Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 75: Cảm xúc của cậu, giao ra hết cho tôi



Hai ngày sau, khi trao trả hoàn toàn quyền chỉ huy Lam Châu, đội của Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực thu xếp để mang thi hài nguyên vẹn của lão Bân về lại Tô Hàn. Nói về chuyện giữ lại nguyên vẹn thi thể, vì phải trải qua cuộc khám nghiệm, phần nhiều thân thể của lão Bân đã không còn nguyên vẹn. Theo lệnh, ông sẽ được hỏa táng trước khi đem về lại Tô Hàn. 

Thế nhưng, cả tổ đội Tô Hàn đều cật lực phản đối chuyện hỏa táng. Tạ Kỳ Ngôn nhất mực chống đối Lâm Chính đến nổi ông mất đi kiên nhẫn để chờ đợi Tạ Kỳ Ngôn giải thích. Hàn Hân Đình buộc lòng sử dụng quyền hạn pháp y để yêu cầu đưa lão Bân về lại cảnh cục Ưu Đàm tiến hành khám nghiệm cuối trước khi kết thúc vụ án liên quan đến A Long. 

Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh được phân công theo xe đưa thi thể của lão Bân về lại Tô Hàn. Trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đi cùng một xe. Đúng lúc hai người đang chuẩn bị rồi đi, Bành Quốc Bân đột ngột xuất hiện. 

“Quốc Bân!” Hàn Hân Đình bất ngờ, trong lòng đột nhiên khởi lên sự lo lắng mà không khỏi liếc nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn. 

“Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Quốc Bân nhẹ nhàng hỏi khi đứng bên ngoài chiếc ô tô vừa hạ kính.

“Sao anh vẫn ở đây? Không phải anh đã về Thành Đô rồi sao?” Hàn Hân Đình vội vàng mở cửa xe, thân thủ nhanh nhạy như không muốn làm mất thời gian của Tạ Kỳ Ngôn. Cô sợ Tạ Kỳ Ngôn sẽ khó chịu khi thấy Quốc Bân xuất hiện, tâm tình hiện tại của cậu ấy hiện tại vốn đã không tốt rồi. 

“Bố mẹ anh muốn gặp em và ông, nên có bảo anh phải đích thân chuyển lời mời này đến em.” Quốc Bân nhẹ nhàng hỏi han.  

“Nhưng mà…hiện tại…” Hàn Hân Đình ngập ngừng, cô biết ở khía cạnh bên ngoài, thật tâm cô không thể từ chối những lời đề nghị của Bành Quốc Bân. Hơn nữa, lần này, lời mời còn được gửi đến ông của mình, cô không thể không để tâm. 

“Anh có nghe tin về đồng đội của em trong cảnh cục, anh rất lấy làm tiếc về chuyện này. Nhưng chuyện gia đình của mình, chúng ta cũng không thể không quan tâm được.” Bành Quốc Bân ân cần giải thích. Đứng trước Hàn Hân Đình, anh chẳng bao giờ làm gì quá phận cũng chẳng bao giờ mất đi sự kiên nhẫn mình luôn nhất mực dành cho cô.

“Lần này, ông của em và bố mẹ anh muốn hai đứa chúng ta thực sự nghiêm túc tính toán chuyện sau này. Anh không biết làm sao để trì hoãn.” Bành Quốc Bân đột ngột trưng ra vẻ thống khổ. 

Bành Quốc Bân biết rõ biểu cảm này sẽ làm Hàn Hân Đình khó xử, nhưng anh không còn cách nào khác để thuyết phục sự cứng đầu của tiểu thư nhà họ Hàn. Ngược lại, Hàn Hân Đình không dám phản đối, cô liếc nhìn lại về phía Tạ Kỳ Ngôn với ánh mắt đã hằn lên những tia máu đỏ sau nhiều ngày không ngủ, vẻ mặt ủ rũ mệt mõi, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi mình. Trong lòng nảy lên một xúc cảm xót xa. 

