Bị hơi hở ấm áp của Nam Tường lướt qua tai, Giang Hoài Tự không khỏi rùng mình một cái. Vành tai đỏ lên, hầu kết lăn động: “Cậu đoán thế nào được vậy?”
Nam Tường mỉm cười: “Phong cách vẽ tranh của cậu tôi đã quen thuộc lắm rồi.”
Giang Hoài Tự ho nhẹ một tiếng: “Cậu đừng có tiết lộ ra ngoài.”
Nam Tường chớp mắt: “Yên tâm, miệng tôi kín lắm, bảo đảm sẽ giữ bí mật.”
Nói thì nói như vậy, không ngờ vả mặt lại đến nhanh đến vậy. Chỉ vài ngày sau, Nam Tường đã thay đổi quyết định.
Tiết đầu tiên vào chiều thứ sáu là tiết định hướng.
Cả lớp di chuyển về giảng đường.
Các bức tường của giảng đường được thay thế bằng những cửa sổ kính lớn từ sàn đến trần, trong phòng đã bật điều hòa, những tấm rèm trong suốt bị gió thổi bay, nhẹ nhàng lọc đi tiếng ồn từ thế giới bên ngoài.
Ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở trên rèm, chiếu thành những bóng râm lập lờ xuống đất. Toàn bộ lớp học giống như một ngôi nhà kính khổng lồ.
Trong không gian sáng sủa này, những chiếc ghế lần lượt được kéo dài lên trên, tạo thành một đám đông dần dần tăng lên. Vừa bước vào lớp, Nam Tường đã nhìn thấy Giang Hoài Tự đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng ở vị trí cao nhất, bị bạn bè vây lại ở giữa, không khí xung quanh rất náo nhiệt.
Giờ ra chơi ồn ào, Giang Hoài Tự đang tựa lưng vào ghế, một tay xem bóng đá bằng điện thoại.
Khoảnh khắc bóng vào khung thành, vài nam sinh xung quanh không ngừng lắc vai cậu cổ vũ ầm ĩ. Cậu bị lắc đau hết cả đầu, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Nam Tường bước vào lớp, ý cười trong mắt lan rộng hơn.
Trong chốc lát, cậu ho nhẹ một tiếng, ánh mắt uể oải quay trở lại màn hình.
Ai mới là người đang giấu đầu hở đuôi, muốn đậy càng lộ đây.
Tô Bối Bối kinh ngạc: “Không phải chứ, lại là hai lớp cùng nhau học?”
Nam Cường không nói gì, kéo Tô Bối Bối vào lớp, chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, ánh nhìn rơi vào giáo trình trên bàn, nghĩ thầm dạo gần đây xác suất gặp người nào đó hình như quá cao rồi thì phải.
……….
—— “Lớp định hướng nghề nghiệp.”
Nghe tên thôi cũng biết đây là “đặc sản” chuyên chế của trường Chuyên.
Cũng chỉ có trường Chuyên nổi tiếng với “tinh thần học tập tự do, ứng biến linh hoạt theo năng khiếu” mới dành thời gian trong năm cuối cấp cho học sinh tìm lại chính mình.
Trước giờ vào lớp giáo viên giới thiệu như thế này.
“Có tổng bao nhiêu người trước khi chọn chuyên ngành đại học không hề biết gì về ngành mình muốn đăng ký, không hiểu rõ sở thích, thế mạnh của bản thân, hay thậm chí là hối hận sau khi vào đại học? Cả lớp hãy cùng nhau đoán xem.”
Phần lớn học sinh dưới khán đài đều thiếu hứng thú, cúi đầu trộm làm bài tập các môn khác.
Giáo viên thở dài, chọn một khán giả may mắn Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối ngoan ngoãn đứng dậy, suy nghĩ một chút, ngẫu nhiên đoán một con số: “Dưới một nửa?”
Giáo viên gật đầu, cầm thông tin trong tay lên.
“Theo khảo sát, có khoảng 70% sinh viên không hiểu rõ ngành mình đăng ký và 60% sinh viên chỉ chọn trường mà không xem xét chuyên ngành.”
“Điều đáng lo ngại nhất là kết quả khảo sát cho thấy chỉ có 16% người tin rằng chuyên ngành của họ phù hợp với kỳ vọng ban đầu. Số khác cho biết nếu có cơ hội được lựa chọn lại, họ chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn khác so với lúc đầu.”
