Gió Xuân Quấn Quýt

Chương 13: Lòng bàn tay đặt trên bụng em



Trong lúc đợi Chu Biệt Hạc hơn mười phút ấy, Diệp Thanh Lan cũng tranh thủ lấy điện thoại ra trả lời vài tin nhắn công việc.

Cuộc thi thiết kế do Thiên Hà tổ chức lần trước, công ty họ không qua nổi vòng một.

Cô không lấy làm lạ.

Gần đến Tết Đoan Ngọ, Giang Thư Loan gửi mấy mẫu hộp quà, hỏi ý kiến cô.

Đa phần vẫn là bánh ú kết hợp cùng sản phẩm văn hoá của Đế Thính.

Thanh Lan do dự giữa hai tông màu chủ đề, ngón tay lướt qua lại trên màn hình. Đúng lúc đó, trước mặt chợt phủ xuống một bóng người. Cô ngẩng điện thoại lên theo phản xạ: “Cái nào đẹp hơn?”

Chu Biệt Hạc đưa tay, chỉ ngay vào bộ màu xanh ngọc.

Trùng hợp với ý cô. Thanh Lan liền quyết định, nhắn lựa chọn đó gửi cho Giang Thư Loan.

Rất nhanh, Thư Loan đáp lại: “Em chọn đúng bộ tốn kém hơn rồi đấy.”

Diệp Thanh Lan: [Có vượt quá ngân sách của anh không?]

Giang Thư Loan: [Không đâu, mấy cái vượt ngân sách thì anh đã loại trước rồi.]

Cô gửi lại một icon mỉm cười, sau đó tắt điện thoại.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, những biến đổi tinh tế trên gương mặt cô đều lọt trọn vào mắt Chu Biệt Hạc.

Hai người cùng xuống lầu về nhà. Bữa tối Diệp Thanh Lan có uống vài ly rượu sake, không tiện lái xe, bèn đưa chìa khóa cho bác Bối nhờ lái xe về giúp.

Còn cô thì ngồi xe của Chu Biệt Hạc.

Khoang xe mát lạnh, điều hòa đã được bác Bối bật sẵn. Vừa cài dây an toàn xong, cô nghe thấy anh hỏi: “Có lạnh không?”

“Có một chút.”

Anh liền nhấn mấy nút trên màn hình trung tâm, điều chỉnh nhiệt độ ghế phụ lên cao hơn.

Bãi đỗ xe ngầm của tập đoàn Quân Hòa được thiết kế đồng bộ với phong cách ngoại thất: mặt đất lát đá xám lạnh, không vạch chia chỗ đỗ, chỉ dùng ánh sáng rọi từ trần để phân khu, khéo léo vận dụng đến cùng khái niệm “ánh sáng và vòng tròn”.

Xe từ từ khởi động, đi ra ngoài thì gặp vài nhân viên tan ca, họ đều chủ động lùi xe nhường đường để tỏ ý kính nể.

Ngoài phố, đèn neon sáng rực, xe cộ tấp nập.

Chu Biệt Hạc lái xe rất ổn định, không nhanh không chậm, tuyệt đối không lạng lách vượt ẩu.

Diệp Thanh Lan nghiêng đầu nhìn anh.

Anh lái xe mà chẳng hề căng thẳng, một tay lười nhác đặt trên vô-lăng. Người đã lái lâu năm thường có thói quen này, động tác chậm rãi mà thuần thục. Đến đèn đỏ, cánh tay anh hờ hững chống lên cửa kính.

Ngoài kia, dòng xe sáng rực, đèn hậu đỏ lấp loáng in hắt lên cửa kính đen, giống hệt cái bảng điện tử chạy số hạng năm nào cô từng bắt gặp.

Hồi năm nhất đại học, vào kì nghỉ hè, Diệp Thanh Lan bị Tưởng Tư Hiền và vài người bạn kéo đi câu lạc bộ đua xe ngoại ô.

Lần đầu đến đó, cô không dám xuống đường đua, chỉ ngồi trên khán đài nhìn Tư Hiền và mấy người bạn phóng vun vút từng vòng.

Phía sau có màn hình điện tử liên tục cập nhật thứ hạng theo thời gian thực. Cô ngẩng đầu tìm tên bạn mình, nhìn hoa cả mắt, duy chỉ có cái tên ở hàng đầu tiên là bất động.

Không kiềm chế được, cô lẩm nhẩm đọc thành tiếng: Brent Zhou.

Đó chính là Chu Biệt Hạc.

Từ năm mười tám tuổi, anh đã duy trì vị trí số một ở câu lạc bộ đó suốt mấy năm, chỉ duy nhất một lần bị vượt, sau đó quay lại và phá kỷ lục thêm lần nữa.

