Trước sức ép liên tục từ lãnh đạo, Lâm Chính cuối cùng dùng quyền hạn cấp trên ép Tạ Kỳ Ngôn giao lại toàn bộ quyền hạn của mình cũng như các thông tin vụ án cho cảnh sát Anh Châu tiếp quản, chính thức rút đội. Thành ra, Tạ Kỳ Ngôn đành thân bất vô kỷ. Tuy nhiên, như tính toán ban đầu, Tạ Kỳ Ngôn ngoài mặt vẫn phải ký thỏa thuận bàn giao, cố gắng làm dịu cơn giận của Lâm Chính, cũng như giảm đi áp lực của ông. Nếu muốn bắt cá, Tạ Kỳ Ngôn hiểu mình phải thả dây dài.
Như Phương Tư Nhã có gợi ý, chiếc xe của A Long chính là chìa khóa để gỡ rối mọi hiềm nghi. Nhưng ở giai đoạn chuyển giao, cộng thêm A Long kiên quyết yêu cầu bảo vệ quyền lợi, tận dung lợi ích nghiêng về kẻ tình nghi mà dùng quyền im lặng trong thẩm án, thời gian tạm giam càng ủng hộ hắn khi 48 tiếng đã kết thúc. Hơn nữa, mọi quyền thẩm tra hiện tại đều bị hạn chế hoàn toàn, Tạ Kỳ Ngôn thực sự cũng hiểu rõ, bản thân không còn quyền hạn để can thiệp. Nói với mọi người sẽ không để yên sự việc, chẳng qua chỉ là cách để trấn an.
Tạ Kỳ Ngôn càng nghĩ càng đau đầu không thể tìm được cách đường đường chính chính khám xe A Long, thậm chí phải trơ mắt nhìn hắn rời khỏi phòng cảnh sát sau khi kết thúc thời gian tạm giam. Mọi nét vẽ trong bức tranh đều hiện rõ chân dung kẻ thủ ác nhưng tất cả các điểm nối để tạo nên sự hoàn chỉnh đều vô cùng rời rạc.
Cảnh sát có thông tin mua loại hoa hồng của Luv từ AS Studio. Cảnh sát điều tra được mối liên hệ giữa A Long và các nạn nhân trong vụ án. Những vật chứng thu thập từ hiện trường không trực tiếp chỉ điểm A Long mới là hung thủ, bất kỳ ai đang hoạt động trong lĩnh vực chụp ảnh đều có thể vào viện tình nghi, còn có thể là một hung thủ hoàn hảo, Bá Đao chính là một minh chứng. Thêm vào đó, pháp y càng không tìm được dấu tích nào trên người các nạn nhân. Vết tích Tiểu Cảnh để lại trên người hắn cũng đã bị hắn hủy hoại.
Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy bản thân quá nực cười khi ký một số biên bản trao trả quyền điều hành vụ án lại cho cảnh sát Anh Châu. Từng hứa trước lá cờ Tổ quốc, trước phù huy cảnh sát, vậy mà, hung thủ rõ ràng ngay trước mắt, đồng đội của mình có thể vì hắn mà rơi vào nguy hiểm mình đành nhún nhường hết lần này đến lần khác. Tạ Kỳ Ngôn siết mạnh tay mình thành nắm đấm. Đúng lúc này, một cảnh viên lại chạy đến, hớt hải thông báo.
“Sếp Tạ! Sếp Phương bị tai nạn?” Giọng cảnh viên vẫn còn run run.
“Cái gì?” Tạ Kỳ Ngôn hoảng hốt hỏi lại.
“Sếp Phương đã được đưa vào viện, sếp Phương bị tai nạn trên đường đến cảnh cục. Xe va chạm với sếp Phương là xe của A Long.”
“Hả?”
Ngay sau câu nói của cảnh viên, Tạ Kỳ Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Phương Tư Nhã hiểu rõ chiếc xe của A Long là chìa khóa giúp phá giải vụ án. Nhưng họ không còn quyền hạn khám xét chính thức nếu không tìm ra được bước đột phá, họ không có lý do nào để lục soát xe của A Long cả.
Nhưng nếu có một vụ tai nạn bất ngờ xảy ra, theo trình tự cảnh sát, họ sẽ phải tiến hành kiểm tra cả hai chiếc xe bị tai nạn. Phương Tư Nhã rõ ràng hiểu được điều này khi ra tay lúc A Long hào hứng lái xe rời khỏi nhà, thời điểm hắn vừa được tha.
“Tư Nhã! Cậu điên rồi sao?” Tạ Kỳ Ngôn hờn trách Phương Tư Nhã hớt hải đến thăm người bạn của mình tại bệnh viện.
“Sao lại lao đầu vô xe hắn chứ?”