“Em sẽ nhanh chóng thu xếp về lại Thành Đô, nhưng hôm nay em không thể đi cùng anh được.”

“Anh hiểu. Hay là anh cùng em về Tô Hàn, sau đó chúng ta sẽ đến Thành Đô.”

“Không cần đâu! Anh cứ đến Thành Đô trước, em sẽ đến đó sau.” 

Rốt cuộc, kèn cựa thêm một lúc, Bành Quốc Bân đành phải thỏa hiệp với Hàn Hân Đình mà để cô trở lại Tô Hàn, còn anh thì một mình về lại Thành Đô để chuẩn bị cho sự gặp gỡ của hai bên gia đình. 

“Hôm qua thấy cậu đau đầu, ngủ không được sao?” Trên đường đi về lại Tô Hàn, Tạ Kỳ Ngôn vẫn tập trung lái xe, cảm xúc vẫn không hề có biểu lộ nào khó chịu, thành ra làm cho không khí giữa Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình im lặng đến mức khó chịu, Hàn Hân Đình quyết định người phá vỡ. 

“Bệnh cũ thôi! Không sao đâu, tôi có uống thuốc.” Lời nói của Tạ Kỳ Ngôn ngắn gọn nhưng đầy đủ thông tin, chính là không muốn Hàn Hân Đình quá lo. 

“Xin lỗi! Chuyện lúc nãy, cậu không để tâm chứ?” 

“Có khó xử nhiều không?” Tạ Kỳ Ngôn không di chuyển ánh mắt, giọng điệu lại cực kỳ nhỏ nhẹ. 

“Cậu nghe à?” 

Hàn Hân Đình bối rối. Thành thực, Hàn Hân Đình không phải là một người dễ nhún nhường trước người khác. Tuy nhiên, cô tuyệt đối hiểu rõ tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn lúc này đang vô cùng nhạy cảm, rất dễ dao động. Nếu là người khác, cô chỉ chọn im lặng và tránh né đụng chạm. Nhưng người trước mặt là người thương của mình, Hàn Hân Đình nửa muốn ủi an, nửa muốn dỗ dành lại không dám phiền nhiễu đối phương. Quanh đi quẩn lại, không biết phải giải thích như thế nào với Tạ Kỳ Ngôn về sự xuất hiện của Bành Quốc Bân.

“Chỉ là tai tôi hơi thính thôi!” Tạ Kỳ Ngôn nhìn sang Hàn Hân Đình, ánh mắt đã nhiều đêm không ngủ vẫn kiên định dành cho đối phương sự nhu tình. 

“Cậu có để tâm nhiều không?” Hàn Hân Đình gặn hỏi. 

“Tôi chờ được, cậu không cần vội, đừng ép buộc bản thân mình.” 

Tạ Kỳ Ngôn không phải là người không hiểu chuyện, dù tâm trạng thế nào, người hiện tại cô không muốn làm đau lòng nhất chính là Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ cô không thể trút hết mọi cảm xúc tiêu cực lên người của cô ấy, chuyện của Lam Châu, chuyện của lão Bân không phải chỉ một mình Tạ Kỳ Ngôn phải học cách trải qua. Hơn nữa, chính Hàn Hân Đình cũng từng mất hết bình tĩnh trước quyết định hỏa táng, đến mức yêu cầu quyền pháp y từ sở cảnh sát để giữ lại thi thể cho lão Bân bất chấp chống đối lại ý kiến của ban lãnh đạo. 

“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình yếu ớt gọi.

“Tôi không muốn cả cậu cũng chịu tổn thương.” Tạ Kỳ Ngôn nói thêm. 

“Tôi sẽ cẩn thận giải quyết!” 

Ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn tràn đầy sự tin tưởng nhìn về phía Hàn Hân Đình. Cô biết hành động đó chính là sức mạnh để cho cô dũng khí bước đi.

“Ừ!” Tạ Kỳ Ngôn nói với giọng chắc chắn.

