Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 52: Rừng nguyện ước.



Đầu xuân.

「 Khắp phố phủ xanh cỏ biếc, hương hoa hạnh thoảng đầy trời. 」

Từng chùm hoa chen chúc nở rộ trên cành, gió thổi qua, hương sắc lay động, rơi rụng đầy đất từng đợt, từng đợt. Một chùm, một vạt, rực rỡ nhưng lại mất đi sức sống.

Giống hệt tâm trạng của một thiếu niên chẳng ai đoái hoài.

Sau gần một tháng trời bị lạnh nhạt, cuối cùng Giang Hoài Tự cũng không chịu nổi nữa.

“Cậu giúp tớ nghĩ xem, rốt cuộc tớ sai ở đâu?” Giang Hoài Tự cầm cây chổi lớn, đứng chếch người giữa sân chùa, ánh mắt hơi lạnh.

Dưới bóng cây yên tĩnh trong núi lúc sáng sớm, khuôn mặt tuấn tú kia cùng với khí chất thiếu gia lười biếng từ đầu đến chân, thế nào cũng chẳng hợp với hình tượng một anh lao công lấm lem quét rác.

Hôm nay là ngày tình nguyện của khối 12, tên gọi mĩ miều là “du xuân”.

Trường cấp ba Chuyên luôn thích tổ chức những hoạt động rình rang kiểu ‘bồi dưỡng nhân tài’, ngay cả học sinh lớp 12 cũng không được tha. Vì thế mà buổi du xuân cũng bị ‘gán ghép’ thêm ý nghĩa xã hội, biến thành hoạt động tình nguyện.

Địa điểm là rừng nguyện ước nổi tiếng nhất thành phố – chùa Tuyền Ẩn.

Số học sinh được phân công đến chùa không nhiều, sáng sớm người càng thưa thớt, đặt mình giữa khu rừng núi thanh tịnh sâu thẳm, không khí trong lành đến mức như thể từng hơi thở đều được gột rửa.

Chỉ tiếc là trong đầu một số người, vẫn vướng víu những nỗi niềm thiếu niên không sao nói rõ.

Phí hoài cả mùa xuân.

“Phải nói thật, tớ thấy làm một con ‘chó li.ếm’ như cậu thì có ý nghĩa gì chứ? Nhìn mà ngột ngạt thay.” Bành Nguyện liếc mắt nhìn Giang Hoài Tự, lắc đầu: “Cậu đến chùa rồi đấy, chi bằng nhân dịp này xuống tóc luôn đi, coi như giải thoát.”

Nắng len qua tầng mây rải xuống sân chùa, gió nhẹ lướt qua, những chiếc chuông cầu duyên đồng loạt rung lên khẽ khàng.

Giang Hoài Tự vung chổi quét qua đất vài cái, rồi bất ngờ quét thẳng về phía chân Bành Nguyện: “Cậu có biết chùa này là chùa cầu duyên không? Xuống tóc ở đây thì có ích gì?”

Bụi tung mù mịt, Bành Nguyện bị sặc ho khù khụ, đúng là bị dọa đến nhảy dựng, vừa chửi vừa lùi tránh: “Quét đất thì quét đi, quét tớ làm gì!”

“Không thấy tớ đang dọn rác à? Hợp tác tí đi.” Giang Hoài Tự mặt lạnh tanh, vừa nói vừa vung chổi ép sát thêm hai bước, ra vẻ muốn quét người ta ra ngoài sân.

“Rồi rồi, ý cậu là tớ là rác chứ gì.” Bành Nguyện biết thiếu gia Giang đang không vui, nên cũng chẳng cãi lại.

“Ai nói cậu là rác hả?” Giang Hoài Tự trợn mắt, bất đắc dĩ nói, “Không thấy dưới chân cậu có cái chai nhựa à?”

Vốn đã chẳng ưa gì cái “du xuân” này, nghe vậy Bành Nguyện cúi đầu nhìn cái chai nước khoáng bị người ta vứt bừa dưới đất, đá cái vèo như chơi bóng về phía Giang Hoài Tự, rồi gãi tai nói: “Tớ thật sự không hiểu, lớp 12 đầu tắt mặt tối rồi mà trường còn bày ra mấy cái trò này làm gì.”

Giang Hoài Tự thì lại không quá bất mãn, tiện tay nhặt cái chai ném vào thùng rác, giọng nhàn nhã: “Còn không hiểu à? So với mấy người chỉ biết học như máy, ích kỷ một cách tinh tế, trường mình muốn đào tạo là nhân tài biết ơn, biết cống hiến, phục vụ nhân dân – trụ cột quốc gia đấy.”

“Chân né ra cái.” Giang Hoài Tự mất kiên nhẫn đẩy cậu ta sang bên, cúi xuống quét đám giấy vụn.

