Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 58: Thay máu toàn bộ.



Giữa tháng Năm.

Sau cơn mưa, bầu trời được gột rửa sạch sẽ, trong xanh không tì vết. Ánh nắng vừa ló rạng, trên cửa kính tòa nhà giảng đường lấp lánh những giọt nước li ti trong suốt, bị gió thổi nhẹ, “tách” một tiếng rơi xuống khung cửa sổ.

Cả thế giới sáng bừng và bình yên, như thể cơn cuồng phong chưa từng đi qua.

Kỳ thi thử lần hai đã qua, hành lang lớp 12 không còn những tiếng than vãn như trước. Không đến mức ảm đạm, nhưng cũng đánh mất phần nào sự nhiệt huyết căng tràn. Những tiếc nuối trong quá khứ, những trách móc bản thân…

Đối mặt với tương lai chưa định hình, chỉ còn lại sự bất lực.

Trong thời điểm lòng người hoang mang như thế, bất cứ một cơn gió thổi cỏ lay nào cũng có thể làm chấn động dây thần kinh, huống hồ lại là tin tức nóng bỏng khiến người ta càng thêm kích động.

Học sinh đứng đầu khối đã bị thay thế.

Kết quả kỳ thi thử lần hai được công bố, bảng vinh danh thay đổi hoàn toàn. Nguyên một hàng ảnh chụp được gỡ xuống sạch sẽ, không chừa một ai, thay vào đó là những gương mặt xa lạ chưa từng quen biết.

“Các cậu biết chưa, nghe nói lần này Tự thần đến top 200 toàn khối cũng không vào.”

“Không lẽ là do trượt môn nào đó à?”

“Không, vẫn thi đủ hết. Chỉ là điểm quá thấp. Nghe nói cậu ấy không định thi đại học nữa, sắp đi rồi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Còn đi đâu nữa, du học chứ sao. Mấy hôm trước tớ thấy ba mẹ cậu ấy với thầy giám thị đang nói chuyện trong văn phòng. Thầy còn tha thiết giữ lại, bảo ít nhất cũng nên thi xong đại học để giúp trường có thành tích. Ai chẳng kỳ vọng cậu ấy giành thủ khoa.”

Một vài học sinh trường Bồi Dưỡng vốn đã trông chờ ngày cậu ấy rớt khỏi thần đàn, thì giờ lại giở giọng mỉa mai sau lưng.

“Thủ khoa cái gì chứ, buồn cười. Có hơn tôi bao nhiêu điểm đâu.”

“Đã bảo rồi mà, cậu ấy kiêu ngạo lắm. Trước còn từ chối cả suất tuyển thẳng vào T Đại vì không muốn học khoa Toán. Giờ thì muốn thi cũng không đủ sức đâu.”

“Nghe đâu Nam Tường lần này cũng thi tệ lắm. Trong danh sách du học chính thức cũng không có tên cậu ấy, chắc là trượt tuyển thẳng nên sụp đổ tinh thần rồi.”

Câu “phát huy vượt trội hay thất thường cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc” nay đã trở thành thứ “canh gà” vô thưởng vô phạt, chẳng giúp ai bớt đau.

Còn chưa đầy hai tuần nữa là đến kỳ thi đại học, ai cũng biết chuyện “vượt cản ngược dòng” giờ chỉ là chuyện hoang đường. Những người không muốn chấp nhận hiện thực, trong lòng chỉ còn đầy rẫy tiếc nuối và hụt hẫng…

…………..

Trời tháng Năm bỗng trở nên oi ả.

Chính thức bước vào mùa hè, ngồi trong lớp học, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến ai nấy cũng bồn chồn bứt rứt, như thể có vô số sợi lông nhỏ li ti của cỏ đuôi chó đang bám vào tim, khiến từng tấc da thịt đều khó chịu.

“Cậu dây dưa với thằng ngu đó làm gì chứ.” Bành Nguyện liếc nhìn vết máu trên nắm đấm tay Giang Hoài Tự, giọng bất lực như thể đang trách móc một kẻ cứng đầu.

Giang Hoài Tự không trả lời, ngồi yên một bên im lặng. Ngón tay đặt trên bàn học khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, vài chỗ còn rớm máu vì bị thương.

Bành Nguyện thở dài. Ai mà chẳng nhìn ra hôm nay Giang Hoài Tự tâm trạng tệ đến cực điểm. Vậy mà lại có kẻ không sợ chết cứ thích lao đầu vào họng súng.

Mười phút trước.

Giang Hoài Tự đi ngang qua bảng khen thưởng dưới lầu, đúng lúc nghe thấy mấy nam sinh trường Bồi Dưỡng đang bàn tán về chuyện “tâm lý Nam Tường sụp đổ” gì đó.

Ngày thường, cậu chẳng buồn quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn này, nhưng hôm nay lại phá lệ dừng bước, thốt ra một câu lạnh tanh, đầy mỉa mai: “Vậy ra cậu đứng ngoài top 1000 là do tâm lý tốt quá à?”