Cuối cùng, xe đưa thi thể của lão Bân rốt cuộc đã đến Tô Hàn và nhanh chóng đưa về phòng khám nghiệm dành cho công tác pháp y cuối cùng. Ngay cả khi bản thân đã trù bị rất nhiều thứ, cũng mang dáng vẻ công tư phân minh bước vào, nhưng Hàn Hân Đình và tổ đội Ưu Đàm đều không tránh được dao động.

Cả nhóm cúi đầu trước thi thể của lão Bân một lúc rất lâu, trong lòng ai cũng nhận ra trái tim mình như đang bị cột chặt với một tảng đá, vừa đau vừa thất vọng. Những tiếng nấc cũng không kiềm được mà òa vỡ, Tạ Kỳ Ngôn dùng đôi mắt thất thần nhìn những người đồng đội của mình từ phòng quan sát. 

Đó là một ngày trời trong, thi thể của lão Bân được hỏa táng và chôn cất tại hoa viên cảnh sát. Có phải khi trời xanh mở cổng đón nhận thiên thần, những áng mây và ánh nắng cũng sẽ đặc biệt ôn hòa như thế không? Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ khi nhìn vào bức ảnh chụp lão Bân mang đồng phục cảnh sát cùng với nụ cười khẳng khái và tự tin.

Có lần khi uống vài chén rượu cùng nhau, Tạ Kỳ Ngôn đã vui vẻ hỏi lão Bân rằng chính nghĩa thực sự là gì. Tạ Kỳ Ngôn nhớ rất rõ câu trả lời vừa chân thành, vừa nhiều hàm ý của ông ấy. Chính nghĩa chính là chúng ta. Sau đó, ông mỉm cười, giống hệt như ngày ông ấy chụp ảnh tốt nghiệp trường cảnh sát mà đã rất lâu mới tìm lại được, từ khi hợp tác với Tạ Kỳ Ngôn. 

Tạ Kỳ Ngôn còn nhớ lão Bân đã hào hứng thế nào khi kể cho mình nghe những ngày ông trở về nhà soi gương, sau khi kết thúc một vụ án, thứ ông thích nhất chính là nụ cười mình đã tìm lại được khi tốt nghiệp trường cảnh sát. Chỉ cần nó không thay đổi, ông tin mọi công nghĩa bản thân vất vả theo đuổi đều xứng đáng. Tạ Kỳ Ngôn thực sự rất yêu thích dáng vẻ đó của lão Bân. 

Lễ truy điệu đồng chí Cao Bân được diễn ra theo đúng với quy chuẩn dành cho một cảnh sát lâu năm khi có những gương mặt lãnh đạo đến tham dự tại hoa viên danh dự. Thời gian cũng như an ninh được đảm bảo ở mức độ tiêu chuẩn, hoàn toàn không tìm ra sai sót. Sau lễ truy điệu và ban công của cảnh sát, mọi người đến chia buồn với gia quyến rồi cũng nhanh chóng rời đi. Phương Tư Nhã được phân phó trở về nhanh chóng sắp xếp lại công vụ ở Ưu Đàm, Hàn Hân Đình cần hoàn tất toàn bộ báo cáo, kết hợp với cảnh sát Anh Châu để khép lại bản án dành cho A Long. 

Tạ Kỳ Ngôn mặc kệ sự thúc giục của Lâm Chính, ở lại cùng vợ của lão Bân để an ủi bà. 

“Con xin lỗi!” Tạ Kỳ Ngôn tiến lại gần vợ của lão Bân, một chân khuỵu xuống, đôi mắt thất thần cũng trở nên u ám. 

“Không phải lỗi tại con. Ông ấy cả đời chọn chính nghĩa làm lý tưởng, theo đuổi được đến từng này, cũng đã mãn nguyện nhiều rồi.” Ngược lại với tâm trạng âm u của mọi người, bà Hân lại như một mặt hồ không gợn sóng, tâm tư đều khó đoạn định. 

