Trường học của Lam Lam nằm ở sân sau của nhà trẻ mồ côi mà Lam Lam đang sinh sống. Trước đây, khu vực học tập dành cho các đứa trẻ không mẹ không cha vốn chỉ gói gọn tại một dãy nhà chật hẹp, có điều kiện vật chất ém cỏi được trưng dụng từ một dãy nhà hoang nằm cách trại trẻ đến tận 10 cây số.
Về sau, từ quá trình phát triển của đặc khu, trại trẻ nhận được sự đầu tư từ các mạnh thường quân là những tay kinh doanh nổi tiếng ở Tô Hàn, đứng đầu là Minh Gia Vệ, người sở hữu các cơ sở khai thác lẫn cung cấp thuỷ sản tại đây. Một ngôi trường rộng lớn, chỉ cách trại trẻ vài phút di chuyển, mang tên Minh Tinh cũng nhanh chóng trở thành niềm tự hào về lòng bát ái ở Tô Hàn.
Với Mã Cảnh Hào mà nói, bất kỳ danh tiếng có lợi nào lớn lên trong lòng Tô Hàn đều sẽ thứ để giúp ông tăng hảo cảm trong mắt các lãnh đạo. Thành ra, sự đóng góp của các tay kinh doanh trong việc phát triển những dịch vụ công, nâng cao hình ảnh an sinh xã hội đều đặc biệt được Mã Cảnh Hào coi trọng.
Từ đó vô tình hình thành một luật lệ ngầm trong chính giới, những nhà đầu tư khi đến Tô Hàn đều nhận được biệt đãi và sự kính nể nhiều phần.
“Xin chào ông chủ Minh!” Viện trưởng Từ Anh miệng không khép được nụ cười, nhanh nhảu chạy ra đón tiếp Minh Gia Vệ khi cửa xe ô tô của ông chủ lớn chỉ vừa được mở ra.
“Viện trưởng Từ khách sáo quá, đã đích thân đón tiếp rồi còn dẫn tôi đi tham quan trường.”
“Ông chủ Minh là người đã giúp mấy đứa nhỏ bất hạnh có chỗ ăn, chỗ học đàng hoàng, chính xác là một người lương thiện. Đối đãi tốt với người lương thiên, tuyệt đối là chuyện nên làm. Hơn nữa, nếu đúng, ông còn là ông chủ lớn của chúng tôi.”
“Viện trưởng Từ quá lời rồi!” Minh Gia Vệ trưng ra một nụ cười xã giao. Người ta nói những ông chủ giàu có đều rất giỏi tạo thành vỏ bọc thân thiện, lịch thiệp thông qua cũng cách nói chuyện, điệu bộ, cử chỉ được tập luyện thành thục để người khác hài lòng, mà còn không thể tìm ra khe hở. Có vẻ giới thượng lưu nào cũng như thế, Minh Gia Vệ cũng không ngoại lệ.
Từ Anh là một người tâm huyết vớ các công tác và xây dựng ở Minh Tinh. Thành ra, không ngừng luyên thuyên về những sự phát triển của Minh Tinh, của trại trẻ và không quên ca ngợi sự đóng góp tích cực của Minh Gia Vệ khi cả hai đi ngang qua một khu vực nào đó.
Lúc này, tại dãy hành lang để chia khu vực học tập và khu vực cho những mục đích sinh hoạt, cả hai lại đụng phải Thiên Lam. Cô bé đang hớt hải chạy về hướng khu nhà vệ sinh, còn hai tay lại để ở sau.
“Cháu xin lỗi!” Vì không cẩn thận, Thiên Lam đụng phải Minh Gia Vệ.
“Đi đứng cẩn thận một chút chứ, đứa nhỏ này.” Từ Anh hốt hoảng, lớn tiếng mắng Thiên Lam.
“Không sao. Cháu có bị thương ở đâu không?” Minh Gia Vệ ngược lại, không hề quát tháo, ông nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên Lam, cật lực hỏi han.
“Dạ không, cháu xin lỗi.” Thiên Lam rụt nhanh người lại, thái độ cô bé không chỉ bối rối mà còn vô cùng sợ hãi.
