Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 78: Danh nghĩa Tạ gia



Nhịp sống thường nhật ở Tô Hàn vẫn được diễn ra không có quá nhiều biến động. Thành thật mà nói, từ khi đội trọng án gây dựng tiếng tăm và liên tục được khen ngợi từ các lãnh đạo, tỷ lệ phạm tội ở đây cũng liên tục giảm xuống mức thấp. Các vụ trộm cắp vặt vãnh gần như không có. Người dân cũng mạnh dạn bầu chọn đặc khu Tô Hàn là nơi đáng sống hiện tại.

Giữa các thành phố, Tô Hàn giống như chú ngựa ô trong mắt các ông chủ đầu tư lớn. Điều này khiến Mã Cảnh Hào và Lâm Chính không khỏi mang bộ mặt hài lòng đi khắp phố. Phần nhiều là vì lợi ích kinh tế, phần còn lại sẽ giúp việc đề bạt Tạ Kỳ Ngôn sẽ càng thuận lợi.

Hơn nữa, với thành tích hiện tại các thương thảo đến việc xây dựng những khu vực nhà máy, nhà xưởng hay thậm chí các khu công nghệ cũng sẽ được đẩy mạnh. Tiền rót về tuyệt đối không ít. Tiền người dân kiếm được từ việc nâng cao kinh tế cũng tuyệt đối không ít khi cơ hội việc làm rộng mở.

Mã Cảnh Hào ngày nào nhìn sa đồ trong phòng mình, nghĩ tới sự phát triển của Tô Hàn, từ một đặc khu thông thường trở thành trọng điểm công nghệ cao, cười không khép được miệng. Ông thừa sức hiểu con đường này tuyệt đối phải đi, đi một cách thuận lợi nhất và cảnh cục Ưu Đàm chính là con át chủ bài. Mã Cảnh Hào nâng cao cặp kính rồi nhấp ngụm trà hoa, trong lòng nhắc nhở mình rằng.

"Từ giờ, tuyệt đối không thể có sơ suất."

Ai lại không muốn sống trong một nơi phát triển với mức độ an ninh đảm bảo nhất chứ? Nhưng mà ở trên đời này, không có chỗ nào không có vấn đề. Tô Hàn cũng không phải là một nơi hoàn toàn sạch bóng các vấn nạn xã hội.

"Chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào vậy?" Phương Tư Nhã bước vào khi nghe thấy tiếng ồn đang lan rộng khắp hành lang của cảnh cục.

'Thằng khốn này nó ăn cắp tiền." Một người đàn ông hung hăn chỉ tay về phía một người đàn ông còn lại.

"Này! Đừng có ngậm máu phun người bừa bãi, tao đã lấy gì của mày chứ?" Người kia cũng không chịu nhượng bộ, thậm chí còn lớn tiếng hơn mặc cho cả hai đều đang ở sở cảnh sát.

"Mày bảo không lấy gì à? Số tiền tao cất trong tủ, ngoài mày thì ai biết chứ? Thật là, phòng đêm phòng ngày lại thể phòng trộm trong nhà."

"Đừng nghĩ bản thân mình là người kiếm tiền thì muốn nói gì thì nói, tao dù nghèo cũng không làm mấy chuyện như vậy. Càng không lấy mấy cái đồng bẩn thỉu của mày."

Sau khi nỗ lực ngăn cản những hành vi quá khích của hai người đàn ông, một cảnh viên với gương mặt rụt rè quay sang Phương Tư Nhã.

"Phó đội Phương! Hai người này là anh em, người anh nói người em lấy tiền, hai người đánh nhau, một hàng xóm thấy họ tranh cãi ồn ào và có ẩu đả, nên báo cảnh sát."

"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng ồn ào thế à? Khuyên giải họ hòa giải đi, không cần lập hồ sơ."

"Dạ!" Cảnh viên thở dài, ngao ngán nhìn hai anh em nhà kia vẫn đang tức giận chửi bới lẫn nhau.

"Thằng chó! Đồng bẩn thỉu cũng đang nuôi cơm mày mỗi ngày đó!"

"Cả mấy tháng nay đều cắm mặt vào máy tính, nhốt mình trong phòng chẳng biết làm gì mà không tìm nổi một việc, mày thử ra ngoài tìm mấy đồng bẩn thỉu như tao đi, đừng mà chìa cái tay của mày ăn cắp tiền bẩn thỉu của tao."

"Chó đẻ!"

"Tao là anh mày đó! Mày dám chửi tao à?" Người đàn ông có nước da sậm hơn bấy giờ không giữ nổi bình tĩnh mà thẳng thừng lao vào người đàn ông còn lại, may mắn các cảnh viên có thân thủ nhanh hơn đã kịp thời ngăn cản.

