Kết thúc bữa ăn chẳng mấy ngon miệng thì cũng là lúc chúng tôi trở về phòng ngủ để nghỉ trưa. Nhưng khác với mọi hôm một chút, lần này tôi cầm theo hai hộp quà của mình đi về phía thùng rác gần phòng ngủ, nhân lúc Mai Anh không chú ý thì nhanh chóng vứt đi món quà được Đình Mạnh "tặng". Quả thật cậu ta rất giỏi trong việc làm người khác bất ngờ, đến chính tôi còn không nghĩ rằng bên trong chúng lại là thứ bận thỉu như vậy, thật đáng ghê tởm.
"Chuyện gì đấy? Sao chỉ còn một hộp quà thế này?" Mai Anh vừa thấy tôi bước vào phòng ngủ đã vội chạy đến, gặng hỏi lí do biến mất của chiếc hộp xinh đẹp ban nãy.
Tôi mỉm cười, vờ tinh nghịch nháy mắt với cô ấy: "Bên trong đó có thư tỏ tình, không phải của Khôi nên tao không nhận."
Mai Anh cười trêu, thái độ vô cùng phần khích mà huých vai, vờ như đã hiểu gật đầu cái rụp.
Tôi biết cô bạn của mình rất dễ bị dụ dỗ. Trong chuyện tình cảm giữa tôi với Khôi, Mai Anh chính là thuyền trưởng lớn nhất. Chỉ đơn giản là vì cô ấy muốn sau này sẽ được làm chị của tôi, cùng nhau sống chung một mái nhà.
Nhưng sẽ không có chuyện đó đâu nhé! Đâu chắc chắn được cả hai đứa tôi đều sẽ yêu cùng một người đến hết đời? Giả dụ...
Chẳng có giả dụ nào ở đây cả. Đối với tôi, Đăng Khôi là chiếc chìa khoá. Nhưng dùng nó để mở ra cánh cửa nào, anh ấy dường như không nói với tôi. Vì thế nên tôi không thể, không thể tin bản thân có thể yêu anh cả đời.
****
Chiều hôm đó sau khi tan học, tôi liền vội chạy ngay đến con hẻm nơi được Khôi hẹn từ trước. Cứ ngỡ rằng anh ấy sẽ xuất hiện, sẽ tặng cho tôi một cây kem vani và bảo rằng hãy đi đâu đó nói chuyện, sẽ kể hết cho tôi về những điều trước đây tôi chưa từng được biết. Chẳng phải lúc đó tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều sao? Và đến khi anh ấy nói xong, tôi sẽ chủ động đón nhận anh ấy, lắng nghe và xoa dịu mọi câu chuyện của Khôi trong quá khứ.
Ấy vậy mà đó mãi mãi là một kịch bản đẹp, đẹp đến nỗi tôi có mơ cũng chẳng ngờ được rằng hiện giờ Nguyễn Trịnh Đăng Khôi đã mất tích.
"Alo? Nguyệt Hạ à? Em có đi cùng Đăng Khôi không, thằng bé hai ngày nay không đi học. Hôm qua đến giờ anh gọi cho nó mấy cuộc rồi..."
Tôi vừa bắt máy một số lạ đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Đăng Phong văng vẳng bên tai. Lời nói anh ấy rất rõ ràng rành mạch, thế mà giờ đây tôi lại chỉ hiểu được một điều, rằng Khôi biến mất rồi, rằng người cuối cùng anh ấy gặp chính là tôi.
"Sáng nay anh ấy vừa dẫn em đến trường, còn bảo chiều nay sẽ..."
Tút... tút... tút...
"Sao lại hết pin giờ này cơ chứ?" Tôi nhìn lên màn hình điện thoại đang không một nháy sáng, báo hiệu cho việc nó đã tắt nguồn vì hết pin. Nhưng tại sao lại là lúc này cơ chứ?
Còn Đăng Khôi? Anh ấy lại biến mất một lần nữa. Khi nào cũng vậy, lúc nào cũng thế. Toàn là Khôi rời đi mà chẳng để lại cho tôi một tin nhắn hay lời hỏi han thông báo nào. Cứ để tôi phải đợi, phải lo lắng xem rốt cuộc anh ấy có xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng cuối cùng thì sao? Đăng Khôi vẫn lại quay về như chuyện mình mất tích là chưa từng có. Biến tôi thành trò hề, muốn đi thì đi, ở lại thì ở lại.
