Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 2



Dẫn đầu là một công tử tựa như tiên hạ phàm trần, khí độ phi phàm.

 

Bên cạnh hắn là quản gia cùng mấy tiểu tư ăn mặc chỉnh tề.

 

Ta chẳng kịp nghĩ gì, chỉ cố bò đến, khẽ kéo vạt áo của hắn. 

 

Quản gia đứng bên lập tức quát lớn:

“Con nha đầu ăn mày từ đâu chui ra, mau cút đi!”

 

Vị công tử kia búi tóc vấn ngọc quan, da trắng như tuyết, thân mặc hạc bào, dung mạo tuấn mỹ đến độ không giống người trần thế.

 

Hắn không hề trách cứ ta, ngược lại còn cầm lấy một cây ô gấp, che lên người ta.

 

“Tiểu cô nương, cô không sao chứ?”

 

Một giọng nói ôn hòa như ngọc, trầm ổn như kim thạch, khẽ vang bên tai.

 

Ta tiến lên níu lấy vạt áo hắn, quỳ xuống dập đầu van xin:

 

“Công tử, ta là người trốn từ làng Khang Bì tới.

Cha mẹ ta đã bán ta cho Lý què đầu làng, hắn chuyên môn hại các cô gái trẻ, đã c.h.ế.t tám người vợ rồi, ta là người thứ chín mà hắn mua về...

 

Cầu xin ngài... cứu lấy ta...”

 

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tuyết, hóa thành luồng hơi nước ấm áp phả lên mặt.

 

Khi ấy ta mới nhận ra mặt mình đã bị đông cứng đến tê dại.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Người trước mắt khẽ cau mày, cởi tấm hạc bào trên người, khoác lên vai ta.

 

Sự ấm áp ấy... ta nhớ mãi suốt bao nhiêu năm sau.

 

“Trung bá, ta nhớ trong tiểu phòng bếp vẫn còn thiếu một nha đầu nhóm lửa.”

 

Giọng nói của hắn vừa nhẹ vừa chậm, mang theo âm điệu dịu dàng mà ta chưa từng được nghe qua trong đời.

 

“Chọn đứa nhỏ này đi.”

 

02

 

Phủ Thẩm hầu rộng lớn vô cùng.

 

Ba lớp viện trong viện ngoài, hành lang nối tiếp trập trùng, cảnh sắc uy nghi tráng lệ.

 

Ta được Trung bá sắp xếp ở cùng phòng với Từ thẩm – người quản lý tiểu phòng bếp.

 

Đó là lần đầu tiên trong đời ta có được một chiếc giường thuộc về riêng mình.

 

Nhìn chiếc giường sạch sẽ tươm tất, trên đó còn đặt một bộ áo lót và váy dài bằng đoạn xanh, cùng hai bình t.h.u.ố.c trị nứt da vì lạnh…

 

Ta chỉ thấy như đang mơ giữa ban ngày.

 

Mỗi ngày ở tiểu phòng bếp, ngoài việc nhóm lửa, ta còn chẻ củi, gánh nước, rửa rau, nhặt rau, lau dọn... việc nào cũng làm đến nơi đến chốn.

 

Từ thẩm thấy ta làm việc nhanh nhẹn tháo vát, không khỏi cảm thán:

 

“Nha đầu này nhỏ người vậy mà chắc làm nhiều việc quen rồi hả?

 

Cha mẹ ngươi cũng thật nhẫn tâm.”

 

Ta chỉ cười đáp:

 

“Từ Thẩm à, nhà nông như bọn con, chính là dựa vào việc chăm sóc ruộng đất mà sống đó.”

 

Không làm thì sao sống được, phải không ạ?”

 

Bà khẽ mím môi, ánh mắt có chút xót xa.

 

Có lẽ bà động lòng thương cho cuộc sống trước kia của ta quá khổ.

 

Khi rảnh rỗi, thẩm thường nấu cho ta một bát trứng hấp với tôm khô.

 

Trứng hấp vừa chín tới, chan thêm nước tương, lại thêm một bát cơm trắng đầy ú ụ với tóp mỡ thơm ngậy... chẳng khác nào cực phẩm nhân gian. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mỗi ngày ta nhóm lửa trong phòng bếp, ăn no, mặc ấm, mỗi tháng còn được phát năm trăm văn tiền, chẳng khác gì sống như tiên.

