“Từ đã, giờ tớ mới nghe hiểu, cậu thì tức giận cái gì?”
Bành Nguyện nằm vắt chéo chân trên ghế sô pha của Giang Hoài Tự, nhàn nhã lắc lư. Nghe xong toàn bộ quá trình mới đứng lên, miệng tấm tắc: “Có cô gái nào nghe được chuyện tình tay ba mà vui bao giờ chưa? Cậu còn đòi người ta tung tăng tung tẩy đuổi theo hỏi cậu chọn ai ấy hả.”
Cậu ta lắc đầu: “Sao mãi vẫn chưa nhận ra mình đang đứng ở đâu thế.”
“Im lặng tý đi anh trai. Em đau đầu.”
Giang Hoài Tự đang rầu rĩ giải một bài toán. Đề yêu cầu chứng minh hệ phương trình tuyến tính có lời giải nhưng cậu tính toán rất lâu vẫn chưa tìm ra đáp án, dưới cơn nóng giận ném cây bút của mình sang một bên.
Cậu nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, quai hàm lạnh lùng, trông như một chiếc bình vỡ.
“Ài, được thôi, tớ hiểu được mà.” Bành Nguyện đặt tay lên ghế sô pha, nghiêm túc phân tích hộ, “Cậu không vui là vì cô ấy muốn phủi quan hệ với cậu, cậu dốc lòng dạy học, tặng tranh, còn hóa trang thành người gấu chỉ để được ôm người ta, tớ đau lòng thay cậu.”
Giang Hoài Tự vội vàng phản bác: “Đừng nói nhảm, tớ không bi.ến thái như vậy.”
“Ôm người ta hai mươi phút đấy, quên rồi à?”
“Hai mươi phút cái gì, bôi nhọ người khác nghiện rồi à. Chỉ ôm hai cái, ở giữa còn cách bao nhiêu tầng vậy.”
Giang Hoài Tự xoa chóp mũi, cảm thấy mình không có tự tin, thế nên lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, đấy là công việc, tên ‘gấu ôm’.”
Bành Nguyện cười cả ra, không đành lòng vạch trần: “Sao mà lúc cô ấy đến cậu mới làm việc, lúc thấy em gái khác thì y như thấy bệnh dịch vậy, cô ấy vừa đến cậu thành con công xoè đuôi luôn.”
“Không phải cậu kéo tớ đi sao, giúp cậu nhiều như vậy còn nói nhiều. Uống nước nhớ nguồn biết không? Có chút lương tâm tý đi.” Giang Hoài Tự không mặn không nhạt nói.
“Mẹ, ai kéo cậu? Chẳng phải cậu đáng thương xin tớ nên tớ mới đưa đồ cho cậu mượn mặc sao, còn nhờ tớ chụp ảnh giúp nữa kìa.”
“Ừ.” Giang Hoài Tự lười trả lời.
“Tớ nói cho cậu biết, chỉ kém hai giây thôi. Chỉ hai giây nữa thôi là tớ gửi ảnh sang cho bên báo trường rồi.” Bành Nguyện than ngắn thở dài, lấy điện thoại ra, dùng ngón tay lướt qua ảnh và lịch sử trò chuyện, “Tớ còn giúp cậu đặt thêm cái tiêu đề, tiếc là không dùng đến.”
“Tiêu đề gì?” Giang Hoài Tự nằm ở bên cạnh nhắm mắt lại, cũng không có tò mò mà chỉ nể mặt tượng trưng hỏi.
Bành Nguyện cười xấu xa, đưa điện thoại cho Giang Hoài Tự, cậu cúi đầu nhìn.
「 Gấu phúc lợi vậy mà là cậu ta, cùng đến xem hotboy trường rơi vào tay ai! 」
Tiêu đề phụ: 「 Phúc lợi giới hạn! Từ gấu ôm thành gấu hôn, 50 người đầu tiên sẽ nhận được nụ hôn từ Giang Hoài Tự ^3^」
“Mẹ kiếp.” Giang Hoài Tự kinh hãi đến suýt chút nhảy khỏi ghế, “Cái quái gì đây?”
