Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 18: Bắt được yêu sớm.



Tiết tự học buổi tối, Nam Tường thu xong đề tiếng Anh đi đến văn phòng, tình cờ nhìn thấy giáo viên tiếng Anh của mình đang nói chuyện với Giang Hoài Tự.

Trương Liên ngồi sau bàn làm việc nhìn tờ đề, thở dài một hơi: “Môn nào em cũng thi tốt như vậy, riêng chỉ có tiếng Anh là tụt lại phía sau, không hài lòng với phương pháp giảng dạy của cô sao?”

Giang Hoài Tự tùy ý đứng ở một bên, không có chút tự giác bị người khác dạy dỗ, cậu lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không.”

Nghe thấy tiếng động, cậu ngước mắt nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy Nam Tường ôm đống giấy tờ trên tay đi vào. Ánh mắt chạm nhau, cậu cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên không thể nhận ra.

Thầy Hác ở bên cạnh không nhịn được cuộn cuốn sách Toán lại vỗ vào lưng cậu một cái: “Cười gì mà cười, nghiêm túc lên.”

Giang Hoài Tự nghiêng người sang bên kia làm bộ làm tịch xoa thắt lưng, vẻ mặt cường điệu như bị đánh đau: “Lão Hác, thầy sao còn phạt thể xác vậy.”

“Đừng đổ tội cho tôi, đánh anh một cái sao được coi là phạt thể xác.” Hác Nhật Quang đặt cuốn sách Toán xuống, chú ý đến ánh mắt của Trương Liên liền quay đầu lại nhìn, vẻ mặt lập tức dịu đi, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Giang Hoài Tự nhìn thấy hết, liền cười ẩn ý: “Lão Hác, cô Trương tìm em nói chuyện, thầy ở đây làm gì, không biết còn tưởng rằng thầy cố ý đến đây gặp ai cơ.”

Hác Nhật Quang sửng sốt nửa giây, phản ứng lại thì muốn véo cậu thêm cái nữa, “Nói nhảm, tôi là giáo viên chủ nhiệm của anh, tôi không ở đây thì còn ai vào đây nữa.”

Bầu không khí thoải mái đôi chút, Nam Tường lợi dụng khoảng trống này đi tới, đặt chồng giấy lên bàn giáo viên, cô không muốn quấy rầy nên lặng lẽ quay người muốn rời đi, nhưng ánh mắt của Giang Hoài Tự lại không ngừng nhìn cô.

“Này, nhìn cái gì đấy?” Lão Hác huơ tay trước mặt cậu, thuận theo ánh mắt cậu nhìn đến Nam Tường, cơ bản đã hiểu.

Thằng nhóc này, lại là chuyện gì đây.

Trương Liên trừng mắt nhìn Hác Nhật Quang ý bảo thầy im lặng, thầy Hác quả nhiên lập tức ngậm miệng. Trương Liên hắng giọng, tiếp tục nhẹ nhàng nói với Giang Hoài Tự: “Các em đều là những đứa trẻ thông minh cho nên cô chỉ nói đến đây thôi. Nếu em cảm thấy phương pháp giảng dạy của cô cần phải cải thiện thì bất cứ lúc nào cũng có thể cho ý kiến.”

Giang Hoài Tự hồi thần, đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Cô Trương, cùng một phương pháp giảng dạy mà cô có thể dạy ra hạng nhất 148 điểm, chứng tỏ cô không cần cải thiện, người cần cải thiện là em mới đúng.”

Trương Liên ngồi trên ghế, ngước mắt cười: “Ồ, ý em là Nam Tường? Bài tiếng Anh của em ấy đã được in ra thành bài văn mẫu phát xuống rồi, em có thể dựa vào đó học hỏi.”

Giang Hoài Tự cúi đầu cười: “Vâng, đã học hỏi rồi ạ.”

Vừa bước được bước đầu tiên Nam Tường đã ngừng lại.

Trương Liên đưa tay cầm lấy bài tập tiếng Anh mà Nam Tường vừa đặt xuống, nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nhân tiện Nam Tường, cô quên béng mất.”

Bị Trương Liên gọi lại, Nam Tường lại xoay người lần nữa quay về, văn phòng không lớn, cô chỉ có thể đứng cạnh Giang Hoài Tự.

Nam sinh nữ sinh cúi đầu đứng cạnh nhau trong văn phòng, cộng với bầu không khí ân cần dạy dỗ làm cô luôn có cảm giác Deja Vu như bị giáo viên bắt được đang yêu sớm.

