Gối Trăng Mà Ngủ

Chương 14



 

A Yến đỏ ửng hai má, xương quai xanh dài thanh tú và gợi cảm nằm dưới tay ta.

 

Giọng nói của chàng trầm khàn, mềm nhẹ như lông vũ cào vào lòng người:

 

“Vậy nàng nói đi…”

 

Lông mi dài của chàng nhẹ nhàng như cánh quạ quét qua má ta.

 

“Cả đời này, ta chỉ cần một mình chàng.”

 

Khoảnh khắc ấy, ta như bị tan chảy vào thân thể chàng, nghe tiếng chàng gọi tên mình từng chút một.

 

Cơn đau rồi cũng bị khoái cảm cháy bỏng và cuồng nhiệt thay thế.

 

Gió đêm mát rượi phất qua làn da, người ta ướt mồ hôi, liền bước xuống suối Vũ Lăng tắm rửa.

 

Ánh trăng dịu dàng rải khắp mặt nước, như một dải ngân hà lặng trôi.

 

Có lẽ do men rượu, ta chẳng hề e ngại ánh nhìn của A Yến, thong thả tự tay lau rửa cơ thể.

 

A Yến tiến lại gần, như muốn nuốt chửng ta vào trong người mà hôn.

 

Hơi thở đôi ta nóng rực, như thể đủ đốt cháy cả con suối Vũ Lăng này.

 

Hôm ấy, ta cùng A Yến bên nhau, đón ánh bình minh đầu tiên bên bờ suối.

 

Hôm sau khi tỉnh lại, trời đã xế chiều.

 

Ta nằm trong tiểu trúc thất, chỉ thấy… cả eo như sắp gãy.

 

Một nơi khác trên cơ thể càng ê ẩm không thôi, chẳng thể nhúc nhích.

 

Đêm qua, A Yến quả thật là muốn lấy mạng ta mà.

 

Giữa núi rừng, mơ hồ vọng lại tiếng thân mật đêm qua.

 

Chàng lại cố tình dùng tay che mắt ta, bắt ta nghe rõ mồn một.

 

A Yến từ ngoài bước vào, ta liền cầm gối ném thẳng vào chàng:

 

“Ra ngoài!”

 

Chàng chỉ cười, thần sắc rạng ngời:

 

“Lần này, không thể nghe lời nàng được rồi.”

 

Chàng lấy ra một phong mật chỉ của Hoàng hậu.

 

Thì ra, Tô Tử đã âm thầm tứ hôn cho ta và A Yến từ trước.

 

Chỉ đợi ta gật đầu, thì thánh chỉ này sẽ lập tức có hiệu lực.

 

Tối đó, A Yến tìm phương t.h.u.ố.c từ tiên sinh, đích thân dùng gừng nóng xoa lên eo ta.

 

Ánh nến ấm áp chiếu khắp phòng, ta bỗng nhớ đến lần đầu chàng dán cao dán cho ta rồi bỏ chạy mất dạng.

 

“A Yến, hôm đó rốt cuộc chàng bị làm sao vậy?”

 

Chàng khựng lại một chút, rồi bế ta lên.

 

Đặt tay ta vào một nơi đặc biệt.

 

“Nàng nghĩ sao?”

 

Mặt ta lập tức đỏ như máu.

 

Không ngờ lúc đó chàng còn nhỏ mà đã như thế…

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Chàng cũng… quá là...”

 

Ta lườm chàng một cái.

 

“A Yến, rốt cuộc từ khi nào chàng đã bắt đầu thích ta vậy?”

 

A Yến cười khẽ, nụ cười như có như không:

 

“Không nói đâu.”

 

20

 

Ta và A Yến trở lại Thượng Kinh đúng vào tháng Chín.

 

Tết Trung Thu, ta nhận được lời mời nhập cung.

 

Cô cô bên cạnh Hoàng hậu dẫn ta đi, nói rằng Hoàng hậu ngày nào cũng ngóng trông tin ta, mong ta trở về.

 

Vừa bước qua cổng Cảnh Nhân Cung, ta liền trông thấy một thiếu phụ vận triều phục vân cẩm sắc vàng sáng, cài trâm phượng Đông châu, tóc đen như lụa, da như ngọc, thần sắc rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Tử, sau ba năm vào cung, khí chất nàng đã hoàn toàn mang phong thái của một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ — đoan trang, hiền hòa, từ ái.

 

Vậy mà khi thấy ta, nàng vẫn òa lên khóc:

 

“Lê Tửu Nhi! Đồ vô tâm vô phế!

Nói đi là đi, bặt vô âm tín suốt tám tháng!

Ngươi có biết ta lo cho ngươi đến phát điên thế nào không?!”

