Nét bút sống động tinh tế, từng đường nét đều chứa đầy tình ý.
Ta như thấy lại chính mình trong những năm tháng xưa cũ—lúc nhếch nhác, nhưng cũng đáng yêu đến lạ.
Thì ra, từ rất sớm, rất sớm thôi, A Yến đã âm thầm thương ta rồi sao?
Ta ôm niềm vui dào dạt, mang theo những bức tranh ấy, muốn đi tìm chàng
Nào ngờ, vừa bước vào vườn hoa phủ Định Quốc, liền va phải một người, tranh rơi rải đầy đất, ta suýt nữa ngã nhào.
Người đó đưa tay đỡ lấy ta:
“Cẩn thận.”
Ta ngẩng đầu, thì ra là Thẩm Thanh Châu.
Hắn vẫn phong nhã như xưa, ôn hòa như gió, khiêm nhường như ngọc.
“Đại công tử…”
Thẩm Thanh Châu thấy ta, ánh mắt ấm áp như một vị huynh trưởng hiền lành.
“Tửu nhi, cứ gọi ta là đại ca. Bao năm nay, ta đã sớm xem muội là người một nhà rồi.”
Ánh nhìn nơi hắn vẫn là sự thành khẩn vững vàng như cũ, khiến lòng người dễ chịu như tắm trong gió xuân.
Ta khẽ gật đầu:
“Đại ca.”
Hắn mỉm cười, ôn hòa:
“Ngày mai ta sẽ lên đường vào Vân Nam, đến tặng muội một món quà cưới trước khi đi.”
Phía sau, ma ma mang tới một cái mâm bạc, bên trên đặt một chiếc hạc bào đỏ lót hồ ly trắng—rực rỡ mà trang nhã.
“Ta có hỏi mẫu thân, người nói da muội trắng, hợp với màu đỏ.
Mùa đông, nếu mặc chiếc áo này hái mai giữa tuyết, chắc chắn đẹp tuyệt trần.”
Ta sờ vào lớp lót trong mềm mại ấm áp, giống hệt chiếc áo năm xưa hắn đã từng khoác lên người ta.
Không hiểu sao, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp, vừa khó gọi tên.
“Tạ ơn đại ca.”
Thẩm Thanh Châu đưa tay, như muốn xoa đầu ta, nhưng cuối cùng vẫn rút về.
“Thật ra, những năm qua, là nhà họ Thẩm chúng ta nợ muội.
Cảm ơn muội năm xưa không màng nguy hiểm, cứu A Yến.
Cảm ơn muội giúp ta cứu A Dữu ra khỏi hoạn nạn.
Cảm ơn muội đã nhiều lần giúp đỡ họ khi túng quẫn…
Những gì muội làm cho nhà ta, thật sự… chẳng lời nào có thể tạ hết.”
Từ hành lang bên, A Yến bước tới.
Thẩm Thanh Châu nhìn thấy, mỉm cười gọi:
“A Yến, tới giúp Tửu nhi thử áo mới nào.”
A Yến đến gần, thấy chiếc hạc bào đỏ, liền đích thân khoác lên vai ta, cẩn thận cài từng nút thắt.
Thẩm Thanh Châu nhìn rất vừa ý, khẽ cười:
“Hòa hợp uống rượu, cùng người bạc đầu.
Cầm sắt hòa âm, mãi mãi yên bình.”
A Yến nắm lấy tay ta, Thẩm Thanh Châu nhẹ vỗ vai chàng.
Ba ngày trước hôn lễ, Thẩm Thanh Châu một mình lên đường đi Vân Nam.
Hôn lễ của chúng ta do chính A Dữu và Tô Tử chủ trì.
Tô Tử tự tay thêu khăn trùm đầu cho ta, hoa văn cực kỳ tinh xảo—là những cành hải đường vàng óng, sống động như thật.
Phụ mẫu Tô Tử làm lễ cao đường, ta kính trà trước Cảnh Nhân Cung, rồi được ma ma dìu lên kiệu hoa tám người khiêng.
Phủ Vĩnh Ninh của ta và A Yến nằm ngay đầu phố Trường Ninh, gần sát hoàng thành.
Kiệu vào phủ, tiếng trống gõ, pháo nổ vang trời.
Tiệc cưới do tửu lâu Tùng Hạc Lâu chuẩn bị, chính Từ thẩm đứng bếp. Rượu, toàn là mỹ tửu đưa từ Tứ Châu về.
Nửa đêm, A Yến đích thân vén khăn trùm đầu cho ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ nói:
“Phù thế tam thiên, ta chỉ có ba thứ yêu nhất.
Mặt trời, mặt trăng, và nàng.
Mặt trời là sáng sớm. Mặt trăng là chiều tà.
Còn nàng… là sớm sớm chiều chiều trong lòng ta.”
Trong ánh đèn đỏ rực, khuôn mặt chàng đẹp đến ngạt thở.
Ta khẽ mỉm cười, hôn lên môi A Yến.
Ngoại truyện – Thẩm Thanh Châu
1.
Ngày Thẩm gia bị tịch thu tài sản, ta bị giam trong một ngục riêng.
Kẻ từng tung hoành triều cục, hô phong hoán vũ nơi triều đường, nay đứng ngay trước mặt ta.