“Được rồi, trụ cột thì để cậu làm, tớ ngồi nghỉ phát.” Bành Nguyện nói rồi ngồi xuống bậc thang, thầm nghĩ, giỏi thật đấy, chưa từng thấy cái trụ cột nào vừa quét rác vì xã hội xong là lập tức đắm chìm trong mấy chuyện yêu đương vớ vẩn.

Quét xong sân, Giang Hoài Tự cầm một tấm gỗ cầu phúc, ngồi một góc vẽ vời, đầu óc thì đã bay tận đâu.

Không thể trách cậu nghĩ nhiều.

Dạo gần đây, Nam Tường lạnh nhạt với cậu đến mức không thể tả, gần như không chủ động nhắn cho cậu câu nào, mà khi cậu nhắn trước thì cô cũng chỉ đáp qua loa vài câu rồi im luôn.

Gặp nhau trong hành lang, sân trường hay nhà ăn, cô hoàn toàn không thèm liếc lấy một cái, như thể cậu là không khí.

Trước đây dù giả vờ không quen biết, cô còn biết dỗ cậu vui chút chút, giờ thì như ném rác nói bỏ là bỏ, không mảy may do dự, mặt không gợn sóng.

Cậu từng nghĩ cô dễ hiểu, giờ ngẫm lại, có lẽ chỉ là cô từng cho cậu một cơ hội được đến gần, còn những gì cậu thấy chỉ là phần cảm xúc cô muốn để cậu thấy.

Trước kia, có người nói cô lạnh lùng, không dễ tiếp cận, buồn vui không lộ mặt cậu còn thấy buồn cười. Còn bây giờ, giữa hai người như có một bức tường thành cao ngất, mà cậu cũng đã bị đẩy sang phía ‘người ngoài’.

Hoặc có lẽ, đây mới là khoảng cách mà trong lòng cô, họ đáng ra nên có.

“Tra nữ, chơi chán rồi thì bỏ.” Giang Hoài Tự lẩm bẩm, giọng hơi chua chát.

Bành Nguyện thấy hôm nay cậu có gì đó sai sai, nhưng không nói được là sai chỗ nào, chỉ nghĩ chắc cậu vẫn còn giận dỗi.

Nhìn cái bộ dạng như bị đá xong sống dở chết dở của cậu, Bành Nguyện không nhịn được sửa lại: “Người ta còn chưa ‘chơi’ gì cậu đâu mà, tính ra cũng đâu có tệ, chỉ là cậu tự tưởng tượng quá thôi.

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Ai kia lườm lườm mỉa mai, “Biết rồi, đến tư cách bị đá tớ cũng không có luôn.”

Bành Nguyện tò mò cúi xuống nhìn xem cậu đang bận gì, thấy rõ từng nét vẽ trên tấm gỗ, thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận:

Cậu bạn này đúng là rớt đài thật rồi.

Rớt kiểu mặt mũi bẹp dí như chó ngã sấp mặt.

“Còn chưa đầy hai tháng nữa là thi đại học, người ta tập trung học hành cũng đúng thôi.” Vừa nói xong câu an ủi, Bành Nguyện lại thấy lý do này không hợp lý lắm. “Nhưng mà, cậu ấy gần như chắc chắn được tuyển thẳng đi du học rồi mà? Căng thẳng vậy để làm gì?”

Như vừa cân nhắc cả thế kỷ, Giang Hoài Tự bỗng ngẩng đầu, đưa ra một giả thuyết mới, giọng đầy tự giễu, hừ nhẹ rồi chậm rãi nói: “Không lẽ vì cậu ấy sắp ra nước ngoài, sợ yêu xa không có kết quả, lại lo ảnh hưởng tới tương lai tớ, nên mới cố ý tránh mặt?”

Bành Nguyện: …………

“Cậu coi phim thần tượng nhiều quá rồi đấy?”



Ánh nắng đầu xuân dịu nhẹ, soi rọi lên những vách núi dựng đứng hiểm trở, cao vút đến tận mây xanh. Cảnh vật ẩn sâu trong trần thế, lại càng toát lên vẻ hùng vĩ và thanh bình. Mặt trời vẫn cứ thế mọc rồi lặn, chẳng hề bận tâm đến những bộn bề nhân gian, chính sự ổn định và điềm nhiên đó mới tạo nên cảnh sắc thiên nhiên kỳ diệu như thể được chạm khắc bởi bàn tay thần thánh.

Xung quanh là rừng cây xanh mướt, Nam Tường vừa leo núi vừa ngắm nhìn khung cảnh sâu thẳm giữa núi rừng. Cô khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Gió đầu xuân pha chút lạnh, hòa quyện trong không khí trong lành, len vào mũi cô, rồi được thở ra chậm rãi. Cuối cùng, cô mới cảm thấy phần nào giải tỏa được cái cảm giác bí bách đè nặng suốt hai tháng trời.