“Tôi không sao! Băng bó rồi, vết thương thường thôi, có thể xuất viện luôn.”
“Cậu có phải liều mạng quá rồi không?” Tạ Kỳ Ngôn thở dài.
“Quan trọng là bây giờ có cớ khám xe hắn rồi.” Phương Tư Nhã đầu vẫn đang bị băng quây kín, khuôn mặt vẫn hằn lên những vết xước đỏ nhưng trong ánh mắt lại rạng ngời như thể đã nhìn thấy một lối đi khoan thai trước mặt mình. Cô tin Tạ Kỳ Ngôn sẽ hiểu hành động của cô mà nhanh chóng hành động.
“Cái đồ khốn này.” Tạ Kỳ Ngôn không kiềm nổi cảm xúc, đưa tay đánh nhẹ vào đôi vai đang được băng cố định của Phương Tư Nhã. Phương Tư Nhã phối hợp, cường điệu cơn đau của mình
“Đau!” Phương Tư Nhã suýt lên một tiếng, thật sự xem ra cái tên ranh ma này không phải là giả vờ.
“Xin lỗi!” Tạ Kỳ Ngôn ríu rít bày ra vẻ có lỗi khiến tâm tình của Phương Tư Nhã có đôi chút thả lỏng.
“Đâu phải lần đầu tôi bị thương. Lúc chúng ta làm nhiệm vụ, thương tích còn hơn thế này mà.” Phương Tư Nhã ngoắc tay, báo hiệu không có vấn đề nghiêm trọng.
“Nhưng lần đó chỉ có mình cậu. Lần này, cậu muốn Tiểu Cảnh giết tôi à?” Tạ Kỳ Ngôn nhắc nhở Phương Tư Nhã hiện giờ không phải là người độc lai độc vãng, chính là đã có một người sẵn sàng bên cạnh chăm sóc.
“Em ấy không hung dữ thế đâu.” Phương Tư Nhã xùy một tiếng, trong lòng đột nhiên nhớ đến chân mày cau lại của Tiểu Cảnh, chắc chắn em ấy sẽ càm ràm đấy. Cũng may, Tạ Kỳ Ngôn đã điều em ấy đi làm nhiệm vụ.
“Tư Nhã à! Tai nạn lần này dù thế nào cũng sẽ được điều tra. Nếu có dấu hiệu bất thường, cậu làm như vậy, cấp trên sẽ truy xét đó. Chưa kể nếu hắn làm ầm nói cậu cố tình gây chuyện, cậu sẽ gặp rắc rối.”
“Tôi lường trước rồi, kỷ luật không sợ, đánh mất lão Bân mới sợ.” Ánh mắt của Phương Tư Nhã đột ngột trở nên kiên định. Đó là ánh mắt Tạ Kỳ Ngôn từng nhìn thấy mỗi khi Phương Tư Nhã ra trận.
“Phương Tư Nhã.” Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng, giống như một lời nhắc nhở.
“Thật ra, cái xe mà tôi dùng có nhờ người quen xử lý ở phần thắng và bánh lái một chút, việc lệch tay lái chỉ là tai nạn dễ hiểu vì thắng xe có vấn đề, đời xe cũng khá cũ, tôi cũng cho là không rành đường rành xá Lam Châu, nếu có truy cứu cũng không phát hiện điều gì đặc biệt.”
“Chẳng qua, hên một cái hắn xui thôi.” Phương Tư Nhã nháy mắt tinh nghịch khiến Tạ Kỳ Ngôn cũng không biết nên phản ứng thế nào với sự thông minh một cách ngốc nghếch đến thế này.
“Cậu chơi lớn đến vậy à?” Tạ Kỳ Ngôn giả vờ trách cứ.
“Chỉ là cách thôi!”
“Nghỉ ngơi đi! Chuyện còn lại giao cho tôi.” Tạ Kỳ Ngôn nói như một lời bàn giao, Phương Tư Nhã cũng nhận ra ánh mắt cháy rực công lý đó, ánh mắt mà bản thân đã vô cùng ngưỡng mộ khi chọn làm đồng đội của Tạ Kỳ Ngôn. Phương Tư Nhã thở hắt một tiếng, gật đầu giao phó.
“Tôi không sợ gì cả, kỷ luật hay truy cứu từ cấp trên cũng không sợ! Pháp luật làm ra để bảo vệ mọi người, tôi chỉ làm đúng trọng trách của mình thôi. Cậu không cần phải lo lắng cho tôi.” Khi Tạ Kỳ Ngôn có ý định rời đì, Phương Tư Nhã đã lập tức trấn an.