“Con xin lỗi vì không bảo vệ được bố!” Tạ Kỳ Ngôn nỉ non, cảm thấy trong lòng cực kỳ có lỗi. 

“Ngôn Ngôn!” Bà Hân ánh mắt vẫn hằn lên những tia máu, dịu dàng nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn, nắm lấy tay của Tạ Kỳ Ngôn vẫn đang quỳ một gối bên cạnh mình.  

“Khi ông ấy kết thúc nhiệm vụ, ông ấy có mỉm cười không?” Bà Hân tò mò. 

“Có ạ! Là nụ cười mà bố yêu thích nhất!” Tạ Kỳ Ngôn nhớ lại. 

“Ông ấy đã chiến đấu đến phút cuối cùng như cách mà ông ấy luôn mong muốn, ngay cả khi không thể tiếp tục, ông ấy đã chiến đấu với dáng vẻ mình yêu thích nhất.” Bà Hân mỉm cười, đột nhiên an ủi ngược lại Tạ Kỳ Ngôn. 

“Đáng lý ra, con phải đem bố về nhà an toàn.” 

Tạ Kỳ Ngôn từ đầu đến giờ vẫn giữ hình ảnh kiên cường, đến cả một giọt nước mắt thì người ngoài cũng chưa từng thấy Tạ Kỳ Ngôn rơi xuống. Hàn Hân Đình hay Phương Tư Nhã đều rất đau lòng khi nhìn thấy một Tạ Kỳ Ngôn rắn rỏi như thế, nếu cậu ấy đau lòng thì cậu ấy đâu cần thế đâu. Thế nhưng, trước ai cũng được, khi ở bên cạnh vợ của lão Bân, giọng nói của Tạ Kỳ Ngôn lại như muốn vỡ ra, ánh mắt thất thần lại đai đến không thể nào tả nào.

“Ngôn Ngôn! Trong trận chiến, không ai nghĩ đến tính mạng đâu.” Bà Hân dùng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tạ Kỳ Ngôn như kết nối một sự thấu hiểu. Giữa hai người, không phải không tồn tại sự đau lòng, nhưng giữa họ còn có sự tồn tại của công lý, đứng trước cái ác thì ai lại muốn nhường đường đâu. Bà Hân tuyệt đối hiểu rõ. 

“Sao không trách con?” Tạ Kỳ Ngôn nhả ra từng từ nặng nhọc. 

“Vì cô cũng từng là một người lính.” Bà Hân thốt ra nhẹ tênh, ánh mắt nửa đau thương nửa tự hào nhìn vào di ảnh của lão Bân trước mặt mình, bàn tay nắm chặt lấy tay của Tạ Kỳ Ngôn. 

Rồi hai người bọn họ đột nhiên nhìn nhau, nước mắt không hẹn mà gặp, lần lượt rơi xuống. Không phải dồn nén, không phải chịu đựng, không phải kiên cường, không phải cố chấp đắn đo xem lý tưởng bản thân mình theo đuổi rốt cuộc có đáng hay không, tất cả chỉ là đau lòng. 

“Cậu ấy đâu rồi!” Hàn Hân Đình lo lắng tìm đến nhà của Tạ Kỳ Ngôn khi đến tận tối vẫn không thấy Tạ Kỳ Ngôn qua chỗ mình. 

“Có gọi được cho cậu ấy không?” Phương Tư Nhã cau mày. 

“Cũng không.” 

“Tạ Kỳ Ngôn không phải con nít, chắc cậu ấy cần yên tĩnh, cứ để cậu ấy một mình yên tĩnh đi.” 

“Nhưng mà…” Hàn Hân Đình chưa từng lộ vẻ lo lắng trước mặt Phương Tư Nhã, nhưng người đó là Tạ Kỳ Ngôn, cô đâu thể làm gì khác. 

