Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 51: Tự dâng.



Giang Hoài Tự tức đến mức không nhịn nổi, quay lại hỏi: “Cậu theo tớ làm gì đấy?”

“Cậu đi đâu thế?” Bành Nguyện hỏi.

“Tớ lên khu tự học ở vườn sân thượng, Nam Tường với Tô Bối Bối đang ở đó.”

“Em gái Nam Tường mời cậu á?” Bành Nguyện tiện miệng hỏi.

Giang Hoài Tự: …

“Xem ra là Tô Bối Bối mời rồi.” Bành Nguyện lập tức hiểu ra, bước lên vỗ vai cậu đầy cảm khái: “Tự Tự à, cậu sống kiểu gì vậy? Ngày nào cũng như có tiến triển, mà thật ra chẳng đi được bước nào.”

Giang Hoài Tự hừ lạnh: “Là vì tớ chuyên tâm học hành, không phân tâm mấy chuyện khác.”

“Cậu mà cũng nói thế được hả.”

Bành Nguyện lắc đầu: “Haiz, đại gia tự dán mác Giang Hoài Tự.”

“Mẹ, biến ngay.”

Mới đi được nửa cầu thang, phía sau đã thấy Hà Tuấn Dương chạy theo từ lớp, thở hổn hển đuổi kịp, túm lấy tay áo Giang Hoài Tự: “Ê, đang nói dở sao lại bỏ đi luôn thế?”

Bành Nguyện quay đầu hỏi: “Không đi với Tống Vãn Nhu, theo tụi này làm gì?”

Hà Tuấn Dương bước chân khựng lại, mặt hơi đỏ lên: “Đâu có, cậu nhắc cô ấy làm gì, tớ… tớ bận mà.”

Nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu ta, Bành Nguyện lắc đầu đầy tiếc nuối: “Thế nên cậu mới không cưa đổ được người ta đấy.”

“Cậu học Tự Tự nhà chúng tôi đi, theo đuổi người ta chủ động thế kia, cảm động phát khóc luôn.”

Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, cậu ta lắc đầu sửa lời: “Thôi, nghĩ lại thì cậu ấy cũng chẳng cưa được.”

Giang Hoài Tự tức đến nghiến răng, nhưng chẳng biết cãi sao, đành đổi hướng trút giận, giọng nói cũng đầy châm chọc: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”

“Cậu nói tính ra câu cuối của bài toán lớn môn Toán rồi mà, bàn với tớ tí đi.”

“Bận.” Cậu trả lời dứt khoát, vừa phũ lại vừa ngầu. Một chữ thừa cũng lười nói.

Hà Tuấn Dương không bỏ cuộc, vẫn bám theo: “Cậu lên vườn sân thượng à, vậy đi cùng luôn.”

Vừa đẩy cửa sân thượng, sắc mặt Giang Hoài Tự lập tức thay đổi. Gương mặt vốn đã lạnh tanh giờ lại như ai thiếu cậu mấy trăm triệu, khó coi đến mức khiến người ta tưởng cậu vừa bị lừa sạch học bổng.

Không xa là chiếc bàn tròn, Lâm Lạc và Nam Tường ngồi cạnh nhau, đầu gần như chạm vào nhau.

Ánh nắng trưa nhẹ nhàng như lụa rơi xuống, phủ lên họ một tầng sáng vàng dịu dàng, bao quanh là một khoảng không gian riêng, yên tĩnh đến mức như không có ai khác tồn tại.

Giờ mà bước tới thì chẳng khác gì kẻ chen ngang một mối tình đang nảy nở.

Nghe tiếng động, Lâm Lạc ngẩng đầu vẫy tay: “Hi.”

Nam Tường cũng ngẩng đầu theo, hơi ngạc nhiên: “Nhiều người đến vậy à?”

Giang Hoài Tự lướt mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt mà như đang nói: Cậu chê tớ thừa thãi à?

