Sự chú ý của con người đối với các sự việc bất ngờ thường có giới hạn, nhưng ảnh hưởng của sự việc đó đem đến thì lại kéo dài.
Trận đấu bóng đá trong tiết thể dục, danh sách xếp hạng trong kỳ thi kiểm tra đầu vào, những bức ảnh trong bảng điểm toàn khối.
Chỉ cần vài ngày, sóng to gió lớn đã đi qua, nhưng ở những nơi vô hình, dòng nước ngầm vẫn vô thức dâng cao.
Không cam lòng với quá khứ, lo lắng cho tương lai, thất vọng về bản thân, kính nể đối thủ, mọi cảm xúc khó tả đều bị chôn vùi trong những đề thi và đống sách giáo khoa cao bất tận mà mỗi học sinh cuối cấp đều phải có.
Cuộc sống năm cuối cấp ba trôi qua nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Lên lớp, làm đề, thi kiểm tra đều là những thói quen nhật thường không đổi.
Ngoài những chuyện thường ngày ra, cuộc sống đôi khi cũng mang đến cho bạn những trường hợp đặc biệt mà chúng ta quen gọi là “bất ngờ”.
…………
Thứ hai là lễ khai giảng của trường Chuyên.
Một nhóm cán bộ cấp cao của trường và lãnh đạo Phòng Giáo dục đã đến, toàn trường mấy nghìn học sinh đều mang ghế xuống dưới sân ngồi, đám người lớp mười hai Nam Tường được sắp xếp ngồi ở hàng cuối cùng.
Đó là vị trí mà lãnh đạo không nhìn thấy, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
Mọi người đều làm bộ làm tịch mang theo vở bút như thể đang ghi chép, nhưng thực chất đều là bài tập và sách luyện tập, còn các thầy cô thì mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Suy cho cùng, học sinh cuối cấp, mỗi phút giây đều không thể lãng phí.
Tháng Chín đầu thu, nắng xuyên qua đám mây thưa thớt rải rác xuống sân trường mỗi chỗ một ít, gió thổi qua những ngọn cỏ mang theo chút mát mẻ.
Âm thanh bên tai là bài phát biểu hùng hồn của hiệu trưởng, Nam Tường cúi đầu, cô vẫn đang phân loại những câu sai trong bài thi đánh giá kia.
Dựa theo phương pháp Giang Hoài Tự đã dạy cô ngày hôm qua.
“Điều cấm kỵ nhất khi nhớ sai câu hỏi là mắc chứng rối loạn ám ảnh. Câu hỏi sai không chỉ đơn giản là liệt kê các câu hỏi sai, không có nghĩa là ai nhớ được đầy đủ nhất, đẹp nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Trước hết cần phải phân biệt xem mình bất cẩn hay căn bản không biết làm. Nếu do bản thân sơ suất thì lỗi sai là ở việc nhớ những điểm mấu chốt, chẳng hạn như cần chú ý đến dấu thập phân hay đơn vị. Còn nếu hoàn toàn không biết làm, điều cần nhớ là cách giải đề, liệu một đề có thể giải nhiều cách hay là nhiều đề chỉ giải một cách.”
“Điều cần chỉnh lý không chỉ là bản thân câu hỏi mà còn là cách tư duy thông suốt với nhau.”
Nam Tường ôn lại những gì cậu nói trong đầu, tiện thể nhớ lại cách giải hàm số mà cậu đã dạy cô ngày hôm qua, sau đó lại tiếp tục múa bút thành văn chỉnh lý những câu hỏi sai trong bài thi đánh giá.
Mới sắp xếp được một nữa, Nam Tường đã bị Tô Bối Bối không ngừng lắc vai làm gián đoạn.
“Nam Nam Nam Nam, đừng học nữa, mau nhìn kìa!”
“Nhìn cái gì?”
Nam Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức rơi vào bóng dáng quen thuộc ở đài chào cờ phía xa.
Giang Hoài Tự là người thượng cờ hôm nay. Cậu đứng bên cột cờ, dáng người cao lớn, bờ vai vững chãi, mặc bộ đồng phục học sinh nền trắng viền đỏ như thường lệ, nhưng hôm nay trông cậu đặc biệt nghiêm chỉnh đứng đắn.
Xa xa là bầu trời trong xanh không một gợn mây. Quốc kỳ đã được kéo lên tung bay trong gió.
Dưới Quốc kỳ, làn gió thổi qua mái tóc cậu làm tung bay vài sợi tóc, môi cậu mỉm cười, góc nghiêng sắc sảo. Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu lên chút ánh vàng, khiến đường nét của cậu trở nên rõ ràng và sáng sủa hơn.