“Vào nhà uống một chút không?” Phương Tư Nhã giải mã được ánh mắt rối bời đó của Hàn Hân Đình, cô đành cật lực an ủi. Dẫu sao, Hàn Hân Đình vẫn là một kẻ cao ngạo, bắt cô ta thừa nhận lo lắng cho Tạ Kỳ Ngôn đến sốt vó là điều rất tàn nhẫn, Phương Tư Nhã gợi ý để Hàn Hân Đình có thể chờ Tạ Kỳ Ngôn. 

Ting!

[Mau đến Q đi! Sếp Tạ không ổn] Tin nhắn được gửi đi từ chủ quán bar Q đến số điện thoại của Phương Tư Nhã. 

Sau khi nhận được tin, Phương Tư Nhã và Hàn Hân Đình lập tức lái xe đến Q bar. Không nằm ngoài sự nơm nớp của cả hai, khi họ đến, mớ hỗn độn mà Tạ Kỳ Ngôn gây ra thực sự rất phiền phức. Cậu ấy say rượu nhưng lại đi đánh nhau với người khác, chưa kể, cậu ấy còn tạt rượu vào người khác vì người đó tự xưng là một nhiếp ảnh gia, khoe khoang vừa chụp được một bộ ảnh sexy. Hàn Hân Đình hiểu rõ nguyên cớ cho hành động này đến từ đâu, cậu ấy không chỉ say, trái tim của cậu ấy còn tan nát nữa. 

Tạ Kỳ Ngôn vẫn điên cuồng, quá khích với nhóm người thuộc phe nhiếp ảnh, mấy người đó cũng không có ý định nhượng bộ. Phương Tư Nhã rõ ràng không thể làm ngơ. 

“Tạ Kỳ Ngôn! Bình tĩnh lại đi. Ông ấy không về được đâu.”

Phương Tư Nhã buộc phải dùng đến đòn thế vẫn hay dùng với những kẻ tội phạm để khắc chế sự nóng nảy và mất kiểm soát của Tạ Kỳ Ngôn. Do hơi men cũng vì lý trí đã gần như cạn kiệt, thành ra, Tạ Kỳ Ngôn không chịu nổi một đòn.

A!!!!

Tạ Kỳ Ngôn hét lên đau đớn khi bị Phương Tư Nhã ép sát cơ thể mình xuống mặt bàn. Nước mắt của Tạ Kỳ Ngôn giống như đê điều bị vỡ, ào ạt rơi xuống. 

Khi khắc chế xong Tạ Kỳ Ngôn, rồi sử dụng thân phận cảnh sát, Phương Tư Nhã rất nhanh chóng dàn xếp vụ việc. Phương Tư Nhã nói với Hàn Hân Đình khi đẩy Tạ Kỳ Ngôn ra khỏi đám người đang tức giận. 

“Cậu đưa cậu ấy về đi!” 

“Giao lại cho cậu.” Hàn Hân Đình đỡ lấy Tạ Kỳ Ngôn vào lòng mình rồi giao phó mọi chuyện cho Phương Tư Nhã. 

Hàn Hân Đình gọi cho tài xế của mình rồi nhanh chóng rời khỏi Q Bar. Rất nhanh, xe đã có mặt tại biệt thự. Tạ Kỳ Ngôn đầu óc quay cuồng, chân xiêu chân vẹo dựa dẫm vào Hàn Hân Đình, tầm nhìn mơ hồ đến khi cánh mũi nghe thấy mùi hương quen thuộc. Đó là phòng ngủ của Hàn Hân Đình, mùi bạc hà dễ chịu, lan tỏa và xoa nhẹ những vết đau mà Hàn Hân Đình vẫn đặc biệt dùng mỗi khi Tạ Kỳ Ngôn ngủ lại. Đó không phải là thứ mùi nồng nặc nước hoa pha lẫn hơi men và tiếng nhạc đinh tai. Tâm tình của Tạ Kỳ Ngôn bấy giờ mới trở nên thả lỏng hơn. 

