Tháng Năm, hoa hoè bắt đầu nở, gió cuối xuân mang theo hương hoa quả ngày càng đậm đà.
Những ngày chập chờn giữa xanh và vàng, không rõ là xuân hay hạ, ranh giới mơ hồ. Lấy đất làm bàn, gió dài làm bút, sắc xanh ẩm ướt điểm xuyết trên nền cam không xuyên được ánh sáng.
Trong ký ức, hôm đó sắc cam ấy được ánh chiều tà nhuộm đậm hơn mọi ngày, tầng mây dày đặc tích tụ nơi ranh giới của đêm tối tựa như đang âm thầm chờ đợi một trận mưa bão để một lần xông thẳng vào mùa hè dữ dội ấy.
Sau này nhìn lại mới phát hiện, mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc đó.
Ngày 4 tháng 5 là “sinh nhật” của Giang Hoài Tự.
Không phải sinh nhật thật sự, chỉ là cậu tự chọn một ngày thuận mắt. Nghe nói đã qua loa ăn mừng như vậy suốt hơn chục năm.
Trước đây, Nam Tường vẫn luôn định bụng sẽ tìm cơ hội hỏi cậu sinh nhật thật là ngày nào. Nhưng vì sĩ diện, cô lại muốn đợi cậu chủ động nói ra. Thế là chuyện đó cứ bị lần lữa mãi, cũng không biết sẽ phải kéo dài đến tận tháng năm nào.
Trong sân, Nam Tường cẩn thận bưng chiếc bánh kem đặt lên bàn, vẫn đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng.
Hôm nay tan học xong, Giang Hoài Tự bị Bành Nguyện giữ chân lại trong lớp để câu giờ, còn Nam Tường với Tô Bối Bối thì tranh thủ đến nhà cậu trước để chuẩn bị. Xem như là một bất ngờ nho nhỏ dành cho cậu.
Chiếc bánh kem là do Nam Tường làm cùng bà nội. Lớp kem phủ trắng tinh, trên bề mặt được dùng dao trét tạo thành những đường vân màu hồng nhạt pha đỏ rượu, như những nét vẽ mực dầu, rải rác điểm thêm vài đóa hồng kem nổi bật. Trên bánh cắm một cây nến bạc xoắn nhẹ vươn lên như dây leo, như thể lạc vào một khu vườn tường vi, bừng sáng ngọn lửa ấm áp trong màn đêm.
Nam Tường đang cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc chỉnh lại hình dáng những cánh hoa, thì Tô Bối Bối đứng bên đã cười toe toét trêu ghẹo: “Nam Nam, cậu làm nhiều hoa hồng như vậy, là có ý muốn để cậu ta ăn sạch cậu luôn đúng không?”
“Suỵt, cẩn thận để bà nghe thấy.” Nam Tường lập tức ngẩng đầu ra hiệu im lặng, liếc mắt nhìn về phía bà nội ở đằng xa. May mà tai bà đã không còn thính, nên không nghe thấy gì.
Tô Bối Bối chỉ vào mấy món đồ bày biện xung quanh, cười đến mức khoé miệng muốn rách tới mang tai: “Không cần bà nghe thấy mới biết, cậu nhìn lại đi, yêu tới mức này mà còn giả vờ được nữa sao?”
Nam Tường nhìn quanh một vòng. Ờm… phải thừa nhận là nhìn cũng hơi lộ thiệt.
Cây cổ thụ trong sân bị cô quấn đầy những dải ruy băng đủ màu sắc và kiểu dáng, buông xuống lượn lờ trong gió, thắt thành những chiếc nơ to màu hồng và xanh lam. Bóng bay thì được treo quanh ghế mây và cạnh bể nước.
Không khí lễ hội ngập tràn, đến mức sắp tràn cả ra ngoài.
“Cậu đúng là xem cậu ấy như công chúa mà cưng chiều luôn rồi.” Tô Bối Bối không khỏi bĩu môi.