"Hai người lập tức ngồi xuống!" Một cảnh viên hét lớn khi cố kéo giãn khoảng cách của hai anh em.

"Chửi thì sao? Mày là anh tao, nuôi tao một chút cũng kể công."

"Mày có biết tiền đó để làm gì không hả thằng chó! Đó là tiền để làm giỗ cho bố mẹ đó!" Người anh rít lên đau đớn.

"Mày nói mày kiếm việc, suốt ngày rút trong phòng. Được, vậy khi về tao sẽ coi xem mày có thực sự kiếm việc hay không, hay là đắm chìm vô mấy tính vô bổ, đen tối hả?"

"Mày đừng tưởng tao không nghe mấy tiếng rên đó!"

"Mày đừng có đụng vô máy tính của tao." Người em lập tức bị kích động, đập mạnh tay xuống bàn như cách để răn đe.

"Hai người đủ chưa?" Phương Tư Nhã lạnh lùng, đột ngột lên tiếng. Phương Tư Nhã đúng là toát ra một khí chất hoàn toàn khác với các cảnh viên trong phòng dân sự, chính là khí chất át người khiến ai cũng phải đôi chút rụt rè.

"Có hai cách cho mấy người lựa chọn. Một là hòa giải ngay tại đây, chuyện trong nhà về nhà giải quyết. Hai, tôi sẽ lập tức lập hồ sơ, tạm gia 24 tiếng đối người bị tình nghi, sau đó tiến hành lục soát nhà để điều tra xem số tiền của mà anh báo cáo. Tuy nhiên, để đảm bảo đó cũng là tiền của anh, chúng tôi cần truy vấn tài chính, chúng tôi sẽ phiền anh vào phòng thẩm tra một chút và cung cấp một số giấy tờ cần thiết theo yêu cầu." Phương Tư Nhã rành mạch phân tích.

"Bây giờ thì chọn đi!" Phương Tư Nhã ra sức ép thị uy, đập tay xuống bàn, chọn ngay khu vực giữa hai anh em.

Không cần phải hỏi, nếu ai cũng có chuyện khó nói thì chắc chắn sẽ không chọn cách thứ hai. Dù đang trong mối quan hệ căng thẳng và cầu một sự công đạo, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng phơi bày ra bí mật của mình. Phương Tư Nhã hiểu đằng nào họ cũng sẽ chọn hòa giải hơn là hơn thua.

"Đặc sắc thật đó!" Tạ Kỳ Ngôn bước vào cùng hành động vỗ tay tượng trưng, tiếp sau là Hàn Hân Đình, Tiểu Cảnh và lão Hổ.

"Là mấy người sao? Đứng đó từ lúc nào vậy?" Phương Tư Nhã nhàn nhạt hỏi.

"Từ lúc mà cô bắt họ phải lựa chọn đó." Hàn Hân Đình cũng nhanh chóng tiếp lời.

"Thật là phiền chết đi được." Phương Tư Nhã thở dài, đáng lý ra với tài trí của mình thì nên thực hiện án lớn không phải là mấy vụ tranh chấp cỏn con. Phương Tư Nhã thầm cảm thán.

"Nhưng sao lúc nãy chị lại bắt họ chọn mà không tiến hành điều tra lời nói của họ." Tiểu Cảnh đột ngột thắc mắc.

"Lúc họ cãi nhau, rất nhiều lần dùng điểm yếu của đối phương ra công kích. Thái độ lúc đó của từng người đều biểu hiện sự sợ hãi, rõ ràng không muốn ai biết. Lúc đó, tôi không có chứng cứ, cũng không rõ cái họ giấu là gì nhưng không thấy có dấu hiệu phạm pháp."

"Người anh cũng không báo án, không có lý do gì để truy cùng giết tận họ cả. Chẳng qua, dù là người nhà thì cũng sẽ có bí mật riêng. Nên nếu chỉ là việc tranh chấp trong nhà, để họ tự giải quyết sẽ tốt hơn." Phương Tư Nhã thành thật nói ra phân tích của mình cho Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh nghe đến gật gù liên hồi.

"Sếp Phương quan sát tỉ mỉ, dẫn dắt anh minh, lập luận chắc chắn, tôi nghĩ tôi bắt đầu nên lo cho cái ghế của mình rồi." Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười.

"Cậu tham danh tham lợi từ lúc nào thế!" Phương Tư Nhã giả vờ lườm sang Tạ Kỳ Ngôn.

"Thì tôi cũng chưa muốn bị mất ghế mà." Tạ Kỳ Ngôn lém lỉnh trêu ghẹo.

"Vậy phải cố gắng lên, tôi giỏi lắm đó!" Phương Tư Nhã cũng làm vẻ cao ngạo để đáp lại sự trêu đùa của Tạ Kỳ Ngôn.