Không phí hoài công sức của Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh chóng dùng quyền hạn còn lại của mình đối với Lam Châu, cũng như mượn cớ Phương Tư Nhã là cấp dưới của mình để kết hợp cùng cảnh sát Anh Châu tiến hành tham gia lục soát và kiểm tra hiện trường. Từ đó, Tạ Kỳ Ngôn danh chính ngôn thuận điều tra xe của A Long.
Nằm trong khả năng dự đoán, chiếc xe của A Long chẳng khác gì chìa khóa mở ra chiếc hộp kho báu mà cả cảnh đội Lam Châu tìm kiếm bấy lâu. Đội pháp y của Anh Châu cùng đại diện phía Tô Hàn là Hàn Hân Đình thu thập được cánh hoa hồng của Luv trên xe của A Long. Chưa dừng lại ở đó, phần chỉ mảnh vướng lại trong xe trùng khớp với màu vải thuộc trang phục mà cảnh sát nhìn thấy lão Bân lần cuối cùng.
Nhưng thật ra, từng đó không phải là thứ đủ sức tống A Long vào tù, băng keo chứa chất dịch nhầy của Hà Anh, một trong những nạn nhân của A Long tìm thấy trong ngăn đựng đồ ở ghế trước mới là thứ đưa hắn vào tròng.
Có thể, băng keo này, hắn để lại, chẳng khác nào một chiến lợi phẩm mà hắn đang muốn gặm nhắm chiến thắng của mình. Chính sự tự mãn, thèm khát và cao ngạo mới chính là thứ làm cho A Long không còn đường lui.
Hẳn nhiên, chất dịch nhầy được Hàn Hân Đình phát hiện đã trở thành bằng chứng vững chắc giúp cảnh sát đường hoàng lục soát toàn bộ những nơi liên quan đến A Long.
Một chiếc USB chứa những đoạn phim chưa qua xử lý được A Long quay lại khi hắn thực hiện quá trình cưỡng hiếp nạn nhân. Nó vẫn đang cắm chặt vào CPU như thể hắn rất thích thú nhâm nhi cơn say chiến thắng và ngắm nhìn tác phẩm tuyệt hảo của mình sau khi hành sự. Hắn tự tin đến mức mình không bị phát hiện sao? Thật nực cười.
Chưa kể những bức ảnh ghi lại biểu cảm sợ hãi, ánh mắt ngấn nước cầu xin của các nạn nhân, cùng hình ảnh cả cơ thể phủ đầy cánh hoa hồng đỏ được hắn lưu giữ trong từng chiếc hộp riêng, trên nắp hộp hắn ghi lên một dãy số, kết hợp cùng các ký tự đặc biệt mà cảnh sát chưa thể mã hóa nổi, có thể gắn liền với sự ám ảnh của hắn hoặc liên quan đến nạn nhân mà khiến A Long sẽ mê đắm khi xem lại.
A Long lập tức bị đưa về sở dưới sự cưỡng chế của cảnh sát Anh Châu. Đúng là lực lượng thành phố lớn, vừa ra quân đã một lưới bắt gọn dù có gặp vài sự chống chế từ cái tên ma quỷ này. Và dù quyền thẩm tra vụ án đã thuộc về cảnh sát Anh Châu nhưng lại liên đới đến cảnh viên của Tô Hàn, thành ra, cảnh sát Anh Châu không thể hoàn toàn loại bỏ Tạ Kỳ Ngôn ra khỏi các phiên thẩm tra.
“Thằng chó chết! Ông ấy ở đâu hả?” Tạ Kỳ Ngôn trực tiếp bỏ qua sự có mặt của thanh tra viên thành phố Anh Châu, bản thân không thể kiềm chế cảm xúc khi nhìn thấy thái độ ngông nghênh của A Long trong phòng thẩm án.
“Đằng nào tao cũng chẳng thoát được, tao cần phải chỉ sao?” A Long trưng ra khuôn mặt lưu manh.
“Ông ấy ở đâu?” Tạ Kỳ Ngôn tức giận, đập mạnh một tay xuống bàn, một tay nhanh chóng đưa ra sau lưng, lấy súng chĩa thẳng vào giữa trán của A Long.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Thanh tra lên tiến nhắc nhở khi tay nhanh chóng để lên thân súng mà Tạ Kỳ Ngôn đang cầm, dùng sức đè xuống giúp A Long tránh khỏi nguy hiểm.
“Cảnh sát vẫn chưa kết án đó, bắn đi!” A Long không hề biết sợ, ngược lại sự sốt sắng của Tạ Kỳ Ngôn càng khiến hắn trở nên vui thích, thậm chí còn không giấu nổi cái nhếch mép chờ đợi.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cất súng” Viên thanh tra tiếp tục gằn giọng khi thấy Tạ Kỳ Ngôn đánh mất kiểm soát.
