Quốc Khánh đến gần.
Ngày văn hóa của câu lạc bộ cũng kết thúc.
Sau đó sẽ là kỳ nghỉ bảy ngày, tâm tư của tất cả học sinh đều như bay bổng lên trời.
Buổi tối, Nam Tường và Giang Hoài Tự gặp nhau ở sân thể dục.
Đèn đường sáng rực.
Khác với những ngày buồn tẻ, vắng vẻ ngày xưa, sân tập trước ngày nghỉ lễ đã nhộn nhịp người qua lại. Nó giống như một nắm kẹo popping bảy sắc cầu vồng được rắc lên bầu trời đêm ẩm ướt, tan theo làn gió chiều, đến cả không khí cũng hân hoan nhảy nhót tràn ngập niềm vui.
Khi Giang Hoài Tự tới, Nam Tường đang ngồi ở mép bãi cỏ làm đề, nơi này tương đối yên tĩnh. Cậu chỉnh lại đồng phục rồi ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười nói: “Không lãng phí bất cứ một giây một phút học tập nào, đáng khen.”
Nam Tường nghe thấy tiếng động, cất tờ đề đi, tâm tình vui vẻ nói: “Chẳng vậy à, chim ngốc [1] chúng tôi phải bay trước chứ.”
“Cậu mới không ngốc, IQ lẫn EQ đều cao, đầu óc kinh doanh rất nhạy bén.” Giang Hoài Tự uể oải ngả người ra sau, chống tay lên thảm cỏ, nghiêng đầu nhìn cô, lơ đãng cười, “Nhờ phúc của cậu mà tôi tăng thêm hai nghìn người theo dõi.”
“Còn phải nói sao, tôi in tài khoản Weibo của cậu còn to hơn bảng tên lớp tôi nữa là.”
“Đoán xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền.” Nam Tường thần bí, trong mắt mang theo ý cười, “Nói ra sợ cậu bị dọa mất mật, tác giả Dạ Oanh.”
Giang Hoài Tự nhướng mày: “Nói ra để tôi xem xem tài khoản phụ của tôi đáng bao nhiêu tiền.”
Nam Tường giơ ba ngón tay.
Giang Hoài Tự: “Ba trăm?”
“Không tự tin với bản thân vậy sao?” Nam Tường cười.
Giang Hoài Tự: “Ba nghìn?”
“Xem ra không phải cậu không tự tin với bản thân, mà là với tôi mới đúng.”
Nam Tường hắng giọng: “Ba vạn.”
“Woah, tuyệt vời.” Giang Hoài Tự vỗ tay tượng trưng, vẻ mặt lười biếng.
Phản ứng quá thờ ơ, đại khái là thực sự không để tâm, Nam Tường cau mày: “Cho chút cảm xúc đi, chẳng lẽ cậu thực sự cảm thấy chỉ bán được ba trăm tệ?”
“Không hề, tôi không phải đang tạo bầu không khí cho cậu sao.”
Giang Hoài Tự đứng thẳng người, tỏ cảm xúc, cậu nghe lời ngoan ngoãn vỗ tay, nghiêng đầu cười: “Chê trước khen sau (2) hiểu không. Vừa đoán đã nói ba vạn không phải lấy đi cơ hội cậu tranh công lãnh thưởng sao.”
Nam Tường không làm gì được cậu: “Cảm ơn ngài đã hiểu biết lòng người như vậy.”
“Cho nên tôi mới nói cậu rất nhạy bén trong kinh doanh, nếu một ngày nào đó tôi cần tiếp thị sẽ lại tìm cậu.” Giang Hoài Tự tùy ý kéo cổ áo, nửa đùa nửa thật, càng cười vui vẻ hơn, “Có cậu, không chừng tôi trực tiếp bạo hồng cũng nên.”
Biết ngay cậu không thật lòng.
Nếu thực sự muốn theo đuổi danh vọng lợi ích thì trực tiếp xác thực danh tính, in khuôn mặt của cậu và danh hiệu học thần lấp lánh ánh vàng có khi còn hiệu quả hơn bất kỳ thứ gì.
