Nhưng hình như cô thật sự không có tư cách đó.
Tối qua sau khi tan học, cô gặp Hà Tuấn Dương ở cổng trường. Vài nam sinh đi ngang qua cười nói.
“Ê, anh Hà cũng vội về xem múa ballet à?”
“Anh Tự đâu rồi, vừa nãy không phải còn đi cùng anh sao?”
Nam Tường hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tấm áp phích biểu diễn ballet của Tống Vãn Nhu treo ở cổng trường. Đó là buổi biểu diễn mà vé đã được bán từ tiết học định hướng nghề nghiệp lần trước, hôm nay là ngày diễn chính thức trong khuôn viên trường.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua.
“À à, anh Tự nhà cậu…” Hà Tuấn Dương liếc nhìn Nam Tường, ấp úng như muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.
Mấy nam sinh kia cười nói thoải mái: “Tống Vãn Nhu thích cậu ấy cũng đâu còn là bí mật nữa, trong dịp như thế này thì chắc chắn phải đến rồi, phải ủng hộ vợ mình chứ.”
“Vợ cái gì mà vợ…” Hà Tuấn Dương gượng gạo.
“Cậu ấy vừa mới đi lấy hoa đó, ôm cả một bó to thế kia, không phải tặng Tống Vãn Nhu thì là ai nữa.”
“À, đúng là tặng cho Tống Vãn Nhu thật.”
“Đó, thế thì còn gì nữa.”
………….
Ký ức mới dừng lại một nửa, Nam Tường theo bản năng ngẩng đầu lên, từ xa xa nơi góc sân thể dục, cô nhìn thấy một người đang chạy về phía này. Ánh nắng chiếu từ trên cao rải xuống khắp người cậu, vỡ vụn trên mái tóc đen.
Cậu chạy tới, chiếc đồng phục trắng phản chiếu ánh sáng, vẫn rực rỡ như mọi khi, đến mức khiến cô sững sờ.
Nam Tường ngẩn ngơ nhìn Giang Hoài Tự chạy thẳng về phía mình, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện sau chuyện lần trước.
Lời đầu tiên cậu nói là:
“Nam Tường. Tớ chỉ có một câu hỏi thôi, cậu có tự tin không?”
“Hả?” Nam Tường ngơ ngác mất mấy giây, khô khốc hỏi lại,
“Tự tin gì cơ. Cậu nói kỳ thi đại học à?”
Lúc này lại đến lượt Giang Hoài Tự sững người. Vốn dĩ cậu cũng chẳng nên mong đợi gì, cúi đầu cười khổ một cái, càng nghĩ càng thấy mình giống một tên hề: “Thi đại học cũng được, cậu có tự tin vào kỳ thi không?”
Nam Tường lắc đầu, thành thật đáp: “Cũng không dám nói là tự tin, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Tô Bối Bối từ sớm đã thức thời rút lui không một tiếng động.
Giang Hoài Tự ngồi xuống bên cạnh Nam Tường, thở dài hỏi: “Trước đây sao cậu lại muốn ra nước ngoài?”
Thực ra Nam Tường đã sớm nghĩ thông suốt chuyện này rồi. Lý do cô muốn rời đi một cách vội vã như thế, không phải vì muốn thay đổi điều gì, mà chỉ là muốn trốn tránh, trốn khỏi ngôi nhà này, càng xa càng tốt.
Giang Hoài Tự nói: “Lần trước cậu nói muốn tự do, nhưng ít nhất cũng đừng lừa dối chính mình.”
Cậu gãi đầu, có chút lúng túng: “Nói thật là tớ cũng không biết vì sao lại đến nói với cậu mấy điều này. Nhưng tớ sợ cậu sẽ buông xuôi. Tớ thi thử lần hai cũng không tốt lắm, nhưng thật ra mấy đề đó tớ vẫn làm được, nếu cậu cần hỏi, vẫn có thể hỏi tớ.”
“Tớ sợ cậu vì ngại mà không dám mở lời. Yêu đương không thành thì thôi, không sao cả. Nhưng nếu kỳ thi đại học hỏng, thì thật sự là hỏng rồi.”