“Nếu không thể mang được lão Bân về, tôi cũng sẽ làm vậy với anh.”
“Tạ Kỳ Ngôn! Cút ra ngoài cho tôi.” Thanh tra tức giận, giọng nói cũng trở nên uy lực hơn, biểu thị không nhượng bộ.
Ngay sau hành động đó, Tạ Kỳ Ngôn được yêu cầu rời khỏi phòng thẩm án để tránh cản trở công vụ của các điều tra viên Anh Châu. Vì đã ký vào thỏa thuận giao toàn bộ quyền quản lý vụ án cho Anh Châu, Tạ Kỳ Ngôn không thể không tuân theo.
“Tiểu Cảnh, lập tức lấy hết tư liệu trên camera hành trình, CCTV, chúng ta sẽ đối chiếu hết hành trình, nhất định phải tìm được lão Bân.” Tạ Kỳ Ngôn thông báo cho Tiểu Cảnh sau khi rời khỏi phòng thẩm án.
“Rõ! Sếp Tạ.” Tiểu Cảnh đã nhận được giao phó của Phương Tư Nhã, càng không thể chậm trễ trước mệnh lệnh của Tạ Kỳ Ngôn.
Từ ngày lão Bân mất tích, đến nay đã hơn 4 ngày, thời gian càng trôi đi, tình hình lão Bân chắc chắn sẽ càng trở nên nguy hiểm. Đây là điều ai cũng biết rõ, thành ra, cả Tô Hàn lẫn Lam Châu đều cố gắng chạy đua với mọi thứ để truy ra được tông tích của lão Bân dựa trên những manh mối cuối cùng họ phát hiện. Nhưng thời gian càng đi qua, sức ép và lo lắng càng đánh bại từng người bọn họ.
Tạ Kỳ Ngôn thực sự không còn đủ tự tin về tình trạng của đồng đội mình. Cô sợ phải đón nhận những tin tức không hay. Cả khi Tạ Kỳ Ngôn có cố huyễn hoặc về một hy vọng, đến lúc này thì cô cũng không còn đủ dũng khí để tin. Thế nên, cô quyết đến tìm A Long đang được biệt giam tạm thời.
“Là mày à!” A Long cười khẩy khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn. Hắn đồ rằng Tạ Kỳ Ngôn lại muốn tiếp tục dùng sự nóng giận của mình để tra khảo hắn. Nếu thế thì thật là vui.
Vậy mà ngược lại, Tạ Kỳ Ngôn không nói không rằng, đứng trước mặt hắn quỳ xuống.
“Không phải mày thích người khác sợ hãi, cầu xin trước mặt mày hay sao?” Giọng nói của Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn vỡ ra. Đối với lòng tự trọng của một người cảnh sát quân luật như Tạ Kỳ Ngôn, khoảnh khắc này chẳng khác gì một đòn đánh sạch kiêu hãnh.
“Làm ơn, ông ấy rất quan trọng.”
“Có thể nói ông ấy hiện tại đang ở đâu không?”
“Mày cầu xin tao sao?” A Long hả hê nhìn Tạ Kỳ Ngôn đang quỳ trước mặt mình.
“Một người như mày cũng biết quỳ xuống cầu xin tao sao?” A Long tiếp tục buông lời giễu cợt, Tạ Kỳ Ngôn vẫn im lặng đón nhận.
“Phải! Tao cầu xin mày đó! Có thể nói cho tao biết ông ấy ở đâu không? Đã mấy ngày rồi, ông ấy sẽ không chịu nổi đâu.”
Cảnh sát luôn là những người cao ngạo, trọng sĩ diện và tôn thờ tôn nghiêm của mình. Đó là điều đã ăn sâu vào tâm thức của Hàn Hân Đình. Cô tin vì những điều đó mà cảnh sát mới nhất mực làm theo nguyên tắc, mới không ngừng muốn trèo lên, mới hết lần này lần khác phớt lờ những oan ức, phớt lờ chính nghĩa.
Trong lòng của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn là một cảnh sát tốt nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng sẽ phải tuân thủ theo những luật lệ cố hữu mà không dám tùy tiện hành động, không dám vượt quá chức phận để tranh đấu cho những kẻ đang phải chịu oan. Thế mà, bây giờ, ở trước mặt cô, Tạ Kỳ Ngôn lại từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ cao ngạo để quỳ xuống trước mặt kẻ ác để cầu xin hắn ta cho mình tin tức về đồng nghiệp.
Nếu không phải vì lo lắng mà chạy theo Tạ Kỳ Ngôn, cô sẽ không thấy một Tạ Kỳ Ngôn tràn ngập tự tin thế nào, kiêu ngạo với cái ác ra sao lại bằng lòng hạ thấp mình, cúi đầu để cầu luỵ kẻ bại hoại mà mình căm ghét nhất. Hàn Hân Đình nhận ra trái tim của mình không ai đánh mà cũng vô thức nhói lên.