Cô giáo tiếp tục hỏi Tô Bối Bối, vẻ mặt ân cần: “Em học sinh này, em đã quyết định đại học sẽ chọn chuyên ngành nào chưa?”
Tô Bối Bối đã ngồi trở lại chỗ ngồi, nghiêng đầu không cần suy nghĩ nói: “Đủ điểm cái nào thì vào cái đấy ạ, điểm này của em không đến lượt em chọn.”
Phía dưới truyền đến một tràng cười thầm.
Vừa nói xong liền có một ví dụ điển hình xuất hiện.
Lời này đến cả giáo viên cũng không tiếp được, cô giáo miễn cường cười, dừng lại rồi nói tiếp: “Quả thực có rất nhiều học sinh cũng nghĩ như vậy. Vậy trong phạm vi lựa chọn trường học, em có sở thích nghề nghiệp nào không?”
Tô Bối Bối suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Ba mẹ em nói chỉ cần không học nghệ thuật thì cái gì cũng được, chết đói trên đường sẽ không có ai nuôi em.”
Nam Tường không khỏi bật cười, nghĩ thầm người nào đó nằm không cũng trúng đạn, cô vô thức quay người nhìn Giang Hoài Tự ngồi hàng cuối bên cửa sổ đằng sau.
Cậu đang làm đề, đôi chân dài duỗi ra, chú ý tới ánh mắt của Nam Tường liền ngẩng đầu nhìn lại, xoay bút trong tay hai vòng rồi gõ nhẹ vào cuộn giấy, mày hơi nhướng.
Khóe miệng cậu cong lên, ánh mắt không keo kiệt, dáng vẻ thèm đón “Nhìn tôi làm gì, sợ tôi chết đói đầu đường vậy à?”
Nhìn thấy hắn như vậy, Nam Tường mím môi, không khỏi cong mắt, không muốn đùa với cậu vì thế quay mặt đi.
“Trời trời.” Bành Nguyện từ bên cạnh nhích tới, vỗ vai Giang Hoài Tự hai cái, cười bỉ ổi nói, “Vừa rồi cậu với em gái Nam Tường liếc mắt đưa tình cái gì đấy.”
“Câm mồm.” Giang Hoài Tự giơ bút trong tay gõ đầu Bành Nguyện, đẩy tờ giấy tới trước mặt cậu ta, uể oải nói: “Làm bài tập của cậu đi.”
………..
“Vừa rồi Nam Tường nhìn ai vậy? Giang Hoài Tự sao?” Cô gái bên cạnh Tống Vãn Nhu đến gần cô ấy, thấp giọng hỏi.
Tống Vãn Nhu không nói gì, ánh mắt rơi vào bóng lưng Nam Tường.
Cô ấy nhìn thấy ánh mặt trời từ ngoài phòng kính chiếu vào, rơi xuống trên vai Nam Tường, cô nghiêng đầu mỉm cười với Tô Bối Bối, khuôn mặt nghiêng một bên thanh tú mềm mại, lông mày lạnh lùng trong trẻo như một hồ nước mát lợn tợn chút gợn sóng, không tranh không giành, nhưng lại tràn đầy linh khí.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, không trả lời.
…………
Lúc gần hết tiết.
Giáo viên bắt đầu tóm tắt bài giảng của mình: “Mục đích chính của lớp định hướng nghề nghiệp của chúng ta hôm nay là giúp học sinh xác lập mục tiêu, kế hoạch phát triển trong tương lai, cũng như là đưa ra những lựa chọn sáng suốt trong cuộc sống. Ít nhất trong tương lai, khi nghĩ về tuổi trẻ của mình sẽ không hối hận về những lựa chọn non nớt mà mình đã đưa ra khi đó.”
Dưới đài rộn ràng nhộn nhịp, các học sinh cũng đã thu dọn xong hộp bút, vở bài tập chuẩn bị tan tiết.
Cô giáo hắng giọng, trầm giọng nói: “Cô không thể đảm bảo rằng lớp học này sẽ có giá trị sâu sắc đối với mỗi học sinh. Nhưng ít nhất cô hy vọng các em trên con đường học tập có thể nhân cơ hội này để suy nghĩ nhiều hơn về ý nghĩa những nỗ lực của mình, cũng như cuộc sống mà các em mong đợi.”