“Đình Đình!” Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt gọi tên khi lưng của mình tiếp xúc với chiếc nệm êm ái, ấm áp và lấp đầy sự quen thuộc mang tên Hàn Hân Đình, tay cũng bắt đầu quờ quạng tìm kiếm. 

“Đình Đình!” Tạ Kỳ Ngôn lè nhè, loay hoay tìm kiếm hơi ấm của Hàn Hân Đình. 

“Ngôn Ngôn, yên nào, đầu cậu chảy máu rồi!” Hàn Hân Đình dịu dàng dỗ dành Tạ Kỳ Ngôn, người bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ. Sếp Tạ cứng rắn đến bao nhiêu rồi, có bao giờ trưng bày hình ảnh này ra đâu cơ chứ, Hàn Hân Đình là người đầu tiên chứng kiến nên trong lòng vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút đớn đau. 

Cô nhanh chóng tìm hộp sơ cứu để chậm vết máu trên trán của Tạ Kỳ Ngôn. Thật sự đánh nhau đến mức này luôn sao, Hàn Hân Đình thở dài. 

“Chảy máu rồi sao?” Đột ngột Tạ Kỳ Ngôn lại thở ra một giọng nói chua xót. 

“Tôi chỉ là mới chảy máu thôi nhưng chú ấy thì đã chết rồi.” Tạ Kỳ Ngôn cảm thán, mạnh mẽ găm thẳng mũi tên vào trái tim của Hàn Hân Đình. Thân là một bác sĩ, cô lại lúng túng không biết phải sơ cứu cho người trước mặt như thế nào. 

“Ngôn Ngôn!” Hàn Hân Đình đưa tay vuốt lấy sườn mặt của Tạ Kỳ Ngôn, những động chạm da thịt khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn tê rát, những tế bào như được nhắc nhở về những nỗi đau, những tiếc hận, những sự quen thuộc rồi được khuếch đại lớn đến mức nước mắt của Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn thất thủ, lũ lượt rơi xuống, bỏng đến rát tay. 

“Tại sao lại là chú ấy? Tại sao lại chọn chú ấy?” Tạ Kỳ Ngôn bật khóc, bỏ tấm khiên chắn của mình mà mặc cho tiếc nuối dày vò bản thân. 

“Đình Đình à! Tại sao lại là chú ấy?” Tạ Kỳ Ngôn không động đậy, vẫn nằm trên giường, nước mắt không ngừng tuôn xuống, Hàn Hân Đình rối loạn đến mức không biết nên an ủi ra sao.

“Ngôn à!” 

“Tôi có phải là làm sai khi đẩy chú ấy đến Lam Châu không?” 

“Đình Đình à! Có phải tôi đã sai khi để chú ấy điều tra tên cặn bã đó không?” 

“Chú ấy chỉ còn 2 tháng nữa là có thể về hưu rồi, tại sao tôi còn khốn nạn đến mức ấy chứ?” 

“Ngôn à!” Hàn Hân Đình đau lòng đến chịu không nổi, ôm chặt lấy Tạ Kỳ Ngôn vào lòng, để cho đối phương trong lòng mình khóc nức nở đến mức giọng cũng khản đi. 

“Đình Đình! Tôi là kẻ tồi tệ!” Hàn Hân Đình vẫn đang nửa quỳ, nửa ngồi trên giường cố gắng an ủi Tạ Kỳ Ngôn, trong khi đó Tạ Kỳ Ngôn lại yếu ớt vòng tay ôm chặt lấy eo của Hàn Hân Đình, vùi mặt vào bụng của cô. 

“Không! Ngôn Ngôn! Cậu là người chấp pháp, chú ấy cũng vậy, thân là người chấp pháp, chúng ta không có lựa chọn gì khác là chiến đấu với cái ác tới cùng. Chú ấy đã làm tốt rồi.” 

“Cậu có thấy tôi vô dụng không?” 