Cứ tưởng rằng những câu chuyện vô thưởng vô phạt, tranh chấp tiền bạc thế này rất hiếm khi xảy ra ở đặc khu đang rất phồn thịnh như Tô Hàn. Thế mà, mấy ngày sau.

"Này! Dạo gần đây hơi kẹt, tiền tôi cho anh mượn hôm trước, có thể thu xếp trả không?"

"Đồng nghiệp à! Không phải tôi không muốn

"Nhưng mà..."

"Hai bữa, hai bữa nữa có lương, lập tức trả anh."

"Nhưng mà..."

Khi hai cảnh viên trẻ nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã rảo bước đi trên hành lang tiến đến gần bọn họ, cuộc nói chuyện nhanh chóng chấm dứt. Vẻ lấm lét hiện rõ trên gương mặt cả hai. Họ chống chế bằng cách gật đầu chào hai vị sếp rồi tách nhau ra. Phương Tư Nhã hay Tạ Kỳ Ngôn cũng không thấy điều này có gì kỳ lạ. Đồng nghiệp mượn tiền nhau đâu phải chuyện gì bất thường.

Tiếng ồn ào ngoài phố khiến Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn chú ý khi cả hai đi qua góc ngã ba để đến tiệm cà phê quen thuộc.

"Nè! Thằng ôn thần, mày lại lấy tiền đi đâu hả?" Người đàn ông tức giận, trên tay cầm một chiếc gậy dài, liên tục chửi mắng một người đàn ông khác trông có vẻ nhỏ con hơn.

"Lấy cái gì, tôi chỉ mượn thôi." Người đàn ông nhỏ thét lên khi cố gắng co chân, chạy thụt mạng.

"Mày còn trả treo được, thằng khốn nạn." Người đàn ông hung hãn kiên quyết đuổi theo sát phía sau, tận dụng cơ hội đối phương chần chờ, lập tức nhào người lao tới khiến người đàn ông kia không kịp phòng bị mà té nhào xuống đất.

Thuận đà, người đàn ông dùng tay mình đánh tới tấp vào người đàn ông nhỏ con, miệng không ngừng kêu gào hắn phải nhả tiền ra cho mình.

"Dừng tay!"

Phương Tư Nhã hét lớn, cùng Tạ Kỳ Ngôn chạy đến để ngăn cản hai người đàn ông. Chuyện tranh chấp tiền bạc không phải gì to tát với cảnh sát trọng án. Rất nhanh chóng, Phương Tư Nhã đã giải quyết chuyện ồn ào này. Người đàn ông nhỏ con hậm hực bỏ đi sau khi giao trả số tiền cho người đàn ông còn lại. Tất nhiên, người đàn ông còn lại cũng không muốn gặp rắc rối với đội trọng án mà chấp nhận không truy cứu.

"Gần đây, sao lại có nhiều người gặp vấn đề về chuyện tiền bạc vậy chứ?" Phương Tư Nhã cau mày.

"Không rõ nữa. Cuộc sống khó khăn quá sao?"

"Tô Hàn là đặc khu đang phát triển phồn thịnh bậc nhất Anh Châu, cơ hội việc làm rộng mở, tiền lương cũng hậu hĩnh, đãi ngộ cao để thu hút nhân công lớn, chỉ cần bước ra đường cũng có thể tìm được việc, bộ khó khăn lắm sao?" Tạ Kỳ Ngôn lại cực kỳ rành mạch lý giải.

"Thật rắc rối, suốt ngày cứ phải đi giải quyết mấy chuyện vặt vãnh thế này!" Phương Tư Nhã nghe xong, nhìn vào hiện thực lại thở dài.

"Thôi! Đừng than phiền nữa, không có án mạng cũng là may rổi!" Tạ Kỳ Ngôn nhanh nhảu thúc

Rầm rập! Rầm rập! Tiếng bước chân dồn dập tiến đến gần Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn. Người tiến đến đang mặc cảnh phục, họ là một trong những cảnh viên quen thuộc của cảnh đội Ưu Đàm.

"Đi đâu mà vội vàng vậy?" Phương Tư Nhã nhanh tay kéo lại một trong số những người cảnh viên đang hớt hải chạy đi.

"Sếp Tạ! Sếp Phương! Có người muốn tự tử."

Ngay khi nghe thông báo từ cảnh viên dân sự, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn tất nhiên không thể để ngoài tai. Họ nhanh chóng theo chân các đồng nghiệp cảnh sát, một lúc sau, đã có mặt dưới chân một tòa nhà.

Vì khu vực này đều bao quanh bởi hàng quán, người ra kẻ vào tấp nập vô cùng, nên khi tin tức có người muốn tự tử nổ ra, đám đông hiếu kỳ đã lập tức bao quanh khu vực tòa nhà - một căn chung cư cũ có lối xây dựng cơ bản, hẹp và có cầu thang dẫn thẳng lên sân thượng.

