Hạ Nhật Kiến Nam Tường

Chương 79: Phiên ngoại 5: Lời thật giả.



【03.10.2024 – Chúc mừng sinh nhật Nam Tường~】

Giang Hoài Tự giơ tay giả làm micro, đưa đến trước mặt cô: “Khụ khụ, xin hỏi hôm nay năm đó lúc anh tặng nước hoa cho em, em đang nghĩ gì vậy?”

Nam Tường chớp chớp mắt: “Anh muốn nghe lời thật hay lời giả?”

Giang Hoài Tự: “Hả?”

Nam Tường chống cằm: “Em đang nghĩ, giá mà lọ nước hoa này có thể đổi thành một quyển sổ tay học tập khác thì tốt biết mấy!”

Giang Hoài Tự: “Hơ, nghe là biết đây chắc chắn là lời thật rồi.”

Cô gái lạnh lùng vô tình.

Nam Tường: “Sai rồi! Đó là lời giả đấy~”

Giang Hoài Tự: “Hả?”

Nam Tường: “Thật ra em nghĩ, giá mà đổi được ba quyển thì hay. Một quyển sao mà đủ! Nội dung cũng không cần nhiều, chỉ cần là tài liệu nghị luận nâng cao + kiến thức dẫn nhập lớp toán chuyên + phân tích đề thi thật của trường cấp ba…”

“Tham thế? Không ngắt lời em thì chắc em nói tới sáng mai quá?”

“Cũng không đến mức đó, chắc chỉ ba ngày ba đêm thôi.”

Giang Hoài Tự thở dài: “Quả nhiên lời thật còn sắc bén hơn anh tưởng.”

Nam Tường cười, đôi mắt lấp lánh: “Bíp bíp, lại sai rồi! Câu vừa nãy cũng là lời giả!”

“Vậy công chúa của anh ơi, đến khi nào anh mới được nghe một câu nói thật đây?”

Với cô, anh luôn kiên nhẫn đến lạ.

“Muốn nghe lời thật hả?” Nam Tường tiện tay cầm lấy lọ nước hoa bên cạnh, đầu ngón tay ấn xuống đầu xịt, mùi hương hoa hồng mát lạnh lan tỏa trong không khí.

Giống như bước vào một tòa lâu đài hoa hồng sau cơn mưa đầu thu, lãng mạn và ẩm ướt đến nao lòng.

Cô hít một hơi, nhắm mắt lại, thưởng thức hồi lâu: “Ừm… em hình như tìm được cảm giác rồi, có vài ký ức đang ngồi cỗ máy thời gian bay về não em.”

Giang Hoài Tự cũng cười: “Cảm giác nghi lễ này đủ rồi đó?”

Nam Tường mở mắt ra sau khi hồi tưởng, vỗ tay cười: “Lừa anh đó! Cần gì cỗ máy thời gian, thật ra em chưa bao giờ quên cả.”

Đợi anh hồi hộp đủ rồi, cô ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay năm ấy, em nghĩ là: Xong rồi! Không phải chứ không phải chứ, người đàn ông này hình như cũng thích em mất rồi!”

Cô chắp tay nhìn trời với vẻ mặt rất “diễn”: “Mẹ ơi! Anh ấy hình như đã đổ gục trước váy em rồi!”

Thời gian như quay ngược lại, người nào đó sững lại một lúc, khóe môi không kìm được mà cong lên: “Ai đổ trước ai dưới cái quần hoa sặc sỡ thì anh không tiện nói đâu.”

Nam Tường không phản bác, chỉ tiếp tục trêu: “Được được, anh nói gì cũng đúng.”

Hai ta cùng “bái phu thê” là được chứ gì.

“Anh nhịn giỏi thật đấy, nhịn được lâu như vậy.”

Nam Tường xoay một vòng rồi nhào vào lòng anh, bị cánh tay anh ôm trọn, cô thở dài một hơi: “Đúng vậy, đáng tiếc là từ ngày gặp anh, khả năng nhịn của em càng ngày càng yếu đi rồi.”

“Được rồi, kết thúc phỏng vấn! Em đói rồi.”

Nam Tường vẫy vẫy tay định đứng dậy, lại bị anh kéo lại, rơi thẳng vào lòng anh. Giang Hoài Tự vùi đầu vào hõm cổ cô, mùi hoa hồng quen thuộc len vào khoang mũi.

“Nhưng mà… đúng là có vài ký ức vừa ngồi cỗ máy thời gian bay vào đầu anh.” Anh nói.

“Hả?”

Anh không ngẩng đầu, khẽ cọ nhẹ mái tóc bên tai cô, mặt thì nóng bừng nhưng lại không nhịn được mà nói ra, giọng nhỏ xíu.

“Thích em, thích đã nhiều năm rồi.”

“Hử? Em nghe không rõ, anh nói gì cơ?” Nam Tường cố tình làm bộ không nghe.

“Anh nói… thích.” Giọng anh rõ ràng hơn, nhưng mặt thì đã vùi sâu hơn nữa vào cổ cô rồi.

“Sinh nhật vui vẻ, bông hồng nhỏ trong tim anh.”

…………

“Thế còn quà sinh nhật của em đâu?” Cô hỏi.

“Hãy chờ xem, bất ngờ đó.” Anh thần bí đáp.

“Được thôi được thôi.”

Thật ra Nam Tường đã biết từ sớm rồi, tối nay bọn họ sẽ cùng Bành Nguyện Bối Bối đi du lịch. Hôm đó cô đã thấy anh lén mua vé máy bay rồi.

Nhưng đến lúc đó thì nhất định vẫn phải diễn cho giống như cực kỳ bất ngờ.

Vốn dĩ mấy ngày nghỉ này anh phải chuẩn bị cho một cuộc thi lớn, thức mấy đêm liền chỉ để có thể dành thời gian bên cô, những điều đó cô đều hiểu.

Cô xoay người lại, đột nhiên túm lấy cổ áo anh kéo xuống, để lộ xương quai xanh vẫn còn vết “dâu tây” chưa tan hết.

Không khí đột ngột đổi tông, Giang Hoài Tự đơ người: “Không phải em nói đang đói à?”

Nam Tường bám lấy anh, khẽ ngậm lấy môi dưới của anh, rồi kéo áo anh ra: “Đúng mà, nên phải ăn món bánh ngọt khai vị trước chứ?”

Anh lập tức lật người đè cô xuống dưới, bật cười: “Được thôi, chỉ sợ em ăn không nổi đấy.”

…………..