Từ góc độ của cô nhìn, bức tranh tươi sáng không thể nói là mực đặc màu đậm nhưng cũng có thể nói là thoả thích tuỳ tiện, giống như một bức tranh sơn dầu dưới ngòi vẽ của bậc thầy trường phái ấn tượng.
“Ai da, không bảo cậu nhìn cậu ấy!”
Tô Bối Bối không nhịn được cười, cô nàng xua tay trước mặt Nam Tường, chỉ vào màn hình lớn trên khán đài, nhỏ giọng nói: “Nhìn màn hình lớn.”
Nam Tường giờ mới phản ứng lại, thuận theo đó nhìn sang, trên màn hình đang chiếu một đoạn video mô hình 3D của trường Chuyên.
Có thể coi nó phù hợp với chủ đề của lễ khai mạc lần này, kết hợp với thời đại, tập trung vào cảm giác công nghệ cao.
Khung cảnh ngôi trường hiện lên sống động bừng bừng trước mắt.
Toàn bộ khung cảnh khuôn viên trường được tạo hình thành 3D. Bước vào cổng trường, cột đá cao hai bên đều được khảm biểu tượng của trường. Bên ngoài tòa nhà giảng đường được làm bằng kính và kim loại, qua cửa sổ kính có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ bên trong tòa nhà. Chi tiết kết cấu, hiệu ứng ánh sáng và bóng tối cũng như vật lý thực tế được hiển thị rõ ràng.
Ống kính di chuyển xung quanh khuôn viên trường, ánh nắng xuyên qua các kẽ mây từ trên xuống dưới, phản chiếu qua gương của các tòa nhà, toát ra ánh sáng chói chang. Trong làn gió buổi sớm, đồng phục của các học sinh bay phấp phới, tươi cười rạng rỡ.
Học sinh dưới khán đán vốn đang ngủ gà ngủ gật ngay lập tức tỉnh hơn phân nửa, ra rả châu đầu thì thầm với nhau.
“Má, cứ như trò chơi vậy, trâu bòa quá.”
“Cái này do học sinh làm thật đấy à?”
“Tao nghe nói họa sĩ đại thần tên là ‘Chim sơn ca’, tranh gốc là anh ta vẽ.”
Hiệu trưởng trên khán đài hắng giọng, đọc lời thuyết minh: “Đây là món quà của học sinh trường chúng ta nhân dịp kỷ niệm năm học sắp tới.”
“Thông qua ứng dụng đồ họa máy tính, học sinh của trường ta có thể điều khiển chính xác các hiệu ứng phối cảnh, ánh sáng và hoạt hình để tạo ra một thế giới ảo, mang đến cho chúng ta không gian tưởng tượng không giới hạn, cho phép thực tế và hư ảo hòa quyện với nhau.”
“Để chúng ta thông qua một cách mới trân trọng vẻ đẹp của ngôi trường, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng cá nhân của trường chúng tôi và tinh thần trăm sông đổ về một biển của trường.”
Tô Bối Bối áp sát vào tai Nam Tường: “Nam Nam, tớ vừa tìm thấy Weibo của ‘Chim sơn ca’, anh ấy đăng bức tranh gốc lên đó, phong cách sơn dầu thật sự đẹp quá đi.”
Nam Tường nhìn một cái, không cẩn thận cười thành tiếng, phong cách vẽ này quả thực quá nhìn quen.
Chẳng trách hôm qua lúc cô đến nhà người nào đó “làm gia sư”, cậu cứ bận trước bận sau ngồi trước máy tính, dáng vẻ không rảnh nói chuyện với cô như vậy.
Hôm qua, cô học được nửa thì lén chạy đến cạnh cậu nhìn ngó xem, thấy cậu đang dùng bảng vẽ tay kỹ thuật số vẽ tranh.
“Đây là đang không làm việc chính đáng, hay đây mới là công việc thực sự của cậu? Giang họa sĩ của chúng ta, hay là Giang nghệ thuật gia?” Nam Tường cười nói.
Giang Hoài Tự chăm chú nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay có đốt rõ ràng trượt trên bảng vẽ, khóe mắt hiện lên nụ cười sắc bén: “Bây giờ là Giang diễn hoạt.”
Nam Tường tò mò: “Diễn hoạt là gì? Có liên quan đến trò chơi?”
Giang Hoài Tự giải thích: “Tôi đang làm là diễn hoạt bức tranh gốc thành mô hình 3D, cậu có thể hiểu là bản vẽ khái niệm hai chiều hoặc phác thảo trước khi tạo mô hình.”
Nam Tường dời ghế ngồi đối diện cậu, một tay chống cằm, tiến lại gần: “Phổ cập giúp tôi đi.”
Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Giang Hoài Tự đương nhiên vui lòng: “Tạo mô hình là trình bày hiệu ứng hình ảnh chân thực thông qua kỹ thuật biểu đạt hai chiều, cần phải thể hiện chính xác ánh sáng, bóng tối, kết cấu và chi tiết.”