“Cậu bảo tớ dùng tiếng tăm của cậu càng khuếch đại càng tốt còn gì.” Bành Nguyện chớp chớp mắt, rất hài lòng với phản ứng của cậu, “Đủ chấn động chưa?”
“Đúng là chấn động.” Nhìn hai giây, Giang Hoài Tự thở ra một hơi, ngả người ra sau, giọng điệu ngột ngạt nói, “Bỏ đi, nếu có tác dụng thật thì cũng được, cùng lắm sẽ bị mắng là lừa đảo, dù sao tớ không để ý mặt mũi lắm.”
Ban đầu vốn chỉ trêu vài câu, nghe được lời nến sáp thành tro lệ mới cạn này của cậu, đến Bành Nguyện còn cảm thấy đau lòng thay cậu: “Tớ bảo này, cậu đúng là làm việc tốt chẳng thèm lưu danh, còn tận tâm chuẩn bị chủ đề này giảm nhiệt của chuyện tình tay ba xuống, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được.”
Cậu ta dừng lại hai giây, hết nước hết cái nói: “Cậu làm nhiều như vậy người ta có biết không?”
Thấy người kia im lặng, Bành Nguyện lắc đầu thở dài, phàn nàn: “Đáng tiếc, Nam Tường nhờ người ta xóa bài viết kia rồi, nếu như đăng thật, tớ thật muốn được nhìn thấy cảnh mọi người chen nhau như ong vỡ tổ nhổ hết lông gấu của cậu.”
Giang Hoài Tự uể oải nói: “Cám ơn cậu chậm tay cứu cái mạng chó này của tớ .”
“Thật ra bài viết đấy cũng không sai, tình tay ba, hoa khôi, máu chó.”
Bành Nguyện nuốt khan, do dự một lát, nhưng vẫn muốn nói một câu công bằng: “Tớ thấy Tống Vãn Nhu rất tốt, nếu là tớ thì tớ cũng chọn cô ấy. Kiên trì thích cậu nhiều năm như vậy, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.”
“Chọn gì mà chọn, thật sự cho rằng mình là hoàng đế đến tuyển phi à?” Giọng điệu của Giang Hoài Tự lạnh lùng, nhớ đến Nam Tường nói chuyện “tuyển phi” khiến cậu tức hận không thể ph.át ti.ết.
Bành Nguyện vui vẻ cười: “Ha ha, nếu tớ là hoàng đế thì cậu chính là thái tử.”
Giang Hoài Tự nhếch môi: “Làm 「 Con trai ngoan của Giang Hoài Tự 」chán rồi à, muốn làm cha tớ?”
“Cút ngay.”
Vừa nhắc đến chuyện tình tay ba. “Tình tay ba, tình tay ba…”
Giang Hoài Tự ngửa đầu ngã ra sau ghế, vô thức đọc thầm mấy lần, sau đó đột nhiên như phát hiện ra một thế giới mới, từ trên ghế ngẩng đầu lên nói: “Này, cậu nghĩ có khả năng là cậu ấy đang ghen không?”
Bành Nguyện nghe không nổi nữa, đứng dậy khỏi sô pha, đi tới trước mặt Giang Hoài Tự, vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của cậu hai cái: “Giang Hoài Tự, cậu còn nhớ mình là hotboy trường Chuyên chúng ta sao, tiến lên đi.”
“Ngại quá, tớ hèn mọn.” Giang Hoài Tự giễu cợt.
“Vậy cậu ở đây tủi thân cái gì.” Bành Nguyện gãi tai nghe đến phát sầu, “Có gan thì nói thẳng với người ta đi.”
Giang Hoài Tự không hề xấu hổ, cậu “ha” một tiếng, thả lỏng ngồi xuống ghế.
“Tớ non gan.”
–
Đêm đến, Nam Tường vừa làm xong một bộ đề tổng hợp.
Những câu hỏi về phản ứng hóa học có trong đề đã được Giang Hoài Tự giảng cho cô trước đó, cô tham khảo các phản ứng và quy tắc trả lời của mười quy trình mà cậu đã ghi chép suôn sẻ giải quyết đề này.
