Ba ngày sau, tại phòng trà nhà Giang Hoài Tự.
Nước nóng sôi lên, bọt sủi tạo nên tiếng ùng ục. Khi đổ vào ấm nước chảy như lụa, lá trà lăn tăn cuộn tròn trong tách khiến làn khói trắng bay lên xung quanh, mùi trà tràn ngập trong phòng.
Trong không gian yên tĩnh và thanh bình của căn phòng này, Nam Tường không thể gọi là bình tĩnh, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn hộp quà trong tay.
—— “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Lộ.”
Trong đầu vang vọng giọng nói của bà nội, hóa ra trong lúc nghỉ lễ bà nhất quyết muốn gọi cô qua là để tặng quà.
Giấy gói đã được Nam Tường mở ra, là một chiếc điện thoại di động mới.
Món quà quá đắt tiền như vậy, cô nhận nó là không phù hợp, nhưng cho dù cô đã thử từ chối vài lần nhưng vẫn không được.
“Màn hình điện thoại của con bị rơi hỏng mà mãi chưa được đổi cái mới.”
“Bà thương cháu gái bà, đây là tấm lòng của bà nội, con nhận lấy đi.”
“Dùng cho tốt, cứ xem như hiếu thuận bà nội.”
Đang hồi tưởng nửa chừng, đúng lúc Giang Hoài Tự bước vào lấy nước.
Ánh mắt chệch đi, Nam Tường có tật giật mình, tay chân lóng ngóng vội vàng giấu món quà dưới gầm bàn.
Trong lúc giấu giếm suýt chút nữa làm đổ tách trà, tay cô run lên, nhanh chóng giơ tay lên đỡ lấy nó. Nước trà bắn vào đầu ngón tay khiến cô bỏng rát đến mức phải buông tay ngay lập tức.
Giang Hoài Tự thấy thế lập tức vặn vòi lớn nhất, nước lạnh rơi vào trong bồn, cậu nhìn cô: “Mau đến đây ngâm một lát.”
Nhìn thấy Nam Tường không nhúc nhích, cậu do dự muốn kéo cổ tay cô nhưng lại cảm thấy hơi ngại, cuối cùng lựa chọn kéo cổ tay áo cô, thúc giục: “Nhanh ngâm nào, đỏ hết rồi.”
Nhúng ngón tay vào nước lạnh dường như cũng không có tác dụng gì lắm, cậu không yên lòng hỏi: “Có cần lấy mấy viên đá cho cậu không?”
“Không sao, không đau.” Nam Tường lắc đầu, trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng tay kia cầm món quà giấu sau lưng, ai nhìn vào cũng biết có vấn đề.
“Vừa nãy cậu lén lút ở đây làm gì vậy?” Giang Hoài Tự xem như thông minh, vừa nhìn đã biết có gì đó không đúng, đưa tay cầm ấm trà bên cạnh, vừa tùy ý rót trà vừa hỏi.
“Không có gì, vừa nãy tôi giúp bà nội pha trà thì nhớ đến một đề bài cho nên có chút phân tâm.” Nam Tường sắc mặt bình tĩnh nói dối, nói xong còn tốt ý tặng thêm một nụ cười.
Thôi vậy, Giang Hoài Tự cũng không hỏi thêm nữa, chậm rãi rót trà, đổi chủ đề: “Cậu rất thân với bà nội tôi?”
Giọng điệu Nam Tường bình tĩnh: “Lúc đi lấy nước lần trước có nói đôi chút.”
“Chân tay của bà không tốt, thường ngày đều là dì giúp việc chăm sóc bà.” Giang Hoài Tự gật đầu, cậu nhấp một ngụm trà, sau đó ngước mắt lên, “Nhưng gần đây trạng thái tinh thần của bà tốt lên không ít, hơn nữa còn thường xuyên nhắc đến cậu, bảo cậu là một đứa trẻ ngoan.”
“Hahaha vậy sao?” Nam Tường cười xấu hổ, trong lòng yên lặng cự tuyệt đề tài này.