Nam Tường cúi đầu cười.
Ai mà chẳng biết, trong lòng cậu ấy có một “công chúa nhỏ”.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh cậu nhìn thấy những dây ruy băng hồng hồng, bóng bay lấp lánh này, trong lòng vừa thích, vừa cảm động lại vừa muốn ra vẻ ngầu lòi, nhưng ngoài mặt phải cố nhịn, kiểu biểu cảm khóc không ra nước mắt ấy thôi, cũng đủ khiến Nam Tường không nhịn được mà mỉm cười.
Nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung, cô liền ho nhẹ một tiếng, cố tình đánh trống lảng: “Cũng tại tớ được tuyển thẳng, không phải thi đại học, rảnh quá nên phải tìm gì đó để làm ấy mà.”
Quả nhiên, Tô Bối Bối lập tức gào lên: “Aaaa! Không nghe, không nghe, không nghe, từ chối tiếp nhận thông tin này!”
……………
Nhắc đến chuyện tuyển thẳng, thật ra Nam Tường không hề ung dung, tự tin như vẻ ngoài. Trái lại, trong lòng cô còn hơi hoảng.
Giấy đồng ý xét tuyển thẳng của trường, cô nhờ ba Giang ký tên. Vì sợ bị lộ trước hạn, mãi đến ngày cuối cùng của thời hạn nộp hồ sơ, cô mới lặng lẽ mang lên văn phòng nhà trường.
Chuyện bên phía Lâm Quy Ý, cô lại càng không hé nửa lời. Chỉ lén kể cho em trai biết, nhưng cũng không nhắc đến nguồn gốc thật sự của tiền du học, chỉ nói là được học bổng toàn phần cộng thêm sẽ đi làm thêm sau này, coi như qua loa cho qua chuyện.
Nhưng cứ giấu giếm như vậy, trong lòng lại như có một cọng cỏ dại khẽ khàng cào qua tim, khiến người ta hoang mang mà không biết vì sao.
Hôm nay là buổi họp phụ huynh của cấp hai.
Lúc này chắc Lâm Quy Ý đang cùng Nam Đồng ở trường. Đợi họp xong cũng không biết tối về nhà sẽ đón chờ họ là gió xuân dịu dàng hay bão giông cuồng nộ.
Tính ra thời gian cũng gần hết giờ rồi, nếu mọi chuyện suôn sẻ, chắc Nam Đồng sẽ lén chạy qua đây để cùng tổ chức sinh nhật cho Giang Hoài Tự.
Suy nghĩ của Nam Tường đang trôi dạt đâu đâu thì bị giọng nói hiền từ của bà nội kéo về thực tại: “Tiểu Lộ, mẹ cháu xưa nay tính tình khá nóng nảy, bao năm nay cũng không dễ dàng gì.”
Tô Bối Bối chen vào: “Bà ơi, bà nói thế là nhẹ đấy. Dì ấy không phải là nóng nảy mà là nổ tung ấy chứ.”
“Ừm, đúng là khá nổ tung thật.” Nam Tường cúi đầu cười khẽ, không muốn nói xấu mẹ, chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Thật ra mấy năm nay mẹ con cũng rất vất vả. Ba Nam thì thường xuyên không có nhà, mẹ lại vừa phải đi làm, vừa phải chăm sóc hai đứa con.”
“Mẹ con có tư tưởng gia đình khá truyền thống, cảm thấy làm phụ nữ thì nhất định phải quán xuyến gia đình đâu ra đấy, không được phép có chút sơ suất nào. Bên nội thì thường hay tỏ thái độ, vậy mà mẹ vẫn luôn cười mà chịu đựng, chẳng mấy khi than vãn.”
“Dù là trọng nam khinh nữ, hay những lời xóc xỉa tổn thương, thì cũng không thể thay đổi sự thật mẹ là người sinh ra và nuôi dưỡng con. Con chẳng mong cầu nhiều tình thương, chỉ mong một ngày nào đó mẹ có thể đối với con tôn trọng hơn một chút là đủ.”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại rung lên trên mặt bàn.
