Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 21: Chị nổi tiếng rồi.



“Chị, chị lén lén lút lút ra ban công làm gì đấy?”

Em trai đột nhiên từ phía sau nhảy ra dọa Nam Tường sợ hãi đến mức vô thức khóa điện thoại lại, giấu ra sau lưng.

“Lén lén lút lút cái gì.” Cô tránh ánh nhìn.

“Chị chính là đang lén lén lút lút, thập thò trộm gọi điện thoại, vừa nãy còn ôm điện thoại cười khúc khích nữa.”

Em trai cười ranh mãnh, nheo mắt lại gần: “Chị trúng số đúng không?”

“Nếu thật sự trúng số chị còn phải đứng đây hứng gió à, nhanh về phòng đi nhóc thối.” Nam Tường thản nhiên vẫy tay với cậu nhóc, vòng qua em trai, đẩy cửa ban công ra, đi về phía phòng ngủ.

“Cũng đúng, điện thoại chị vỡ chẳng ra thể thống gì không thèm đổi, nếu trúng số thật chuyện đầu tiên làm không chừng là đổi cái mới.” Em trai đi theo cô suốt chặng đường, huyên thuyên một mình.

Nam Tường nghe mà thấy phiền, quay người đứng yên, lắc lắc chiếc điện thoại vỡ vụn về phía em trai: “Quan tâm chị như vậy, hay là đổi điện thoại của em với chị đi, để chị giống sung sướng tý.”

“Hahaha tất nhiên không được, em còn phải chơi game nữa.” Cậu nhóc nhanh chóng ôm lấy điện thoại của mình đặt nó sau lưng, mắt đảo lung tung đoán mò, “Không đúng, vậy còn chuyện gì được, ngoại trừ Tết nhận lì xì ra em chưa bao giờ thấy chị cười bẽn lẽn và rạng rỡ như vậy cả.”

“Kiểu miêu tả gì thế, nụ cười bẽn lẽn và rạng rỡ là kiểu cười gì.” Nam Tường bất lực, quay mặt đi.

Không để ý đến sự né tránh của Nam Tường, em trai tiến lại gần mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, quan sát thật kỹ.

Sau đó, giống như phát hiện ra một thế giới mới, cậu nhóc chỉ vào Nam Tường, giọng điệu cao lên, hiển nhiên có chút hưng phấn: “Chính là bộ dạng bây giờ của chị đó, mặt mũi đỏ bừng, ảnh mắt trốn tránh, giấu giấu giếm giếm, chỉ sợ người ta phát hiện cướp mất.”

Bây giờ cô đang như vậy sao?

Nam Tường quay lưng lại, vỗ vào hai má.

Em trai bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt: “Chị có biết không, mỗi khi chị tức giận, buồn bã, bất an hay cáu kình đều giấu rất tốt, nhưng từ trước đến giờ chị không giấu được vui vẻ đâu.”

“Ồ đúng rồi, lúc chị chơi đấu địa chủ rút được Poker cũng y hệt vậy ó.”

Cuối cùng em trai tự khẳng định gật đầu, giọng điệu kiên quyết, kết thúc bài phát biểu của mình: “Chị, nhất định là chị trúng giải độc đắc, dù chị không nói em cũng biết.”



Không biết có được tính là giải độc đắc hay không.

Nhưng ít nhất cô đã tiến được một bước nhỏ đến mục tiêu của mình lấy được ủy quyền của bức tranh, cộng điểm rèn luyện coi là vững chắc một nửa.

Thứ sáu hai tuần sau.

Nam Tường đứng trước quầy hàng.

Gió mùa thu sảng khoái, hoa quế vàng thơm ngát.

Đã gần cuối tháng Chín, cái nắng nóng gay gắt của mùa hè cũng sắp qua đi. Bầu trời quang đãng, không khí quang đãng trong lành giống như chỉ quan tâm đến màu xanh thuần khiết, không quan tâm đến việc của thế giới bên ngoài, là thời điểm tốt trong năm.

Hôm nay là ngày tuyên truyền lớp hoạch định nghề nghiệp, đồng thời cũng trùng với ngày hội tuyển sinh của các câu lạc bộ trong trường, suốt chiều thứ sáu cả trường đều được nghỉ học.

Đây cũng là một dịp trọng đại chỉ có thể thấy ở trường Chuyên.