“À, hôm nay tôi không thể ở lại quá lâu, chỉ đến để hoàn thành chỉ tiêu ‘giả làm gia sư’, gần một tháng chưa tới đây rồi.”
Cô vừa nói vừa lướt điện thoại, mẹ lại gửi thêm mười mấy cái tin nhắn thúc giục, tất cả đều là hỏi cô nên chọn lớp học thêm nào cho em trai.
–
Nam Tường đứng lên muốn đi, Giang Hoài Tự gọi cô lại, giọng nói gấp gáp: “Chờ đã.”
Cậu vào phòng lấy một vật rồi quay lại bên cạnh Nam Tường, ánh mắt liếc sang chỗ khác, một tay đưa cho cô.
Nam Tường chưa nhận ngay, Giang Hoài Tự cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nới lỏng cổ áo, yết hầu lăn động, bộ dáng ta đây không ai bì nổi nhưng âm thanh lại nhẹ nhàng hiếm thấy.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Woah.” Nam Tường lúc này mới phản ứng lại, cô đưa tay ra nhận lấy quà, đuôi mắt bất giác nhiễm vài ý cười, “Cậu thế mà biết hôm nay là sinh nhật tôi.”
Giang Hoài Tự ừ một tiếng: “Hai ngày trước cậu có nói.”
Hôm cãi nhau trên sân tập, cậu nói sắp đến sinh nhật cậu rồi.
Cậu tránh ánh mắt cô, lúc này mới nhớ đến phải giải thích, ấp a ấp úng: “À, bánh sinh nhật hôm nọ không phải tôi mua, tôi chỉ nhận giúp thôi.”
Cậu chỉ quà trong tay Nam Tường, nói thêm: “Nhưng cái này là do tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu.”
Nam Tường ngây người, phản ứng chậm cả nửa nhịp.
Ồ, ý cậu là bánh sinh nhật hôm đó của Tống Vãn Nhu.
Tâm tình đột nhiên tốt lên không ít, như thể vừa uống một tách cà phê chứa đầy kem caramel, nó tan chảy trên đầu lưỡi, mặc dù bề mặt hơi đắng nhưng dư vị lại vô cùng ngọt ngào.
Chuyện này hoàn toàn không ngờ tới, Nam Tường cúi đầu, khóe miệng bất giác cong lên.
Món quà không được gói giấy gói, đó là một cuốn sổ không mỏng cũng không dày. Trên trang bìa có vẽ một bông hồng, Nam Tường cẩn thận mở ra, bên trong chứa đầy nét chữ của Giang Hoài Tự.
Đó là một cuốn sổ tay do cậu ấy biên soạn.
Hai mắt Nam Tường sáng lên, cô ngước mắt cảm kích, ánh mắt đầy sao nói: “Cảm ơn.”
Giang Hoài Tự thở ra một hơi, trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay giờ đây mới được buông xuống. Mấy ngày trước còn cố tình gửi cho cô phiếu khảo sát muốn biết sở thích của cô, giày vò một vòng cuối cùng mới nhận ra rằng không có gì có thể làm cô để tâm hơn việc học.
Đồng thời, cậu vẫn có chút khó chịu, bao giờ cô mới chịu bỏ học hành và thành tích qua một bên, sau đó đơn thuần vì cậu mà lộ ra biểu cảm này.
“Đây là món quà thiết thực nhất tôi từng nhận được.” Ngón tay Nam Tường nhẹ nhàng lướt qua bông hoa hồng trên trang bìa, “Cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi nên cảm ơn cậu như thế nào đây.”
Giang Hoài Tự nhướng mày: “Cậu muốn cảm ơn thế nào?”
“Tôi không quyền cũng không thế.” Nam Tường chớp mắt nói đùa, “Hay là ký cho cậu hiệp ước bán thân nhé.”
“Không phải chứ, con gái con đứa như cậu sao mở miệng ra là nói mấy lời này vậy.” Giang Hoài tự lạnh lùng liếc nhìn cô, trong lòng không khỏi có chút không vui.
