GIỚI THIỆU:
Năm ta mười bốn tuổi.
Làng Khang Bì gặp đại hạn, ba năm liền không mọc nổi một hạt cao lương, trong làng ai thấy đồ mặn cũng đều mắt sáng rực lên.
Phụ thân nói ta có số tốt.
Tên què họ Lý quý ta vì từng đọc qua sách, lại sinh ra trắng trẻo hơn người, bèn đưa cho nhà ta ba lượng bạc làm sính lễ — đủ để cả nhà cầm hơi thêm ba năm năm nữa.
Ta là cô nương học giỏi nhất làng Khang Bì.
Thế nhưng cha mẹ chỉ coi ta là con lừa ương bướng không biết nghe lời, chưa từng dành cho ta một sắc mặt tử tế.
Đêm tuyết rơi trong ngày tân hôn, ta liều mạng chạy trốn suốt ba ngày ba đêm, đến mức đôi chân nứt toạc m.á.u me.
Sau lưng là đám gia đinh nhà họ Lý đuổi bắt về.
Ta trông thấy một công tử phong tư tuấn dật, bèn quỳ lạy dập đầu, cầu xin hắn cứu mạng.
Từ đó, ta trở thành nha hoàn nhóm lửa trong phủ Hầu gia nhà họ Thẩm.
01
Lý què ở Tửu Trại vừa mất vợ chưa đầy hai tháng, Vương bà bà đã đến nhà ta dạm hỏi.
Ta vừa mở miệng nói không gả, cây tẩu t.h.u.ố.c khô trên tay cha đã thọc mạnh vào cánh tay ta.
“Chúng ta sinh dưỡng ngươi lớn chừng này, chuyện gả đi hay không còn đến lượt ngươi quyết sao?”
Da thịt ta vốn dày, cú đ.â.m ấy cũng chẳng quá đau.
Mẹ thấy ta vẫn trơ trơ, liền tát “bốp bốp” hai cái như trời giáng vào mặt.
Cả khuôn mặt ta lập tức sưng vù, tai ù đi ong ong, khóe môi rớm máu.
“Con lừa ương bướng! Ngươi muốn tận mắt nhìn cha mẹ với mấy đứa em ngươi c.h.ế.t đói hay sao?
“Lý Trại chủ chịu lấy ngươi là phúc tám đời nhà ngươi! Chẳng lẽ ngươi còn mơ gả cho kẻ trẻ trung tuấn tú, tiền đồ rộng mở chắc?
“Phì! Còn nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn luôn đối xử với ta như thế.
Dù ta cố gắng làm việc như nam nhân, ủ rượu giỏi, giặt giũ, nấu cơm, nuôi lớn sáu đứa em, cha mẹ chưa từng dành cho ta một ánh mắt dịu dàng.
Ta nói với mẹ rằng: nếu bà thật sự thèm hai lượng bạc ấy, thì chính bà hãy gả cho Lý què đi, sang năm sinh thêm một đứa bé mập mạp, thế là cả nhà ta có thể “gà ch.ó đều bay lên trời”.
Câu nói ấy khiến cả nhà như nổ tung, cha mẹ giận đến phát điên, lôi cái chổi lông gà đuổi đ.á.n.h khắp nơi.
Ta chẳng nói thêm lời nào, chạy thẳng ra đầu làng tìm bạn thân của mình — Hứa Tô Tử.
Cha của Hứa Tô Tử là trưởng làng, từ nhỏ nàng được cha mẹ thương như trân bảo trong lòng.
Biết tin cha mẹ ta định gả ta cho Lý què, nàng còn tức giận hơn ta.
Mặt đỏ bừng, chống nạnh mắng vang trời:
“Tửu Nhi, sau này ta mà nên người, nhất định thay ngươi chiên giòn cha mẹ ngươi luôn!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Hai cái tai họa đó c.h.ế.t sớm ngày nào hay ngày ấy!”
Gió lạnh thổi qua triền núi trơ trụi, trong không khí lẫn vị cát khô.
Ta cầm nửa cái bánh bắp nàng đưa, nhai thấy ngon lạ thường.
Ấy là phần nàng cố tình chừa lại, sợ ta làm việc cả ngày chẳng có gì lót dạ.
Mặt ta vẫn sưng, tay vẫn đau.