“Ngôn Ngôn! Đứng lên đi!” Hàn Hân Đình chạy đến kéo xốc Tạ Kỳ Ngôn, trái tim hoàn toàn không nỡ nhìn người ta hạ thấp tự trọng như thế.
“Mặc tôi đi.” Tạ Kỳ Ngôn một mực đẩy tay ra, không màn đến danh dự của bản thân nữa.
“Ngôn!” Hàn Hân Đình từng mong Tạ Kỳ Ngôn luôn giữ được sự kiên định trên con đường truy vấn sự thật, đủ cứng rắn để không từ bỏ chính nghĩa. Vậy mà giờ khắc này, khi Tạ Kỳ Ngôn trở nên nhẫn nhịn để theo kiên trì theo đuổi tư tưởng của mình, Hàn Hân Đình mong Tạ Kỳ Ngôn cũng ích kỷ một chút, lo cho bản thân mình một chút.
“Sếp Tạ! Tìm được rồi!” Cảnh viên chạy vào thông báo.
Tông tích của lão Bân được phát hiện bởi một người vượt biên trái phép. Do camera hành trình trên xe của A Long đã vô tình quay lại cảnh người đàn ông này đi ngang qua, đúng lúc cảnh sát nghe được tiếng sột soạt mà theo suy đoán A Long đã làm điều không hay với lão Bân. Khi cảnh sát đuổi bắt người đàn ông này đã phát hiện một ngôi nhà bỏ hoang hoàn toàn nằm ở giữa khu vực Lam Châu và khu vực lân cận.
Ngay khi nhận được lệnh, Tạ Kỳ Ngôn, Trương Kiến Quốc, Hàn Hân Đình và Tiểu Cảnh lập tức đến hiện trường cùng những thanh tra từ sở cảnh sát Anh Châu. Phương Tư Nhã từ bệnh viên đứng ngồi không yên khi cập nhật tình hình từ Trương Kiến Quốc, tay còn băng mà cũng nhanh chóng hội ngộ với Tạ Kỳ Ngôn. Trong căn nhà, cảnh sát tiến hành lục soát khắp nơi, tiếng gọi “lão Bân” cũng vang lên khắp nơi.
Cạch! Cạch! Tiếng động lách cách rất nhỏ truyền đến bên tai của Phương Tư Nhã khi cô đi ngang qua chiếc thùng lớn đã bị khóa lại từ bên ngoài. Phương Tư Nhã cẩn thận áp tai nghe kỹ nhưng không còn một tiếng động nào khác phát ra. Thế nhưng, trực giác của một trinh sát mách bảo cho Phương Tư Nhã biết có gì đó không ổn.
“Tiểu Ngôn!” Phương Tư Nhã ra hiệu, cả nhóm người cũng lập tức hiểu chuyện mà tìm cách phá khóa để mở nắp thùng ra. Động tác của các cảnh viên đều rất thuần thục, nhanh gọn nhưng mỗi tích tắc lại rung lên trong trái tim của tất cả người có mặt sự sợ hãi, Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận bên dưới tường thành của mình bắt đầu xuất hiện những vết nứt lớn, đầu óc của cô bị kéo căng đến mức ép chặt hơi thở.
Khi nắp thùng được mở, lão Bân xuất hiện với đôi môi khô quắp, ánh mắt trắng dã, khuôn mặt mệt mỏi và da dẻ đã xỉn màu. Khuôn mặt bị che lắp bởi những vết thương với mảng máu lớn đông lại và bắt đầu tấy lên.
Chỗ lão Bân bị giam giữ là chiếc thùng kín được đục vài chiếc lỗ nhỏ thông hơi xung quanh. Mặt sau của thùng ép sát vào tường, các lỗ nhỏ này thông ra ngoài để có thể tiếp nhận không khí và nước uống. Có thể thấy, người làm ra chiếc thùng này có ý đồ, khi hắn muốn triệt để loại bỏ nghi ngờ của mọi người, hắn có thể cung cấp nước hoặc ít thức ăn từ bên ngoài mà không cần phải đi vào bên trong ngôi nhà.
Hung thủ hẳn không có ý định giết chết lão Bân ngay lập tức. Ngược lại, hắn muốn từ từ hành hạ và gặm nhắm nạn nhân bằng nỗi sợ hãi như chính cách hắn vẫn hay làm. Chứng kiến người khác cầu xin và phủ phục mình chắc chắn là thứ làm hắn vui thích rất nhiều. Cảnh sát Anh Châu tin rằng ý niệm lệch lạc này phần lớn đến từ tổn thương tâm lý của A Long khiến hắn hình thành nên sự phẫn uất và góc nhìn méo mó về nhân sinh. Ngay lập tức, toàn bộ hồ sơ về thân thế của A Long cũng đã được lật lại.