 

Chưa đầy một tháng ở phủ Hầu gia, vết nứt rớm m.á.u ở chân ta đã lành hẳn.

 

Mặt mày tròn trịa hơn, da dẻ cũng trắng trẻo hẳn ra.

 

Ai ai trong phủ cũng nói: đứa bé mà Đại công tử nhặt về, nhìn tướng mạo đã thấy có phúc khí, khiến người ta nhìn mà mến.

 

Phủ Võ Định Hầu là danh môn vọng tộc, đời đời công huân hiển hách.

 

Thẩm Hầu gia cùng phu nhân sinh được hai trai một gái, Đại tiểu thư hiện đang nhập cung làm Thục phi, nhan sắc khuynh thành, nổi bật khắp hậu cung.

 

Đại công tử mười tám tuổi đã đỗ Võ Trạng Nguyên, là thiếu niên nổi danh nhất kinh thành, là niềm kiêu hãnh của toàn phủ.

 

Nhị công tử tuổi hãy còn nhỏ, mới mười một, nhưng đã đọc làu Tứ thư Ngũ kinh, nói năng đâu ra đó.

 

Thỉnh thoảng ta mang điểm tâm đến cho Nhị công tử, nhìn thấy người thì có thầy nho kèm bên, tường thì đầy sách sử điển tịch, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

 

Cầm chiếc hộp không quay về, ta lại một lần nữa đứng ngoài thư phòng nghe trộm thầy giảng bài, mải mê đến mức quên cả trời đất.

 

Trung bá khẽ ho hai tiếng, làm ta giật mình siết chặt hộp bánh trong tay.

 

Đại công tử lại ngoắc tay gọi ta đến:

 

“Tửu Nhi, mấy lần thấy ngươi đứng ngoài thư phòng của Yến Chu nghe rất chăm chú, ngươi muốn học chữ sao?”

 

Ta không dám trả lời. Phủ Hầu gia có quy củ của phủ Hầu gia.

 

Đọc sách là việc của chủ tử, còn kẻ hầu thì nên tận tâm hầu hạ, không nên vọng tưởng những chuyện viển vông...

 

Thế nhưng ta lại buột miệng thốt ra:

 

“Tửu Nhi muốn học.”

 

Vài năm làng Khang Bì chưa gặp hạn, đời sống dân chúng vẫn chưa đến mức bần cùng.

 

Trưởng làng bị Hứa Tô Tử năn nỉ mãi, cũng gật đầu cho nàng vào tư thục học chữ.

 

Ta thì chỉ mới hé lời với cha mẹ vài lần, đã bị đ.á.n.h gần c.h.ế.t mấy trận.

 

Họ mắng ta là con lừa cứng đầu không biết phận, đáng bị đánh.

 

Toàn bộ kiến thức ta học được, đều là sau khi xong việc nhà, đêm khuya theo ánh trăng ra bờ ruộng, nhờ Hứa Tô Tử dạy từng chữ một.

 

Nàng chẳng nề hà chút nào, kiên nhẫn giảng dạy, mới giúp ta miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ của thầy.

 

Trung bá nhíu mày, lạnh lùng nói:

 

“Vô phép.”

 

Đúng lúc ấy, Nhị công tử đẩy cửa sổ ra, lộ ra khuôn mặt tròn trĩnh như bánh nếp, lạnh giọng nói:

 

“Chuyện vô phép, nàng ta làm nhiều rồi.

 

Ngày nào cũng lén lút nghe giảng bài ngoài thư phòng của ta, đến tối mịt còn chưa chịu đi.”

 

Ta hít sâu một hơi — tên tiểu quỷ này!

 

Trong phòng, Nhị công tử béo trắng, mặc bộ cẩm bào rực rỡ, trông như một đứa bé trong tranh Tết.

 

Thế nhưng ánh mắt lại rất khó chiều, chẳng giống chút nào với vị đại ca nhã nhặn của mình.

 

Đại công tử chỉ khẽ cười:

 

“Chẳng phải Yến Chu nói đang thiếu người mài mực sao? Vừa hay có người rồi.”

 

Nhị công tử hừ lạnh, bĩu môi, rõ ràng là chẳng mấy hài lòng với ta.

 

“Nhìn chẳng lanh lợi gì cả... Thôi được, miễn cưỡng nhận.”

 

Thế là từ đó, ta trở thành nha hoàn thân cận bên cạnh Nhị công tử.