Trong hai tuần qua, ngoài việc làm bài tập về nhà, làm đề, ăn cơm ngủ nghỉ thì Nam Tường dành toàn bộ thời gian còn lại để họp với các thành viên trong nhóm.

Suốt ngày suốt đêm thảo luận chi tiết về việc bán sản phẩm và quy trình khuyến mại cụ thể.

Nam Tường cũng chỉ nhận được mẫu bưu thiếp và áo phông ngày hôm qua. Trong thời gian này, cô đã liên lạc với cửa hàng vô số lần mới hoàn thiện phiên bản cuối cùng.

Không phải vì điều gì khác, cô chỉ không muốn phụ lòng tin tưởng người nào đó.

Bên cạnh gian hàng, Tô Bối Bối giơ một tấm áp phích khổng lồ, một bức tranh sơn dầu vẽ khung cảnh đường phố Tri Hạ Lí, dùng cọ vẽ tràn đầy mực đặc màu đậm, cuối con đường là cánh cổng to lớn của trường Chuyên.

—— Là kiệt tác của đại thần “Dạ Oanh”.

Phía trên có viết bốn chữ lớn: 「 Hồi ức Tri Hạ. 」

“Nam Nam, cậu có thiên phú thật đấy, sau này cậu nên đi làm marketing đi, đầu óc kinh doanh này không ai có thể sánh bằng cậu.” Trong lúc thu xếp, Tô Bắc Bối quay lại khen ngợi Nam Tường, “Tiền của học sinh đúng là dễ kiếm, chỉ riêng số lượng liên kết bán trước tuần trước thôi cũng đã bán được rất nhiều rồi.”

“Len đến từ cừu, thứ chúng ta bán chính là tình cảm.” Nam Tường vừa trải khăn trải bàn trên quầy hàng vừa gấp vài tấm thẻ mã QR để hết chỗ này chỗ nọ vẫn không tìm được chỗ đúng, “Hôm nay mới là ngày trọng đại, kết quả như thế nào còn chưa chắc chắn đâu.”

Nam Tường bề ngoài nhìn có vẻ thanh thản, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã cảm thấy như bị vô số dây leo nhỏ xíu có thể thắt chặt bất cứ lúc nào, khiến cô hồi hộp mong chờ không chịu nổi.

Đến lúc đó mong là sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Lúc bận rộn với việc trong tay, cô nghe được Tô Bối Bối lẩm bẩm: “Có điều Nam Nam, cậu thế mà liên hệ được với Dạ Oanh.”

“Cậu biết không, anh ta không chỉ vẽ trường mình đâu. Bức tranh nổi tiếng nhất của anh ta là loạt tranh sơn dầu phong cảnh, chẳng hạn như hoàng hôn, bầu trời đầy sao, những con hẻm ở Tri Hạ Lí vân vân. Người ta là một siêu V cực nổi đó, tranh đặt riêng đều bắt đầu bằng bốn năm số, có điều anh ta không thường xuyên nhận đơn lắm.”

Tô Bối Bối đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Tường, tò mò hỏi: “Nam Nam, anh ta có nói cho cậu biết anh ta là ai không?”

Nam Tường lơ đãng, ngơ ngác một lát mới định thần lại, cười nói: “Haha, hầu hết các họa sĩ đại thần đều thần bí mà, không bóc danh tính là đạo đức nghề nghiệp của chúng mình.”

Xung quanh không quá sạch sẽ, mỗi gian hàng đều đang tranh thủ thời gian để sắp xếp cuối cùng, Nam Tường ngẩng đầu nhìn khuôn viên tương đối trống trải, không nói gì chuyển chủ đề.

“Sao lại ít người vậy?”

Tô Bối Bối xua tay: “Bây giờ mới giữa trưa, đại sóng tang thi còn chưa tới.”

…………..

“Tôi không tin lần này chúng ta không đánh bại được đám trường Chuyên kia.” Lớp trưởng Vương Húc nghiến răng nghiến lợi như có thù hận, đứng một cạnh xé toạc hộp chuyển phát nhanh lấy ra khoảng chục cái áo phông đặt ở giữa gian hàng.

Túi bao bì nhựa nhăn nheo biến dạng, cọ xát vào nhau phát ra âm thanh xèo xèo.

Dư âm của tình trạng xáo trộn thứ hạng và màn thua trong trận bóng đá lần trước vẫn còn đó, trong lớp vẫn có những người không cam lòng, muốn tìm cơ hội lội ngược dòng.