Rất có thể còn bán được gấp mười lần như bây giờ, chi phí quảng cáo cũng tiết kiệm được không ít. Vừa thông minh vừa có tài hoa, lớn lên còn rất đẹp trai, chỉ tiếc một điều là không nhiễm khói lửa nhân gian.”
Nam Tường quay đầu nhìn cậu, cậu chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt trong suốt tựa như dải ngân hà đầy sao bị lật đổ rơi vào trong con ngươi.
Người đến người đi, nhất thời không có chỗ che chắn, ánh đèn đường từ phía sau cậu truyền đến làm cậu chói mắt, bóng mi rũ xuống càng tôn lên vẻ tinh tế.
Đột nhiên nhớ tới trước kia Tô Bối Bối đã từng nói, với khuôn mặt của cậu nếu không tiến vào giới giải trí thì thật đáng tiếc.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Giang Hoài Tự hơi quay đầu nhìn cô một cái, thấy tròng mắt cô đảo qua đảo lại, vừa nhìn đã biết cô lại có ý đồ xấu.
Cậu bất lực hỏi: “Lại đang suy nghĩ gì thế?”
Trong đầu có một kế hoạch nhỏ, Nam Tường điên cuồng tính toán, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, nghiêm túc đề nghị: “Hay là thế này, tôi giúp cậu giữ chân trước, cho dù không tiến vào giới giải trí thì làm một blogger cũng được mà. Cậu nhiều mác danh như vậy, chúng ta PR trọn gói, kiếm được nhiều lắm đáy.”
Lại là lời chẳng đâu vào đâu, Giang Hoài Tự bật cười: “Sao tự dưng vậy, vẫn sợ tôi chết đói giữa đường à?”
Nam Tường nghiêm túc: “Cậu chết đói thì không sao, tôi chẳng phải đang giúp cậu tích góp tiền cưới vợ sau này sao.”
Trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh của Giang Hoài Tự vừa sắc bén lại thắng thắn, hiếm khi có lần tò mò hỏi: “Cưới vợ đắt lắm à?”
Còn tưởng cậu đang cố ý chuyển chủ đề, Nam Tường biết ý xua tay: “Thôi vậy, tôi biết ý hướng của cậu không đặt ở đây, vẫn là yên tĩnh làm Monet nhân gian càng hợp với cậu.”
……….
Trời nhá nhem tối, trăng sáng sao thưa, phía xa xa có học sinh lớp dưới đang chơi bóng ở sân thể dục, Giang Hoài Tự theo đó nằm xuống bãi cỏ.
Nam Tường mở khóa điện thoại, đang muốn xem bài tập về nhà nên bấm vào vòng bạn bè, tình cờ nhìn thấy ảnh lớp mà Bành Nguyện đăng lên.
Trong ảnh Tống Vãn Nhu đang thổi nến, trên chóp mũi có một lớp kem, biểu cảm sống động, phía sau cô ấy là một vài nam sinh nữ sinh đang ăn bánh.
Nam Tường vừa nhìn đã thấy Giang Hoài Tự ngay, nhân tiện nhớ bình luận dưới tài khoản câu lạc bộ báo chí của trường.
「 Hôm nay là sinh nhật Tống Vãn Nhu, chính mắt tôi nhìn thấy Giang Hoài Tự lấy bánh sinh nhật. 」
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh, buột miệng nói: “Chiều nay cậu đi đâu vậy?”
Giang Hoài Tự ho nhẹ một tiếng, nhớ tới cảm giác cách lớp đồ gấu bông ôm cô vào lòng, hầu kết lăn động, tránh ánh mắt cô: “Có chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Nam Tường không mặn không nhạt.
“Không có gì.”
“Không thể nói?”
“Ừ.”
“Đi lấy bánh sinh nhật cho người ta?” Nam Tường hỏi.