“Sau đó, sử dụng các kỹ thuật như thay đổi đường nét hay độ bóng, độ tương phản màu sắc hay độ chuyển màu để tạo cảm giác trực quan về phân lớp và ba chiều…”
………..
Suy nghĩ lại ùa về.
Nhìn khuôn viên trường 3D trên màn hình lớn, khóe miệng Nam Tường vô thức cong lên thành nụ cười, ban đầu cô còn tưởng cậu chỉ làm cho vui, nhưng không ngờ lại ra trò ra dáng như vậy.
Đó là bởi vì hiểu biết của cô về cậu vẫn còn rất ít.
Nghĩ đến đây, Nam Tường chợt hiểu ra lời cuối cùng cậu nói với cô ngày hôm qua——
“Con người sống trên đời nhất định phải yêu thích gì đó mới không bị thế giới tầm thường này nuốt chửng.”
–
Lễ khai giảng kết thúc.
Đám đông giải tán tứ phía, trên đường cầm ghế trở lại lớp, dòng người dày đặc hơn bình thường. Nam Tường bước đi lơ đãng, khi hồi thần cô mới nhận ra mình đã hoàn toàn tách khỏi đội ngũ của lớp.
Bị đám đông chen lấn, làm cô càng bối rối không biết phương hướng.
Bầu không khí ở cầu thang rất hỗn loạn.
Nam Tường cẩn thận bước lên cầu thang nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc chen lấn với học sinh xung quanh. Chiều rộng của cầu thang có hạn, vai của cô va vào người khác, chân ghế vướng vào nhau khiến không gian càng trở nên chật chội eo hẹp.
Khi bước lên cầu thang, Nam Tường vô tình bị ai đó vấp phải, đám đông phía sau cô vẫn đang đẩy mạnh về phía trước, chiếc ghế trượt khỏi tay cô va vào đầu gối.
Cô kêu lên đau đớn, cả người mất đi thăng bằng, giây tiếp theo gần như chuẩn bị quỳ xuống bậc thang.
Ngay sau đó, khi Nam Tường chuẩn bị hôn đất, một cỗ lực lượng từ bên cạnh truyền tới, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại để ổn định.
Cùng lúc đó, một đôi bàn tay thon dài đưa ra thành thục lấy đi cái ghế từ trong tay cô.
“Cẩn thận.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng thản nhiên, mang theo ý cười, “Răng cửa đụng vỡ chưa?”
Lời cảm ơn nghẹn lại trong cổ họng, Nam Tường miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay đầu liếc một cái Giang Hoài Tự: “Tôi cảm ơn cậu đã bảo vệ được khuôn mặt xinh đẹp của tôi.”
Giang Hoài Tự hào phóng vẫy tay, càng là cười vui vẻ: “Đừng khách khí, nên làm mà.”
“Sao trùng hợp vậy? Lại gặp được cậu.” Nam Tường không còn cái ghế trong tay, toàn thân đột nhiên cảm thấy thoái mái.
“Không trùng hợp, tôi thấy cậu từ lâu rồi.” Giang Hoài Tự để Nam Tường đi vào bên trong, lấy mình ngăn cản dòng người đang chen chúc bên kia.
“Hả? Vậy à.” Nam Tường hỏi.
“Tôi thấy cậu cứ để tâm trên trời liền cố tình chen tới đây giải cứu cậu.” Giang Hoài Tự cười, cúi đầu nói đùa, “Đừng cảm động quá.”
“Cám ơn cậu, đến vừa lúc lắm.” Nam Tường cười trả lời, “Nếu cậu chậm một giây, không chỉ răng cửa, đến cả tôi cũng đi tong luôn.”
“Vừa nãy nam sinh lớp cậu muốn giúp cậu khiêng ghế, sao cậu không đưa cho cậu ta?”
“Ý cậu là Lâm Lạc?”
“Ừ.”
“Tôi không thân với cậu ấy, ngại lắm.”
Dòng người ồn ào, Nam Tường chú ý đến vai của Giang Hoài Tự luôn bị va chạm liền kéo tay áo kéo người cậu lại gần cô.
Vai gần như chạm vào Nam Tường, Giang Hoài Tự cúi đầu ho nhẹ một tiếng. Trong đầu nghĩ đi thì cứ đi đi, đột nhiên kéo người lại gần như vậy là có ý gì?
Cậu rời mắt, chuyên tâm đi lên lầu hỏi: “Cho nên cậu với tôi thân hơn nên dễ sai bảo hơn?”
“Đương nhiên.” Nam Tường kiễng chân ghé sát vào tai cậu, “Đúng không, họa sĩ ‘Chim sơn ca’ của chúng ta.”
……….