Được thôi, tôi cũng chán với trò trốn tìm này rồi. Nếu anh ấy đã muốn biến mất như vậy thì coi như từ giờ chúng ta thi đấu công bằng. Anh ấy có quyền bỏ đi, chẳng nhẽ tôi lại không có?
Nguyệt Hạ tôi một khi đã muốn thì...
****
"Mẹ Lam! Con muốn về quê thăm ông bà, sẵn tiện đón giáng sinh luôn ạ!" Tôi đã ngồi ở phòng khách được hơn 2 tiếng rồi, tất cả chỉ để phục vụ cho một mục đích duy nhất chính là chờ mẹ tôi đi làm về và thông báo cho bà ấy biết việc trọng đại tôi vừa mới đưa ra.
"Hả, chưa tới Noel nữa mà? Tại sao lại gấp gáp vậy?" Mẹ tôi vừa về nhà thì liền được tôi "phủ đầu" trước, chưa kịp tháo giày đã bị tôi khủng bố đến không load kịp.
Tôi đi qua đi lại trước cửa, luyên thuyên về kế hoạch đón giáng sinh như thể hai tiếng chờ đợi ấy đã được tận dụng triệt để.
"Con sẽ về ngày 22, cũng tức là thứ sáu tuần này. Điều đó đồng nghĩa với việc con được ở lại quê chơi khoảng năm, sáu ngày gì đấy. Thực ra hồi hè con từng định về quê chơi vài hôm nhưng do tính chất công việc nên không thể. Chính vì thế con muốn rằng bản thân có thể được về quê thăm ông bà ạ!"
"..." Mẹ tôi chẳng phản ứng gì cả!
Khuôn mặt bà không chút cảm xúc nào, bình tĩnh cởi áo khoác ngoài ra ném sang người tôi, ngẩng cao đầu như thể một bà hoàng thật sự. Vừa nhìn thấy hành động này tôi liền hiểu ý ngay, nhanh chóng chạy đến đỡ mẹ lên khỏi bậc thềm nho nhỏ ở ngoài cửa. Vừa khom người nắm tay bà, miệng không ngừng tuôn ra những lời nịnh nọt:
"Bẩm mẫu thân, người còn có yêu cầu gì cho thần không ạ?"
"Chiếc vòng này mẹ đeo khi nào thế? Hợp, rất hợp. Chắc chắn là mới mua!"
"Người ngoài nhìn vào còn cứ tưởng nàng đây là công chúa bước ra do con quên gấp truyện cổ tích lại không chừng."
Và thế là suốt một hôm đó, chỉ vì giấc mơ "chạy trốn" vớ vẩn mà tôi đã phải cưng chiều "chị gái" của mình hết mực, đến độ mẹ vừa nhìn thấy tôi đem nước vào phòng ngâm chân là bà đã hốt hoảng lục lọi tủ đồ lấy ra chiếc gương chiếu thẳng vào mặt tôi như đang chờ ác ma hiện nguyên hình. Thật là... tôi có phải người như vậy đâu chứ!
Tối hôm đó cũng vì mệt mà tôi ngủ thiếp đi, dù rõ ràng trước đó tôi nhớ rằng bản thân đang nằm ngoài phòng khách do xem nốt tập phim chiếu dở. Nhưng khi tỉnh lại đã thấy chính mình được gói gọn trong chiếc chăn ấm và nằm yên giấc trên phòng ngủ rồi. Chắc chắn là bà Lam bế tôi vào phòng đây mà, thật ngại quá đi.
Tôi tỉnh dậy với tâm trạng không thể nào sảng khoái hơn. Vui vẻ đi đến bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học, nhìn xuống căn bếp tối đèn, tôi dám chắc rằng mẹ mình đã đi làm từ sớm. Haizz, tối hôm qua chẳng phải tôi đã "yêu chiều" mẹ hết sức sao? Vậy còn giấc mơ trở về quê chạy trốn của tôi sẽ tan biến nơi đâu đây?
Cảm xúc hân hoan bỗng chốc biến thành phiền muộn trong tức khắc, tôi vừa đánh răng vừa uể oải đọc lại đoạn tin nhắn tối qua.
Anh Phong lúc trời chập choạng tối có báo với tôi rằng Đăng Khôi trở về Sài Gòn, cũng chẳng rõ đến đó để làm gì, chỉ biết là khoảng một tuần sau mới quay lại, vẫn sẽ nhờ người đưa kẹo cho tôi đầy đủ. Nhưng vấn đề ở đây không phải là mấy viên kẹo, mà là người đưa kẹo. Tại sao anh ấy lại không thể nhắn trực tiếp cho tôi? Đúng là khó chịu càng thêm khó chịu mà!