“Có thể tự do chọn nhóm, cả lớp sắp xếp kinh phí hợp lý. Ngày chiêu sinh câu lạc bộ có thể tuyên truyền trong khuôn viên trường.”
Nói là tự do chọn nhóm, nhưng về cơ bản mọi người đều theo lớp mà chia.
Quy tắc rất đơn giản, trong kinh phí hạn chế, đội có lợi nhuận cao nhất sẽ chiến thắng.
Hoạt động này mang tính chất bán công ích, đội thắng cuộc toàn khối sẽ được cộng điểm rèn luyện.
Chỉ cần nhìn không khí lớp học cũng biết không ai buồn quan tâm chuyện này, bởi vì đối với học sinh thi đại học bình thường điểm này gần như vô dụng. Tuy nhiên, đối với người muốn tranh giành một vị trí cử đi du học như Nam Tường mà nói thì đây là một cơ hội tuyệt vời.
Giáo viên phụ trách du học trước đó đã nói với cô các hoạt động tương tự như này một học kỳ chỉ tổ chức ba lần, bao gồm lớp định hướng nghề nghiệp, liên hoan phim trường và cuối cùng là hội thi diễn âm nhạc cuối năm.
Hai hạng mục còn lại đối với Nam Tường quá khó nhằn, nên đây là cơ hội duy nhất còn lại.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng.
–
Tối hôm đó, cô làm xong bài tập rồi gửi tin nhắn cho Giang Hoài Tự.
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Có đó không? 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Ừ. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Thương lượng với cậu một chuyện. 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Nói. 」
Nam Tường do dự hồi lâu, nhưng vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, cúi đầu gõ nhanh một dòng.
「 Những kiệt tác truyền thế của “Chim sơn ca” đại tài, có thể ủy quyền cho tôi được không? 」
……….
Một lúc sau, điện thoại rung lên, Giang Hoài Tự trực tiếp gọi điện đến.
Nam Tường giây sau đã ấn từ chối.
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Không tiện à? 」
「 Bây giờ tôi đang trong phòng vẽ, không tiện gõ chữ. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Cậu đợi tôi chút. 」
Phòng cách âm không tốt, Nam Tường mở cửa sổ chạy ra ban công.
Đêm đầu thu trăng sao thưa thớt, gió đêm dịu nhẹ mang theo hơi ẩm mơ hồ còn sót lại sau mùa hè, mát mẻ dễ chịu, thoang thoảng hương hoa dại.
Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói từ tính của Giang Hoài Tự truyền qua micro, ngày càng rõ ràng: “Sao lại muốn ủy quyền của tranh, có ý gì?”
Nam Tường không vòng vo, thẳng thắn nói: “Hôm nay chúng ta không phải có lớp định hướng nghề nghiệp sao? Lớp tôi quay về có thảo luận, muốn mở một cửa hàng lưu niệm trong khuôn viên trường để bán một số phụ kiện chẳng hạn như gấu đồng phục học sinh hay bưu thiếp trường, áo phông hoặc những thứ tương tự.”
Giang Hoài Tự cười: “Cho nên phương diện thiết kế tôi xuất lực?”
Nam Tường: “Không cần làm mới, chỉ cần cho tôi mượn mấy bức tranh diễn họa cậu vẽ lúc làm mô hình 3D là được.”
Giang Hoài Tự gật đầu, ngữ khí không nhanh không chậm, dùng sức nói: “Cho không?”
Nam Tường lập tức phủ nhận: “Sao thế được.”
Giang Hoài Tự tràn ngập ý cười: “Tôi đắt lắm đấy.”
Nam Tường suy nghĩ: “Đến lúc đó tiền kiếm được trừ phần làm từ thiện, còn lại chúng ta sẽ chia ba bảy.”
Giang Hoài Tự: “Tôi bảy cậu ba?”
Nam Tường: “……Tất nhiên là tôi bảy cậu ba, không muốn thì tôi sáu cậu bốn cũng được. Cùng lắm hai ta chia năm năm cũng được, cho tôi giữ lại chút phí vất vả đi.”
Giang Hoài Tự vẫn cười, có chút không hiểu, chậm rãi nói: “Cậu hứng thú với lớp học này lắm à?”
“Ừ.” Giọng Nam Tường trầm xuống, “Cậu biết lớp này có thể kiếm điểm rèn luyện mà.”