Tô Bối Bối vẫy tay cười híp mắt gọi họ lại: “Bọn tớ gọi ba cái pizza, ăn không hết, gọi mọi người lên ăn chung.”

Giang Hoài Tự đút tay túi quần, đứng lười biếng tại chỗ, chẳng buồn nhúc nhích, y như ông hoàng bị mời mà không muốn đi.

Được rồi, hóa ra mình bị gọi lên làm thùng rác xử lý đồ ăn thừa.

Bành Nguyện thì cười không khép miệng: “Sao chuyện ngon ăn thế này không rủ tớ, may mà tớ tự theo lên.”

Bàn hình bán nguyệt, sau lưng là hàng ghế xếp vòng cung. Bành Nguyện kéo lôi Giang Hoài Tự tới, ép cậu ngồi xuống ghế. Tô Bối Bối cũng vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo Hà Tuấn Dương ngồi.

Bàn bốn người mà ép xuống thành sáu chỗ ngồi.

Đối diện, Giang Hoài Tự nhìn thấy Nam Tường và Lâm Lạc ngồi sát thêm, vai kề vai. Cô nghiêng đầu vừa cười vừa chỉ bài thi nói chuyện với Lâm Lạc.

Từ góc nhìn của cậu, hai người ấy đúng là trai tài gái sắc, như được sinh ra dành cho nhau. Quá hợp.

Cậu khẽ hừ một tiếng, dời mắt đi nơi khác.

Chỉ có Bành Nguyện là ăn uống ngon lành, còn không quên chìa cho Giang Hoài Tự một miếng pizza: “Cậu cũng ăn đi.”

“Mấy cậu ăn đi, tớ còn việc, đi trước.” Giang Hoài Tự trong lòng khó chịu đến phát ngộp, cố chấp hết cỡ, thả lại một câu lạnh tanh rồi đứng lên định đi.

Nam Tường ngẩng đầu: “Khoan đã, đừng đi. Gọi cậu lên không chỉ để ăn pizza, còn muốn hỏi bài nữa.”

“Đúng rồi, Nam Nam không mang điện thoại, lúc nãy bảo tớ nhắn cho cậu đó.” Tô Bối Bối nháy mắt bổ sung với nụ cười đáng yêu.

Giang Hoài Tự cúi đầu nhìn Nam Tường: “Là cậu gọi tớ?”

“Ừm.” Nam Tường khẽ gật đầu.

Nghe cô xác nhận, cái mông Giang Hoài Tự vừa nhấc nửa chừng liền như bị dính keo siêu dính, kéo ra được rồi lại bị hút về ghế.

“Câu nào?” Cậu lười nhác hỏi, giọng điệu vừa kiêu căng vừa lười biếng.

“Chính là câu cuối cùng của đề Toán lần kiểm tra tháng trước, mình nhìn đáp án cả tiếng rồi vẫn không hiểu.”

“À, câu này dễ mà.” Giang Hoài Tự cười khẽ, nhẹ tênh trả lời.

Nghe vậy, Hà Tuấn Dương sặc cả ngụm coca, ho sù sụ hai cái rồi ngẩng đầu nhìn đầy kinh ngạc.

Dễ á? Dễ mà cậu phải vật lộn ba bốn ngày mới ra?

“Thôi, Bối Bối, cậu qua kia ngồi đi, cứ ăn cho thoải mái.”

Đợi Tô Bối Bối rời chỗ, Nam Tường vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình, nhìn sang Giang Hoài Tự: “Hay là cậu ngồi đây giảng cho rõ hơn đi?”

Giang Hoài Tự mặt thì tỏ vẻ không tình nguyện, chân thì không chịu nghe lời, cứ tự động dời sang bên đó như dây chun bị mất đàn hồi. Muốn phản kháng cũng chẳng còn sức, đành ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Nam Tường.