“Bánh sinh nhật gì?” Giang Hoài Tự mù mờ, suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Ồ, giữa chừng hình như có đi. Trong lớp người thì bận buôn bán cổ phiếu, người thì bận trông quầy hàng nên nhờ tôi đi lấy hộ.”
Nam Tường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lướt tùy ý: “Ồ, cậu không cần bán cổ phiếu hay trông quầy hàng, rảnh vậy sao.”
Áp suất không khí thấp, giọng Giang Hoài Tự cũng vô cớ thấp xuống: “Thật ra cũng không rảnh, hôm nay Bành Nguyện nhờ tôi giúp đỡ. Đừng nhìn cậu ấy như vậy mà lầm, cậu ấy là người hội học sinh đấy, bị người ta sắp xếp công việc nhưng bản thân lại bị tiêu chảy không tham gia được, thế nên bắt tôi….”
“Thôi vậy.” Giang Hoài Tự kịp thời dừng lại, nếu nói thêm lời nào bí mật sẽ bị bại lộ mất.
Tuy rằng cậu không biết tại sao cô lại đột nhiên hùng hổ doạ người như vậy, nhưng nếu như cô đã hỏi thì cậu cũng nói hết mọi chuyện, may mắn là phanh xe đúng lúc.
Nam Tường không nhận thấy tâm lý lên xuống của cậu, tự dưng trong lòng có chút không vui, nói được nửa không nói nữa là ý gì.
“Thật ra sinh nhật của tôi cũng sắp đến rồi.” Cô nói.
“Ừ, gì cơ?” Cậu không nghe rõ.
“Không có gì, không quan trọng.” Nam Tường điều chỉnh tâm tình, đổi chủ đề, “Nhân tiện, có thể hỏi tại sao cậu chọn cái tên ‘Dạ Oanh’ không? Có liên quan đến 《 Chim sơn ca và bông hồng đỏ 》sao?”
“Có, nhưng cũng không có.”
“Cái này cũng không thể nói sao?”
“Ừ, hơi phức tạp.”
“Tôi phát hiện cậu có rất nhiều chuyện mà tôi không biết.” Nam Tường khóa màn hình điện thoại, bình tĩnh nói, “Quên đi, không quan trọng, ta cũng không hứng thú.”
Nghĩ kỹ thì có vẻ như chuyện này không liên quan gì đến cô, kết thúc thi đại học là cô sẽ rời khỏi nơi này, không cùng chí hướng, dây dưa quá nhiều cũng chỉ toi công uống phí.
Giang Hoài Tự quay đầu nhìn cô, chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại tức giận rồi?
Chuyện Nam Tường và lớp trưởng lớp cô cãi nhau hôm nay cậu cũng có nghe được một hai. Chuyện này có liên quan đến cậu, cậu không thể hỏi nhưng có thể đoán được đại khái, có lẽ vì sự việc này mà tâm trạng cô không vui.
Tính tình đại tiểu thư, vẫn phải có người đến dỗ mới được.
……….
“Cảm giác sau khi trở thành người nổi tiếng như thế nào?” Ngữ điệu Giang Hoài Tự thoải mái, cười hỏi.
“Người nổi tiếng gì cơ?” Nam Tường rõ ràng là tâm tình không vui, câu được câu chăng.
Giang Hoài Tự giải thích: “Mới vào một tháng mà không chỉ cả khối, có khi đến cả trường đều biết đến cậu rồi.”
Cô ừ một tiếng: “Không phải cọ nhiệt độ của cậu à, cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao.”
“Đừng nói bậy, tôi đâu có cháy thành.” Giang Hoài Tự cười lơ đãng.
“Tôi không muốn dính líu đến cuộc sóng gió tuyển phi của cậu.” Nam Tường quay đầu lại.
Tuyển phi có thể nói không được tôn trọng cho lắm, em trai cô hôm nay nhắc đến, thế nào mà cô cũng không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra luôn.
“Nói năng đàng hoàng chút.” Giọng điệu của Giang Hoài Tự quả nhiên nghiêm túc.