“Được rồi! Trông cháu gấp gáp như vậy là đi đâu đấy.” Minh Gia Vệ hỏi, giọng nói vỗ về.
“Dạ!”
“Người lớn hỏi tại sao không trả lời chứ?”
“Dạ! Cháu đưa đồ cho bạn thôi ạ.”
“Cái đứa nhỏ này, giấu giấu diếm diếm cái gì đó.” Từ Anh phát hiện Thiên Lam cố giấu gì đó sau lưng mình, ông yêu cầu được xem.
“Dạ…cháu!” Thiên Lam rụt rè, càng lúc càng gợn lên sợ hãi, cố gắng đi lùi lại, hai tay nắm chặt món đồ nhỏ sau lưng.
“Là cái này à?” Minh Gia Vệ có tầm thước cao, thật ra ông cũng đã nhận thức được Thiên Lam đang cố giấu băng vệ sinh sau lưng mình.
Thiên Lam không trả lời Minh Gia Vệ, chỉ lặng lẽ cúi gằm mặt xuống như cố gắng che đậy sự xấu hổ của mình. Ngược lại, trước dáng vẻ của đứa trẻ này, Minh Gia Vệ lại cảm thấy rất đáng yêu và thành thật, đến nổi, ông khuỵu một chân xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Thiên Lam rồi đưa tay vuốt nhẹ đầu cô bé, giọng điệu yêu chiều như nói với một cô con gái nhỏ.
“Chỉ là chuyện rất bình thường, cháu không cần cảm thấy xấu hổ.”
“Dạ?” Thiên Lam ngước lên chầm chậm nhìn lấy Minh Gia Vệ.
“Đừng thấy ngại, nó chỉ cho thấy cháu đang lớn thôi.”
“Nhưng mà…”
“Con gái chú ở nhà cũng như vậy mà, tuyệt đối không cần sợ, cũng không phải xấu hổ, cũng không cần rụt rè, cháu đang trưởng thành mà.” Minh Gia Vệ toát ra sự nhẹ nhàng, ân cần, giọng điệu còn có một chút động viên lẫn dỗ dành, Thiên Lam cảm giác như nhìn thấy bố mình qua đôi mắt của Minh Gia Vệ, thành ra cô bé có đôi chút tin cậy.
“Ông chủ Minh. Hay là chúng ta đi tiếp chứ hả?”
Từ Anh hối hả khi nhìn thấy cảnh tình ấm áp này đang giam chân của Minh Gia Vệ. Hơn nữa, việc ông ấy cứ liên tục dỗ dành và vuốt nhẹ đầu của Thiên Lam khiến Từ Anh cũng có đôi chút thấy kỳ lạ. Như vậy chẳng phải là thân mật quá rồi hay sao? Ông ta không phải bố của đứa trẻ này, còn chẳng phải đến đây nhận con nuôi.
“Được!” Minh Gia Vệ cũng nhanh chóng quay mặt đi, ông cũng không thể chậm trễ cuộc viếng thăm này. Nhưng Thiên Lam đúng là một đứa nhỏ dễ thương. Đi được một lúc, Minh Gia Vệ đột ngột dừng bước, quay lại hỏi Từ Anh.
“Bạn nhỏ vừa nãy nhìn rất thông minh và xinh đẹp, một đứa trẻ như thế mà cũng bị bỏ rơi sao?”
“Thật ra Thiên Lam vào đây vì bố mẹ đứa nhỏ ấy qua đời trong vụ tai nạn và không tìm được người bảo trợ.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Dạ hơn 2 năm rồi!”
“Vẫn không có một ai muốn nhận đứa nhỏ ấy sao?”
“Em ấy đều chủ động nhường suất cho các bạn khác, em ấy muốn ở lại.” Từ Anh thở dài khi tường thuật lại cuộc đời của Thiên Lam cho Minh Gia Vệ.
“Nhưng em ấy là một đứa nhỏ cứng rắn, ngoan ngoãn. Em ấy học cũng rất giỏi là người luôn đứng nhất lớp đó.”
“Được đấy!”