 

Ta cười dịu dàng, nắm tay nàng thật chặt:

 

“Tô Tử, xin lỗi.”

 

Nàng kéo ta ngồi lên giường, chỉ cho ta xem những món hồi môn nàng chuẩn bị cho ta:

 

Nào là phượng quan hạ bào, áo gấm chăn gấm, bàn trang điểm, bình phong, đến cả nôi và xích đu cho trẻ nhỏ…

 

Mọi thứ một tân nương cần có, không thiếu thứ gì.

 

Ta nhìn, khẽ mỉm cười.

 

Từ nhỏ tới lớn, Tô Tử hễ có cái gì tốt, đều đem đến cho ta đầu tiên, chẳng bao giờ giấu diếm.

 

Còn chưa ngồi ấm chỗ, Thái tử Doãn Trạm hơn hai tuổi đã chạy ùa vào lòng ta:

 

“Di di Tửu Nhi!”

 

Ta ôm chặt tiểu bảo bối mũm mĩm, hôn một cái.

 

Đôi mắt to tròn rực rỡ kia, thật đúng là giống hệt Tô Tử.

 

“Doãn Trạm nhà ta, lớn lên nhất định là một tiểu công tử tuấn tú.”

 

Tô Tử cười rạng rỡ, đặt tay ta lên bụng nàng:

 

“Nàng thích Doãn Trạm vậy, sao không mau sinh một đứa cho mình?”

 

“Ta với A Dữu còn định để con ngươi và con ta kết thân đấy!”

 

“Không kịp thì kết với đứa trong bụng ta cũng được!”

 

Ta cười:

 

“Vậy còn phải xem… A Yến có chịu được hay không.”

 

Tô Tử hào hứng chia sẻ vô vàn “bí kíp”, nào là mưu kế chốn phòng the, nghe xong khiến mặt ta đỏ bừng.

 

“Tô Tử! Đủ rồi đó, ngươi là Hoàng hậu đấy!”

 

Nàng cười lém lỉnh:

 

“Thì sao? Ta là Hoàng hậu, càng phải lo chuyện quốc bản, phải vì Thái tử mà tính sẵn chuyện nối dõi.”

 

Ánh dương rọi khắp Cảnh Nhân Cung, trong điện chỉ có tiếng cười đùa của ta và Tô Tử — ấm áp, chan chứa, như mộng xuân không tàn.

 

21

 

Cứ như vậy, hôn lễ của ta và A Yến được định vào ngày mồng Một tháng Mười.

 

Chúng ta cho nối liền phủ Định Quốc công và phủ Vĩnh Ninh Quận chúa, tu sửa lại toàn bộ, dùng làm tân phòng.

 

Tô Tử chuẩn bị cho ta một phần hồi môn vô cùng hậu hĩnh, còn muốn tự mình làm người chứng hôn, để ta xuất giá từ Cảnh Nhân Cung, giữa trăm quan chúc phúc, vẻ vang rực rỡ.

 

Bên phủ A Yến, Hầu gia cùng phu nhân cũng chuẩn bị cho ta một phần lễ sính dày như núi, thể hiện trọn vẹn lòng thành.

 

A Yến đem toàn bộ bổng lộc những năm qua, cùng hai vạn lượng bạc tu dưỡng liêm khiết mà Hoàng thượng ban cho, giao hết cho ta quản lý.

 

Hai phủ đã thông nhau, nha hoàn tiểu tư qua lại liên tục, trong lúc dọn dẹp, ta vô tình phát hiện một hộp sách cũ mà ngày trước A Yến vẫn thường mang theo khi chúng ta cùng lưu lạc bên ngoài.

 

Ta nhẹ tay vuốt ve chiếc hộp giản dị ấy, mở ra xem—bên trong lại là những bức tranh nhỏ.

 

Tranh nào cũng vẽ ta.

 

Có ta thuở mới vào Hầu phủ, ôm tô trứng hấp tôm khô của Từ thẩm, ăn lấy ăn để;

 

Có ta ngồi ngoài thư phòng của A Yến, mượn ánh đèn đọc sách, mũi đỏ ửng vì lạnh;

 

Có ta nằm gục trên bàn hắn, ngủ đến chảy cả nước miếng;

 

Có ta pha trà bị phỏng tay, vội vã sờ tai cho đỡ nóng;

 

Có ta giúp chàng mài mực, không cẩn thận dính mực lên mép, trông như một con mèo nhỏ;

 

Có ta thức trắng đêm nấu rượu, mệt đến không duỗi nổi lưng;

 

Có ta tay cầm bàn tính, dưới đèn dầu lặng lẽ ghi sổ…

 

Mỗi bức tranh đều đề hai chữ: Lê Yến.