Nhìn kiểu gì cũng giống một chú cún ngoan ngoãn mỗi lần được gọi. Chỉ thiếu lè lưỡi là đủ combo.

So sánh kiểu đó khiến chính Giang Hoài Tự cũng phải rùng mình, da gà nổi khắp, sĩ diện thì rơi đầy đất như mưa đá.

Có những chuyện, thật sự không nên nghĩ kỹ. Nghĩ kỹ là muốn độn thổ luôn.

“Chèn vô chút, tớ cũng muốn nghe.” Hà Tuấn Dương chen xuống ngồi cạnh Giang Hoài Tự.

Giang Hoài Tự bị chen đến mức cánh tay chạm vào Nam Tường, dù ngăn cách bằng mấy lớp đồng phục, cậu vẫn thấy tim đập lỡ nhịp.

Đã lâu rồi không được ở gần cô như vậy. Hương hoa hồng nhè nhẹ, dịu dàng ấy quá đỗi quen thuộc, len lỏi qua hơi thở, như một cái ôm ấm áp giữa cơn mưa rào sau chuỗi ngày khô hạn.

Thật sự… không thể không lại gần.

Lọ nước hoa đó, là cậu tặng.

Giang Hoài Tự khẽ nuốt một ngụm, cố gạt mọi suy nghĩ vẩn vơ.

“Câu này là do lời giải viết quá rối, tại đề ra số không đẹp nên nhìn loạn thôi. Hiểu ý chính là được, không cần cố giải chi tiết đến tận cùng.”

…………

Giảng xong một câu.

Hà Tuấn Dương: “Hiểu rồi, đúng là làm theo cách cậu nói thì đơn giản hơn nhiều thật.”

Hắn chỉ vào chỗ nhảy bước giữa bài: “Nhưng đoạn này tớ chưa hiểu lắm.”

Lâm Lạc nhìn vào đề chớp mắt: “Không hiểu, nhưng thấy đỉnh thật.”

Tô Bối Bối tiếp tục nhai pizza, nói lèm bèm trong miệng: “Tớ cũng thế, không hiểu gì hết á.”

Bành Nguyện gãi đầu cười khì: “Haha, tớ cũng gần như không hiểu gì luôn, Tự Tự cậu giảng lại lần nữa đi mà~”

“Bận, không rảnh. Với lại các cậu nghe không hiểu là do IQ thấp.” Giang Hoài Tự không buồn nhìn họ, mặt đầy lười biếng, ánh mắt lạnh tanh như muốn đuổi cả đám về.

Ngay sau đó, cậu quay sang hỏi Nam Tường: “Hiểu chưa?”

Nam Tường nhìn chăm chăm vào bài kiểm tra, gật đầu có phần miễn cưỡng: “Ừ, nghe thì cũng tạm hiểu… nhưng tự làm chắc vẫn hơi khó.”

Giang Hoài Tự mỉm cười: “Không sao, tớ có đầy thời gian. Muốn tớ giảng lại lần nữa không?”

…………

Hà Tuấn Dương, Lâm Lạc, Tô Bối Bối: Chúng tôi thật sự sốc nặng.

Bành Nguyện thầm nghĩ: Thấy chưa, đây chính là định nghĩa của ‘tự dâng mình đến miệng người ta’.

Nam Tường lắc đầu: “Không sao, để mình về sắp xếp lại tư duy là được.”

Cô chỉ vào phần ghi chú trên bài của cậu: “Cậu có thể chụp trang này gửi tớ được không? Tớ không mang theo điện thoại.”

“Được.” Giang Hoài Tự vừa mở điện thoại ra, giao diện đầu tiên hiện lên là màn hình tạm dừng của bộ phim Hàn cậu đang xem dở.

Khuôn mặt điển trai của nam chính chiếm trọn cả màn hình.

Giang Hoài Tự không nhịn được mà buột miệng: “Má… tra nam thật sự.”