Từ đó về sau, không ai chạm tới được.

Mấy người Hạ Tranh mỗi lần nhắc đến thì đều tức nghiến răng.

Nhưng trên đường đua, tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực tuyệt đối. Người ta có bản lĩnh, đành chịu để anh đứng ở đỉnh cao.

Mà lúc ấy, Chu Biệt Hạc đã không còn trong nước.

Nghĩ đến chuyện xưa, rồi nhìn sang người đàn ông đang ngồi lái xe với dáng vẻ điềm đạm này, Diệp Thanh Lan thật khó mà tin nổi anh chính là kẻ từng chinh phục đường đua ấy.

Tiếng rung điện thoại kéo cô khỏi dòng hồi ức. Là tin nhắn của TưởngTư Hiền, báo đã về đến nhà.

Diệp Thanh Lan: [Sao lâu thế, đường kẹt à?]

Tưởng Tư Hiền gửi một sticker đang “thở oxy”: [Bị mẹ tớ chặn ngang, lôi đi siêu thị, còn mắng tớ suốt nửa tiếng.]

Diệp Thanh Lan: [Mắng cái gì?]

Tưởng Tư Hiền: [Bà bắt mình nói thật, hỏi rốt cuộc mình có thích cậu không, rồi than thở nhà họ Tưởng số khổ! Lại còn bảo Thanh Lan người ta kết hôn rồi, bắt mình từ bỏ đi. Đúng là mẹ ruột mình!]

Diệp Thanh Lan bật cười thành tiếng, còn gửi thêm mấy lời an ủi.

Ánh đèn mờ hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, đường nét vốn đã thanh tú, khi nở nụ cười lại càng đẹp rực rỡ, hoàn toàn khác với lúc cô lặng lẽ nhìn anh vừa nãy.

Chu Biệt Hạc dĩ nhiên nhận ra. Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lưu lại trên gương mặt ấy vài giây.

Tắt điện thoại, Diệp Thanh Lan nhìn thấy tòa siêu thị phía trước: “Có thể đỗ ở siêu thị không, em muốn mua ít đồ.”

“Được.” Chu Biệt Hạc đáp, rẽ vào bãi xe ngầm.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, siêu thị không còn đông. Diệp Thanh Lan đẩy một chiếc xe hàng, còn người đàn ông phía sau thì tự nhiên nhận lấy.

Xung quanh, đa số các cặp vợ chồng cũng như vậy, một người đẩy xe, một người đi bên cạnh.

Hai người cùng đẩy xe đi lên tầng hai.

Thật ra, mục đích của chuyến đi siêu thị lần này của Diệp Thanh Lan chỉ là mua vài gói băng vệ sinh. Nhưng siêu thị quá lớn, cô không tiện lôi Chu Biệt Hạc đi thẳng đến quầy đó, đành thong thả dạo qua các khu khác trước.

Lối vào là khu trái cây, buổi tối nên hàng hóa đã vơi đi nhiều. Diệp Thanh Lan lấy một hộp dứa còn sót lại, rồi chọn thêm vài loại hoa quả theo mùa.

Cô vừa lấy lên, anh đã tự nhiên đỡ lấy, ngay cả việc cúi xuống đặt vào xe cũng chẳng để cô phải động tay.

Anh đẩy xe chậm rãi đi sau lưng cô, dáng vẻ nhàn nhã ấy lại khiến không ít người xung quanh phải ngoái nhìn. Đang mải mê lựa bánh mì, Diệp Thanh Lan bỗng cảm giác có ánh mắt quá nóng bỏng chiếu tới. Ngẩng lên, cô bắt gặp hai cô gái trẻ, ánh mắt sáng rực đang nhìn về phía họ.

Hoặc đúng hơn là nhìn cô và Chu Biệt Hạc.

Hai cô gái cầm theo máy quay, trông như blogger tự truyền thông. Thấy cô phát hiện, họ vội vàng giải thích: “Chị đẹp yên tâm, bọn em không quay vào chị đâu, nếu không tin chị có thể xem thử.”

Khóe môi Diệp Thanh Lan khẽ cong, mỉm cười dịu dàng: “Không cần, chị tin các em.”

Sinh viên bây giờ phần lớn đều khá để tâm đến vấn đề quyền riêng tư.

Cô lấy thêm hai chiếc bánh phô mai để làm bữa sáng, cùng anh rời khỏi khu bánh ngọt.

Ánh mắt Chu Biệt Hạc rơi xuống đôi giày cao gót tám phân mảnh mai dưới chân cô, hỏi nhỏ: “Mệt không?”