Hình như đây là lần đầu tiên cô yên tĩnh đứng bên cạnh cậu như vậy, lúc này Nam Tường mới nhận ra rằng cậu cao hơn cô gần như một cái đầu, tấm lưng rộng rãi, đường nét chắc chắn, xung quanh cậu bao phủ một cảm giác an toàn khó tả.

Thỉnh thoảng có người ra vào văn phòng, để không cản đường, Nam Tường tiến lại gần cậu. Dưới bóng râm, cô ngửi thấy mùi không khí lạnh lẽo từ máy điều hòa hòa lẫn với mùi thơm quen thuộc thoang thoảng trên người cậu.

Sạch sẽ mát lạnh, giống như những viên sủi bạc hà được ném vào nước đá vào một ngày nắng, ùng ục ùng ục vang lên trong lòng như đang sủi bọt.

Có khi nào thật sự bị người ta hiểu lầm là bị tóm yêu sớm không, Nam Tường bắt đầu mơ màng.

“Nam Tường, cô đã tranh thủ giúp em cơ hội học lớp mũi nhọn, vốn dĩ lớp này chỉ dành cho học sinh top 50 khối thôi.”

Lời nói của Trương Liên văng vẳng bên tai, nhưng dường như chúng không đi vào tâm trí cô.

“Nhưng thành tích tiếng Anh của em rất tốt, cô và chủ nhiệm đã xin giúp thêm em vào đó rồi, sau Quốc khánh là có thể bắt đầu học.”

Nam Tường hồi thần, gật đầu: “Vâng ạ, em cảm ơn cô.”

Nói xong cô quay người bỏ chạy ngay lập tức.

……..

Trong văn phòng, cho đến khi Nam Tường rời đi, ánh mắt Giang Hoài Tự vẫn không ngừng nhìn cô, cả người lơ đãng không tập trung.

Lão Hác cau mày, cả khuôn mặt hiện lên trước mắt cậu: “Quen à?”

Giang Hoài Tự thản nhiên quay đầu “Vâng” một tiếng, ánh mắt lướt qua người, vẫn nhìn về phía cửa.

Lão Hác ẩn ý nói: “Sao nào, còn chưa nhìn đủ? Hay là tôi sắp xếp cho em chuyển sang lớp người ta nhé.”

Giang Hoài Tự cũng không nghiêm túc, chậm rãi ngước mắt lên: “Được không ạ?”

“Anh muốn đi thật đấy à!” Giọng điệu Lão Hác cao lên, tức giận đến suýt nữa nhặt lại sách Toán ném cậu.

“Rõ ràng người hỏi là thầy mà.” Giang Hoài Tự bất đắc dĩ.

Lão Hác lắc đầu.

Người trẻ tuổi đúng là không biết kiềm chế bản thân.

……..

Lão Hác đổi chủ đề: “Ồ đúng rồi, thầy nghe nói hiệu trưởng tìm em làm một đoạn video quảng cáo nhân dịp kỷ niệm trường, tuần sau sẽ ra mắt phải không?”

Giang Hoài Tự đểnh đoảng đáp: “Vâng, vẫn còn đang làm.”

“Thầy xem bản nháp rồi, tên nhóc nhà em quả thực có bản lĩnh đấy. Cho nên đây chính là nguyên nhân em bỏ thi đấu? Không yêu Toán, yêu nghệ thuật?”

Giang Hoài Tự: “Vâng.”

“Thằng nhãi này, nếu sớm nói rõ ràng thì thầy đã không sốt ruột như vậy. Thấy người khác lo lắng cậu thích lắm đúng không.” Lão Hác dừng lại một chút mới nhớ ra điểm mấu chốt, “Phụ huynh em đồng ý chưa?”

Giang Hoài Tự cúi đầu cười, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến họ, đây là chuyện của em.”



Khi Giang Hoài Tự ra khỏi văn phòng, Nam Tường vẫn còn ở ngoài cửa, cậu nhướng mày, nói đùa: “Chờ tôi?”

Nam Tường gật đầu, tiến lên hai bước sóng vai đi cùng cậu: “Vừa rồi tôi không nghe rõ lắm, muốn hỏi cậu lớp mũi nhọn kia dùng để làm gì vậy.”

Thì ra là hỏi cái này, còn tưởng rằng cố ý đợi cậu cùng đi cơ, Giang Hoài Tự cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Chính là giúp học sinh mũi nhọn đạt trạng nguyên, chủ yếu giảng mấy câu áp chót khó giải. Ở cấp độ này, nếu làm sai hoặc làm đúng một câu lựa chọn cũng đủ làm thứ hạng của cậu thay đổi triệt để.”