Không khí xung quanh vẫn yên bình như cũ. Nam Tường chăm chú nhìn vào chiếc bánh kem, không ai để ý đến loạt tin nhắn tới tấp của Nam Đồng cậu bé đang trên đường đến.
Màn hình điện thoại chợt tối đi, rồi lại sáng lên.
Tin nhắn mới nhất hiện ra:
「Chị, em thề là em thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Chị đợi em, xong bên này là em qua liền.」
Tiết trời cuối xuân luôn thay đổi bất chợt.
Gần đến chạng vạng, trời dần sầm lại. Mây đen dày đặc bị gió thổi tới, kéo tràn qua đỉnh đầu, che mất ánh hoàng hôn, khiến cả bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt khó thở.
Luồng không khí nặng nề ấy như ép chặt lấy não bộ, khiến đầu óc choáng váng, ong ong.
Có lẽ là bản năng tự vệ của con người, mãi đến sau này khi mọi chuyện đã trôi qua, hồi tưởng lại mới chợt nhận ra, ký ức về ngày hôm đó đã trở nên mơ hồ đến khó tin.
Như thể bị phủ một lớp filter sương mù mờ ảo, vầng sáng tỏa ra lờ mờ, biến tất cả yêu, hận, si, đau thành những mảnh vụn không rõ hình thù.
Mất đi ý nghĩa, tan biến trong cơn gió như sương khói.
Nam Tường chỉ nhớ lúc Lâm Quy Ý xông vào, cô vừa mới thắp nến xong trên bánh sinh nhật của Giang Hoài Tự, bên cạnh Tô Bối Bối đã “bùm” một tiếng, bật phát súng pháo giấy đầu tiên.
“Chúc mừng sinh nhật!” Nam Tường mỉm cười nói.
Trong sân nhỏ, giữa muôn vàn dải ruy băng bay lượn và ánh nến bập bùng lấp lánh, người mà cô thấy không phải là người cô hằng mong nhớ.
Mà là khuôn mặt của Lâm Quy Ý đã méo mó, gần như dữ tợn.
Mẹ chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, một vật gì đó cứng và lấp lánh liền phóng thẳng về phía mặt Nam Tường, sượt qua trán cô.
Chỉ một giây sau, cô cảm thấy nóng rát. Trên trán như vừa bị rạch một vết, dòng máu đỏ sẫm trườn theo xương chân mày chảy xuống.
Thứ bị ném tới là sợi dây chuyền kim cương mà bà nội đã tặng cô trước đây. Sợi dây với mặt hoa hồng leo uốn lượn, giờ đây nó rơi lăn lóc trong đất bùn, ánh lên tia sáng chói mắt dưới ánh lửa.
“Vậy là mày nhận hắn rồi đúng không?”
Đó là câu đầu tiên Lâm Quy Ý nói khi vừa thấy cô.
Sau lưng, cánh cổng sân lại ‘két’ một tiếng, có người đẩy cửa bước vào.
Bao nhiêu người, ngay khoảnh khắc ấy, trở tay không kịp.
Mắt chạm mắt, ngỡ ngàng sững sờ.
Ở ngay cửa lớn, Giang Hoài Tự cùng ba mẹ cậu đứng chết trân tại chỗ.
Sau đó nữa, ký ức dường như càng thêm mơ hồ.
Mấy tiếng sấm vang lên, như thể bầu trời bị ai đó xé toạc thành một lỗ lớn. Tiếng rền vang cuồn cuộn, rồi giữa đêm tối vô tận, một cái miệng khổng lồ há rộng, như muốn nuốt trọn mọi thứ.
Lưỡi dao sấm sét xé nát đường chân trời, mưa như trút nước đổ xuống ngay sau đó.