Tùy tiện nói với cậu những lời này, rốt cuộc là giả vờ không để ý hay thực sự không để trong lòng.
Nam Tường ngơ ngác: “Cậu nghĩ gì vậy.”
“Hiệp ước bán thân còn có thể có nghĩa gì khác.”
“Ý tôi muốn nói là dạng như làm trâu làm ngựa cho cậu, ví dụ giúp cậu xách cặp rót nước, nấu cơm giặt quần áo.”
“Vậy thì không cần, nhà tôi có dì giúp việc.”
“Vậy sao.” Nam Tường có chút tiếc nuối, tiếp tục đề nghị: “Hay là tôi giúp cậu chăm sóc bà nội nhé.”
“Tiết kiệm cho gia đình tôi?” Giang Hoài Tự khoanh tay, giọng điệu lười biếng, cười nói, “Trả ơn tôi hay trả ơn bố tôi?”
Nam Tường: “Từ từ nghĩ đi, dù sao thì cũng phải trả ơn.”
………
“Đúng rồi, ngoại trừ cuốn sổ này vẫn còn một vật khác.” Giang Hoài Tự vừa nói vừa giơ tay, hiển nhiên đang do dự.
Nam Tường hứng thú bừng bừng, cô cúi đầu lật giở sổ ghi chép, miệng vẫn nói không ngừng: “Những năm trước quà tôi nhận được nhiều nhất là quả cầu thủy tinh hoặc là mấy đồ trang trí nhỏ. Quà tặng mấy năm nay càng trở nên vô dụng, nước hoa này nọ, nhưng mà bình thường tôi cũng không dùng mấy.”
Nghe vậy, Giang Hoài Tự im lặng thu lại bàn tay đang định đưa quà ra.
…….Thôi vậy.
Nam Tường ngước mắt: “Sao vậy? Chẳng lẽ đúng là quả cầu thủy tinh?”
Giang Hoài Tự chắp tay sau lưng, không mặn không nhạt nói: “Không phải, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Trong tay cậu cầm chai nước hoa, khớp tay nắm chặt.
Trong phiếu khảo sát cô điền mấy hôm trước, ở mục mùi hương cô chọn mùi hoa hồng.
Cậu vào trong tiệm ngửi mùi này thấy cũng được nên mua luôn, tuy hãng hàng bảo đây là dành cho nam giới nhưng nhân niên nói nam nữ đều dùng được.
Sau khi mua về cậu lại cảm thấy mùi vị hơi nồng, sợ cô sẽ không thích cho nên mới do dự mãi.
Nam Tường đi vòng ra phía sau cậu, nhìn kỹ hơn: “Nước hoa sao?”
Giang Hoài Tự giấu sau lưng, lời nói ẩn ý châm chọc: “Không có gì, tôi chuẩn bị dùng cho mình.”
Không để ý đến sự phản kháng của cậu, Nam Tường cướp lấy nó từ trong tay cậu. Cô cúi đầu nghiên cứu một lượt, thâm ý nói: “Ồ, Hoa hồng chốn không người, nước hoa thu hút nữ giới trong truyền thuyết sao.”
Cô mở nắp, nghịch ngợm xịt lên mặt Giang Hoài Tự sau đó lại gần ngửi ngửi: “Để tôi ngửi xem có đủ hút nữ giới không.”
Mùi thơm xộc vào mũi, Giang Hoài Tự tức khắc nghẹn ngào ho khan hai tiếng, giơ tay phẩy phẩy không khí trước mặt, lùi lại một bước: “Đúng là rất thơm, nhưng quả thật không hợp với tôi.”
Nam Tường trước mặt vẫn còn đang ngửi, không quen với sự tiếp cận đột ngột của cô, Giang Hoài Tự hoảng sợ quay đầu, yết hầu lên xuống: “Tóm lại, tôi không đi theo con đường làm màu, thu hút nữ giới hay không không quan trọng.”
Nam Tường đồng ý: “Cũng đúng, mùi trên người cậu khá đặc biệt. Nếu phải nói thu hút nữ giới, vẫn là mùi quả vả….”