“Hả?” Diệp Thanh Lan xoay nhẹ cổ chân, cười nhạt: “Quen rồi.”

Đi thêm vài bước nữa đã đến khu giấy vệ sinh và đồ dùng gia đình. Cô thoáng khựng lại trước kệ hàng.

Diệp Thanh Lan vốn chẳng có khái niệm “xấu hổ vì kỳ kinh nguyệt”, hồi đại học còn từng tham gia một hoạt động tuyên truyền “Chấm dứt kỳ thị kinh nguyệt” nhân dịp ngày Quốc tế Phụ nữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng… với Chu Biệt Hạc thì lại khác.

Ánh mắt anh thuận theo hướng nhìn của cô, lập tức hiểu nguyên do cô dừng lại.

Chỉ ngập ngừng một thoáng, Diệp Thanh Lan liền bước tới, lấy mấy gói thương hiệu mình thường dùng.

Như vừa nãy, bàn tay dài rộng, gân cốt rõ ràng của anh lại tự nhiên đón lấy, đặt vào xe hàng.

Hàng mi cô khẽ run vài cái.

“Thế đã đủ chưa?” Giọng anh trầm mà ấm, kiên nhẫn hỏi, “Có cần mua thêm vài gói nữa không?”

Diệp Thanh Lan quay lưng về phía anh, mi mắt nóng ran như dính phải đốm lửa: “Thế này… là đủ rồi.”

Thanh toán xong, họ mới nhận ra đã mua tới tận hai túi lớn.

Về đến Lục Khê thì cũng gần mười giờ. Thực phẩm tươi sống được chọn ra cất vào tủ lạnh, phần còn lại giao cho chị Trương sắp xếp vào ngày mai.

Cả ngày bận rộn, Diệp Thanh Lan quyết định lên lầu tắm rửa trước.

Cô cởi bỏ quần áo, để mặc cơ thể thả lỏng dưới dòng nước mát. Tắm xong, vừa dùng khăn lau khô, bụng dưới bỗng nhói lên từng cơn đau quặn nhẹ.

Cô ngồi xuống bồn cầu, tay che bụng, thầm tính toán ngày tháng trong đầu.

Kinh nguyệt của cô vốn luôn rất đều, cùng lắm chỉ lệch một hai hôm. Lần này lại đến sớm gần một tuần… Có lẽ là do tối nay uống nhiều rượu vang đá lạnh quá chăng?

Dọn về Lục Khê chưa đầy một tháng, trong phòng tắm còn chưa kịp chuẩn bị sẵn băng vệ sinh.

Diệp Thanh Lan khoác vội chiếc khăn tắm, định xuống lầu lấy đồ vừa mua.

Vừa mở cửa phòng tắm, cô lại chạm mặt Chu Biệt Hạc vừa từ phòng thay đồ đi ra.

Chiếc áo choàng mùa hè nhẹ mỏng, màu hồng phấn nhạt bị nước thấm qua, ôm khít nơi cổ áo, càng làm nổi bật những đường cong căng tràn. Thắt lưng thắt gọn, càng tôn lên sự đối lập rõ rệt giữa vòng eo và bờ ngực.

Bước chân anh khựng lại.

Đây là lần đầu tiên cô mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt anh. Ánh mắt anh lập tức rơi xuống bàn tay cô đang đặt lên bụng dưới: “Dạ dày khó chịu à?”

Diệp Thanh Lan khẽ c.ắ.n môi, khẽ lắc đầu: “Có thể… làm phiền anh một việc không? Giúp em xuống lầu lấy mấy gói b.ăn.g v.ệ si.nh vừa mua.”

“Được.”

Không đến một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Ở bên Chu Biệt Hạc có một điều khiến cô cảm thấy thoải mái, đó là anh xử sự chín chắn, điềm tĩnh, đối diện với những tình huống có thể khiến cô lúng túng cũng luôn để lại cho cô một khoảng không vừa đủ.

Đi qua muôn trùng sóng gió, dường như chẳng việc gì còn khiến anh bận lòng.

Diệp Thanh Lan thay đồ ngủ xong, mở hộp chiếc túi xách Chu Biệt Hạc tặng, cẩn thận đặt vào tủ kính trong phòng thay đồ.

Đứng đó một lát, cô mới quay lại phòng ngủ.

Sau một thời gian chung sống, hai người đã dần quen với sự hiện diện của nhau. Chu Biệt Hạc thường không làm việc riêng trong phòng ngủ - ngoài chuyện ngủ ra. Mỗi người có phòng làm việc riêng, còn trong phòng ngủ, họ thường lặng lẽ nghỉ ngơi, không ai quấy rầy ai.