Cậu tức giận rồi, đừng nói một nhân vật nổi tiếng như cậu, chẳng ai thích dính líu đến những lời đàm tiếu không chính đáng cả.
Cô không biết nhiều về cậu và Tống Vãn Nhu, nhưng cậu và cô thực sự trong sạch không có gì nghi ngờ, cùng lắm là cha mẹ họ có quan hệ không mấy tốt đẹp, hoặc là quan hệ hợp tác kinh doanh trong đó lẫn chút giúp đỡ học hỏi lẫn nhau.
“Xin lỗi, tuyển phi hơi khó nghe chút.”
Nam Tường thở ra một hơi: “Tôi đã liên lạc với người bên báo trường bảo xóa bài viết đó rồi, hai chúng ta hoàn toàn trong sạch, sẽ không có ai hiểu lầm đâu.”
Hoàn toàn trong sạch?
Giang Hoài Tự kiên nhẫn nói: “Ai sẽ hiểu lầm?”
“Tôi không nói cậu cũng biết là ai mà, tôi không vô duyên vô cớ bôi nhọ danh dự cậu đâu.”
“Ý cậu là Tống Vãn Nhu? Cậu đã biết bài viết đó nói nhăng nói cuội thì sao còn tức giận với tôi?”
Nam Tường không biết cô đang tức giận cái gì, hình như cả buổi chiều đều không gặp, cộng thêm chuyện vừa mới nhìn thấy ảnh cậu ăn bánh kem nên trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ khó đoán.
“Tôi không nói cậu ấy, nhưng dù sao đi nữa không phải tôi.”
……………
Nói xong cô định đứng dậy.
Không ngờ cô đứng dậy quá nhanh lại giẫm phải ống quần của chính mình, bản thân chẳng sao cả, cùng lắm chỉ là vấp ngã nhẹ một cái, nhưng khăng khăng cậu lại ở ngay bên cạnh cô.
Loạng choạng như vậy, cô vừa hay thế nào mà ngã ngay cạnh Giang Hoài Tự, được cậu vô ý thức ôm lấy, khuỷu tay đập mạnh vào eo cậu, trọng lượng toàn bộ đè lên người cậu, đầu gối của bản thân ngược lại chẳng bị thương chút nào.
Một cú thiếu điều làm Giang Hoài Tự suýt nữa hộc máu.
Đây là…. tình huống gì?
Rốt cuộc muốn nhào vào lòng hay muốn giết người?
Tay cậu vẫn giữ chặt bên hông cô, Nam Tường không dám cử động nên quỳ bên cạnh cậu một lúc, nghe cậu rê.n rỉ kêu đau.
…….
“Trời trời ai đây, ban ngày chưa ôm đủ, tối hãy còn ôm tiếp à? Giang Hoài Tự cậu chiếm hời còn chưa đủ hả?”
Bành Nguyện đang đi ngang qua sân tập thì nhìn thấy bên này có một cặp đôi đang thân mật, cậu ta nhìn mà ứa gan, đến gần ngó xem ai dè là người nhà mình cả.
Thấy có người tới, Nam Tường lập tức đẩy Giang Hoài Tự ra như sợ lây bệnh. Cô đứng dậy phủi quần áo, cả người bận rộn vô cùng, cứ như dính dáng đến cậu là chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
Giang Hoài Tự bất lực, trên người cậu có thuốc độc sao? Ai mà thèm.
Cậu ôm cái eo đau một lúc rồi mới bình phục lại, không chịu thua kém cũng bắt đầu đứng lên phủi bụi, thậm chí còn cởi áo khoác đồng phục ra, đứng trên bãi cỏ phẩy áo.
Nhưng cậu không nghe được nhịp tim của Nam Tường. Trong cơn gió hè rong ruổi, trong tiếng cỏ lá xào xạc, trong tiếng cười hòa cùng tiếng reo hò của thiếu niên thiếu nữ này vẫn quá rõ ràng để khó có thể bỏ qua.
Ánh nhìn của cô từ đầu đến cuối đều không rời đi.