“Ở trại trẻ và trường Minh Tinh cũng còn nhiều đứa cũng giỏi giang lắm, Thiên Lam chỉ là một trong số đó thôi. Ngẫm lại, cũng nhờ sự đầu tư của ông chủ Minh đây, nếu không tụi nhỏ cũng không có nhiều điều kiện và môi trường học tập tốt như vậy.”
Minh Gia Vệ không đáp lại sự giải thích nhiệt tình của Từ Anh. Ông chỉ trưng ra một nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt thu lại sâu hoắm như đang có rất nhiều suy nghĩ tồn tại trong đầu mình. Từ Anh lại bận rộn giải thích cho Minh Gia Vệ về Minh Tinh, nói không ngớt đến khi Minh Gia Vệ rời đi.
Hôm đó, khi tan sở, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình chia ra mỗi người một hướng. Hàn Hân Đình sang nhà Hà Mỹ Thu để chuẩn bị bữa tối. Tạ Kỳ Ngôn được phân công đón Thiên Lam tại trường. Dù không phải người giám hộ nhưng Tạ Kỳ Ngôn hay Hà Mỹ Thu, người nhà Từ Triết, nên tuyệt nhiên có sự đảm bảo lớn đối với viện trưởng Từ. Do đó, chuyện Tạ Kỳ Ngôn đón đưa Thiên Lam cũng không phải chuyện gì bị hạn chế.
“Cô Kỳ Ngôn!” Lam Lam chạy vội đến chỗ Tạ Kỳ Ngôn, gương mặt bày ra sự vui vẻ.
“Lam Lam nhà mình từ từ thôi nào.” Tạ Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, dang rộng tay đón lấy Thiên Lam.
“Sao lại đến trường cháu ạ?”
“Người bạn lớn của cháu bảo cô ghé qua đón cháu về nhà ăn cơm.”
Nghe Tạ Kỳ Ngôn nói xong, cả hai cùng nhau đi bộ về nhà của Hà Mỹ Thu. Nhưng thật khác với mọi khi gặp Thiên Lam, hôm nay, cô bé tỏ ra rất im lặng khi đi cạnh Tạ Kỳ Ngôn.
“Lam Lam không thích nói chuyện với cô hả?” Tạ Kỳ Ngôn quyết định phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Phải tận 15 phút để đi bộ về nhà, đoạn đường cũng không quá gần, Tạ Kỳ Ngôn không thể cứ im lặng.
“Dạ không phải ạ.”
“Vậy sao trông cháu mặt bí xị thế kia? Hay ở trường có chuyện gì làm khó cháu sao?”
“Có phải vì chúng cháu chảy máu nên không ai thương chúng cháu không? Người ta sẽ bỏ rơi chúng cháu.”
“Thiên Lam nói như thế là sao?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày, tỏ ra cực kỳ khó hiểu.
Thiên Lam cụp mắt xuống, quay mặt đi như bày tỏ sự xấu hổ nhưng cô bé vẫn chậm chạm lôi ra từ trong cặp chiếc băng vệ sinh.
“Cái này này!” Đôi mắt của Thiên Lam bỗng chốc rưng rưng.
“Lam Lam à! Không phải vì cái này đâu. Chuyện dùng cái này là điều rất bình thường mà.”
“Cô thật sự không cảm thấy bản thân ra máu là điều bất thường chứ?”
“Tất nhiên là không rồi. Với những bé gái đến ngay cả cô, đó là một chu kỳ tự nhiên, nó giúp cơ thể của chúng ta trở nên cân bằng hơn.”
“Nghĩa là điều này sẽ xảy ra thường xuyên sao?”
“Đúng rồi đó! Nó sẽ đến theo chu kỳ mỗi 28 ngày, khi đó cơ thể sẽ phát ra những tín hiệu để chúng ta để ý.”
“Cháu có thể sẽ mệt mỏi, cáu gắt, đau ở bụng dưới, thậm chí nó có những thứ mà cháu cảm thấy rất phiền phức.”
“Nhưng cháu sẽ bắt đầu hiểu hơn về cơ thể của cháu, biết nó phản ứng như thế nào và cháu sẽ yêu thương cơ thể mình nhiều hơn.”