Khi nhìn thấy lão Bân, Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay nhanh chân cùng các cảnh sát có mặt đỡ ông ra ngoài.
“Gọi cấp cứu ngay đi!” Tạ Kỳ Ngôn gấp gáp thét lên, ôm chặt lấy lão Bân trong lòng mình, chưa bao giờ Tạ Kỳ Ngôn hét lớn đến như thế, giống như bao nhiêu nỗi đau cũng vì tiếng thét đó mà khuếch đại hơn.
“Cháu đến rồi!” Lão Bân nhìn thấy người đó là Tạ Kỳ Ngôn lại cực kỳ yên tâm, bao nhiêu cố gắng nỗ lực cầu sinh cuối cùng cũng chờ được Tạ Kỳ Ngôn đến, ông cảm nhận mình rốt cuộc đã hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.
Từ khi bị đánh bất tỉnh, bị chích điện và bị nhốt vào thùng này đã một thời gian dài. Ngày nào cũng dùng ý chí để bắt mình sinh tồn thực sự rất mệt, nhưng lão Bân không muốn bản thân mình đầu hàng. Ông muốn mình trở thành nhân chứng đưa A Long vào tù. Hơn nữa, lão Bân còn nắm giữ đoạn ghi âm mà A Long đã thừa nhận hắn là hung thủ vì hắn cho rằng những nữ nạn nhân chỉ là một công cụ tình dục, những kẻ dùng thân sát quyến rũ đàn ông, những kẻ phóng đãng dám đẩy đổ hạnh phúc, như mẹ hắn ngày xưa.
Cuối cùng sự kiên cường của ông đã chờ được. Cuối cùng cũng có thể đích thân đưa bằng chứng này cho Tạ Kỳ Ngôn.
“Chú!” Tạ Kỳ Ngôn để lão Bân nằm xuống trong lòng mình, một chân trụ xuống để đỡ lấy ông.
“Điện thoại!” Lão Bân cố gắng thu lại những hơi thở yếu ớt của mình để nói cho Tạ Kỳ Ngôn biết về vật chứng quan trọng.
“Chú có…ghi lại bằng chứng của hắn.” Lão Bân chậm chạp đưa tay để vào túi quần của mình để lấy chiếc điện thoại đã cạn nguồn đưa cho Tạ Kỳ Ngôn.
“Khụ…khụ” Khi Tạ Kỳ Ngôn tiếp nhận, lão Bân thả lỏng bản thân. Cảnh sát nỗ lực đến tận cùng thì ra hạnh phúc nhất là hoàn thành nhiệm vụ, lão Bân thầm nghĩ mà vui.
“Phức tạp!” Lão Bân đột ngột dùng cách này để diễn tả, có điều Tạ Kỳ Ngôn cũng không còn đủ tỉnh táo để phân tích nữa. Điều Tạ Kỳ Ngôn muốn là cứu sống đồng đội của mình.
“Cháu biết rồi. Cảnh sát sẽ cấp nguồn cho điện thoại và đẩy hắn vào tù.” Tạ Kỳ Ngôn động viên, giọng nói cứ liên tục vỡ ra khi cố giữ lại tiếng nấc trong cuốn họng.
“Chú mệt quá!” Lão Bân nói, toàn thân thả lỏng với đôi mắt nhắm nghiền. Hàn Hân Đình đứng sau lưng Tạ Kỳ Ngôn, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng mà chỉ biết gục đầu lén lau nước mắt.
“Chú à, đừng nhắm mắt lại.” Tạ Kỳ Ngôn lay mạnh lão Bân, những người còn lại chỉ biết bất lực đứng nhìn.
“Chú à! Đừng mà, làm ơn, đừng mà!” Tạ Kỳ Ngôn ra sức động viên, bản thân cũng không kiềm được cảm xúc mà rưng rưng.
“Chú! Cố một chút nữa, xe cứu thương sắp đến rồi.” Tạ Kỳ Ngôn cứ liên tục nói để giữ sự tỉnh táo cho lão Bân. Thứ cô sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, lại còn đến ngay trong vòng tay của mình, Tạ Kỳ Ngôn có trái tim làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng nổi cảnh đồng đội mình rời đi.
“Tiểu Ngôn à, chú nghĩ chú không ổn rồi!” Lão Bân ghì hơi thở, nặng nhọc duy trì mà thấy lồng ngực mình càng lúc càng đau. Để rồi mỗi lần hắt lên một tiếng, ông nhận ra cơ thể mình vừa như có ai đó lấy đi hết những gánh nặng trên vai, thật sự rất thoải mái. Thoải mái đến mức không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Giúp chú về nói với bà ấy, chú xin lỗi!” Giọng lão Bân run lên, hơi thở đè nặng xuống khiến từ ngữ cũng trở nên không rõ ràng.
