cằm: “Nói thẳng nhé, tôi biết cô đến vì chuyện gì. Uống hết, tôi lập tức bảo kế toán chuyển tiền.”

Trà hòa với rượu trắng, biến thành màu hổ phách nhạt.

Thanh Lan ghét nhất là rượu trắng.

Tửu lượng cô vốn không kém, hồi đại học thường cùng Tưởng Tư Hiền vào bar, đủ loại rượu mạnh đều từng thử qua: brandy thì có thể phối, vang thì hợp đồ ăn, bia cũng chia nhiều loại… Chỉ có rượu trắng là thứ cay nồng chỉ để tê liệt người ta.

Huống hồ, đang những ngày ấy, cô tuyệt đối không nên đụng đến rượu.

Trong mắt Quảng Vũ ánh lên sự khinh miệt lẫn d.ụ.c vọng, nhướng mày: “Uống hay không? Không uống thì mở miệng cầu xin tôi đi.”

Thanh Lan ngẩng mắt: “Nếu tôi uống rồi, còn anh lật lọng thì sao?”

“Cô coi tôi là loại người nào? Uống hay không…”

Lời chưa dứt, Thanh Lan đã nâng chén.

Một hơi uống cạn, cô lật ngược chén, bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người bạn liếc nhau, hùa theo: “Cô Diệp, vẫn còn đó.”

Quảng Vũ cũng nói: “Còn hai chén nữa.”

Hắn lại pha như cũ, Thanh Lan đều uống hết.

Cơn nóng rát dâng lên, thiêu đốt dạ dày, lồng n.g.ự.c và cả cổ họng. Thanh Lan chống tay vào thành ghế gỗ, gắng gượng nở nụ cười: “Cảm ơn Quảng Tổng đã giữ lời.”

Câu nói ấy đầy châm biếm. Tiểu Hàn nhìn sắc mặt của Quảng Vũ, vội đưa tay đỡ lấy Diệp Thanh Lan. Nhưng cô gạt cậu ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt bước thẳng ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bao, cô lập tức chống đỡ không nổi.

Cơn nóng rát từ dạ dày cuồn cuộn dâng lên, bụng dưới lại lạnh buốt khó chịu. Diệp Thanh Lan vịn lấy vách tường, trong n.g.ự.c bỏng rát dữ dội.

Cô gắng gượng một lúc, càng lúc càng thấy khó chịu, muốn tìm nhà vệ sinh để nôn hết rượu ra.

Đi chưa được mấy bước, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng cao lớn khoác màu tối. Giây sau, cô lao thẳng vào vòng n.g.ự.c rộng rãi của người đàn ông.

Trước cả khi ý thức được, mùi hương thanh lạnh quen thuộc đã bao trùm lấy cô.

Bờ vai căng chặt của Diệp Thanh Lan bỗng chốc thả lỏng khi ngẩng đầu nhìn thấy Chu Biệt Hạc. Môi cô ướt, gò má hơi ửng đỏ, hương rượu nồng nặc lẫn cùng mùi nước hoa, tạo nên một thứ khí tức vừa mê hoặc vừa quyến rũ.

Chu Biệt Hạc một tay đỡ lấy vòng eo mảnh mai của cô: “Uống rượu rồi à?”

Trong đầu anh vẫn còn rõ rệt hình ảnh tối qua cô ôm bụng quằn quại vì rượu.

Diệp Thanh Lan khẽ gật đầu, định mở miệng, nhưng mày chau lại, cúi gập người vào cánh tay anh mà khan giọng nôn khan.

Chu Biệt Hạc vẫy tay. Trình Phụng lập tức ra hiệu cho người hầu rót nước, bưng ly thủy tinh đưa đến bên môi cô. Giọng anh trầm thấp: “Uống một ngụm, nôn ra.”

