Giới Giải Trí Đồn Tôi Đánh Sao Nam Của Họ

Chương 10: Giới Giải Trí Đồn Tôi Đánh Sao Nam Của Họ



Kỷ niệm hai: vé máy bay chuyến du lịch đầu.

Kỷ niệm ba: phong bao lì xì mẹ tôi tặng khi Bùi Hi Trạch đổi cách xưng hô từ “cô” sang “mẹ”.

Hồi ức ùa về như thước phim tình yêu.

Bình luận chuyển từ “hít cẩu lương” sang “tin vào tình yêu”:

“Hóa ra ngôn tình có thật, tôi nguyện trị tên bồ cũ tra nam để lấy hạnh phúc đời anh chị!”

“Thêm cả nửa cái mạng bồ cũ tôi nữa!”

Nhưng khi gần đến đích, chúng tôi gặp đứa trẻ đang khóc.

Bùi Hi Trạch chạy đến dỗ cậu bé nhanh hơn tôi.

Bình luận tiếp tục nổ tung:

“Xin hãy sinh con ngay! Chắc chắn anh ấy là ông bố siêu ấm áp!”

Nghe thấy tai nghe thông báo, Bùi Hi Trạch gật đầu, cười rạng rỡ:

“Yên tâm, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Tôi lặng lẽ che micro, đáp nhẹ:

“Còn tùy biểu hiện của anh nữa.”

Tiễn cậu bé xong, đèn nhà hàng điểm cuối sáng rực.

Có lẽ lần này chúng tôi về chót.

Tôi không quá quan trọng thắng thua, chỉ muốn vào chúc mừng cặp chiến thắng.

Sau tối nay, chương trình kết thúc.

Nghĩ vậy, tôi có chút lưu luyến.

Tối qua, chị Thái bóng gió nói có vô số chương trình muốn mời hai vợ chồng tôi.

“Hiệu ứng lần này tốt quá! Mấy ngày nay điện thoại tôi chưa nghỉ phút nào!”

Vừa dứt lời, điện thoại chị ấy lại reo.

Thế giới có hai loại quản lý nghệ sĩ:

Một là vì nghệ sĩ quá nổi, hai là vì nghệ sĩ quá flop.

Từ nhỏ, ai cũng nói Bùi Hi Trạch sinh ra để làm ngôi sao.

Tại lễ hội nghệ thuật, anh luôn là người cuối cùng xuất hiện, cả thành phố biết tên anh.

Anh biết tôi có hai thần tượng – Marie Curie và Trương Quốc Vinh.

Năm thi đại học, anh nói:

“Anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Sau này, anh vào giới giải trí, tôi vào viện nghiên cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày tôi nhận giải thưởng đầu, cả hai thức trắng đêm.

Anh ôm tôi, đưa vào ngón tay chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu.

“Anh sẽ lấy thần tượng em làm mục tiêu phấn đấu.”

Lời hứa tuổi trẻ, không bao giờ chỉ là lời nói suông.

Nhà hàng gần tới, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y anh, bước vào.

Chỉ vừa đặt chân vào, đèn vụt tắt.

Nhân viên chương trình vội:

“Mọi người đứng yên, chúng tôi sẽ xử lý ngay!”

Đèn vẫn chưa sáng mà giai điệu bài hát sinh nhật vang lên.

Tôi sững sờ.

Hôm nay là sinh nhật dương lịch của tôi.

Vì tập trung chương trình, tôi quên mất sinh nhật mình.

May mắn, vẫn có người nhớ.

Ánh nến chập chờn hắt lên khuôn mặt tuấn tú ai đó.

Bánh kem được đẩy tới, tôi không kìm được nước mắt.

“Hai mươi mốt năm trước, anh lần đầu đón sinh nhật cùng em.”

“Khi đó anh nói năm nào cũng sẽ ở bên em.”

Ký ức ùa về, tôi chưa từng hy vọng anh giữ lời.

Nhưng lời hứa chỉ có giá trị khi thực hiện.

Những câu nói ngây thơ ngày xưa thành lời thề trân quý nhất.

Người tôi yêu chưa từng khiến tôi thất vọng.

Bình luận livestream bùng nổ không ngừng.

Từ đầu đến giờ, tôi đã không đếm nổi bao lần.

Người trong trường quay cũng xúc động, tranh nhau chụp ảnh, ship couple điên cuồng.

Tôi tháo tai nghe, tranh lúc mọi người chưa kịp phản ứng, ôm Bùi Hi Trạch, hôn anh thật mạnh.

Ba giây sau…

“Chị dâu quá ngầu!!!”

Tiếng hò hét suýt làm rớt mái nhà hàng.

Bùi Hi Trạch mặt đỏ rực tận mang tai.

Chương trình trọn vẹn khép lại, nhưng sức nóng chưa hạ.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com