Chỉ là, cũng chỉ giải tỏa được bề mặt, còn tận gốc thì vẫn chưa thay đổi được gì.

Phía trước không xa chính là chùa Tuyền Ẩn. Hoạt động tình nguyện hôm nay theo hình thức chia ca, mỗi điểm thường chỉ phân vài người, mà đến phiên trực ở chùa cũng chỉ có ba, bốn học sinh. Công việc chủ yếu cũng chỉ là nhặt rác trong chùa, chỉ đường, trò chuyện cho vui.

Tô Bối Bối vẫn đang tay trong tay với Nam Tường, nói huyên thuyên không ngừng: “Nam Nam, cậu nói xem mình hên thật luôn ấy. Tớ nghe nói ngày thường chùa vắng lắm, người tới cầu phúc toàn là mấy ông bà cụ, mình lảng vảng cho qua ngày là xong.”

Cô vừa dứt lời thì từ phía chùa đã vang lên một tràng âm thanh nhốn nháo ríu rít.

Lại gần mới thấy, so với khung cảnh yên tĩnh ngoài sân, bên trong sân chùa náo nhiệt đến mức như muốn lật tung cả trời. Bành Nguyện đang đứng giữa đám đông, bị một nhóm các bà lão vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, không chừa nổi kẽ hở.

Tô Bối Bối sững sờ đến suýt rớt cằm: “Không lẽ đây mới là sân khấu chính của Bành Nguyện hả? Được các cô các bác mê tít luôn?”

Nam Tường hơi nhíu mày.

Tô Bối Bối tặc lưỡi nhận xét: “Mà cũng đúng, cái dáng tròn tròn phúc hậu của cậu ta nhìn cũng dễ thương thật.”

…………..

Lại gần vài bước, Nam Tường nghe thấy mấy bà lão đang níu lấy tay áo Bành Nguyện, nhao nhao hỏi: “Chúng tôi đang tìm cậu đẹp trai hồi sáng, người biết vẽ tranh ấy.”

Bị bao vây đến mức không thở nổi, Bành Nguyện nhăn nhó mặt mày, khổ sở hơn cả khổ qua: “Con nói rồi mà, cậu ấy không có ở đây, chắc chưa quay lại ngay được đâu ạ…”

Thế là đôi bên giằng co suốt mười phút.

Cuối cùng, Bành Nguyện cũng thoát được khỏi vòng vây của các “fan bô lão”, lết tới chỗ Nam Tường và Tô Bối Bối, thở hổn hển.

“Trời ơi, sáng nay cậu ta ở đây viết giùm mấy tấm thẻ cầu phúc cho các ông bà mắt kém, nói chuyện với ai cũng ngọt như mía lùi. Thế là cả đám người kéo đến vây luôn.”

“Giang Hoài Tự?” Nam Tường hỏi thản nhiên.

“Không thì còn ai vào đây nữa.” Bành Nguyện lườm, tức không để đâu cho hết: “Không hiểu cậu ta có bùa mê gì mà làm mấy cô mấy bác vui như Tết, giờ cả đám ùn ùn kéo đến tìm.”

Haiz… đúng là tự mình hại mình. Bành Nguyện khẽ thở dài, đầu óc bắt đầu trôi về dòng hồi ức—

Sáng nay, khi thiếu gia Giang lại một lần nữa rơi vào cái vòng lặp chết chóc của “tự tấn công” rồi “tự phủ định”, Bành Nguyện nhìn cậu tội quá, bèn lỡ lời an ủi vài câu.

“Tớ có hỏi Tô Bối Bối rồi, nhìn biểu cảm của cậu ấy cứ ậm ừ, như kiểu có chuyện mà không tiện nói. Chắc cũng không tiêu cực như tụi mình nghĩ đâu.”

“Với cả, tớ mới nghe ngóng được, Nam Tường trực cùng điểm với tụi mình, chiều nay sẽ qua đây.”

“Cậu ráng thể hiện tốt chút, biết đâu người phụ trách thấy ổn lại giữ cậu ở lại, còn có thể gặp được cậu ấy.”

…………….

Ai dè, bảo cố gắng thôi chứ có ai bảo phát điên đâu?

Bành Nguyện vốn biết Giang Hoài Tự tuy là kiểu hướng nội nhưng cũng gần như nửa người hướng ngoại. Bình thường dù hay tỏ vẻ ngầu lòi, hơi lười nhác, nhưng đối với người lớn thì luôn lễ phép, biết cư xử, EQ lại cao, nên được mọi người quý mến cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ là không ngờ cậu ấy vừa bung sức ra, lại bung đến mức làm mệt chết cả đám. Cái chùa nhỏ này suýt nữa bị các bà các cô chen lấn làm sập luôn bậc thềm.