Đó là mùi khiến con tim đập nhanh hơn.
Cô lắc đầu, cảm thấy những lời này không thích hợp: “Quên đi, không có gì.”
Giang Hoài Tự nghiêng người liếc cô một cái.
Khẩu thị tâm phi.
Nếu thực sự thích tại sao không chọn mùi quả vả.
Giang Hoài Tự cầm lấy nước hoa đặt nó ở góc bàn xa xa, giấu sau giá vẽ khuất tầm mắt, mắt không thấy tâm không phiền.
Điệu bộ giống như nó sẽ bị bỏ lại bụi bặm trong một góc suốt quãng đời còn lại vậy.
“Cậu không cần thật sao?” Nam Tường hỏi.
Giang Hoài Tự không để ý: “Nói sau đi, xịt ghế sô pha là được.”
“Cái này đắt lắm đúng không, vừa nhìn là biết giá cả mà dân nghèo chúng tôi không mua được.”
Nam Tường nhắm mắt hít hà mùi hoa hồng còn sót lại xộc vào mũi, cô thở dài: “Mùi nhân dân tệ thật ngọt ngào.”
Giang Hoài Tự nhìn phản ứng của cô, nói: “Cậu lại thích à? Vậy cậu lấy đi, xịt sô pha cũng được.”
Nam Tường nhướng mày, nhưng cũng không từ chối, cười nói: “Cám ơn, tôi sẽ dùng tốt.”
Giang Hoài Tự vừa mới vui vẻ được đôi chút, giây tiếp theo đã nghe cô nói —— “Vừa hay trong nhà khắp nơi đều bốc mùi chân em tôi.”
Giang Hoài Tư: …….
–
Trước bữa cơm.
Nam Tường ngồi ở bàn học trong nhà, cô vừa làm xong nửa bộ đề tổng hợp tự nhiên. Bố mẹ không ở nhà, cô muốn làm xong nửa bộ đề còn lại rồi đi nấu bữa tối cho em trai.
Đúng lúc đó, em trai đẩy cửa bước vào tìm thứ gì đó, nhìn thấy chiếc điện thoại di động trên bàn của Nam Tường liền chộp lấy nó, ầm ĩ nói: “Chị, chị đổi điện thoại mới sao?”
“Đừng ồn chị, chị đang tính giờ.” Nam Tường không có tâm trạng để ý.
“Mẹ mua cho chị? Sao mẹ không mua cho em, mẹ thiên vị.”
Nhắc đến thiên vị, Nam Tường mới là người có quyền lên tiếng, cô ngẩng đầu đảo mắt: “Mẹ bình thường chưa đủ thiên vị em à, điện thoại em hỏng còn được đổi cái mới. Em nói muốn học hành thế là me mua cho em máy tính, máy tính bảng mới nhất, chức năng đầy đủ nhất, kết quả em dùng nó để chơi game.”
“Lần trước không phải mẹ bảo không mua cho chị mà, sao đột nhiên hà phóng vậy.” Em trai nheo mắt.
Nam Tường mở mắt nói dối, mặt không đổi sắc: “Chưa mua, vẫn dùng cái cũ.”
Em trai lật đi lật lại điện thoại của cô, kiểm tra cẩn thận, còn tận tâm hơn cả cảnh sát kiểm tra tang vật: “Không đúng, đây là mẫu mới nhất, nhiều mắt camera như vậy nhìn y như máy sưởi trong nhà tắm, chị tưởng em không nhận ra sao.”
“Được, em nhận ra thì cứ nhận ra đi, đừng lắm miệng đi nói với mẹ là được.”
“Không phải mẹ mua cho chị?”
“Ừ, tự chị kiếm được.”
“Chị có gì đó sai sai.” Em trai cau mày tiến lại gần, không thể nghi ngờ hơn nữa, cậu ranh mãnh nói: “Chẳng lẽ là bạn trai chị tặng?”