“Cuộc đời vốn dĩ không có nhiều sự lựa chọn. Gia cảnh, cha mẹ, năng lực, xuất thân tất cả đều được định trước từ lúc chúng ta sinh ra. Nhưng kỳ thi đại học là lần đầu tiên trong đời chúng ta có cơ hội mở rộng lựa chọn bằng chính nỗ lực của mình. Sau này, ngay cả việc ‘chỉ cần cố gắng là sẽ có kết quả’ cũng sẽ trở nên hiếm hoi.”
Nam Tường bỗng hỏi: “Vậy cậu ra nước ngoài là vì gì?”
Giang Hoài Tự ngập ngừng đôi chút: “Tình hình của tớ phức tạp hơn, điểm thi năng khiếu của tớ không tốt lắm. Dù lúc trước cứ mạnh miệng nói là còn hy vọng, nhưng thật ra hy vọng rất mong manh. Còn có vài lý do khác, tớ không tiện nói.”
Nam Tường nghe ra được ý sau câu nói của cậu, cậu không muốn cô hỏi thêm.
Cô mỉm cười: “Nhưng chỉ còn hai tuần nữa thôi, giờ nếu không thuận theo tự nhiên thì biết làm gì được, chắc cũng chẳng còn hy vọng gì đâu.”
Giang Hoài Tự suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói: “Khi tụi mình học vẽ, thầy giáo hay nói một câu là ‘Nếu tranh bị xám quá, thì lùi ra xa nhìn, chú ý đến bố cục’. Ý chính là, đừng sa đà vào chi tiết mà quên mất toàn cục.”
“Một năm qua, cậu đã tích lũy được bao nhiêu, học được bao nhiêu đều là thật cả. Cậu phải tin vào chính mình.”
“Nếu cậu không thể tin vào mình…” Cậu ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm tĩnh mà chân thành, từng chữ một: “Thì hãy tin tớ, tớ tin cậu.”
Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, trái tim Nam Tường như bị ai đó đánh trúng. Những lớp băng đóng kín từ lâu trong lòng lại một lần nữa tan chảy thành nước xuân.
Nói không lo lắng, không căng thẳng, không để tâm là dối lòng. Chỉ là cô đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
Nhưng nếu có một người như vậy, một người khiến cô muốn cởi bỏ giáp trụ, không cần kiên cường nữa.
Sự mạnh mẽ vốn là để đối mặt với thế giới, nhưng khi bản thân bị lột trần, để lộ tất cả sự yếu đuối, bất lực, nhỏ bé, thậm chí là những phần xấu xí, đẫm máu, vẫn còn có một người ở bên.
Cô biết, người đó sẽ không làm tổn thương cô. Người đó sẽ ôm lấy cô, xoa dịu cô, nắm tay cô mà nói “Tớ tin cậu.”
Cậu nói: “Yêu đương có hay không không quan trọng, tương lai của cậu mới quan trọng hơn. Sau này cậu còn gặp được rất nhiều rất nhiều chàng trai nữa, dù không chắc ai có thể đẹp trai như tớ, thông minh như tớ, cũng chưa chắc có ai dễ lợi dụng như tớ…”
Giang Hoài Tự nói đến đây thì bắt đầu lúng túng, chính cậu cũng thấy mình không nói nổi nữa.
Lúc này Nam Tường mới nhận ra, hình như cậu thật sự đang nói năng lộn xộn.
Qua thêm một lúc nữa, Giang Hoài Tự nghẹn ngào rất lâu, hít một hơi thật sâu rồi bật cười: “Ý tớ là chắc họ làm gia sư cũng không thể giỏi hơn tớ đâu.”
Khi cậu cười, đôi mắt vẫn sáng tựa như chưa từng rơi vào bóng tối như cũ. Trong đó có ngân hà và vũ trụ, vào khoảnh khắc này rơi xuống hiện thực, rải rác trên những tán cây mùa hè, hóa thành ánh sáng lấp lánh.
Cậu đã không còn giống như lần đầu tiên cô gặp nữa. Vẫn sắc sảo và sâu sắc, nhưng đã có thêm nét dịu dàng, và cả tình yêu.