“Cậu xem phim này à?” Nam Tường nhìn kỹ một chút, không nhịn được khẽ cong môi hỏi.

“Ừ, xem chút thôi.” Cậu nghiêng đầu, vẫn hơi không tin được, phải xác nhận: “Cậu thật sự thích phim này à?”

“Cũng không hẳn là thích, chỉ là nam nữ chính đều làm nghệ thuật như cậu.”

Nam Tường nghĩ một chút, giọng điệu thản nhiên: “Mà mình thấy nam chính khá giỏi đấy, hai tập làm được hết mấy việc mà nam chính khác cả mùa còn chưa làm xong. Quá hiệu quả còn gì.”

Giang Hoài Tự cười nhạt, kéo dài giọng: “Thì đấy, vì nam chính khác cả mùa còn chẳng hôn ai ngoài nữ chính.”

“Vậy à? Nhưng nếu có nam chính cả mùa còn chẳng hôn nổi nữ chính thì sao?” Nam Tường nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt trong veo, không chút xáo trộn.

Giang Hoài Tự không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô: Tớ nghi là cậu đang nói móc tớ đấy.

Nam Tường khẽ chuyển giọng, nhẹ nhàng nói tiếp: “Thì chứng tỏ… có khi cô ấy vốn không phải nữ chính.”

………….

Có ẩn ý… nhưng cậu lại không hiểu được.

Những phút sau đó, Giang Hoài Tự chỉ lặng lẽ nhìn cô, mỗi lần cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ấy, cậu liền vội vã quay đi như không có gì.

Cứ như vậy, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Nhìn mà Bành Nguyện cũng thấy xót xa giùm: Có ai cứu cậu ấy khỏi khổ hình này không trời?

Nhìn cái bộ dạng ‘mất sạch tôn nghiêm’ của cậu mà xem…

Đến nước này rồi, từ cún con trung thành lè lưỡi ngoáy đuôi cũng không bằng trở thành chó hoang không chốn dung thân luôn rồi.

Chuông vào lớp vang lên, trên đường quay về lớp—

Nam Tường và Lâm Lạc đi trước, vừa đi vừa nói chuyện bài vở. Giữa đường, cô không để ý, suýt vấp bậc thang, bị cậu ta túm cổ tay kéo lại, xém chút nữa là ngã nhào vào lòng.

Giang Hoài Tự lần nữa nghiến răng nghiến lợi, tức đến muốn cắn người.

Bành Nguyện cười như muốn gãy eo, ghé sát nói nhỏ: “Còn bày đặt không theo người ta ra nước ngoài nữa. Đây gọi là có tự tin đấy hả? Cậu nhìn đi, người ta với trai đẹp khác đang tình cảm nồng cháy kìa.”

“Tự Tự à, hay là cậu học tập cái nam chính ‘Không thể kháng cự’ kia đi? Người ta hai tập làm hết mọi chuyện, nên làm hay không nên làm đều không bỏ sót. Nhìn lại tiến độ của cậu xem, đừng nói hai tập, đến hồi kết chắc còn chưa nắm nổi tay người ta.”

Giang Hoài Tự cứng đầu như đá, nghiến răng ken két: “Chết cũng không học!”

Bành Nguyện lầm bầm, vừa nói vừa vươn tay định kéo cổ áo cậu: “Theo tớ ấy hả, tại cậu mặc đồng phục quá chỉnh tề. Phải cởi thêm vài nút áo, lúc đá bóng cho lộ xíu da thịt…”

“Rồi còn ánh mắt kia nữa, học nam chính liếc một phát là khiến người ta ‘lọt hố’ luôn ấy.”

“Mà thôi, khoản này chắc cậu làm được. Cứ nhìn chằm chằm cậu ấy là xong.”

Rồi thêm một nhát chí mạng cuối cùng—

“Tiếc cái là, cậu còn không dám nhìn thẳng cơ.”

Nhát gan hết thuốc chữa.