Đến cả người phụ trách cũng không chịu nổi nữa, khéo léo khuyên nhủ rằng: “Cái chùa nhỏ này không chứa nổi vị Phật to như cậu đâu”, rồi thẳng tay điều chuyển cậu sang điểm khác.

Và thế là, lại lỡ mất nhau thêm một lần nữa.

Tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, Bành Nguyện quay đầu nhìn Nam Tường, lại thầm cảm thán thay cho ai kia: Đấy, cái gọi là “chim đầu đàn dễ bị bắn”, tự mình vác đá đập chân mình là như này đây.

Đáng đời.

…………

Suốt buổi chiều, ngoài việc giúp các ông bà viết thẻ cầu phúc, phần lớn thời gian Nam Tường chỉ nghe người ta kể về “hào quang lấp lánh” của Giang Hoài Tự.

“Cháu gái à, chữ cháu đẹp thật đấy. Một lát nữa bà gọi thêm mấy chị em lại nhờ cháu viết, khỏi phải tìm cậu trai kia cũng được.”

“Nghe nói cậu đó vẽ tranh gia đình miễn phí, nhìn ảnh rồi vài phút là phác họa ra y như thật.”

“Cậu đó kiên nhẫn lắm, bà Lý thích lải nhải mà cậu ấy vẫn ngồi nghe nguyên một tiếng, còn vẽ tranh cho nữa cơ mà.”

Đúng là, người tỏa sáng thì đi đến đâu cũng sáng.

Một bà cụ vừa kể, vừa chỉ tay về phía những bảng gỗ treo trên cột ước nguyện. Nam Tường khẽ cong môi cười nhạt, ánh mắt bất giác hướng theo.

Chỉ một giây sau, ánh nhìn của cô lập tức đông cứng lại.

………….

Đúng lúc ấy, điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi từ Giang Hải Thăng – ba cô.

Giọng ba cô vang lên qua ống nghe, hơi có chút xa xăm: “Trường gọi báo cho bà nội rồi, nói rằng suất du học của con cơ bản đã chắc chắn, chỉ cần kỳ thi thử sắp tới giữ vững phong độ là ổn. Nhưng kết quả chính thức thì tháng sau mới công bố. Ba đã chuyển tiền du học vào tài khoản cho con rồi đấy.”

Âm thanh xung quanh dường như mờ nhòe đi, tầm nhìn của Nam Tường chỉ còn đọng lại bảng gỗ ấy.

Nó như phóng đại vô hạn trong mắt cô, rồi lại thu nhỏ về…

Ánh chiều tà màu cam thẫm không xuyên qua nổi những tán lá rậm rạp. Cảnh rừng núi vắng vẻ trong thung lũng tĩnh lặng, mọi âm thanh dần tan biến, hóa thành một thứ gì đó nóng rực, rồi lặng lẽ chìm sâu vào yên lặng.

Gió nhẹ thổi qua, làm chiếc chuông duyên treo trên bảng gỗ rung nhẹ, “leng keng” khe khẽ.

Trên bảng gỗ đó…

Từng nét bút vẽ lại chính khoảnh khắc cô ngoảnh đầu nhìn lại.

Tất cả những ký ức xưa cũ như chiếu đèn liên tục trong đầu cô, “vù” một tiếng hóa thành một thứ âm thanh không tên, vô hình, mà lại sắc nét đến nỗi khiến cả hơi thở cũng chậm đi.

Gió len vào cổ họng, khô khốc, nghẹn lại, như không thể nói thành lời.

Chỉ còn lại vài dòng chữ ngắn ngủi, nhưng lại như mũi kim nhọn, đâm thẳng vào mắt cô, chẳng chút né tránh.

Nét bút nhẹ nhàng, phóng khoáng tùy hứng, rõ ràng là chữ của cậu nhưng lần này lại mang theo lực đạo.

Những cảm xúc sắc nhọn, ngang tàng, chẳng thể ph.át t.iết được kia đều hóa thành những đường nét mạnh mẽ và sắc lạnh, như thể muốn xuyên thủng cả mặt bảng gỗ——

“Là do cậu ấy quá ngốc, mới tưởng tớ chẳng biết gì cả.”

“Tiền bạc hay tình yêu, tớ chẳng quan tâm.”

“Nếu thật sự thấy đó là tội lỗi, thì phải yêu đến mức tận xương cốt vang lên tiếng ‘răng rắc’ mới đúng. Cậu nói có phải không?”

Tác giả có lời muốn nói:  

“Nếu con người đem lòng yêu nhau trong tội lỗi, thì phải yêu đến mức khiến từng đốt xương vang lên tiếng *răng rắc* mới xứng đáng.” ——Émile Zola