“Nói một cách khác, việc này là đánh dấu giai đoạn đang lớn của cháu thôi. Cháu rồi sẽ phải trở thành người lớn mà đúng không?”
“Đây là một phần của người lớn ạ?”
“Nó là một phần của cơ thể chúng ta thôi.”
“Thế ngoài chúng ta, bọn con trai thì có chảy máu không cô?”
“Cơ chế của bọn con trai sẽ khác hơn một chúng. Không phải là chảy máu nhưng sự lớn lên của bọn con trai biểu hiện qua nhiều thứ khác, dáng vẻ hoặc giọng nói thậm chí là tính cách của tụi nó.”
“Vậy từ nay cháu phải đối phó với những thứ phiền phức này sao?”
“Cô không thấy mỗi lần như thế đều rất khó chịu và phiền sao?”
“Mấy thứ phiền phức…”
Thiên Lam nói xong lại cụp mắt xuống, trưng ra cái dáng vẻ đầy tội lội, đôi vai nhỏ nhắn bỗng chốc cũng co rút lại. Có vẻ như cô bé luôn cảm thấy sự hiện diện của mình thật phiền phức trong mắt người khác. Trong suốt cuộc trò chuyện, cô bé không ít lần nhấn mạnh từ đó. À! Cũng phải, nếu không phải của nợ như mình, bố mẹ đã không gặp tai nạn. Cô đã nghe bà dì của mình nói thế khi đưa cô đến viện tình thương. Mấy thằng con trai trong viện cũng nói với cô như thế, khi Thiên Lam chủ động trò chuyện với tụi nó.
“Không phải là đối phó với phiền phức. Đây chỉ là một cơ chế thông thường để giúp chúng ta thích ứng với những điều khác trong cơ thể. Cô chỉ muốn nói cho cháu hiểu nó không phải một điều phiền phức.”
“Cả cháu cũng không phải là một điều phiền phức.” Tạ Kỳ Ngôn chân thành nhìn vào ánh mắt rụt rè của Thiên Lam, rồi siết nhẹ lấy bàn tay cô bé như một sự động viên. Hơi ấm vững chắc của người lớn, thật sự rất đáng để nương tựa. Thiên Lam cười, mới thấy lòng mình phần nào vơi đi nặng nề.
Cả hai lại tiếp tục cùng nhau đi bộ về nhà, ánh chiều tà đỏ ối buông xuống trên những mái nhà tĩnh lặng của Tô Hàn. Đây là một đặc khu phát triển, với cuộc sống lúc nào cũng không ngừng chạy đua, cả khi đặc khu về đêm vẫn có những khu vực sôi nổi, ồn ào đến đinh tai. Chỉ duy nhất khoảnh khắc chuyển giao giữa sáng và tối như thế này, Tô Hàn mới hiếm hoi trưng ra dáng vẻ bình lặng.
Tạ Kỳ Ngôn hay Hàn Hân Đình đều rất thích thời điểm này. Tạ Kỳ Ngôn chậm bước, ngước nhìn lên nền trời đỏ, Thiên Lam đi bên cạnh cũng hướng mắt dõi theo. Cả hai quyết định ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Đúng là rất dễ chịu! Thiên Lam thầm nghĩ
“Cô Ngôn Ngôn! Cô thích cô Hân Đình nhiều không?”
“Thích! Rất rất thích.”
“Cô thích cô Hân Đình vì điều gì vậy? Cô ấy đẹp hả?”
“Lam Lam thực sự tò mò hả?”
“Dạ…cháu có thể tò mò không?”
“Theo cháu, điều gì sẽ khiến cô Hân Đình trở nên thu hút?”
“Cháu nghĩ vì cô ấy đẹp, đẹp lắm luôn. Nhưng nếu cô ấy không đẹp như bây giờ thì sao nhỉ, cô ấy sẽ được mọi người yêu thương chứ?”
“Ở trại trẻ của cháu, có một bạn có một vết bớt trên mặt, mọi người đều cười chê và xa lánh cậu ấy, mọi người tin một đứa trẻ xấu là một đứa trẻ không đáng nhận được tình yêu thương.”