Tình cờ thay, gian hàng của hai lớp nằm đối diện nhau, đối diện nhau qua một khoảng không gian thoáng đãng.

Khoảng cách không quá gần, nhưng có thể nói cúi đầu không thấy ngẩng đầu là thấy ngay.

Lớp mũi nhọn trường Chuyên tiến hành các hoạt động bán trước buổi biểu diễn múa ballet, thu nhập chính đến từ giá vé.

Người phụ trách bên lớp bọn họ không nhiều, chỉ có năm sáu người, Giang Hoài Tự và Bành Nguyện đều không ở đó.

Quy mô tổng thể là nhỏ, nhưng mức độ phổ biến rất mạnh mẽ. Sự kiện còn chưa bắt đầu nhưng một nhóm học sinh đã tập trung trước gian hàng.

Nam Tường ngẩng đầu nhìn, thấy đối diện là một sân khấu đơn giản, Tống Vãn Nhu đang đứng trên sân khấu, mặc một chiếc váy xòe màu trắng, tóc buộc sau đầu.

Nhìn từ xa, chiếc váy ballet của cô ấy trông giống như những cánh hoa nở rộ, những hạt sequin và hạt ngọc trai trang trí trên váy đung đưa nhẹ nhàng theo chuyển động của chủ nhân.

Đẹp đến mức không thật, giống như lạc vào xứ sở thần tiên gặp được yêu tinh vậy.

“Đẹp thật, là tớ tớ cũng muốn mua vé của cậu ấy.” Nam Tường cảm thán.

“Nam Nam, cậu mặc váy cũng đẹp y như vậy mà. Không đúng, cậu không mặc váy cũng vẫn đẹp như vậy.”

Tô Bối Bối cười cười, đưa tay che mặt đi đến gần Nam Tường, nhỏ giọng nói với cô: “Cái này của bọn họ, nói trắng ra thì chính là màn solo của riêng Tống Vãn Nhu.”

Nam Tường quay đầu nhìn cô nàng: “Vậy là lớp bọn họ giao toàn bộ hoạt động cho một mình cậu ấy à?”

“Cũng không có khoa trương như vậy.” Tô Bối Bối lắc đầu, “Nghe nói bọn họ lớp còn có một dự án lớn khác là cổ phiếu, không cần phải trưng bày. Tiết mục biểu diễn này của lớp họ chỉ là để trưng mà thôi.”

“Ồ ồ, hiểu rồi.” Nam Tường không để ý nhiều.

Sự kiện sắp bắt đầu.

Áo phông bán đã được bày sẵn, Vương Húc cùng mấy nam sinh khác chạy tới chỗ Nam Tường hỏi cô: “Gần đến giờ rồi, chúng ta có phải cũng nên thay áo không? Tuyên truyền một chút.”

Nam Tường gật đầu: “Tôi đã thay rồi, các cậu cũng đi thay đi.”

Vừa nói, cô vừa cởi áo khoác đồng phục, để lộ chiếc áo phông bên trong có dòng chữ nhỏ phía trước ghi tên trường Chuyên bằng tiếng Anh, còn phía sau in bức tranh sơn dầu của Giang Hoài Tự, rất có hơi thở nghệ thuật.

Cô cố tình chọn size áo lớn hơn một số, mặc trên người cô vừa rộng rãi vừa vặn tạo cảm giác lười biếng.

“Hehe, Nam Nam cậu đúng là mặc gì cũng đẹp.” Tô Bối Bối đứng bên cạnh mắt long lanh nhìn cô, hai tay ôm đầu khen lấy khen để.

“Không phải chứ?” Lớp trưởng Vương Húc nhướng mày với vẻ mặt không thể tin nổi, giọng điệu khinh thường, “Cậu mặc mỗi cái này?”

“Có vấn đề gì sao?” Nam Tường khó hiểu.

Vương Húc chỉ vào đối diện: “Cậu nhìn bên kia xem bọn họ mặc đồ gì, cậu mặc quần đồng phục chẳng phải sẽ trực tiếp thua sao?”

Nam Tường còn chưa kịp mở miệng thì đã bị chặn lại, Vương Húc nói có vẻ tự đắc: “Không sao, tôi đã bảo bọn họ đi lấy mấy cái váy ngắn của đội cổ vũ năm ngoái rồi, tý nữa các cậu mặc bên dưới là được.”