Diệp Thanh Lan làm theo. Cả cơ thể cô gần như dồn hết trọng lượng lên một cánh tay anh. Rượu dâng lên tận cổ họng nhưng vẫn không nôn được. Cô khó chịu đến run rẩy lông mi, siết chặt ống tay áo vest của anh: “Không nôn được… giúp em…”

Người cô nóng bừng. Chu Biệt Hạc đặt ly nước sang bên, ngón tay mở khuy cổ áo váy sơ mi của cô, dùng lực ấn xuống ngay giữa xương quai xanh.

Chỉ chừng hai mươi giây, Diệp Thanh Lan đã cúi xuống, nôn thẳng vào thùng rác gỗ bên cạnh.

Nôn xong, cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Cô thở hổn hển, mồ hôi rịn khắp người, có chút rã rời, may nhờ Chu Biệt Hạc luôn vững vàng ôm ngang, giữ cô không gục xuống.

Anh lại đưa thêm một cốc nước: “Súc miệng đi.”

Lúc này, cô mới nhận ra phía sau anh còn có Trình Phụng cùng một nữ phục vụ bưng khay.

Không cần nghĩ cũng biết, hình ảnh lúc này của mình hẳn rất chật vật. Diệp Thanh Lan cúi đầu súc miệng, tim đập nhanh hơn hẳn thường ngày sau cơn mệt mỏi.

Đúng lúc đó, phía không xa vang lên tiếng cửa phòng bao bật mở.

Tiếng động lớn như vậy, Quảng Vũ và đám bạn tất nhiên phải ra xem có chuyện gì.

Ánh sáng nơi hành lang lấp lánh mờ nhạt, nhưng dáng hình cao ráo tao nhã kia vẫn hiện rõ: áo vest nửa cởi, một tay ôm sát vòng eo mảnh dẻ của cô gái.

Diệp Thanh Lan quay lưng lại, tựa hẳn trong vòng tay anh, tư thế thân mật đủ khiến người ngoài suy nghĩ miên man.

Quảng Vũ khựng bước, ánh mắt chưa kịp nhìn kỹ đã bị cái liếc hờ hững từ người đàn ông kia khiến sống lưng lạnh toát.

Một người bạn bên cạnh anh ta hốt hoảng: “Chu… Chu Tổng?”

Có thể Chu Biệt Hạc không quen bọn họ, nhưng họ thì ai chẳng biết đến anh. Tập đoàn Quân Hòa thế lực sâu dày, lấy bất động sản thương mại làm chủ, dưới tay còn nắm hàng chục thương hiệu khách sạn cao cấp trong và ngoài nước, đồng thời mở rộng sang trung tâm thương mại, ẩm thực, thậm chí đầu tư đa ngành.

Công ty Quảng Tâm của Quảng Vũ hiện cũng nhờ hợp tác với một số thương hiệu con của Quân Hòa mới có được giá ưu đãi khách sạn.

Ánh mắt Quảng Vũ thoáng d.a.o động, vội nở nụ cười xã giao quen thuộc nơi bàn tiệc: “Chu Tổng, thật trùng hợp, anh cũng ở đây?”

Ánh mắt Chu Biệt Hạc không gợn sóng, quét qua ba người kia rồi dừng lại ở Diệp Thanh Lan. Tóc cô dài buông xõa, anh cúi đầu, môi chỉ còn cách suối tóc thơm ngát ấy một khoảng ngắn.

“Không phải đang đến kỳ à? Sao còn uống rượu?”

Giọng trầm khàn phả qua vành tai, khiến n.g.ự.c cô dần nguôi đi cơn bỏng rát. Diệp Thanh Lan cũng nhận ra trong lời lẽ bọn Quảng Vũ ngầm chứa sự dè dặt và kiêng nể.

Trong cuộc đời, chuyện ỷ thế h.i.ế.p người vốn chẳng bao giờ công bằng, tất cả đều dựa vào việc ai đang phải phụ thuộc vào ai.

Cô hơi ngả đầu ra sau, liếc nhìn Chu Biệt Hạc, lông mi rủ xuống: “Chu Biệt Hạc.”

“Là anh ta ép em uống.”