Theo sự phân phó của chỉ huy có mặt, hàng rào chắn đã được thiết lập, đội cứu hộ cũng đang trên đường đến, cảnh sát cần đảm bảo ổn định người dân xung quanh, tránh có những cá nhân kích động ảnh hưởng đến phân đường đội cứu hộ. Đây là một khu đường sầm uất, người hiếu kỳ đổ về đông, việc di chuyển của đội cứu hộ tốn nhiều thời gian hơn dự tính của cảnh sát.

Thành ra, việc cảnh sát có thể làm chính là kéo dài thời gian. Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã nhanh chóng theo chân các cảnh viên được phân công lên tầng thượng.

Lúc này, trên khoảng sân thượng trống, một cảnh viên giữ vai trò đàm phán với người quá khích. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài gọn gàng, đầu tóc được cắt tỉa sạch sẽ, trông hắn chẳng có gì giống một người chán đời.

"Minh à! Bước vào đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?" Vị cảnh viên nỗ lực khuyên can.

"Bước vào để đối mặt với số tiền đó à?" A Minh kích động la hét.

"Bước vào thì tôi cũng sẽ chết thôi, cũng sẽ bị bằm cho đến chết mà thôi!"

"Có người nhà không?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi nhỏ một cảnh viên khác có mặt.

"Không ạ! Hắn một thân, một mình."

"Làm nghề gì?" Phương Tư Nhã lên tiếng hỏi người cảnh viên.

"Đậu xe cho nhà hàng ạ."

"Vấn đề gì vậy?" Phương Tư Nhã tiếp tục phối hợp để thu thập thông tin trong khi Tạ Kỳ Ngôn lên chiến lược đàm phán.

"Thiếu nợ bọn lãi cao."

"Mấy người! Mau cút hết cho tôi!" A Minh lại lên cơn la hét khi nhìn thấy cảnh viên đàm phán đang cố tình tiến lên một bước.

"Chúng tôi có thể giúp gì cho anh." Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng.

Hơn nữa, sự có mặt của hai cảnh sát mới khiến A Minh đột nhiên sợ hãi. Tại sao lại cần thêm người, cảnh sát muốn gây áp lực cho hắn sao? Hắn đang là nạn nhân cơ mà, cớ gì đâu mà khiến hắn cảm thấy mình như kẻ phạm tội vậy. Thiếu nợ là phạm tội sao? Thiếu nợ đến mức không thể trả là lỗi của hắn sao? A Minh thầm nghĩ, cơn thét gào trong đầu hắn kêu lên khiến tim hắn đập liên hồi.

A Minh liếc nhìn xuống khoảng trống trơ trọi dưới chân mình. Đó là nơi giúp hắn kết thúc mọi chuyện và cả cảm giác tội lỗi này.

"Cút hết đi! Giúp gì sao? Mấy người đem thêm cảnh sát tới làm gì?"

"A Minh. Chúng tôi là cảnh sát, trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ người dân, có chuyện gì mà chúng tôi giúp được chứ?"

"Thiếu nợ không trả nổi thì mấy người giúp được sao?"

"Nào! A Minh tôi biết anh là một người hiểu chuyện. Mấy ngày nay, có phải mệt mỏi lắm không?"

"Tôi biết anh cảm thấy rất áp lực. Tôi biết anh muốn kết thúc những áp lực này. Nhưng lao người xuống dưới đó không phải là cách duy nhất để chấm dứt mọi chuyện."

"Nào! A Minh, ngay cả vấn đề là tiền bạc, chúng tôi cũng có thể san sẻ với anh mà."

"Cái gì cơ chứ?"

"Chúng ta vẫn còn một cách giải quyết chuyện này, giúp anh bỏ xuống áp lực của mình."

"A Minh! Tôi biết anh chọn cách chạy đến đây, cũng phần nhiều do dự chuyện này, tôi nghĩ nếu anh thực sự muốn kết thúc, anh sẽ không làm rầm rộ đến vậy. Nếu anh đang muốn kêu cứu, lẽ nào chúng tôi lại phớt lờ anh." Tạ Kỳ Ngôn áp sát bằng đòn tâm lý, sự run rẩy của người đàn ông này là một tín hiệu tốt. Đây là chần chờ, hắn cơ bản cũng không muốn chết.

"Còn cách sao?" A Minh dao động, hắn vô thức thu người vào trong, một chân đặt xuống nền đất, những người có mặt cũng phần nào thở phào.

"Phải! Chúng ta có thể nói chuyện về cách này chứ?"