Giữa cơn mưa như trút, Lâm Quy Ý túm chặt cổ áo Giang Hải Thăng, tiếng gào thét xé toạc màn đêm: “Giang Hải Thăng, ông bỏ rơi con gái ruột của mình để nuôi con trai nhà người khác, ông còn biết xấu hổ không hả? Tất cả đều do con hồ ly tinh kia dụ dỗ!”
Trần Phong giật tay cô ta ra, trừng mắt giận dữ: “Cô nói ai là hồ ly tinh? Ai cho phép cô đến nhà tôi hả? CÚT! CÚT NGAY!!!”
“Đã bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chưa gây chuyện đủ sao?!” Giang Hải Thăng nắm chặt cổ tay Lâm Quy Ý, cúi nhìn bà từ trên cao xuống. Ánh mắt ông ta không thể diễn tả hết sự ghê tởm.
Trong đêm tối, những vết thương chưa bao giờ lành lại bị xé toạc lần nữa. Oán hận, giận dữ, bất cam, tủi nhục tất cả những cảm xúc ấy sau bao nhiêu năm vẫn quay trở lại, nóng hổi, rỉ máu, sống động như chưa từng phai.
Cảnh tượng lúc ấy hỗn loạn đến cực điểm, người này người kia xô đẩy, giằng co, miệng lưỡi phun ra những lời độc địa nhất.
Chiếc bánh sinh nhật bị hất đổ xuống đất, lớp kem trắng tinh bị dẫm nát tan tành, những cánh hoa hồng đỏ sẫm rơi lả tả đầy đất, bị nước mưa nhấn chìm, hòa lẫn trong bùn đất nhơ nhuốc.
Nam Tường lao lên can ngăn thì bị ai đó tát mạnh một cái, ngã nhào xuống đất. Chiếc ví rơi khỏi tay cô, tấm ảnh chụp lấy liền của Giang Hoài Tự rơi ra, lập tức bị Lâm Quy Ý giật lấy.
“Nam Tường, mày còn dám nói dối đúng không! Còn bảo tấm ảnh này không phải của mày, từ bao giờ mày trở thành đứa chuyên nói dối thế hả?!”
“Sao cứ phải là nó?” Giọng bà càng lúc càng chói tai: “Mày cố tình làm mẹ khó chịu đúng không? Mày không thể chọn ai khác, lại đi yêu con trai riêng của ba ruột mình. Mày còn biết liêm sỉ là gì không hả?!”
“Mày chẳng phải rất thích nhận cha sao? Tốt đẹp thì không thấy mày học, còn cái kiểu lạnh lùng, ích kỷ, cay nghiệt, giả tạo của ông ta thì mày học theo y hệt!”
“Lâm Quy Ý! Cô đang nói cái gì vậy? Cô nói con gái mình như thế à?!” Giang Hải Thăng quát lớn.
“Con gái? Ông còn xứng miệng nói ra chữ đó à? Giang Hải Thăng, bao nhiêu năm nay ông đã ở đâu? Ông từng quan tâm đến nó chưa?”
“Giờ ném ra mấy đồng bạc lẻ là muốn xóa hết mọi chuyện sao? Nó có ngu thì tôi cũng không ngu như thế!”
“Mười mấy năm qua ông sống sung sướng, gia đình đầm ấm, sung túc. Bị cắm sừng còn chưa đủ, lại còn vui vẻ nuôi con trai nhà người khác, đóng vai ‘ông bố tốt’ đến nghiện rồi hả? Tôi khinh!”
“Tiền gì cơ? Giang Hải Thăng, ông sau lưng tôi còn đưa tiền cho mẹ con cô ta sao?!” Trần Phong cũng hét lên: “Ông có biết số tiền đó là do hai chúng ta cùng nhau làm ra không? Ai cho ông cái quyền tự ý quyết định? Một đồng cũng không được đưa! Tôi nói cho ông biết! Một đồng cũng không!”
“Dựa vào cái gì? Tiền của Giang Hải Thăng vốn nên là của con gái ruột ông ấy!”