Nam sinh kia quay đầu lại nhìn rõ người nói, sững người một lúc: “Làm sao cậu biết thứ hạng của tôi?”

“Cần gì phải biết? Cậu tự tin dữ ha.” Giang Hoài Tự cười nhạt, đuôi mày hơi nhướn lên: “Vậy ra tôi đoán trúng rồi à? Xem ra có não hay không đúng là nhìn phát biết ngay.”

“Liên quan gì m* tới mày?” Thằng kia cũng tức đến đỏ mặt tía tai, giận dữ tru tréo: “Tao đang nói Nam Tường, liên quan quái gì đến mày? Mày cũng để ý cái mặt đó của nó à? Tao chê nó một câu cũng không được hả?”

“Nam Tường, con nhỏ đó thì chỉ là một con—”

Chưa kịp nói hết câu, nắm đấm của Giang Hoài Tự đã vung lên, sượt qua xương gò má thằng đó, ‘bụp’ một tiếng, đập mạnh vào tường bên cạnh.

Cậu bước lên một bước, ánh mắt găm chặt vào đối phương, không khí quanh người lạnh đến ngột ngạt: “Mày dám nói tên cô ấy thêm một lần nữa thử xem.”

“Má, khí thế lúc đó tớ tưởng cậu sắp giết người rồi chứ.” Bành Nguyện rùng mình: “Cú đấm đó mà trúng ngay mặt thằng kia chắc cái mũi lệch khỏi mặt luôn quá.”

“Haizz, làm vậy chi cho khổ, cậu nhìn tay cậu kìa, muốn đấm tường thì cũng nhẹ tay thôi chứ, đau thấy mồ. Tớ nghi cậu cố tình muốn tự hành xác đó.”

Giang Hoài Tự gục xuống bàn, không nói lời nào.

Bành Nguyện cũng thấy tội cho cậu, mấy hôm nay bị mẹ giày vò chẳng ra gì. Một người trước nay sống chết cũng không chịu ra nước ngoài, tự dưng không biết mẹ cậu đã ra điều kiện gì, cậu lại ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Không cãi một câu, không phàn nàn lấy một tiếng, hoàn toàn không giống phong cách Giang Hoài Tự từ trước đến nay.

“Không phải chứ, lý do là gì? Mẹ cậu hứa với cậu cái gì vậy, có liên quan tới Nam Tường không?” Bành Nguyện liếc cậu bằng ánh mắt đầy gian xảo: “Cậu thực sự đồng ý ra nước ngoài rồi à?”

“Ừ.” Giang Hoài Tự uể oải đáp một tiếng, kiểu chẳng buồn để tâm, ánh mắt vẫn dán ngoài cửa sổ.

“Vậy chẳng phải giờ lại thành cậu ấy ở lại, cậu ra nước ngoài sao? Sao cứ lệch nhịp mãi thế nhỉ.” Thấy Giang Hoài Tự chẳng nói gì, Bành Nguyện bực mình kéo vai cậu quay lại: “Nên là cậu thực sự từ bỏ rồi hả?”

Ánh mắt đối diện, hắn nhìn thấy trong mắt Giang Hoài Tự không còn chút gợn sóng nào, chỉ là vẻ lười biếng, như thể ngay cả nói thêm một câu cũng thấy mệt.

Cảnh đó khiến Bành Nguyện càng thấy xót ruột, nhìn không nổi nữa lại đẩy đầu cậu quay về bàn, lải nhải một tràng: “Thôi thì… cũng đúng, không buông bỏ thì còn biết làm gì nữa.”

“Cậu nói xem có xui xẻo không chứ, ai mà ngờ hôm đó ba mẹ cậu lại về nhà. Nếu không phải vì muốn tạo bất ngờ mà giấu cậu, cậu kiểu gì cũng cản được họ. Để mẹ cậu thấy Nam Tường đúng là tai hoạ.”

“Bây giờ là tai hoạ chồng tai hoạ luôn, hai người mẹ của hai cậu sao ai cũng điên thế, hôm đó dọa tao với Tô Bối Bối muốn tè ra quần luôn.”

“Chỉ cần muộn vài hôm nữa là xong chuyện rồi, gạo nấu thành cơm, đến lúc đó bọn họ muốn ngăn cũng không nổi. Vài năm sau có con luôn rồi, chẳng lẽ nhét lại vào bụng?” Bành Nguyện cười ha hả.

Giang Hoài Tự phản ứng chậm mất mấy nhịp, tận năm phút sau mới trả lời được câu hỏi trước đó, yết hầu khẽ động: “Cậu vẫn chưa hiểu sao? Tớ chưa từng nói là từ bỏ. Là cậu ấy từ bỏ trước.”