A Minh ngước nhìn người đứng trước mặt mình, khí chất cương nghị, ánh mắt thành thật, quả nhiên, là một người khiến người ta an tâm. Nhưng liệu hắn có thể hoàn toàn tin tưởng không? Rằng thật sự vẫn còn một cách khác.

"Có cách gì chứ? Mấy người gạt tôi sao? Còn có cách nào khác ngoài đi chết chứ?" A Minh hoài nghi, hắn lại nghiêng người về phía bờ tường có thể giúp hắn kết thúc cuộc đời mìn, giọng nói trở nên cực kỳ run rẩy.

"Không! Tôi là Tạ Kỳ Ngôn, cháu gái của Tạ Triết, tôi có cần gạt anh chuyện này không?"

Tạ Triết.

Phải rồi, ai lại không biết cái tên này cơ chứ. Ông ta là một trong bốn đại lão giàu có bậc nhất nước cơ mà. Dù chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc đám nhà giàu đó, nhưng danh tiếng của Tạ Triết thì một kẻ làm nghề đậu xe ở các nhà hàng sang trọng như A Minh cũng đâu phải chưa từng nghe. Những kẻ mượn danh Tạ Triết ra oai ở nơi A Minh làm việc không phải là ít, anh biết tổng đám người đó toàn là gấu mượn oai hùm, được Tạ Triết cho một món đồ hay một câu nói liền cho rằng thân thiết.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại khác. Cô ấy là cảnh sát, hơn nữa, khí chất của người nhà họ Tạ, không lẫn đi đâu được. A Minh bất giác mình tìm được phao cứu sinh, hắn đồng ý bước vào bên trong. Phương Tư Nhã lập tức ra hiệu cho cảnh viên đến giúp đỡ, kéo hắn cách thật xa khỏi tường và đưa về cảnh cục.

"Mẹ!" Tạ Kỳ Ngôn reo lên khi nhìn thấy Hà Mỹ Thu đứng lẫn trong đám đông tập trung dưới chân tòa nhà.

"Tiểu Ngôn! Tiểu Nhã." Hà Mỹ Thu vui mừng đáp lại khi thấy con gái mình và Phương Tư Nhã. Sau khi chào hỏi, Phương Tư Nhã nhanh chóng cùng các cảnh viên trở về cảnh cục. Tạ Kỳ Ngôn lần lựa thêm một chút để trò chuyện với Hà Mỹ Thu.

"Mẹ và Lam Lam cũng ở đây à?" Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng để ý đến sự có mặt của Thiên Lam khi cô bé vẫn còn trưng ra nét mặt sợ hãi, nép sau lưng của Hà Mỹ Thu.

"Bữa giờ mẹ mới được gặp Lam Lam do bận phải đi cùng ông con về Thành Đô."

"Nên mẹ tính đưa Lam Lam đến cửa hàng kế bên để ăn vì nghe nói quán đó đang rất nổi tiếng. Không ngờ lại gặp chuyện này."

"Không làm Lam Lam sợ chứ?" Khi nhận ra mọi thứ an toàn, Thiên Lam mới thở ra một tiếng, rồi ngước nhìn lấy đôi mắt đang lo lắng của Tạ Kỳ Ngôn.

"Dạ không ạ." Thiên Lam ngoan ngoãn đáp lại chị lớn. Tình cảm giữa hai người lớn và một người nhỏ cứ bình dị như thế mà sâu sắc hình thành.

"Tay cháu bị làm sao thế?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày khi nhìn thấy vết xước kéo dài từ khuỷu tay trai xuống nửa cánh tay của Thiên Lam.

"Cháu không sao đâu ạ!" Thiên Lam rất nhanh chóng rụt tay lại, biểu cảm vô cùng bối rối khi bị Tạ Kỳ Ngôn phát hiện vết trầy trên tay mình.

"Mẹ hỏi suốt nhưng con bé không chịu nói." Hà Mỹ Thu cũng thở dài.

"Lam Lam có đau không?" Tạ Kỳ Ngôn cũng không cố ép buộc Thiên Lam đưa ra câu trả lời.

"Dạ..." Thiên Lam ngập ngừng rồi vội vàng lắc đầu như thể trấn an cho sự lo lắng của Tạ Kỳ Ngôn, nhưng thật tình chẳng hiểu sao con bé lại cúi gằm mặt xuống như mình là kẻ có tội.

"À Tiểu Ngôn! Mấy hôm nữa, mẹ có việc phải về lại Anh Châu, có thời gian thì con chăm sóc Lam Lam một chút nhé!" Hà Mỹ Thu căn dặn khi đám đông cũng được dần giải tán.

"Con biết rồi. Mẹ yên tâm, con sẽ trông chừng con bé."

"Cũng đừng quên dành cho thời gian cho Đình Đình."

"Đình Đình của mẹ đi Thành Đô rồi. Cậu ấy về nhà để lo chuyện của Hàn gia."

Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn nhiệm vụ, không dám nán lại lâu, nói thêm vài câu cùng Hà Mỹ Thu rồi lập tức hội ngộ cảnh đội ở Ưu Đàm.

Lúc này tại phòng tiếp dân, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã ngồi đối diện A Minh. Hắn vẫn còn run sợ, trên gương mặt không hề bớt đi vẻ sốt ruột.

"Cách gì?" A Minh hỏi dồn.

"Nói cho chúng tôi biết ai là người đã cho anh vay nặng lãi. Cung cấp cho chúng tôi toàn bộ thông tin mà anh phải dùng để giao dịch với bọn họ." Phương Tư Nhã mở lời.

"Cái gì? Đây là cách mà mấy người nói hả?" A Minh cảm giác như mình vừa bị dắt mũi vậy, hắn lập tức mất bình tĩnh.

"Mấy người bị điên rồi sao?"

"Cách mấy người nói chẳng thà lúc nãy mấy người để tôi nhảy xuống dưới đó đi."

"Làm sao tôi có thể nói ra chuyện này cơ chứ?"

"Tôi hiểu ý anh, A Minh. Nhưng thật sự, đây là cách duy nhất cũng là cách vẹn toàn nhất." Phương Tư Nhã nhoài người lên, tiến lại gần A Minh, giọng điệu nhỏ nhẹ khuyên răn.

"Nhưng nếu tôi nói ra, chẳng khác gì đi chết cả." A Minh run rẩy.

"Lũ lừa đảo!" A Minh lầm rầm. Hắn cảm nhận tuyệt vọng thực sự đã gõ cửa nhà hắn. Thì ra, có làm trời làm đất, hắn cuối cùng cũng không có cách nào giải quyết chuyện này.

"A Minh, chúng tôi không lừa anh. Đây thực sự là cách để anh thoát khỏi số nợ lớn. Cho vay nặng lãi là phạm pháp. Chúng tôi cũng có thể đảm bảo tính mạng của anh."

"Chỉ cần anh cùng chúng tôi tiến hành một số xét nghiệm về dấu tích bạo hành, các bằng chứng vay nặng lãi, đồng thời, nói cho chúng tôi biết ai là người đã thực hiện việc cho vay này."

"Hạn mức tính lãi suất là hạn mức đã được quy định rất rõ ràng, tôi không nói anh không trả nợ nhưng không phải là con số không tưởng như hiện tại."

"Đây là cách chúng tôi có thể giúp anh sống."

Sau một lúc thuyết phục, cái tên Hứa Trung Kiệt được A Minh bật mí là kẻ đứng đầu việc cho vay nặng lãi ở Tô Hàn. Bề ngoài, hắn là thương nhân chân chính điều hành chuỗi nhà hàng lẩu Tứ Xuyên. Sau khi Tô Hàn nhận được nhiều nguồn vốn đầu tư, phát triển mạnh mẽ các hoạt động kinh tế và giải trí, hắn cũng vừa khai trương chuỗi quán rượu mang phong cách Hàn Quốc.

Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã nhớ rõ Hứa Trung Kiệt đã tổ chức buổi khai trương rầm rộ thế nào, thậm chí mời cả mấy chục người nổi tiếng đến cắt băng khánh thành. Cảnh sát hôm đó còn phải vất vả đi giữ trật tự cho khu kinh doanh của hắn. Thực chất, đây chỉ là một dạng chiêu trò truyền thông để gọi vốn và giới thiệu các dịch vụ không thể công khai. Cảnh sát Tô Hàn không phải không rõ người như Hứa Trung Kiệt kinh doanh gì, các cơ sở cá độ, cung cấp dịch vụ cao cấp cho những kẻ thượng lưu, bán thuốc các loại thuốc kích thích.

Chuyện làm ăn của Hứa Trung Kiệt trong sáng ngoài tối đều khiến cảnh cục Ưu Đàm lo nghĩ. Chuyện lâu lâu tìm được vài cái xác không phải là chuyện hiếm. Chỉ là vì đảm bảo hình ảnh trong mắt lãnh đạo, Lâm Chính quyết định không thực hiện báo cáo, chỉ là quy kết về tai nạn không mong muốn. Tạ Kỳ Ngôn cũng phải mắt nhắm mắt mở vì không rõ đầu dây mối nhợ để làm càn với Lâm Chính.

Hứa Trung Kiệt rõ ràng là tay cường bá, nhưng cảnh sát không có cớ gì để đụng đến chuyện làm ăn của hắn. Hơn nữa, các quan chức từ nhiều thành phố khác cũng rất thích những cơ sở của hắn, rất hay lui tới. Giữa Hứa Trung Kiệt và cảnh cục Ưu Đàm chính là nước sông không phạm nước giếng.