“Trọng án ở Tô Hàn đều do cậu phá, tổ đội của Ưu Đàm từ khi cậu tiếp quản đã trở thành một đội nhóm chặt chẽ, năng lực nâng cao, sự công chính của cậu trở thành động lực của rất nhiều người, sự an tâm của người dân và cả của tôi cũng nhờ cậu mà tìm được, cậu nói xem, cậu có vô dụng không?” Hàn Hân Đình một tay vuốt lưng của Tạ Kỳ Ngôn, một tay đan lấy năm ngón tay của đối phương, giọng điệu mềm như nước.

“Nhưng tôi mất chú ấy rồi!” Tạ Kỳ Ngôn òa khóc như một đứa trẻ nhỏ, nép chặt vào lòng của Hàn Hân Đình. Cậu ấy là Tạ Kỳ Ngôn, là tổ trưởng đội trọng án, khí khái cứng rắn, cả hiểm nguy đứng trước mắt thì cậu ấy cũng chưa từng tan vỡ như thế, Hàn Hân Đình lần đầu nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn khóc đến khản giọng, có đôi chút bất ngờ.

“Chú ấy! Vẫn ở đây mà.” Hàn Hân Đình ngập ngừng rồi dùng tay mình đặt nhẹ lên ngực trái của Tạ Kỳ Ngôn. Chẳng phải nói tan vỡ là vô hình sao? Tại sao chỉ chạm đến mà tay của Hàn Hân Đình cũng cảm thấy xước xát đến như vậy. Tạ Kỳ Ngôn của cô, rốt cuộc, phải làm sao thì cậu ấy mới không đau nữa, Hàn Hân Đình bỗng dưng thở dài. 

“Có phải rồi tôi sẽ mất những người tôi quý không?” 

“Đình Đình à! Tôi không muốn mất cậu.” 

“Sao lại nói vậy?” 

“Tôi không rõ, cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương sẽ rời đi trước mặt mình, mình biết rất rõ hoàn cảnh, nhưng không tài nào giữ nổi, tôi không biết phải làm sao nữa.” Tạ Kỳ Ngôn thống khổ, trong giọng nói liền nghe ra rất nhiều tủi thân.

“Cậu không cho tôi đi, tôi sẽ không đi đâu hết.” Hàn Hân Đình ra sức dỗ dành, đưa tay ve vuốt khuôn mặt của Tạ Kỳ Ngôn. 

“Đình Đình! Thật ra tôi không có kiên nhẫn, tôi cũng có ghen khi nhìn thấy cậu và Bành Quốc Bân, tôi thực sự không thoải mái.” 

“Có phải do sự không dứt khoát của tôi làm cậu bất an không?” Hàn Hân Đình chậm rãi đối diện. Sự nhạy cảm của Tạ Kỳ Ngôn trong thời gian này không phải không nhìn ra được, càng là những thứ cậu ấy xem trọng thì cậu ấy sẽ càng cảm thấy bất an, Hàn Hân Đình hiểu được nên mỗi một câu nói, hành động đều rất lưu tâm đến phản ứng của đối phương. 

“Tôi lại không kiểm soát tốt cảm xúc của mình rồi.” Tạ Kỳ Ngôn thật ra hiểu rõ thân phận của Hàn Hân Đình lẫn sức nặng của Hàn Gia, cô lại càng hiểu được những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong những gia đình hào môn phải mang trọng trách như thế nào, quyền hạn ra làm sao. Chỉ vì bố mẹ của Tạ Kỳ Ngôn náo loạn, bướng bỉnh quyết định rời khỏi Tạ gia, Tạ Kỳ Ngôn mới có thể thong dong thoải mái, Hàn Hân Đình thì không. 

Hàn Hân Đình có là một người ngang ngạnh thế nào cũng không phải là một kẻ bất hiếu. Hàn Học Kỳ là người mà cô tôn trọng hết mực, cũng ngoan ngoãn nghe lời và thương yêu hết mức. Nếu là ý muốn của Hàn Học Kỳ, làm sao Hàn Hân Đình không khỏi đắn đo.