Xung quanh hỗn loạn vô cùng, Nam Tường quỳ rạp trên mặt đất, cả người ướt đẫm, chỉ thấy lạnh đến thấu xương.
Giang Hoài Tự vươn tay định đỡ cô dậy, nhưng chưa kịp chạm vào tay cô thì đã bị mẹ Nam Tường đẩy mạnh ra phía sau, bà ta chỉ tay vào mặt cậu hét lên điên dại: “Ai cho mày chạm vào con gái tao?! Có phải mày xúi nó đi du học đúng không?! Con bé vốn không có cái đầu óc rối rắm như vậy! Là do mày làm hư nó!”
Trong đêm mưa, Giang Hoài Tự trông rất không ổn, tóc mái bị mưa dính bết lên trán, cậu đứng bất động tại chỗ, không nói nổi một lời, môi tái nhợt, bờ vai khẽ run, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất lịm giữa màn mưa.
“Đủ rồi!” Nam Tường gào lên.
Cô lảo đảo đứng dậy, chắn trước người Giang Hoài Tự ngay lúc Lâm Quy Ý lại định đẩy cậu lần nữa. Cô dang hai tay ra, không tránh né, ánh mắt kiên quyết đối đầu, không chút sợ hãi.
Ánh mắt Lâm Quy Ý lạnh lẽo như băng, bước đến, ngón tay chọc thẳng vào vai Nam Tường từng nhịp một.
“Nam Tường, nếu hôm nay tao không đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm của mày, thì tao còn chẳng biết mày sau lưng đã làm ra bao nhiêu chuyện tốt thế này.”
Ngay sau đó, bà ta giơ lên một tờ giấy — chính là tờ đơn xác nhận tuyển thẳng.
Trong ánh sáng lập lòe, Nam Tường lờ mờ thấy rõ chữ ký ở góc dưới bên phải là tên của Giang Hải Thăng.
“Rẹt rẹt” hai tiếng vang lên. Cô mở to mắt nhìn tờ giấy đó bị xé nát ngay trước mặt mình.
“Du học à? Đừng có mơ!” Lâm Quy Ý nhếch mép cười lạnh.
“Bíp—”
Trong cơn mưa lớn, một âm thanh chói tai xé màng nhĩ vang lên, có lẽ là ù tai, Nam Tường cảm giác như không còn nghe thấy gì nữa.
Cô chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt giận dữ của Lâm Quy Ý.
Kỳ lạ thật.
Khi bà ấy nói lời yêu thương, gương mặt ấy chưa bao giờ rõ ràng như vậy. Nhưng khi bộc lộ hận thù, nó lại trở nên dữ tợn đến đáng sợ. Cô thậm chí có thể nhìn rõ từng đường nét vặn vẹo trên gương mặt đó, kéo dài thành những khe rãnh ngoằn ngoèo, khắc sâu vào đáy mắt cô, khắc cốt ghi tâm.
Bà ấy trừng trừng nhìn cô, như một ác quỷ vừa chui ra từ địa ngục.
Bà ta nói: “Nam Tường, tao thật sự sẽ chết cho mày xem.”
Tờ giấy tuyển thẳng bị xé vụn, cô ta tiện tay ném thẳng lên trời. Những mảnh giấy trắng phau phất phơ, như thể tuyết rơi phủ khắp bầu trời giữa tháng ba xuân sắc. Chúng rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt sũng, dính vào bùn đất, bẩn thỉu và chẳng còn chút giá trị nào.
Tất cả những điều cay đắng, tăm tối, lạnh lùng và vô lý, cuối cùng đều hóa thành màu trắng nhạt nhòa, không còn ý nghĩa.
Gió gào thét, cuốn theo một mảnh hoang vu.
Người làm tổn thương ta sâu nhất, thường lại là người gần gũi nhất. Họ có thể dễ dàng phủi sạch mọi nỗ lực mà ta đã dốc sức bỏ ra, có thể giẫm nát lòng tự trọng của ta dưới chân, nhưng lại luôn nhân danh “yêu thương”.