“Chú không kịp ăn canh của bà ấy rồi!” Lão Bân ho lên một tiếng, buốt sót đến tận xương.
“Chú à, chúng ta còn phải đi ăn lẩu nấm mà.”
“Ngôn à! Xin lỗi con.”
“Xin lỗi!” Lão Bân mệt mỏi, giống như bản thân mình đang lăn xuống vực thẳm, tay cố gắng nắm giữ sợi dây sự sống. Nhưng mà giờ phút này, nỗ lực để nắm lấy làm ông thực sự rất mệt, giá mà có thể buông tay.
“Chú à, chú à, đừng nhắm mắt, làm ơn đừng nhắm mắt, một chút nữa thôi chú. Cháu xin chú đấy!” Tạ Kỳ Ngôn cầu xin.
“Được phá án cùng cháu, thật sự rất hạnh phúc.” Lão Bân nắm lấy bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn, dỗ dành. Tạ Kỳ Ngôn nhận ra sức lực của lão Bân đang dần yếu hẳn đi, bàn tay run rẩy đến độ chỉ muốn buông xuôi hết xuống vậy mà vẫn cố gắng nắm lấy tay cô.
“Trách nhiệm nhân dân, giao lại cho con nha, con gái.”
Đó cũng là hơi thở cuối cùng, lời giao phó cuối cùng mà lão Bân để lại trước sự chứng kiến của tổ đội Ưu Đàm.
“Bố!” Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt gọi lên, trái tim không ai bóp hết mà tan nát cả rồi. Nước mắt của Tạ Kỳ Ngôn bất lực rơi xuống khi cánh tay vẫn không tài nào buông nổi thi thể của lão Bân. Giữa hai người họ đã không đơn thuần là cấp trên và cấp dưới, cộng sự hay bất kỳ giới hạn nào trong công việc.
Tạ Kỳ Ngôn yêu thích dáng vẻ tự tin và nhiệt huyết của lão Bân khiến mình kiên cố với lý tưởng của một cảnh sát, lý tưởng của công nghĩa. Ngược lại, đối phương vì bản tính biết khó không lui, một lòng với công lý đạo nghĩa, bất luận thế nào vẫn vững vàng với lời thề trong lòng mình mà sinh ra ngưỡng mộ.
Giữa hai người họ từ đồng sự trở thành tâm giao, nhích gần mối quan hệ đến mức giống như người một nhà. Lão Bân không có con cái, Tạ Kỳ Ngôn thì bố mất đã lâu nên hình thành một đoạn tình cảm bố con không hề hay biết. Thế nên, cảnh tình này làm sao không đau lòng cho được.
Ngay sau lão Bân được cảnh sát Anh Châu đưa đi, Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc không chịu nổi, mang đôi mắt hằn những tia đỏ máu và ngấn nước giàn giụa, đến phòng biệt giam đánh A Long thừa sống thiếu chết mà không hề cho hắn có cơ hội phản kháng. Hắn càng hét lớn, sự điên cuồng của Tạ Kỳ Ngôn càng nhiều hơn. Phương Tư Nhã bất lực ngăn cản nhưng không tài nào kiềm hãm được sự giận dữ của Tạ Kỳ Ngôn đang ào ạt đổ lên người tên A Long này.
Đến khi A Long không còn đủ sức đứng dậy mà vẫn nở nụ cười khiêu khích, Tạ Kỳ Ngôn căm ghét thái độ trơ trẽn của hắn nhưng lần nào cũng nhường nhịn vì trọng trách trên vai mình, vì thân phận cảnh sát của mình, vì quy tắc mà cô từng tuyên thệ khi đeo vào huy phù cảnh sát. Nhưng lần này, người nằm xuống là đồng đội của cô, người xem cô như người thân thiết, Tạ Kỳ Ngôn không thể chấp nhận.
Tạ Kỳ Ngôn tung đòn mạnh, toàn là những đòn thế đoạt mạng người tiếp tục tra tấn A Long.
“Ngôn, dừng lại! Cậu đang lạm quyền đó.” Phương Tư Nhã chứng kiến, đau lòng, ra sức ngăn cản Tạ Kỳ Ngôn.
“Thì sao hả?” Tạ Kỳ Ngôn mặc kệ vẫn lao đánh khiến A Long không có cách gì chống đỡ. Tạ Kỳ Ngôn mạnh mẽ tung ra những nắm đấm khiến A Long chỉ còn đúng nửa cái mạng.