Cậu nhóc cầm lọ nước hoa trên bàn lên, lại phát hiện thêm một tang vật nữa, giọng điệu kích động không ít: “Còn có nước hoa, có phải cũng là bạn trai chị tặng không?”
Nam Tường cạn lời: “Chị lấy đâu ra bạn trai.”
“Cái người đứng cạnh chị ở quầy hàng lần trước đó, trông cũng đẹp trai. Tên Lâm Lạc hay gì nhỉ.”
Nam Tường: “Không liên quan đến cậu ấy.”
“Vậy liên quan đến ai?”
“Chẳng liên quan đến ai cả.” Ngữ khí Nam Tường lạnh nhạt.
………..
Trầm mặc mấy giây, em trai đột nhiên hạ giọng: “Chị, chị không thật sự yêu thầm người đó chứ?”
“Ai?”
Em trai thần bí: “Thì là người đấy.”
“Ai.” Nam Tường chẳng buồn để tâm.
“Chị, chị đừng giả ngốc với em nữa.” Em trai ngồi thẳng xuống giường Nam Tường, vẫy tay về phía cô, nói rõ ràng: “Nói thật cho chị biết, trong cuộc bầu phiếu giữa chị và người đẹp kia ai đẹp đôi với Giang Hoài Tự hơn em đã bầu cho chị một phiếu, nếu không thì chị đáng thương quá.”
Nam Tường ngay tức khắc ném qua một cái gối, tức giận nói: “Chị cần em thương hại à.”
Em trai ném chiếc gối đi, vỗ vỗ vào mặt bị ném trúng: “Sao chị lại thẹn quá hoá giận thế.”
Cậu nhóc thở dài một hơi: “Ôi chị ơi, em thật đồng cảm với chị, vừa đến trường Chuyên đã yêu thầm hotboy của chúng em. Đành chịu thôi, bản thân là kẻ trong suốt mà.”
“Haiz—— cuối cùng em cũng hiểu được ý nghĩa của những bài thơ này.” Cậu thở dài, đúng lúc hôm nay vừa học thuộc bài văn Kinh thi trong sách Ngữ văn, vì thế trầm bổng du dương đọc theo nhịp điệu, “Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức ngủ đều mong nhớ, ôi triền miên triền miên, để ta luôn trằn trọc trăn trở.”
“Em đồng cảm với chị cái gì, em thích cậu ấy sao?” Nam Tường ngắt lời cậu,
“Không phải.” Em trai sửng sốt, ngập ngừng ấp úng cả nửa ngày mới nặn ra lời, “Không phải, em chỉ sùng bài anh ấy, chỉ vậy mà thôi.”
Ồ, phản ứng này đúng là hiếm có.
Nam Tường mặt không đổi sắc, mí mắt cũng không nhấc lên: “Cho nên lần trước em nói lớp em có người yêu thầm cậu ấy, thì ra người đó là em.”
“Sao… sao có thể.”
Nam Tường không nhịn được cười: “Xin lỗi nhé, chị không cố ý đào móc bí mật nhỏ của em đâu.”
Em trai bắt đầu điên cuồng trả vỏ, càng tô càng đen: “Không đúng, thật sự không phải.”
“Em thật sự chỉ sùng bái anh ấy thôi, chị không biết anh ấy giành được bao nhiêu giải thưởng lớn trong các cuộc thi toán học đâu. Em cũng đã từng nghe anh ấy hát, anh ấy cũng chơi bóng rất giỏi.”
“Bỏ đi, có nói chị cũng không hiểu, dù sao chị cũng chỉ thích khuôn mặt anh ấy thôi, người ta còn chẳng quen biết chị nữa là.”
……….
Nam Tường xua tay: “Ok ok.”
Cô lười tranh cãi với cậu, trời nóng làm cả người cô dính dính nhớp nháp, làm việc gì cũng không có sức lực. Cô chụp lại bộ đề tổng hợp tự nhiên mình vừa làm xong gửi cho Giang Hoài Tự, sau đó liền tắt điện thoại.
Trong lòng thầm niệm, 260 điểm, không tính là cao.
Nhưng thời gian làm đề coi như ổn, hai tiếng đã làm xong.