Do dự một hồi, cô đột nhiên trở nên trịnh trọng, nghiêm túc nói: “Tôi muốn tham gia dự án hợp tác du học của trường Chuyên.”
Thực ra chưa kể với ai bao giờ.
Trong lòng kìm nén rất nhiều điều, sợ nếu nói ra chút sức lực này sẽ chảy ra ngoài mất. Nhưng điều càng sợ hơn là nếu thất bại, sẽ phải chịu thêm một phần thất vọng.
Đầu bên kia đột nhiên im lặng. Giang Hoài Tự hiển nhiên sửng sốt, qua một lát mới nói: “Ồ, ý cậu là chương trình nhân tài quốc tế? Hợp tác với trường đại học nước Anh?”
“Ừ.”
Chú ý đến cậu có gì đó kỳ lạ, Nam Tường hỏi: “Sao vậy?”
Không có gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Giọng điệu của Giang Hoài Tự trở nên bình tĩnh hơn, cũng ngừng nói đùa, “Nghe nói tuyển chọn rất nghiêm ngặt, ngoài điểm rèn luyện còn có yêu cầu về thành tích học tập.”
“Đúng vậy, tôi phải lọt vào top 100 của khối mới được. Điểm hiện tại của tôi chưa đủ, nhưng tôi không thể thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được phải không?”
Giọng nói của Nam Tường trở nên thoải mái hơn: “Vị danh nhân nào đó đã nói nhỉ, 「 Sương mù dày đặc, vận mệnh muốn bạn lên thuyền, rồi chúng ta sẽ lên bờ thành công. 」”
Giang Hoài Tự cũng cười: “Ai nói nhỉ? Không nhớ gì hết.”
Nam Tường: “Có lẽ là một nghệ thuật gia nào đó trong tương lai, một Monet nhân gian vẽ trăng chỉ thích vẽ hình tròn.”
“Mượn lời cát của cậu.”
Giang Hoài Tự: “Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại muốn ra nước ngoài không?”
Câu hỏi này khiến Nam Tường dừng lại.
Cô không nói gì, chống khuỷu tay lên lan can, nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, nhàn nhã nói: “Nhìn xem, trăng hôm nay vừa to vừa tròn, là kiểu cậu thích nhất phải không?”
Giang Hoài Tự duỗi đôi chân dài ra, ngồi trước giá vẽ, nghe vậy cọ sơn dầu trong tay dừng trên giấy một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng tròn sáng ngời, vầng sáng treo giữa màn đêm đen tối rơi xuống đồng tử của người thiếu niên. Khoảnh khắc này, cậu chỉ đang nghĩ, liệu chúng ta có đang nhìn cùng một mặt trăng hay không.
Giang Hoài Tự cúi đầu mỉm cười, lần đầu tiên cậu cảm thấy trăng có tròn hay không cũng không quan trọng.
Cậu nghe thấy giọng nói của Nam Tường từ bên kia điện thoại đang trả lời vấn đề mình vừa hỏi.
“Tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ hối hận.”
“Sẽ hối hận sao?” Giang Hoài Tự hỏi.
“Cậu thì sao? Sẽ hối hận không?” Nam Tường ném lại câu hỏi sang cho cậu.
Giang Hoài Tự trầm mặc hồi lâu không trả lời.
–
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tường đứng ở ban công ngắm trăng nghe gió thổi.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Giang Hoài Tự ——
「 Tôi lại đang nghĩ chuyện cậu hỏi tôi sẽ hối hận không. 」
「 Con người đều phải lớn lên, tôi của 17, 18 tuổi và tôi của 27, 28 tuổi mười năm sau đều có thể thay đổi từ lý tưởng sang hiểu biết về thế giới. 」
「 Nhưng tôi không cảm thấy đây là phản bội. Con người giống như nước, có thể là núi sông, cũng có thể là mây, mưa hoặc sương mù. Lựa chọn có thể thay đổi, nhưng tâm hồn thì không. 」
「 Điều tôi có thể làm là xé tan mây đen nhìn thấy ánh sáng mỗi khi mỗi tấc trong tầm tay. 」
「 Sống đam mê là đủ rồi. 」
–
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hoài Tự: Khó có thể nói có hối hận sau khi lý tưởng được thực hiện hay không, nhưng nếu vợ tôi chạy mất thì tôi hối hận muôn đời.