“Kỳ Ngôn! Cậu quên thân phận của mình rồi à?” Phương Tư Nhã chạy đến ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn, lớn tiếng nhắc nhở khi thấy Tạ Kỳ Ngôn mất khống chế.
“Cậu quên ông ấy nói gì với cậu hả?”
“Cậu vì tên khốn này mà cản trở, liên luỵ đến con đường của cậu sao?” Phương Tư Nhã hét lớn, cố gắng dùng tay lành lặn còn lại ngăn cản, ép Tạ Kỳ Ngôn tách khỏi A Long.
“Thằng khốn! Mày có biết tại mẹ mày lại từ bỏ mày không?”
“Vì mày cũng giống như ngón chân dư thừa của bố mày vậy.”
“Đáng bị vứt đi!”
Tạ Kỳ Ngôn cay độc nói ra từng lời, từng lời đánh vào mảng tối trong tâm lý của A Long. Tạ Kỳ Ngôn biết vì đâu A Long hình thành ám ảnh, yêu thích sự hoàn mỹ cực đoan, cũng biết thân thế của A Long là con trai của một công nhân xí nghiệp. Ông ta có một bàn chân bị thừa một ngón út, mẹ của A Long luôn chế giễu điều đó như một điều kinh tởm góp phần trở thành nguyên nhân khiến bà ta ngoại tình.
A Long từng thất vọng, đau lòng và buồn nôn khi nghĩ về ngón chân thừa của bố mình làm cho gia đình mình tan nát. Cả đời hắn theo đuổi sự hoàn mỹ và ám ảnh với những thứ dư thừa xảy ra trước mắt mình, tuy nhiên sâu thẳm bên trong hắn thèm khát sự chú ý của mẹ. Mãi đến khi hắn nhìn thấy mẹ mình trên giường cùng với người đàn ông khác, trên người mẹ phủ đầy hoa hồng sau khi mây mưa với những người đàn ông đó, bà ấy cười rất vui vẻ. Tất cả hình thành nên sự ám thị mạnh mẽ trong tâm thức của hắn.
Tạ Kỳ Ngôn đọc được bối cảnh của hắn khi nhờ Tiểu Cảnh song song điều tra. Phương Tư Nhã biết bạn mình không phải là người thích công kích, càng không dùng lời nói để công kích người khác, nhưng lần này là ngoại lệ.
Phương Tư Nhã đau lòng không?
Có!
Nhưng họ là người chấp pháp. Bạo lực không được phép dùng trong hỏi cung, hơn nữa, A Long vẫn chưa được kết án. Cảnh sát không được quyền dùng bất kỳ phương án uy hiếp nào để ép buộc nghi phạm. Phương Tư Nhã không thể để Tạ Kỳ Ngôn biết sai vẫn phạm khi thân phận của cậu ấy tuyệt đối không thể sẩy chân.
Khoảng khắc đẩy Tạ Kỳ Ngôn ra xa A Long, Phương Tư Nhã thấy toàn là tan vỡ phát ra từ ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn, từng chút từng chút găm thẳng vào người Phương Tư Nhã.
Làm bạn với Tạ Kỳ Ngôn bao nhiêu năm, đây là lần thứ hai mà Phương Tư Nhã nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn như thế. Lần đầu tiên, đó là lần cả hai cùng làm nhiệm vụ và Tạ Kỳ Ngôn tận mắt chứng kiến người bạn nằm giường trên thân thiết với mình hy sinh khi làm nhiệm vụ, Tạ Kỳ Ngôn bất lực đến nỗi không thể lôi được xác bạn mình ra. Lần thứ hai, chính là lần này, cảm xúc đau lòng cực đại đến độ cả Phương Tư Nhã chạm đến gần cũng cảm thấy rát tay.
“Máy quay giám sát tắt rồi!”
"Nhưng đừng để cảm xúc lấn át cậu."
Dứt lời, Phương Tư Nhã sau đó rời đi để Tạ Kỳ Ngôn và A Long ở lại. Những thứ Phương Tư Nhã nghe không phải là sự im lặng mà là tiếng thét. Tiếng thở dài vang lên mạnh mẽ trong lòng nhưng cô đau vì Tạ Kỳ Ngôn nhiều hơn. Mãi một lúc sau, Phương Tư Nhã bước ra ngoài nói với Trương Kiến Quốc khi đảm bảo Tạ Kỳ Ngôn đã rời khỏi khu biệt giam A Long.
“Trương đội! Sắp xếp phòng khác cho A Long đi!”
“Tại sao ạ?”
“Khu đó sàn trơn, hắn dễ bị thương lắm.” Phương Tư Nhã cố giữ bình thản, trong lời nói vẫn không nén được tiếng thở dài.