"Ngôn! Bây giờ xử trí thế nào?"

"Tung tin ra ngoài, A Minh chỉ điểm Hứa Trung Kiệt."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ xin lệnh từ cục trưởng, chúng ta đến cơ sở của Hứa Trung Kiệt nói chuyện."

"Hiểu rồi! Tôi lập mở cuộc họp và chuẩn bị hồ sơ của hắn cho cậu."

"Đừng quên..."

"Phân phó người bảo vệ A Minh."

Thành thật, rất khó để Tạ Kỳ Ngôn thuyết phục Lâm Chính ký vào lệnh khám xét cơ sở của Hứa Trung Kiệt cũng như triệu tập hắn hợp tác điều tra. Dù không ai nói với ai, nhưng sinh hoạt trong ngành này, ai cũng hiểu được sự thỏa thuận ngầm giữa hai giới hắc - bạch.

Nếu các công cuộc kinh doanh của họ đang góp phần cho các kế hoạch đẩy mạnh sự phát triển của đặc khu, hy sinh một chút không phải là không được. Hơn nữa, Lâm Chính hiện tại có mối quan hệ tốt với Hứa Trung Kiệt vì sự đóng góp của hắn ta với những việc đầu tư vào cơ sở hạ tầng phục vụ công ích xã hội. Nhà hàng của Hứa Trung Kiệt còn là điểm lui tới của nhiều người yêu ẩm thực. Hắn cung cấp một nội thất cao cấp để thiết đãi chính khách.

Lâm Chính tất nhiên không muốn làm phiền lòng hắn. Nhưng trước mặt ông là một Tạ Kỳ Ngôn ương bướng, cứng đầu. Tạ Kỳ Ngôn lại đi đến bước đường này, Lâm Chính không có cách gì từ chối. Ông ra sức nhắc nhở Tạ Kỳ Ngôn, đừng đi lầm đường lỡ bước, ảnh hưởng đại cục, đến tư cách lật lại vụ án cũng không còn.

"Tạ Kỳ Ngôn!" Trước khi Tạ Kỳ Ngôn mang lệnh khám xét rời đi, Lâm Chính đột ngột lên tiếng.

"Làm việc cần phải biết phân nặng nhẹ! Khi cháu ở vị trí cao, cháu cần phải biết lùi lại để quan sát cho đại cuộc, không phải muốn làm gì thì làm."

"Chính nghĩa tất nhiên phải theo đuổi nhưng cũng có rất nhiều cách. Giơ cao đánh khẽ cũng là một cách." Giọng nói của Lâm Chính cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn. Rõ ràng, ông hiểu rõ sự cứng đầu của Tạ Kỳ Ngôn.

"Hứa Trung Kiệt hiện là nhân tố quan trọng trên bàn đàm phán kinh tế cho đặc khu. Những cơ sở kinh doanh hợp phá cũng mang lại đóng góp rất lớn, đang cân nhắc đưa vào một số trọng điểm dịch vụ."

"Cháu hiểu ý chú chứ?"

Tạ Kỳ Ngôn không đáp lại câu hỏi của Lâm Chính, chỉ thở hắt một tiếng rồi mang lệnh khám rời đi.

Trong lúc đó, cảnh tượng Tạ Kỳ Ngôn thuyết phục A Minh trên sân thượng đã lọt vào ống kính của phóng viên hiện trường. Tất nhiên, một phần vì Tạ Kỳ Ngôn làm tròn chức trách cảnh sát, phần nữa cô ấy là con cháu của một gia tộc giàu có, truyền thông làm sao có thể bỏ qua.

Báo chí, các đoạn clip về màn đàm phán thông minh của Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng tràn ngập mạng xã hội. Rất nhiều lời bàn tán, khen ngợi dành cho Tạ Kỳ Ngôn. Cũng có nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối, người như Tạ Kỳ Ngôn lại thích con gái. Có người cật lực bàn luận về thân thế của Tạ Kỳ Ngôn. Tình hình truyền thông rộn ràng đến mức cả Tạ Triết cũng phải đến Tô Hàn một chuyến.

"Đặc sắc lắm!" Tạ Triết nở nụ cười hiền hậu khi nhìn thấy cháu gái của mình ở biệt thự của ông.

"Ông!" Tạ Kỳ Ngôn căng thẳng cúi chào Tạ Triết. Cô không rõ vì sao ông lại nhất quyết muốn gặp mình, còn đến tận Tô Hàn để gặp.

"Dùng cả danh nghĩa cháu gái của Tạ gia."

"Con xin lỗi." Tạ Kỳ Ngôn hổ thẹn, cảm giác như mình bị bắt thóp.

"Thật ra ông rất vui vì con cuối cùng cũng chịu dùng danh nghĩa của ông, biết tận dụng lợi thế của mình."