Hắn nói:
Hắn có thể cứu được toàn bộ Thẩm gia.
Chỉ với một điều kiện—
Ta phải cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn.
2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng tỷ bị Hoàng hậu hại c.h.ế.t,
Cháu trai A Dữu sống lay lắt dưới mí mắt Hoàng hậu, chỉ còn chút hơi tàn.
A Yến lưu lạc bên ngoài, sinh tử chưa rõ.
Phụ mẫu lại bị đày đọa nơi ngục giam.
Nhiều khi nhìn thì tưởng đời người có vô vàn lựa chọn...
Nhưng sự thật là—không có lấy một con đường để chọn.
3.
Tửu Nhi cứu được A Yến từ tay bọn buôn người.
Đêm Tiểu niên, ta đến nơi nàng ở, thấy A Yến ngủ yên ổn, được chăm sóc chu toàn, lòng ta cũng an tĩnh hơn bao giờ hết.
Chỉ là một cô nương mười lăm tuổi—
Thế mà mọi việc nàng đều xử lý đâu vào đó.
Đôi mắt nàng đen láy, sáng như tinh tú,
Tựa hồ chỉ cần nhìn một lần—liền không thể tuyệt vọng với cuộc đời nữa.
Nàng nấu rượu cũng rất ngon.
“Chẩm Nguyệt Miên.”
Tinh hà ẩn dần, trời như làn nước,
Gối mây chẩm nguyệt, ý cũng thong dong.
Ta rất thích, thật lòng rất thích cái tên ấy.
4.
Sinh thần bốn mươi của Chu Ngọc, ta bị ép hoá trang thành quý phi để hầu tiệc.
Ngày ấy, ta trông thấy Tửu Nhi.
Ta thật sự rất muốn lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng—
Vì một kẻ nhơ nhuốc như ta,
nàng không đáng phải rơi lệ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
5.
Ta ẩn nhẫn bên cạnh Chu Ngọc, âm thầm kết liên với Lận đại nhân —người từng là môn khách dưới trướng phụ thân ta.
Chu Ngọc vốn là kẻ từng chịu hình, cách tra tấn người trăm ngàn thủ đoạn.
Hắn có thể bóc trần tự tôn của một người từng tấc từng tấc, mà không để lại một vết sẹo.
Lần sau khi ta tìm đến Tửu Nhi,
nàng thấy thương tích đầy mình, liền lặng lẽ quay người, âm thầm rơi lệ.
Nàng lại cố nén đau, tươi cười kể chuyện học nấu rượu với lão Vạn.
Giọng nàng chầm chậm mà dịu dàng, khiến lòng ta cũng nhẹ nhõm theo.
Ta đã quyết, nhất định phải cứu A Dữu ra khỏi hoàng cung.
Nghĩ đi nghĩ lại—
ngoài Tửu Nhi ra, bên ta không còn ai có thể tin tưởng.
6.
Lúc ở Tùng Hạc Lâu, ta nghe người ta bàn về Tửu Nhi:
Xinh đẹp hào sảng, giỏi buôn bán, tương lai xán lạn…
Ta mỉm cười—thì ra, tiểu cô nương ham học ngày nào, nay đã trở thành Lê Lão bản nổi danh khắp kinh thành.
Ta nhìn ra được—A Yến rất thích nàng.
Mà lòng ta, lại không nói rõ là đang có cảm xúc gì.
Chỉ là, ta thật tâm cảm thấy—
Đệ đệ ta, người mà ta thương yêu từ bé, xứng đáng có được hạnh phúc hơn ta.
7.
Sau khi A Dữu đăng cơ, thân thể ta đã suy yếu đến cực điểm.
Ngự y nói—ta không còn khả năng có con nối dõi.
Ngày Phương Ảnh Nguyệt tới phủ,
ta nhân dịp ấy thay lời nói rõ lòng mình với Tửu Nhi.
"Thời niên thiếu nên thưởng trà, ngâm thơ, uống rượu."
Nàng còn trẻ, còn tươi đẹp như vậy—
Không cần phải phí hoài thanh xuân vì một kẻ như ta.
8.
Ngày Hoàng hậu ban hôn cho A Yến và Tửu Nhi,
Trong lòng ta bất giác dâng lên một cảm giác—bình yên khó nói.
Vì đã là "vĩnh viễn mất đi",
cho nên không còn gì để day dứt, không còn gì phải lo sợ nữa.
Hôm ấy, ta đến phủ Định Quốc—
Nhìn thấy Tửu Nhi rạng rỡ như ánh dương nơi vách núi, sáng đến mức khiến lòng người cũng bừng lên.
Tính tình A Yến thế nào, ta là người hiểu rõ nhất—
Hắn là đứa tốt, tốt lắm.
Chỉ cầu mong Thẩm gia mãi được yên ổn thái hòa,
trăm năm bình an.
Còn tiểu cô nương mà ta từng âm thầm thương mến ấy,
Cầu nàng cả đời thuận lợi, viên mãn,
Cùng người mình yêu:
Nắm tay đến bạc đầu.
Cầm sắt hoà âm, năm tháng tĩnh lành.
-HẾT-