Cậu nói: “So với những ngày tháng được bao quanh bởi hoa tươi và tiếng vỗ tay, tớ lại thích hơn khoảng thời gian lặng lẽ nơi đáy cốc hơn. Ở đó, tớ được lắng lại, tích lũy, mất mát, trưởng thành. Sống tự do, sống thản nhiên.”
“Cậu từng nói, cậu muốn tự do. Tự do mà tớ hiểu là không bị lạc lối trong ánh đèn rực rỡ, cũng không cần sống trong kỳ vọng của người khác, chính là tìm lại chính mình, trung thành với bản tâm.”
“Tớ tin vào chính mình, và tớ cũng tin vào cậu.”
Khoảnh khắc đó, Nam Tường muốn thu lại tất cả những gì mình từng nói.
Thế giới này, thật sự có ngoại lệ.
Cậu không giống người khác.
Trong lòng cậu có một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, sáng hơn cả ánh mặt trời, nóng bỏng hơn cả mùa hạ. Gió không thổi bay, mưa không làm lụi tàn.
Dù là trong cơn mưa lớn dữ dội, hy vọng trong tim cậu vẫn đang rực cháy.
…………..
“Được, vậy hai tuần cuối này làm phiền cậu chỉ giáo nhiều rồi.” Nam Tường gật đầu, nụ cười lần này là thật lòng.
Giữa hai người, đúng là không cần thiết phải gượng gạo đến vậy.
Giang Hoài Tự khẽ hắng giọng, giọng nói nhẹ nhàng hơn bất kỳ lúc nào trước đây. Không cần biết là thật hay giả, ít nhất vào khoảnh khắc này, cậu thật sự đã buông xuống hết yêu hận.
“Ừm, nhưng nói trước nhé, thi xong thì mình xóa liên lạc nha. Tớ vốn là người yêu ghét rõ ràng, tình cảm không có kết quả thì chẳng thà đừng bắt đầu.”
Nam Tường cũng đùa lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được thôi, mối quan hệ phiên bản giới hạn mùa hè, cũng đủ kíc.h th.ích đấy chứ.”
Giang Hoài Tự nghiêng đầu nhìn cô: “Sao mấy lời này từ miệng cậu nói ra nghe kỳ cục vậy, giống như đang chơi mấy trò cấm kỵ với tớ ấy.”
Nam Tường cong khóe mắt mỉm cười: “Cuối cùng thì ai mới là người nói chuyện kỳ cục hơn đây?”
Chiều hôm đó, sau khi tan học. Nam Tường đi ngang qua lớp của Giang Hoài Tự, vừa vặn thấy Tống Vãn Nhu đưa đồ cho cậu. Trong tay cô ấy là một hộp bánh quy tự làm.
“Hôm qua cảm ơn cậu đã tặng hoa nhé.”
Giang Hoài Tự gãi đầu: “Thật ra hoa đó là Hà Tuấn Dương mua, tớ chỉ tiện đường đi mua nước nên cầm hộ thôi.”
Nghe đến đây, rõ ràng Tống Vãn Nhu có chút thất vọng, nhưng vẫn đưa hộp bánh tới gần hơn: “Vậy cứ xem như đây là lời chúc của tớ dành cho cậu nhé. Gần đây trong trường có khá nhiều lời đồn về cậu, mong là cậu đừng để tâm, cứ kiên định là chính mình.”
Giang Hoài Tự mỉm cười gật đầu: “Được, lời chúc này tớ nhận, cảm ơn cậu nhé.”
Bành Nguyện đứng cạnh không chịu nổi không khí ngượng ngập, liền vội vàng giành lấy hộp bánh quy: “Bánh quy này tớ nhận thay cho cậu ấy luôn nhé.”
Chờ Tống Vãn Nhu đi xa rồi, Bành Nguyện mới phát hiện Nam Tường đang ở gần đó, cậu ta hoảng hốt đến mức chân cũng mềm nhũn, vội vàng chạy lại: “Em gái Nam Tường à, đừng hiểu lầm nha! Vừa rồi là tớ tự tiện đó, không liên quan gì đến Giang Hoài Tự đâu.”
“Không không, không cần phải giải thích với tớ đâu.” Nam Tường khoát tay, tỏ vẻ không để tâm.