Nghĩ một lúc, như cảm thấy cách nói đó chưa đủ chính xác, cậu cúi đầu cười khẽ, giọng cười đầy chua chát: “Cũng chẳng gọi là từ bỏ được, vì cậu ấy chưa bao giờ thật sự cố gắng.”

Bành Nguyện nuốt nước bọt, không biết phải an ủi sao cho hợp, đành vỗ nhẹ vai cậu: “Cậu cũng đừng đòi hỏi người ta quá. Cậu biết không, người rung động trước là người thua cuộc. Ai bảo từ đầu cậu đã là người thích cậu ấy trước.”

“Cậu ấy cũng khổ lắm rồi, kế hoạch đi du học đổ bể, lại bị mẹ hành hạ tâm lý, còn chưa đầy hai tuần nữa là thi đại học, ai còn tâm trí mà yêu đương với cậu nữa chứ.”

“Lần này cô ấy cũng thi không tốt lắm đâu, dù không tệ bằng cậu. Cậu đúng là cứ mưa cái là sụp đổ…”

“Nhìn gì vậy?” Bành Nguyện sớm đã phát hiện Giang Hoài Tự không tập trung, bèn nhìn theo ánh mắt cậu, quả nhiên, ở cuối tầm nhìn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Trên sân thể dục, lớp của Nam Tường đang học thể dục. Cô ngồi ở mép khán đài xa nhất, cúi đầu đọc sách. Dù cách xa nhau là cả khoảng không, cô vẫn dễ dàng hút ánh nhìn người khác.

Trong cái oi bức của mùa hè, cô lại như một làn gió dịu mát trong trẻo, lạnh nhạt, chẳng vướng bụi trần.

“Haizz, cậu đúng là tiêu rồi…” Bành Nguyện thở dài.

“Ừ, còn hai tuần nữa là thi đại học rồi.” Giang Hoài Tự chỉ bỏ lại một câu như chẳng đầu chẳng đuôi, không rõ nghĩ đến điều gì, bất chợt đứng bật dậy, ghế cọ sát nền đất phát ra tiếng “két” chói tai.

Cậu không nói thêm một lời, quay người rời khỏi lớp học.



Bên rìa sân thể dục, ánh nắng len qua tán lá, để lại những vệt sáng loang lổ trên khán đài.

Dưới bóng cây, Nam Tường ngồi lặng yên, cúi đầu mân mê thứ gì đó. Tô Bối Bối tò mò tiến lại gần, cứ nghĩ cô đang học bài. Đến khi nhìn kỹ mới phát hiện, trên sách của cô không phải là chữ, mà là những mảnh vụn ảnh nhỏ.

Nam Tường đang cẩn thận ghép lại bức ảnh đã bị xé rách, từng mảnh được cô dán lại bằng băng keo, lắp ghép lại thành một tấm ảnh thẻ của Giang Hoài Tự.

“Tớ còn tưởng cậu đang học cơ đấy.” Tô Bối Bối nuốt nước bọt, khẽ nói.

Nam Tường mỉm cười: “Dạo trước vì chuyện tuyển thẳng nên lơ là học hành, lần này thi không tốt cũng là chuyện bình thường.”

Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Thật ra thì tớ cũng chẳng còn để tâm nữa.”

Tô Bối Bối nhìn cô gắng gượng mỉm cười mà thấy xót xa, khẽ hỏi: “Tấm ảnh này ở đâu ra vậy?”

Nam Tường cuối cùng cũng dán xong bức ảnh, giơ lên trước mắt ngắm nghía, ngẩng đầu nheo mắt lại. Ánh nắng xuyên qua bức ảnh, vẫn có thể nhìn ra những vết rách từng bị xé tan nát.

Cô đáp: “Vừa nãy tớ đi ngang qua bảng tuyên dương, thấy ảnh của cậu ấy bị người ta xé nát vứt dưới đất. Tớ nhặt về.”

“Bị xé nát đến thế chắc là bị ghét dữ lắm. Mà cậu nhặt lại cũng thật là có tâm đấy, Nam Nam…”

Nam Tường lại cười, giả vờ thoải mái: “Lúc tớ cúi xuống nhặt, trong đầu toàn nghĩ đến một câu trên mạng, đó là ‘Người yêu bạn, khi thấy bạn vỡ vụn, sẽ nhặt từng mảnh lên, vui vẻ nghĩ rằng mảnh này cũng là của mình, mảnh kia cũng là của mình.’”

“Trước kia nghe câu đó thấy sến súa lắm. Nhưng hôm nay lại có chút đồng cảm. Cũng có thể là tớ chỉ không đành lòng nhìn một người từng kiêu ngạo như vậy lại trở nên tơi tả đến thế.”

Nhưng nghĩ kỹ lại thì khi bạn ngã gục, vỡ nát, đầu rơi máu chảy, nếu có người từng mảnh một nhặt bạn lên, ôm lấy bạn mà nói:

“Tớ muốn ghép cậu lại thành một phiên bản hoàn chỉnh.”

Thì cũng thật là lãng mạn.