Trước khi ngủ, Thanh Lan chỉ cảm thấy bụng hơi khó chịu, nào ngờ nửa đêm lại đau đến mức tỉnh giấc.

Cô co người lại, cơn quặn thắt dữ dội từng đợt kéo căng dây thần kinh, khiến cô khó thở, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ.

Trong bóng tối, vang lên tiếng xột xoạt, rồi giọng đàn ông khàn khàn, còn vương hơi thở mơ hồ: “Thanh Lan?”

“…”

Chu Biệt Hạc bật dậy, mở đèn tường. Trong ánh sáng mờ nhạt, người phụ nữ co ro thành một khối, hàng mi nhắm chặt, môi trắng bệch vì đau.

Trong thoáng chốc, đầu óc anh tỉnh táo hẳn. Anh vén chăn xuống giường, cúi người bế cô lên.

Thanh Lan hé mắt, hơi kháng cự: “Đừng…”

Anh cúi đầu, trán chạm trán, giọng dịu dàng dỗ dành: “Bệnh viện gần thôi, anh đưa em đi. Ngoan.”

Thanh Lan khẽ lắc đầu, níu chặt cánh tay anh, giọng yếu ớt: “Không cần… em bị đau bụng kinh thôi… uống t.h.u.ố.c là được, đến bệnh viện cũng thế.”

“Uống t.h.u.ố.c lâu mới đỡ. Đến bệnh viện sẽ nhanh hơn.”

Thấy lông mày anh cau lại, Thanh Lan mấp máy môi, hàng mi run rẩy: “Em không muốn tiêm…”

Ánh mắt chạm nhau, khóe môi Chu Biệt Hạc thoáng hiện chút bất đắc dĩ. Anh đưa tay khẽ gẩy nhẹ má cô.

Hoàn toàn không có vẻ bực dọc vì bị đ.á.n.h thức nửa đêm, anh kéo gối của mình đặt sau lưng cô, giọng trầm ấm: “Em thường uống loại t.h.u.ố.c nào?”

“Thuốc giảm đau bình thường là được.” Nếu không phải do uống lạnh, cô vốn hiếm khi đau bụng kinh, t.h.u.ố.c thường vẫn hiệu quả.

Tủ t.h.u.ố.c đặt ở tầng dưới. Chu Biệt Hạc tìm hộp thuốc, kiểm tra hạn sử dụng còn mới, rồi rót một ly nước ấm mang lên.

Nửa đêm tĩnh mịch. Thanh Lan tựa vào đầu giường, nghe tiếng bước chân thì mở mắt.

Anh mặc đồ ở nhà, gương mặt tuấn tú vẫn sắc nét trong đêm.

Anh đưa t.h.u.ố.c cho cô.

Thanh Lan uống thuốc, uống hết nước, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt sâu như hồ lặng của anh.

Chu Biệt Hạc ngồi xuống mép giường, khẽ vén hai lọn tóc lòa xòa trước xương quai xanh của cô ra sau vai: “Có muốn uống thêm nước không?”

Đầu ngón tay anh hơi chai, chạm qua vành tai cô mà dịu dàng đến run lòng.

Thanh Lan khẽ run mi, lắc đầu, nằm xuống lại.

Thuốc còn chưa kịp ngấm, cô vẫn khó ngủ. Chu Biệt Hạc vén chăn nằm bên, trong giây lát, bàn tay áp lên bụng cô.

Thân thể cô cứng lại.

“Lần nào cũng đau thế này sao?”

Đèn đã tắt hết, bóng tối phủ xuống. Giọng anh như nhắm mắt mà hỏi, khàn khàn, trầm thấp.

Nhờ sự phân tâm mà cô đỡ hơn một chút: “Chỉ thỉnh thoảng thôi… hôm nay do em uống rượu lạnh.”

“Biết thế thì đã không đưa em ăn đồ ngọt.” Đồ tráng miệng tối nay cũng là đồ lạnh.

Bàn tay anh tỏa ra hơi ấm không ngừng, lan vào nơi đau nhức. Thanh Lan dựa đầu lên vai anh, hít vào mùi hương dịu mát mà an lành, trong lòng dấy lên một cảm giác an toàn lặng lẽ.

Anh thật sự chưa bao giờ ép buộc cô điều gì.

“Chu Biệt Hạc.”

“Hửm?”

Cô khẽ nói, đầy áy náy: “Xin lỗi, em làm anh thức giấc… có ảnh hưởng đến công việc ngày mai không?”

Anh mở mắt, cúi xuống nhìn cô trong vòng tay, ngón tay chậm rãi xoắn lấy đuôi tóc mềm mại.

“Không sao.” Anh khẽ đáp.

Dù sao, điều anh có nhiều nhất, chính là kiên nhẫn.