Không phải cô rộng lượng, mà là cô tự cho rằng mình đã giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo. Chuyện ở sân tập tối nay sớm đã bị cô quẳng ra sau đầu nên Nam Tường nhìn thì có vẻ khoan dung nhưng thực chất lại không tim không phổi gửi một tin nhắn.
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Có đó không Tự thần? 」
Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Xưng hô như vậy là muốn lân la làm quen hay muốn phân chia ranh giới? 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Là sùng bái. 」
「 Phản ứng hóa học mà cậu tổng kết thật lợi hại, nhất là các vấn đề phát tán, làm thế nào để loại bỏ tạp chất, tại sao lại sử dụng áp suất cao thay vì áp suất thông thường. 」
「 Tôi dựa theo cách làm đó cơ bản đã nắm rõ tất cả. 」
Giang Hoài Tự: ……
Đêm hôm khuya khoắt còn còn tưởng cô có chuyện gì.
Cho rằng cô muốn làm hòa, không thì cũng đến cãi cọ vài câu, quả nhiên do cậu đã mơ tưởng quá nhiều.
Cô thực sự không quan tâm.
Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Không cẩn cảm ơn. 」
Nhân tiện còn gửi cho cô một đường link.
「 Có một bài khảo sát, cậu giúp tôi điền đi. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Oh, có phải bán thông tin cá nhân, dạng như người nào tích được nhiều like nhất sẽ được giảm giá? 」
Giang Hoài Tự: 「 Tôi trong lòng cậu là loại người như vậy? 」
Nam Tường: 「 Ngại quá, quên béng mất cậu là phú nhị đại. 」
Giang Hoài Tự cách lớp màn hình thở dài: 「 Bỏ đi, cậu cứ coi như điền để tích like nhận giảm giá cũng được. 」
「 Nặc danh không? 」
「 ….Không cần điền tên cũng được. 」
Nam Tường không nghĩ nhiều mở phiếu khảo sát, ban đầu còn nghiêm túc điền, nhưng không hiểu sao càng điền càng thấy kỳ quặc.
Kỳ lạ nhất là lựa chọn, phong cách cá nhân quá mạnh mẽ.
“Màu sắc yêu thích của bạn là gì? A. Hồng, B. Xanh lam, C. Xanh lục.”
“Trái cây yêu thích của bạn là gì? A. Dâu, B. Đào, C. Nho.”
“Mùi yêu thích của bạn là gì? A. Hoa hồng, B. Hoa nhài, C. Quả vả.”
Phải có tầm hai mươi câu tương tự những câu hỏi này.
Chẳng nhẽ đúng là siêu thị đang tiến hành khảo sát người dùng? Trước đây cô cũng đã từng thực hiện loại câu hỏi kỳ lạ này.
Cũng không thể là cậu vì muốn hiểu cô hơn nên mới thiết kế tiết mục này chứ.
Nhận thức đừng quá tự luyến nào bạn Nam Tường.
…………
Ở đầu bên kia, Bành Nguyện giơ bài khảo sát của Giang Hoài Tự trên tay cười lớn, vỗ đùi cúi người xuống, cười đến mức suýt chảy nước mắt.
“CMN cậu nghĩ cả tiếng đồng hồ và đây là giải pháp mà cậu nghĩ ra?”
Cậu ta chỉ điện thoại: “Chẳng lẽ cậu định dựa vào cái này để chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu ấy?”
Giang Hoài Tự liếc cậu ta một cái: “Có ý kiến?”
“Cậu tự mà xem bản thân hỏi những câu gì kìa. Mùi yêu thích là gì, C. Quả vả.”
Bành Nguyện tiếp tục cười: “Sao cậu không trực tiếp hỏi cậu ấy thích ai luôn đi, A. Giang Hoài Tự, B. Giang Hoài Tự, C. Giang Hoài Tự. Hahahahahaha sau đó em gái Nam Tường tự mình tạo ra lựa chọn mới, D. Người khác.”
“Cười đủ chưa, cười đủ rồi thì cút về.” Giang Hoài Tự lạnh lùng chỉ ra cửa.
“Tớ sai rồi, bố ơi con sai rồi.” Bành Nguyện tức khắc chân chó, “Cậu ấy chắc chắn chọn Giang Hoài Tự, cậu ấy chỉ yêu Giang Hoài Tự.”