Nói xong, hắn chớp chớp mắt, cười bất mãn, tục tĩu nói thêm: “Lộ đùi, hút mắt.”

Trên đầu Nam Tường ngàn vạn dấu chấm bay qua, không nói cái váy đó ngắn bao nhiêu, mặc áo phông không biết có thể nhìn thấy được hay không, trước tiên nó có cần thiết hay không mới là chuyện.

“Không chứ, người ta mặc váy ballet là bởi vì người ta bán vé biểu diễn múa ballet.” Nam Tường không nói nên lời, gần như trợn mắt nhìn hắn, “Tôi mặc váy ngắn làm gì? Bán váy, hay là bán đùi? Bao nhiêu tiền một cân?”

Rõ ràng là cô đang mỉm cười, nhưng lời nói ra lại rất gai góc.

Giây phút này Nam Tường đang nghĩ, liệu có phải bản thân dạo này bị ảnh hưởng bởi ai đó không mà khi nói lời cà khịa cũng học được cách cười hơ hơ rồi, châm biếm mỉa mai càng là nồng đậm hơn.

…………

Bầu không khí rơi căng thẳng.

Vương Húc dừng lại, muốn phản bác nhưng đã bị Lâm Lạc lao ra kéo hắn sang một bên, cố gắng giải quyết ổn thỏa: “Không sao anh Húc, lớp ta nhiều người mặc áo như vậy, tề tập đủ cả. Người nhiều trưng nhiều, đủ bắt mắt rồi.”

Sau đó Lâm Lạc quay sang Nam Tường, đưa cho cô một cái túi: “Mang cho cậu cốc trà sữa giải nhiệt.”

“Tớ cũng muốn uống.” Tô Bối Bối bên cạnh giơ tay chung vui.

Lâm Lạc lấy ra một hộp nước cam từ trong kho dự trữ gần đó đưa cho cô ấy: “Cậu uống cái này đi.”

Tô Bối Bối cười nói: “Haha, vẫn là lớp phó thể dục tốt nhất.”

Lớp trưởng Vương Húc đã rời đi, Nam Tường cũng không đi sâu vào vấn đề váy vóc nữa, vừa uống trà sữa vừa hỏi Lâm Lạc: “Mà này, cậu đã liên hệ được bạn học cấp hai của cậu chưa? Không phải cậu ấy làm bên báo trường à, có thể giúp chúng ta mặt tuyên truyền.”

Lâm Lạc gật đầu: “Ừ, tớ đã chuyển thông tin liên lạc của cậu ấy cho lớp trưởng rồi, bản thảo cũng đã chuẩn bị xong, chắc sẽ ổn thôi.”

Đưa cho Vương Húc sao.

Nam Tường có một loại dự cảm không lành, nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt.”

Không có đủ thời gian, Nam Tường bắt đầu giao công việc.

“Chủ yếu là giới thiệu sản phẩm, sau đó duy trì trật tự.”

“Hàng có sẵn của chúng ta không nhiều, bán hết chỉ có thể đặt trước, để mọi người quét mã QR này đăng ký thanh toán là được.”

“Cậu có thể tham khảo tờ rơi này để giải thích cho mọi người.”

Đang nói chuyện với Lâm Lạc, gian hàng đột nhiên trở nên đông đúc.

Nam Tường cảm giác được có hàng loạt ánh mắt hiền lành, ác ý, tò mò, dò xét từ bốn phía, tóm lại không có ý tốt.

Cùng lúc đó, từ đám đông phát ra một vài lời thì thầm.

“Wow, hình như cũng đẹp phết.”

“Phong cách khác nhau. Một người là tiên nữ lạnh lùng giản dị, người kia là công chúa cổ điển thanh nhã. Cả hai đều xinh đẹp. Nếu phải nói thì người sau thì có chủ ý hơn.”

“Bưu thiếp này tinh xảo như vậy à? Sao tôi không thấy phong cách gì?”

“Ai da, có phải nói bưu thiếp đâu.”

…………

Chuyện gì vậy, sao đột nhiên có nhiều người đến như vậy.

Nam Tường còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy em trai mình đang chật vật chen qua đám đông.

Cậu nhóc đầy vẻ mệt nhọc lao tới sau một chặng đường dài, giơ điện thoại di động lên trước mặt Nam Tường, thở hổn hển, chỉ nói một câu.

“Chị, chị nổi tiếng rồi.”