Sau khi cởi áo khoác ra, trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo phông trắng làm lộ ra một bên cánh tay trắng nõn. Lúc siết chặt nắm tay, những đường gân nổi lên rõ ràng, giống như cây bách xanh kêu leng keng trên núi mang lại cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi.
Gió chiều trong lành, đèn đường trong sáng, đến ngọn cỏ ngôi sao đều trong sạch, thiếu niên cũng như vậy.
Trên cánh tay cực kỳ lạnh lẽo này có một vết đỏ do cô trượt qua, đặc biệt rõ ràng.
Nam Tường ý thức được bản thân mình không biết nặng nhẹ, so với cánh tay, vừa nãy cô gần như đè toàn bộ trọng lượng của mình lên eo cậu, cô vô thức giơ tay lên chạm vào eo cậu.
“Xin lỗi, cậu có đau không?”
Vừa chạm vào vạt áo đồng phục của cậu, cách lớp quần áo còn chưa chạm vào người thì Giang Hoài Tự đã lập tức lùi lại một bước, như thể chạy trốn không kịp: “Không đau.”
Được thôi, quả là không được chạm vào.
Đầu ngón tay Nam Tường cứng đờ, cô rút tay lại.
Giang Hoài Tự cũng nhận ra sự quá đáng của mình, cậu ôm áo khoác trong tay, hạ cánh tay xuống, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt liếc sang một bên.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cậu, ai bảo cô cứ phải danh dự với cả không danh dự, nhất quyết muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu cơ.
Cậu đây chỉ đang hợp tác với cô mà thôi.
“Sao nào, cho em gái Nam Tường nhà ta sờ tý có sao đâu, cậu trốn cái gì.” Bành Nguyện cười đẩy cậu về phía trước, sau đó lại muốn kéo áo của cậu lên.
“Nói chuyện buồn nôn thế.”
Giang Hoài Tự kéo áo, hoàn toàn mất đi vẻ lông bông thường ngày, giọng nói lạnh lùng, như thể sợ người khác không nhìn ra được cậu đang không vui vậy.
“Chúng tớ hoàn, toàn, trong, sạch.”
Không phải Bành Nguyện không nhận thấy bầu không khí này lạ thường, mà là vẻ mặt đỏ bừng của hai người này không giống như cãi vã mà càng giống như xấu hổ khi bị bắt quả tang trên giường hơn.
Cậu ta lén đến bên tai Giang Hoài Tự, nhỏ giọng hỏi: “Tớ làm phiền hai cậu à? Xấu hổ sao?”
“Xấu hổ em gái cậu.” Giang Hoài Tự tức giận đến không nói nên lời.
“Bỏ đi, cậu cũng đừng giận cá chém thớt lên người vô tội.” Nam Tường thở dài, xem như nhượng bộ.
“Vừa rồi tôi không biểu đạt rõ ràng, bài báo trường đó là do học sinh lớp tôi viết, làm liên lụy đến cậu rồi, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa. Nếu như có người đến hỏi tôi, tôi cũng sẽ giải thích lại.”
“Giải thích thế nào?” Giang Hoài Tự càng thêm khó hiểu, ngữ khí không có thiện ý.
“Giải thích chúng ta không phải như bọn họ nghĩ.” Nam Tường thở ra một hơi, “Tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu, cậu yên tâm.”
Cô nói thêm: “Còn nữa, vừa rồi tôi đã hỏi cậu nhiều chuyện quá, không cẩn thận xâm phạm quyền riêng tư của cậu, cậu không muốn trả lời cũng đúng.”
Giang Hoài Tự liếc nhìn cô.
Cậu đúng là hiểu lòng người khác nhỉ
Chú thích:
[1] 笨鸟先飞早入林, 笨人勤学早成: chim ngốc tập bay từ sớm sẽ sớm bay vào rừng xanh, người ngốc nếu chăm học sẽ sớm thành người hữu dụng.
[2] Dục dương tiên ức (欲扬先抑): thành ngữ ám chỉ ý muốn nâng lên thì phải đè xuống trước, muốn khen thì phải chê trước