“Ồ vậy sao, nghe có vẻ không liên quan đến tôi lắm.” Giọng điệu của Nam Tường bình tĩnh vô cảm. Cô cho rằng trạng nguyên hay không thì khoảng cách cũng quá xa vời với cô, tham gia một lớp học vượt quá khả năng của mình như vậy liệu có lãng phí thời gian không nhỉ.

Giang Hoài Tự không có hứng thú lắm, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Đừng nói vậy, chưa đến phút cuối thì ai cũng có thể thành hắc mã.”

“Cậu cũng không dễ dàng, đã đứng hạng nhất rồi còn bị thầy cô dạy bảo nhiều vậy.” Nam Tường chuyển chủ đề, nghiêng đầu hỏi cậu, “Đứng trên đỉnh có mệt không, áp lực có phải rất lớn không?”

“Không hẳn.” Giang Hoài Tự lắc đầu, “Đứng càng cao thì càng bị người ta kỳ vọng. Có người sợ cậu ngã xuống, cũng có người lại sợ cậu ngã xuống, chỉ cần giữ vững tâm lý là được.”

“Vậy nếu cậu muốn đứng vững hơn ở trên đỉnh cao cũng có thể nhờ tôi dạy cậu tiếng Anh. Những môn khác tôi không nắm chắc, ít nhất môn này vẫn có thể.” Nam Tường chân thành.

Giang Hoài Tự cúi đầu nhìn cô, cho rằng cô có thể có ý đồ gì khác, trên mặt lộ ra vẻ không tin tưởng: “Vô sự hiến ân cần, chẳng nhẽ lại nhờ tôi giúp đỡ chuyện gì?”

Vẻ mặt Nam Tường rất thành khẩn: “Không có, chỉ là cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi muốn báo đáp lại.”

Sắc mặt Giang Hoài Tự lạnh xuống, cũng không biết đang bực tức cái gì: “Không sao, không cần.”

Có hàng trăm phương pháp để đền đáp, nhất định cứ phải dùng cách học tập sao.

Nam Tường: “Không tin tôi vậy sao?”

Ngữ khí Giang Hoài Tự không vui, mất kiên nhẫn nói: “Cậu muốn làm thầy tôi lắm à?”

……….

Không cần thì thôi, Nam Tường cũng không biết mình đang khó chịu cái gì, đại thiếu gia tính khí thất thường, ngày ngày làm như cô nợ cậu ta cái gì không bằng.

Trong hành lang, điện thoại của Giang Hoài Tự rung lên, dưới ánh sáng mờ ảo, cậu lấy điện thoại ra, mặt không biểu cảm trả lời tin nhắn.

Nam Tường vô tình nhìn thoáng qua, nhìn thấy tên chú thích người gửi tới, đồng tử của cô run lên, do dự hồi lâu mới nói: “Tôi không cố ý xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng cậu có phải quá trắng trợn rồi không.”

Giang Hoài Tự: “?”

Nam Tường: “Cậu trực tiếp chú thích cho người ta là ‘py’ [1], lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sẽ xấu hổ lắm.”

[1] py – 炮友 : [pàoyǒu] còn có nghĩa là fuck buddy, bạn chịch.

Cậu sững sờ tận nửa phút.

Giang Hoài Tự ngụ ý nói: “………………Đây là Bành Nguyện.”

Nam Tường trầm mặc.

Xin lỗi nhé.

……….

“Chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng tôi là loại người như vậy?” Giang Hoài Tự tức đến bật cười, “Hình tượng của tôi trong lòng cậu chính là thế này?”

Nam Tường lập tức đổi lời: “Tôi đùa thôi mà. Tôi đang nghĩ nếu như bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm.”

“Trừ cậu ra chẳng có ai hiểu nhầm tôi như vậy cả.” Giang Hoài Tự bất đắc dĩ, “Ồ, còn có Bành Nguyện.”

Giang Hoài Tự bắt đầu suy nghĩ xem có phải hình tượng của cậu có phải có vấn đề rồi không.

Sao mà một người hai người đều nghĩ như vậy.

Ngổn ngang nửa ngày, cậu quyết định chấm dứt tự dày vò bản thân: “Không phải tôi bẩn, mà là suy nghĩ của các cậu bẩn.”

“Cũng bình thường mà, đâu đến nỗi bẩn vậy.”

Nam Tường tự nhận mình là người rất cởi mở: “py thì py thôi, có qua có lại, chỉ cần đôi bên đồng ý là được.”

Giang Hoài Tự đầy ẩn ý nhìn cô, chậm rãi nói: “Cậu rất nguy hiểm.”