Cô dặn dò em trai: “Chị đi tắm đã, em nghĩ xem tối muốn ăn gì, mẹ sai chị phải hầu hạ em thật tốt.”
Em trai tâm hồn treo ngược cành cây: “Ừ, cảm ơn chị gái.”
–
Tắm được một nửa, em trai gõ cửa ngoài phòng tắm.
“Chuyện gì?” Nam Tường cách lớp sương mù lớn tiếng hỏi.
“Có người nhắn tin cho chị.”
Em trai vốn đang nghiên cứu chiếc điện thoại mới của Nam Tường thì đột nhiên rung lên báo hiệu có tin nhắn đến, cậu không mở ra, nhưng điện thoại cứ rung liên tục, không biết có chuyện gì khẩn cấp không.
“Tin nhắn gì?” Nam Tường tắt nước, giọng nói trở nên rõ ràng.
Em trai cầm điện thoại đến cửa phòng tắm, đọc từng chữ: “Là của ‘Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ’ gửi.”
Chậc chậc chậc, loại ghi chú này vừa nhìn là biết quan hệ không bình thường.
“Chị, đây là bạn trai của chị phải không?”
Nam Tường có chút hoảng hốt, ở trong phòng tắm không làm được gì, chỉ có thể cao giọng, hung hăng nói: “Không phải, em đừng chạm lung tung điện thoại chị.”
“Không phải thật sao?” Em trai cười trêu chọc, “Điện thoại và nước hoa có phải đều do người này tặng không?”
“Chị đã bảo là tự chị kiếm rồi.” Sự kiên nhẫn của Nam Tường sắp cạn kiệt, “Có thôi đi không? Chị cảnh cáo em, cất điện thoại của chị về chỗ cũ, nghe thấy chưa.”
Nam Tường mở nước tiếp tục tắm, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh.
Âm thanh từ thế giới bên ngoài lập tức bị cắt đứt.
……..
Điều cô không biết là, em trai cô ở ngoài cửa đột nhiên im lặng, cậu nhóc cúi đầu nhìn mấy tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, tròng mắt gần như rơi ra ngoài vì sốc.
「 Hai tiếng 260 đúng không. 」
「 Mệt không, ngày mai có tiếp tục không? 」
「 Có thể đến nhà tôi. 」
—— Đại thiếu gia cô độc và rực rỡ.
…………
CHỊ GÁI TÔI ƠI ! ! ! ! ! ! !! !
Đây là cách chị kiếm tiền sao ! ! ! ! !
Ngón tay em trai cầm điện thoại trắng bệch, hai tay run rẩy, đầu óc cậu nóng bừng mở khóa màn hình, trực tiếp gọi cho đối phương.
Sau vài giây chờ đợi, cuộc gọi được kết nối.
Một giọng nói lạnh lùng và cực kỳ lười biếng phát ra từ phía bên kia micro, giống như dụng cụ đập đá của người pha chế rượu chầm chậm đập vào khối đá, mang theo chút từ tính: “Alo.”
Em trai cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng thay chị gái, giọng nói có chút run rẩy: “Anh là ai?”
Người bên kia đột nhiên cười lên, nghe thấy là giọng con trai, cậu chầm chậm lên tiếng, điệu bộ điêu luyện hỏi lại: “Cậu là ai?”
Em trai hít một hơi dài, ra vẻ trưởng thành, dùng giọng nói bình tĩnh và điềm tĩnh nhất trong đời đáp: “Tôi là Nam Đồng, em trai Nam Tường.”
Ha, lần này chắc chắn trấn áp được anh ta rồi nhỉ.
Bên kia hiển nhiên đã sửng sốt, e là thực sự đã bị trấn áp, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Cuối cùng qua một lúc lâu Giang Hoài Tự mới ho nhẹ một tiếng, ra vẻ ngay thẳng chậm rãi nói chuyện, âm cuối còn mang theo ý cười.
“Em trai, vừa bắt đầu đã nói với anh đây chuyện bất ngờ vậy sao.”