Lúc đó Giang Hoài Tự đã quay vào lớp, Bành Nguyện mới dám ghé sát lại, hạ giọng thì thầm: “Nhưng thật ra, dạo này sắp tốt nghiệp rồi, mấy chuyện kiểu này càng lúc càng nhiều. Cậu nhìn nè.”
Cậu ta chỉ vào cái giỏ treo trên ngăn tủ đựng đồ của Giang Hoài Tự, bên trong nhét đầy những bức thư tình đủ màu sắc.
Nam Tường cũng sững người: “Thời đại này vẫn còn người viết thư tình thật á? Không phải đều nhắn WeChat rồi sao…”
“Bởi vì cậu ấy đâu có hay add người khác đâu.” Bành Nguyện nói như đang kể chuyện cười: “Bình thường mấy kiểu nam thần học đường nhận thư tình xong là vứt thẳng tay, cậu ấy thì hay rồi, đến cái thẻ ‘tớ là người tốt’ cũng viết tay cơ.”
Càng nói cậu ta càng hăng: “Hồi đó thi đấu ở hội thao toàn trường, cậu ấy đoạt giải nhất chạy 100 mét, thư tình chất đống như núi. Thế mà cậu ấy trả lời từng cái một, cái nào cũng viết y chang nhau là ‘Cảm ơn, chúc bạn tiền đồ như gấm’. Nhìn cứ như là đóng dấu ‘đã xem’ vậy đó, tớ phục thiệt.”
“Cậu ấy nói rồi, nghe người ta nói chuyện cho tử tế, rồi trả lời cũng phải nghiêm túc, đó là phép lịch sự tối thiểu của con người. Mình không còn là trẻ con nữa, người ta thích cậu, bỏ thời gian vì cậu, dù cậu không đáp lại được tình cảm tương đương thì cũng nên tôn trọng họ, giữ thể diện cho cả đôi bên.”
“Tớ còn hỏi cậu ấy sao cậu rảnh vậy, không cần học à? Cậu ấy bảo cũng đâu phải ngày nào cũng nhận thư tình, bỏ chút thời gian trả lời thì vẫn có thể mà. Nhưng gần đây thì thật sự không còn thời gian trả lời nữa rồi, nhiều quá mà….”
………….
Tối hôm đó.
Nam Tường khi đang lật lại những trang ghi chú môn Ngữ văn trước đây, bỗng nhìn thấy một đoạn thơ tình ba câu kinh điển:
“Con cua đang bóc vỏ cho tôi…”
Hàm ý là chỉ khi thế giới đảo lộn, thì cậu mới yêu tớ.
Hồi đó Giang Hoài Tự còn từng cùng cô tranh luận về đoạn này dùng những biện pháp tu từ gì. Cãi nhau một hồi lâu, cuối cùng vẫn không quyết định nổi liệu đây có tính là “đảo ngữ” không.
Không hiểu sao hôm đó Nam Tường nổi hứng, cũng muốn gửi cho cậu một bức thư, hơn nữa còn vì sợ bị cậu nhận ra nét chữ nên cố tình dùng tay trái để viết.
Lời lẽ mộc mạc, nhưng tấm lòng lại là chân thành nhất. Chỉ đơn giản là chúc cậu đường đời hanh thông, mạnh mẽ và can đảm.
…………..
Vài ngày sau, Nam Tường tìm thấy bức thư của mình trong giỏ thư tình của cậu. Thư có dấu hiệu đã bị mở ra, có lẽ là được cậu hồi âm rồi.
Cô vốn chỉ hy vọng nhận lại được một câu “Chúc bạn tiền đồ như gấm”, không ngờ lại nhận được cả một đoạn chữ viết phóng khoáng, nét bút mạnh mẽ như xuyên qua cả trang giấy.
Nhưng những lời ấy, lại mang theo cảm giác bất lực khôn cùng —
“Băng sương mưa tuyết đều bỏng rát, vực sâu đáy biển cũng rực sáng.
Giang trong tên Giang Hoài Tự là Giang của ‘Giang lăng tài tận’.
Chữ của cậu không xấu, nhưng tớ cũng không nói tớ yêu cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Tường: Chữ như vậy mà không xấu á? Xấu đến mức muốn bay lên trời luôn ấy!