“Lam Lam à! Cô thích cô Hân Đình không phải vì vẻ ngoài của cô ấy. So về dáng vẻ, cô không đẹp mà, nếu vì vẻ ngoài, cô ấy đã có thể lựa chọn người khác tốt hơn. Cả hai cô yêu thích lẫn nhau là vì tính cách và sự chính nghĩa giống nhau.”
“Có rất nhiều người đẹp mà nhưng người cùng quan điểm chính nghĩa với mình thì không nhiều. Nên đó mới thứ cô ấy và cô thích nhau.”
“Nhưng nếu một ngày nào đó cô Hân Đình không còn xinh đẹp như thế này nữa, cô cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy có phải không?”
“PC52570, Tạ Kỳ Ngôn, thanh tra đội trọng án Ưu Đàm, xin thề với danh dự của mình, bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng không rời bỏ Hàn Hân Đình.”
“Woa! Ngầu thiệt đó.”
“Vậy Lam Lam có thể yên tâm rồi nhé!”
“Cô thực sự không cảm thấy cô Hân Đình phiền phức chứ?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Kể cả vào cái chu kỳ như cô nói, cô ấy sẽ tức giận và mệt mỏi đó, cô cũng không cảm thấy cô ấy phiền chứ?”
“Đúng là như vậy thì khó chịu thật nhưng mà cô cũng không cảm thấy phiền, đó là phản ứng bình thường mà.”
“Cô nhất định không được làm cô Hân Đình đau lòng nhé!”
“Cô biết rồi, Lam Lam yên tâm.”
“Cô Hân Đình thích cô nhiều lắm đó. Cô ấy biết cô không thích ăn gì đều rất cẩn thận lấy ra để cô không khó chịu khi ăn.”
“Con kể cho cô nghe một bí mật, cô không được nói lại đâu nha.”
“Được! Nó là chuyện của hai chúng ta thôi!”
“Chẳng phải cô ấy không biết nấu ăn hả?”
“Nhưng gần đây, cô ấy rất hay đến nhà cô Hà, để học nấu ăn vì muốn nấu món hợp khẩu vị cho cô đó.”
“Thiệt tình, cô ấy vụn về phải biết luôn á, lần nào cũng làm cái bếp như bãi chiến trường vậy.” Ngẫm lại, Thiên Lam bật cười, trái tim của Tạ Kỳ Ngôn cũng theo tiếng cười đó mà giòn tan ra.
“Nhưng cô Hân Đình rất kiên nhẫn, thậm chí, cô ấy nhớ hết tất cả những thứ cô không ăn được còn hơn cô Hà nữa đó.”
“Sau này, hai cô sẽ có con chứ?”
“Trong thời đại khoa học tiến bộ, nếu cả hai đồng thuận, tụi cô tất nhiên muốn có một đứa con.”
“Hai cô sẽ không bỏ rơi bé như mấy bạn của cháu ở trại trẻ đúng không?”
“Đến lúc đó, cô hy vọng Lam Lam cũng sẽ bên cạnh cô, chứng kiến và nhắc nhở cô rằng bất kể đứa trẻ có hình hài ra sao đều sẽ được yêu thương.”
“Dạ!”
“Chúng ta về thôi!”
“Trời đẹp quá, cháu có thể ngắm một lát không?”
“Ừ! Đẹp thật!”
Thiên Lam nở một nụ cười tràn ngập vui vẻ, hướng mắt thu lại hết khoảng trời với dãy màu xanh tím hiện lên trước mắt mình. Cô bé vô thức tựa đầu vào cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn. Cả hai, một lớn một nhỏ thong dong tận hưởng một buổi chiều tà yên bình với trái tim đã khởi lên rất nhiều suy nghĩ. Với Tạ Kỳ Ngôn là tương lai gắn với Hàn Hân Đình. Với Thiên Lam là sự an ổn cùng người thương yêu mình, Hà Mỹ Thu, Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh, Hà Tử Du, Mạc Bắc.
-------------
Phần này là phần mình viết mới nhất sau khi đang hoàn thành những chương truyện cuối. Không rõ nữa, mình chỉ cảm thấy rất muốn có một nhỏ em và mỗi ngày đều nói chuyện xàm xàm với nó.