"Nếu danh nghĩa của ông làm công việc của con thuận lợi hơn, con đừng ngại dùng nó." Tạ Triết nhỏ nhẹ dỗ dành cháu mình, thật khác với hình tượng lão gia quyền lực mà người ta vẫn biết về ông.

"Con sẽ cẩn thận."

"Tiểu Ngôn! Con là một cảnh sát tốt nhưng con cũng cần phải tiến lên. Khi nắm vai trò lãnh đạo, trọng trách càng lớn, người con đối diện sẽ còn nhiều dạng hơn, làm lớn, nhất định phải tận dụng được điều kiện của mình mà đi."

"Dạ!" Tạ Kỳ Ngôn nghe lời cho có lệ, cô biết chức vụ không phải là thứ mà mình sẽ lấy làm mục tiêu theo đuổi. Việc chấp nhận với Lâm Chính chuyện lên chức cuối năm, phần lớn là cô muốn thuận lợi lật lại vụ án của Chi Dao 15 năm trước.

"Con đang làm rất tốt. Bây giờ ai cũng biết Tạ Triết có một cô cháu gái giỏi giang như thế nào, làm nhà mình kiêu hãnh ra sao."

"Sao hả? Chừng nào dẫn cháu dâu về ra mắt ông? Con đã có đối tượng rồi đúng không?"

"Dạ! Nhưng chưa phải là lúc thích hợp. Mà ông không giận con sao?"

"Giận con chuyện gì?"

"Vì con yêu con gái."

"Thật ra ông có giận. Nhưng rồi ông nghĩ lại. Tạ gia nhà mình đều là những kẻ bướng bỉnh. Con là Tạ Kỳ Ngôn, cứng đầu hệt như bố con, cũng như ông vậy." Tạ Triết bất giác nở nụ cười chua chát.

"Nhưng ông từng vì tính cố chấp của mình mà không đầu hàng trước sự kiên định trong tình yêu của nó. Ông đã mất nó."

"Tiểu Ngôn! Ông không muốn mất con."

"Cái ông muốn là con hạnh phúc. Ban đầu, ông nghĩ khi chọn một chàng trai nào đó, người đó sẽ chăm sóc con, kính sợ ông mà chăm sóc cho con thật tốt."

"Nhưng mà, con là một đứa cứng đầu, ông không nghĩ con sẽ chịu cho ông sắp xếp hạnh phúc của con."

"Con xin lỗi ông!"

"Con không cần phải xin lỗi khi con muốn yêu một ai đó."

"Ông uống trà không?"

"Bao lâu rồi, lão Bính nhỉ?" Tạ Triết mỉm cười nhìn thân tín của mình, người gần gũi với ông ấy còn hơn bất kỳ ai.

"Dạ lão gia, 8 năm rồi!" Lão Bính đáp lại thắc mắc của ông chủ.

"Đây là lần đầu tiên sau 8 năm con mới chủ động mời ông uống trà."

"Con..."

"Đi! Hai ông cháu mình đi uống trà, sau đó rước mẹ con đến nhà dùng cơm tối. Ông cũng lâu rồi không có cơ hội ngồi ăn với hai mẹ con."

"Dạ!"

"Nhưng lần sau, phải mang cháu dâu về ăn cơm cùng đấy."

"Khi thuận lợi con sẽ giới thiệu ạ."

"Đừng làm ông bất ngờ thêm nữa là được."

Hôm đó, Tạ Kỳ Ngôn cùng Tạ Triết uống trà trò chuyện, hệt như tình cảnh của nhiều năm trước. Khi đó, Tạ Kỳ Ngôn chọn con đường trở thành một cảnh sát. Thời điểm đó, ông cháu họ rất cởi mở nói chuyện về tương lai, về lý tưởng, về những câu hỏi không đầu không đuôi. Tạ Kỳ Ngôn không cần phải câu nệ trước mắt mình là một đại lão gia nhiều người trọng vọng và kinh sợ. Trải qua một thời gian dài và những rào cản, may mắn là, ông cháu họ vẫn có thể thoải mái với nhau như trước.

Hôm đó, Hà Mỹ Thu đến biệt thự của Tạ Triết ăn cơm, Tạ Kỳ Ngôn chủ động mời Thiên Lãm đến dùng cơm tối với nhà họ Tạ. Một nhà bốn người, ăn cơm cười nói rất vui vẻ. Tạ Kỳ Ngôn trong lòng thầm nghĩ rất muốn mang Hàn Hân Đình ra mắt ông, chính thức kết nạp Hàn Hân Đình trở thành người nhà của mình.

Chỉ là...trong một phút hạnh phúc buông lỏng phòng vệ, không ngờ bão lớn lại chực chờ đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com