……………….
Mà điều trớ trêu nhất là gì?
Chính là khoảnh khắc Lâm Quy Ý quay đầu lại, nhìn thấy Nam Đồng, Bà ta bỗng chốc im bặt, mím chặt môi, đứng sững tại chỗ.
Lặng ngắt như một cái xác.
Nam Đồng đến cùng với ba Nam, hai người không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đờ đẫn đứng nơi cổng lớn, chẳng dám bước vào.
Nam Tường hiểu ngay lập tức. Lâm Quy Ý không muốn con trai mình nghe thấy những điều này. Vì nó còn nhỏ, nó cần tập trung học hành, năm sau là kỳ thi vào cấp ba.
Đây là thời khắc quan trọng nhất của nó, không thể bị phân tâm.
Nó cần được che chở, còn cô thì xứng đáng bị chà đạp.
………….
Về sau Nam Tường mới dần hiểu được những chuyện xưa cũ giữa thế hệ trước.
Trần Phong là mối tình đầu thời cấp ba của Giang Hải Thăng. Khi lên đại học, hai người học ở hai nơi khác nhau. Sau đó Trần Phong kết hôn với một nghệ sĩ nghèo, chính là cha ruột của Giang Hoài Tự.
Lâm Quy Ý là bạn thân đại học của Trần Phong. Trong đám cưới của Trần Phong, cô ta gặp Giang Hải Thăng, rồi hai người tiến tới hôn nhân.
Mãi đến khi bị chồng phản bội, mẹ của Nam Tường mới biết Trần Phong chính là mối tình đầu của chồng mình. Cuối cùng ông ấy vẫn vì tình đầu mà ruồng bỏ bà.
Khi ấy bà mất đi cả chồng lẫn bạn thân, bà từng có ý định tự tử. May mà có Nam Bình, người đã âm thầm yêu thương bà suốt bao năm.
Tình cảm giữa những con người đó rối rắm, nhiều khúc mắc. Ngay cả tên của họ cũng giống như một bài thơ, từ trong câu chữ đã mang đầy oán hận và day dứt.
“Tình theo gió nổi, gió lặng mà tình chưa yên,
Hoàng hôn về với núi biển, trong núi biển giấu kín nỗi niềm.”
Đêm mưa hôm đó, về sau mưa dần ngớt. Lâm Quy Ý bị ba Nam và Nam Đồng kéo rời khỏi nhà họ Giang. Giang Hải Thăng và Trần Phong cũng bị bà cụ trong nhà bắt quay vào nhà. Trong sân chỉ còn lại Nam Tường và Giang Hoài Tự.
Mưa lất phất, rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cậu. Nam Tường bước đi không vững, vô thức tiến lại gần vài bước. Bỗng nhiên, cô chỉ muốn ôm lấy cậu ấy một cái.
Đây là lần đầu tiên cô buông thả bản thân. Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Cô vòng tay ôm lấy eo cậu, đầu tựa lên ngực cậu, bất chợt muốn nói điều gì đó thật lòng.
Giọng cô rất nhẹ: “Giang Hoài Tự, cậu biết không, ấn tượng ban đầu của tớ về cậu cực kỳ tệ.”
Nam Tường khẽ cười: “Bởi vì cậu có tất cả. Cậu sống trong ngôi nhà lớn như thế, ăn ngon mặc đẹp, được hưởng nền giáo dục tốt nhất, được môi trường ưu việt nuôi dưỡng để có năng lực và ưu thế vượt trội hơn người bình thường.”
“Cho nên cậu có thể tin rằng nỗ lực sẽ được đền đáp, tin rằng thế giới này là công bằng.”