Nhưng nghe Hứa Tô Tử líu ríu mắng cha mẹ ta hết kiểu này đến kiểu khác, trong lòng lại chẳng còn thấy đau nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ nhỏ đến giờ, ta vẫn cứ sống như vậy mà qua ngày.
Đêm tân hôn, ta bỏ t.h.u.ố.c mê đủ để đ.á.n.h gục cả voi cho Lý què, rồi đá hắn hai cước thật mạnh.
Hứa Tô Tử khoác cho ta chiếc áo bông, cùng ta lén trốn ra cửa sau của Tửu Trại.
Chiếc áo ấy là do mẹ nàng mới may cho nàng đầu năm nay.
Áo cũ nàng đã mặc năm năm, tay áo ngắn cũn mà vẫn chẳng nỡ thay.
Ta sờ lớp áo bông mới, bên trong còn nhét hai chiếc bánh nướng nóng hổi, làm cả lòng ta ấm lên từng chút.
Chúng ta chạy một mạch đến bờ sông Nhiễm.
Không ngờ trưởng làng cùng đám gia đinh nhà họ Lý đã cầm đuốc đuổi tới nơi.
“Ở kia! Mau đuổi theo!”
Trưởng làng nhìn thấy người cướp dâu lại chính là con gái ruột mình, lập tức khụy xuống, hai tay run rẩy không biết để đâu, giọng lạc đi:
“Trời ơi tổ tông ơi!
Hứa Tô Tử... con muốn c.h.ế.t thật sao!
Tân nương nhà họ Lý mà cũng dám cướp! Con hươu ngốc chẳng biết trời cao đất dày!”
Hứa Tô Tử lí nhí đáp mình không phải hươu ngốc, rồi khẽ thay vào chiếc hồng y của ta, lặng lẽ chạy đi đ.á.n.h lạc hướng bọn họ.
“Tửu Nhi, ngươi cứ men theo sông Nhiễm mà đi về phía bắc!
Không được ngủ, ba ngày là đến được thành rồi!”
Ta chẳng nói gì, nàng lại cười sáng rỡ.
Hai lúm đồng tiền bên má như đôi hoa nhỏ, mắt sáng hơn cả sao trời.
“Cha ta tính hiền, lại sợ mẹ ta.
Dù ta có gây ra chuyện lớn bằng trời, chỉ cần năn nỉ đôi chút, cùng lắm bị đ.á.n.h một trận, sẽ không làm khó ta đâu.
“Ngươi xinh đẹp, học hành giỏi giang, sau này nhất định sẽ sống những ngày tốt nhất thế gian, lấy được người chồng xứng đáng nhất!
“Còn Lý què kia, nửa cái mạng đã chôn dưới đất, vừa xấu vừa béo như con cóc, hắn ngay cả việc lè lưỡi đuổi muỗi cho ngươi cũng không xứng!
“Ta cầu cho hắn c.h.ế.t sớm ngày nào hay ngày ấy!”
Đêm ấy, làng Khang Bì đổ tuyết trắng xóa, hoa tuyết rơi dày như lông ngỗng.
Ta chẳng thấy lạnh, cũng chẳng thấy sợ.
Ta lội qua dòng Nhiễm Hà lạnh buốt.
Nước ngập đến đầu gối, cả chân tê dại, nhưng vẫn bước không ngừng.
Đói thì c.ắ.n một miếng bánh trong n.g.ự.c áo, khát thì hứng tuyết trên cành cây mà uống.
Dần dần, ngọn núi Nghi phía sau càng lúc càng xa.
Trăng tàn, mặt trời mọc.
Bàn chân ta nứt nẻ rớm máu, nhưng đi mãi rồi cũng chẳng thấy đau nữa.
Suốt ba ngày ba đêm, sức ta cạn kiệt.
Ta đi đến cổng một nhà giàu sang, định xin miếng ăn.
Chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng đám gia đinh nhà họ Lý.
Ta quay đầu bỏ chạy, lại bị một cước đá ngã xuống đất.
Cú đá ấy thật nặng, gần như đá vỡ cả thân ta, nửa người tê dại.
Khi bọn họ đang bàn bạc xem nên trói ta thế nào, ta nhìn thấy một đoàn người từ trong Hầu phủ đi ra.