“Cậu ghen một chút cũng không sao.” Tạ Kỳ Ngôn ôm eo của Hàn Hân Đình chặt hơn.

“Vậy thì có thể nào đừng để anh ta lấy danh nghĩa hôn phu.” 

“Được.” Hàn Hân Đình phì cười, lúc nào mà sếp Tạ lại thành ra như thế này rồi. 

“Đi đâu với anh ta, phải nói cho tôi biết.” Giọng điệu của giống như một chú cún méc chủ. 

“Được!’ 

“Cả tiếp xúc thân mật cũng không được quá giới hạn.” 

“Được!” 

“Hạn chế để báo chí viết về anh ta và cậu.” 

“Ngôn Ngôn! Cậu đang ghen đó à?” 

Hàn Hân Đình thấy khoái trá, không khí nặng nề ban nãy của cả hai cũng được thả lỏng. Hàn Hân Đình biết rõ Tạ Kỳ Ngôn đang muốn trốn tránh những cảm xúc gì, nhưng cô không muốn vạch trần, mà đồng thuận phối hợp. Là đau đớn, sợ hãi hay là gì đi nữa, cô cũng nguyện ý chiều theo Tạ Kỳ Ngôn.

“Cậu bảo tôi ghen cũng được mà.” 

“Vậy bây giờ cậu cảm thấy không thoải mái sao?” 

“Một chút!” Tạ Kỳ Ngôn lại có một chút hờn dỗi mà đến người điếc nghe cũng ra.

Hàn Hân Đình là người đầu ấp tay gối với Tạ Kỳ Ngôn suốt một thời gian, tâm tình của Tạ Kỳ Ngôn kiên định hay không, dao động như thế nào, cô tuyệt đối nắm được. Tạ Kỳ Ngôn là người cô yêu, là đồng sự mà cô tuyệt đối tin tưởng, là chính nghĩa mà cô lòng ngưỡng mộ, Hàn Hân Đình khoái chí được chiêm ngưỡng 

“Vậy hôm nay để tôi giúp cậu thoải mái hơn một chút!” 

Dứt lời, Hàn Hân Đình lập tức tận dụng lợi thế hiện tại, dùng đầu gối khóa chặt hai bên hông của Tạ Kỳ Ngôn, một tay nhanh chóng tóm lấy cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn rồi dán môi mình lên môi đã thấm đầy nước mắt của đối phương để từ từ nhấm nháp. Để rồi mỗi dịch chuyển của Hàn Hân Đình như ngọn lửa thiêu nóng Tạ Kỳ Ngôn từ môi đến cổ, gặm nhắm xương quai xanh rồi dịch chuyển xuống phần thân dưới. Ngay khi Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn đắm chìm trong những dư vị, Hàn Hân Đình đã nhanh chóng cởi bỏ nút áo của Tạ Kỳ Ngôn, đôi môi mãnh liệt chiếm đóng, chiếc lưỡi không ngại ngần tiến vào đánh tan tác thành trì của đối phương, quân binh thiện chiến đến mức một tay của Tạ Kỳ Ngôn phải vô thức siết chặt drap giường. 

Hàn Hân Đình được nước làm tới, di chuyển môi mình từ phần bụng, cẩn thận ôm ấp lấy Tạ Kỳ Ngôn bằng sự dịu dàng rồi dừng lại bên tai của sếp Tạ, thỏ thẻ.

“Hôm nay cảm xúc của cậu, giao ra hết cho tôi?” 

Sóng đánh triều trôi, liên miên tận hưởng, Tạ Kỳ Ngôn không biết bản thân mình đã đem hết thảy cảm xúc tận hiến trước mặt Hàn Hân Đình bao nhiêu lần, càng không nhớ rõ bao nhiêu lần mình đã khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay của Hàn Hân Đình, đến khi những âm thanh phát ra từ cuống họng của Tạ Kỳ Ngôn dần trở nên khản đục, cả hai mới dần dần thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com