“So với cậu, tớ khi ấy rất bất mãn với cuộc sống. Cảm thấy mình lớn lên giữa đủ thứ chuyện vặt vãnh nhốn nháo, đến cả việc ‘phấn đấu’ là gì cũng chẳng rõ. Dù muốn thoát khỏi hoàn cảnh này cũng hoàn toàn bất lực, đã kiệt sức rồi mà vẫn chỉ giẫm chân tại chỗ.”
“Lúc đó tớ thật sự rất ghen tị với cậu, bởi vì cậu tự do biết bao.”
“Tớ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có tiền là có thể tự do. Có tiền thì có thể bỏ đi, có thể có khí phách, có thể có lòng tự trọng, có thể không để người khác giẫm lên mình mà chẳng làm gì được.”
“Ban đầu tớ đến nhà này cũng chỉ vì muốn có tiền để đi du học. Ba Giang, thật ra tớ chẳng quan tâm ông ấy có phải ba ruột hay không. Tớ chỉ muốn tiền thôi. Cậu nói xem như vậy có phải rất hời hợt, rất đáng khinh không?”
Nam Tường mím môi, cúi đầu như một con búp bê thủy tinh đã vỡ, không muốn để cậu nhìn thấy vẻ mặt mình lúc đó.
“Nhưng về sau, tớ thật sự đã từng hối hận. Nếu như lúc đầu tớ không quá tham lam, thì giữa chúng ta đã chẳng phức tạp như vậy.”
“Có lẽ tớ đã có thể đường hoàng nói mình thích cậu, không cần suy nghĩ quá nhiều, không cần nói dối, không cần lừa gạt, cũng không cần phải trải qua một đống tình tiết máu chó như thế.”
“Nhưng mọi chuyện đến nước này rồi, thì còn có thể làm gì đây…”
Trong màn mưa, cô ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Bây giờ cậu vẫn còn tin con người sẽ không bị thế tục đánh bại sao…”
Giọng Giang Hoài Tự yếu ớt, như sắp tan biến vào gió: “Xin lỗi, tớ thật sự không biết. Tớ không biết chuyện năm xưa lại rối ren, khó coi đến mức ấy, nhưng…”
Cậu mấp máy môi, còn muốn nói gì đó, nhưng Nam Tường đã buông cậu ra. Cô lùi lại một bước, ánh mắt nhạt đi rất nhiều, môi trắng bệch.
Cô nói: “Không phải ai cũng có thể làm người theo chủ nghĩa lý tưởng.”
“Tớ cũng từng muốn ngây thơ tin rằng tình yêu có thể chiến thắng mọi hiện thực, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ và ha.m mu.ốn chinh phục trong cậu tan biến, chúng ta còn lại gì chứ.”
“Chẳng còn gì ngoài sự gượng gạo và hai gia đình đã hoàn toàn đổ vỡ.”
Giang Hoài Tự cúi đầu nhìn cô, bỗng nhận ra ngôn ngữ thật sự quá yếu ớt, quá vô lực. Cậu mím môi, chẳng phản bác nổi một chữ nào.
…………….
Cho đến khi Nam Tường rời đi, quay đầu lại nhìn, cậu vẫn còn đứng đó.
Cánh tay cậu buông thõng, quần áo bị mưa xối ướt đẫm, dính sát vào người, gần như trong suốt, khiến thân hình cậu càng thêm mỏng manh.
Cô đơn, lạc lõng, dường như sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Đôi mắt từng sáng ngời, từng lóe lên những tia sắc bén ấy, giờ đây không còn nhìn cô nữa, mà chỉ còn lại trống rỗng. Tựa như tàn tro sau khi đống lửa mùa hè bùng cháy dữ dội đã bị gió cuốn đi. Ánh sáng cuối cùng cũng tắt lịm trong đêm mưa ẩm ướt, để lại một khoảng chết lặng.
Đó là lần đầu tiên Nam Tường cảm thấy, trên thế gian này chẳng có điều gì là ngoại lệ.
Cơn mưa bão… mãi mãi có thể dập tắt mọi ngọn lửa.