Tôi thở dài cất điện thoại vào túi, khoác thêm lớp áo mỏng bước xuống nhà chuẩn bị làm đồ ăn sáng. Ngay lúc tôi đang cặm cụi lục tìm nguyên liệu trong tủ lạnh thì bỗng nhìn thấy một tờ giấy ghi chú to tổ bố với nét chữ chẳng lẫn vào đâu được, là của mẹ tôi. Chúng được dán trên hộp phở trộn mà bà mua tối qua thì phải, nội dung của tờ giấy... để tôi đọc thử xem.
[Ăn rồi đi học nhé! Chiều nay mẹ về sớm chuẩn bị hành lí cho, mấy ngày sau mẹ bận nên không về thăm ông bà được, tạm thời cho con tự về trước. Nhớ ăn uống đầy đủ.]
Sắc mặt buồn bã trong tôi giờ đây đã có thêm vài nét cười, cầm lấy tờ giấy ghi chú trên tay mà tâm trạng không khỏi hạnh phúc. Vậy là... vậy là tôi sắp được về Nha Trang rồi! Vui quá đi mất.
****
Thoáng cái đã đến ngày lên máy bay, cảm xúc phấn khích của tôi từ sáng đã bộc lộ rõ nên cả lớp dường như ai cũng nắm rõ rằng mấy ngày sau tôi sẽ về quê. Mai Anh còn bảo tôi phải nhớ tặng cho cô ấy quà giáng sinh sau khi trở về Hà Nội nữa cơ. Chỉ riêng một người là không được vui lắm, không phải Đăng Khôi đâu, mà là lớp trưởng lớp tôi - Nhật Nam. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, vì giờ đây tôi đã có mặt tại ga tàu rồi, vậy nên mọi níu kéo đều sẽ trở thành vô nghĩa.
"Cười khờ gì đấy, nghe mẹ nói không? Nhớ ăn uống đầy đủ, biết chưa?" Mỗi lần tôi hoặc Nhật Quân rời đi là mẹ tôi lại cất lên bài ca muôn thuở, nhưng giờ tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa mà rất nhẫn nại nghe lời mẹ dặn, bởi có bà ấy ở cạnh, dặn tôi mỗi ngày là hạnh phúc lắm rồi.
"Được rồi, nói nhiều con lại không nghe, về quê mẹ sẽ dặn ông bà sau. Giờ đi đi kẻo trễ." Mẹ tôi vừa nãy còn nâng niu như trứng, hứng tôi như hoa mà giờ đã phủi tay hắt hủi tôi đi rồi. Đùa đấy, bà ấy trước giờ là vậy mà, nán lại lâu quá chỉ khiến mẹ nhớ tôi thêm mà thôi.
Vậy nên sau đó tôi cũng nhanh chóng chào tạm biệt bà rồi làm thủ tục đầy đủ để lên ga tàu luôn.
Vừa bước lên khoang tàu tôi đã vội tìm số ghế mà mẹ đặt trước đó, may sao mẹ chọn tôi loại ga có ghê mềm, nếu không từ đây đến Nha Trang chắc chắn tôi sẽ thành cụ già mất thôi.
"Số 103..." Tôi mò mẫm tìm số ghế, vừa thấy đã nhanh chóng cất hành lí của mình lên phía trên. Nhưng khổ nỗi tôi quá thấp và vali thì quá nặng, vậy nên cố vươn tay mãi vẫn chẳng thể nào để lên được.
Đang lúc loay hoay với đống hành lí thì đột nhiên cánh tay bỗng nhẹ hẳn, không còn là sự nặng nề ban nãy, cái vali vốn to bự của tôi thoát cái đã nằm gọn gàng trên ngăn đựng.
Uầy, hành lí biết bay này.
"Cảm ơn..." Tôi mỉm cười, quay sang định cảm ơn đối phương tốt bụng thì bỗng giọng nói cũng cứng đờ hẳn khi nhìn thấy khuôn mặt quá đỗi quen thuộc này. Lời nói thốt ra cũng dần trở nên mơ hồ bởi viễn cảnh nằm ngoài sức tưởng tượng.
"Đ... Đình Mạnh?"
______________________________
Bù cho mấy bà đợi lâu tận 2000 chữ đấy. Sơ ri vì ra chương muộn, dạo trước phải ôn thi qtqd luôn á. Thông cảm thông cảm ạ.