Hải Đường Thác

Chương 13



48.



Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả viện chìm trong sắc đỏ. Chắc hẳn đám hạ nhân đã bận rộn suốt cả đêm.

Mũ phượng khăn quàng vai của ta lộng lẫy đến loá mắt, vừa vặn như được may đo kỹ lưỡng. Ma ma nói, đây là do Vương gia đã đặt làm từ lâu, vẫn luôn cất sẵn trong phủ.



Trước khi bày trận, việc chuẩn bị thì làm không thiếu thứ gì. Bởi vì tiệc cưới tổ chức ngay trong vương phủ nên nghi thức diễn ra rất nhanh.

Nhất bái thiên địa thì dễ dàng rồi.

Nhị bái cao đường lại chẳng biết phải bái ra sao.

Ta len lén nhìn qua khăn hỷ, chỉ thấy bài vị cha mẹ và ca ca ta được đặt nghiêm trang trên đài cao. Hai mắt ta lập tức nóng lên.

Phu thê giao bái xong thì đưa vào động phòng. Tiểu Nguyệt Lượng túm tà váy ta đi theo vào. Ngày thường, người trong vương phủ thấy Lục Phóng thì đều run sợ. Hôm nay lại có vẻ buông thả hơn nhiều. Mỗi người đều anh một câu tôi một câu: “Bách niên hảo hợp”, “Sớm sinh quý tử”.

Lục Phóng không những không nổi giận, ngược lại còn nhét từng thỏi vàng vào tay từng người một.



Nhìn qua tâm trạng có vẻ rất tốt.

49.

Ta nín thở ngồi bên mép giường. Tiểu Nguyệt Lượng đang ngồi trên giường bốc từng nắm táo đỏ cùng đậu phộng chơi đùa. Thấy Lục Phóng bước vào, nó vui mừng nhảy nhót trên giường. Lục Phóng từ sau lưng lấy ra một con rối mới, đặt vào trong tay thằng bé. Sau đó ôm lấy nó, mở cửa, nhét vào tay ma ma đang thò đầu ngó nghiêng ngoài cửa.



Thế là trong tân phòng rực rỡ nến hỉ, chỉ còn lại hai người chúng ta. Ta bỗng không biết nên tiếp tục thế nào. Vốn dĩ thành hôn chỉ để diện kiến Thái hậu, nếu để hắn vén khăn voan thì lại giống như thật sự bái đường thành thân. Chi bằng ta tự mình vén lên, ngược lại càng hợp với tình cảnh hiện tại?



Trong lòng ta đang diễn tập từng bước một thì một đôi tay chợt khẽ khàng nắm lấy mép khăn voan đỏ, lập tức vén lên.

Ta nhìn hắn, không khỏi ngây người. Thật ra Lục Phóng có dung mạo rất tuấn tú. Khi còn trong đoàn phim, ta từng gặp không ít tiểu sinh lưu lượng, nam thần vạn người mê. Dung mạo của Lục Phóng hoàn toàn không thua kém, chỉ là khí chất của hắn lại thêm vài phần cứng cỏi trầm ổn, vững vàng lại chững chạc.



Cảm giác lạnh lùng không thể khinh phạm, lại cũng không biết vì sao vẻ bối rối vụng về khi xấu hổ thường đan xen trong ánh mắt sáng rực kia của hắn.

50.



Đầu óc ta lại một lần nữa trở nên trống rỗng. Không nghĩ ra được lời thoại nào, cũng không bịa nổi lời thoại nào. May thay lúc này ma ma bước vào, hai tay nâng chén rượu giao bôi, dâng đến trước mặt chúng ta.

Ta và Lục Phóng liếc nhìn nhau, sau đó đều tránh đi ánh mắt đối phương. Lấy chén rượu trên khay, nhanh chóng uống cạn...

Ma ma trợn mắt há hốc mồm:



“Rượu giao bôi không phải uống như vậy… ta rót lại cho hai người một ly khác…”

Trên mặt Lục Phóng hiện chút lúng túng:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chúng ta tự uống là được, bà lui xuống đi!”

Ma ma gật gù ra vẻ hiểu chuyện, cười trộm lui ra ngoài.

“Còn uống nữa không?” Lục Phóng hỏi ta.



“Dù gì cũng không ai thấy, hay là…”

“Vậy đừng uống nữa. Ngủ đi!”

Hắn nhanh nhẹn cởi bỏ hỉ bào. Thấy ta còn ngẩn ngơ đứng bên giường, liền vươn tay tháo mũ phượng cho ta, rồi đầu ngón tay như ngọc khẽ chạm lên cổ ta, chậm rãi cởi hỉ bào của ta. Phất nhẹ một cái, hỉ phục liền rơi xuống. Sau đó, hắn bế bổng ta đặt lên giường.

Phía trên là tấm màn hỉ đỏ tươi khiến ta choáng váng cả đầu óc.

Tất cả nến đỏ trong phòng phút chốc đều bị dập tắt. Ta cảm thấy hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Rèm trướng buông xuống.

Ta lập tức luống cuống chân tay, không biết phân cảnh tình cảm mãnh liệt này, rốt cuộc là nên diễn hay không nên diễn đây.



Giờ phút này, ta thực sự rất nhớ biên kịch và đạo diễn. Ta hy vọng có ai đó chỉ ta nên nhập vai như thế nào. Lúc này, ta rốt cuộc phải làm sao đây?

51.

 

Màn trướng buông xuống, trong trướng chỉ còn tiếng hô hấp của ta và hắn. Sự yên tĩnh ấy khiến lòng ta như có trăm móng vuốt cào xé. Tựa như ma xui quỷ khiến, ta mở miệng hỏi một câu:



"Ngươi… vì sao phải ngủ ở đây?"

Hỏi xong, ta chỉ cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Thông thường trong những vở diễn kết hôn giả, chẳng phải luôn có một người nằm dưới đất sao? Sao ta không dứt khoát trải chăn dưới sàn mà còn thốt ra một câu thoại lúng túng như vậy?

Chắc chắn đây là phân cảnh tệ hại nhất trong sự nghiệp diễn xuất của ta. Lục Phóng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, trầm giọng đáp:



"Ma ma là người trong cung, luôn theo dõi chúng ta. Vẫn là không nên để lại sơ hở."

Thì ra là vậy. Chẳng trách vừa rồi hắn phải cởi hỉ bào của ta dưới ánh nến sáng rực, lại còn ôm ta lên giường. Ánh mắt ngoài cửa sổ hẳn đã nhìn thấy rõ ràng. Ta không còn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng nữa. Cảm thấy cảnh diễn này có lẽ nên đi theo phong cách "ẩn nhẫn nằm vùng". Đã là giả, vậy thì đừng quá coi là thật.

Nghĩ vậy, lòng ta bình lặng hẳn. Cơn buồn ngủ dần kéo đến. Lúc này lại chợt nghe Lục Phóng lạnh lùng cảnh cáo:



"Lúc ngươi ngủ đừng đụng vào ta. Nếu không, hậu quả ngươi tự gánh chịu."

"Ta có đụng vào ngươi đâu?"

Ta mơ màng ngồi dậy kiểm tra một lượt. Thì ra là khi ta nghiêng người, mấy sợi tóc rũ xuống vai hắn. Ta vội vàng thu tóc về, lại ngả đầu xuống giường ngủ tiếp.

Một đêm không mộng mị. Ngủ đến tận bình minh. Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình gần như nằm sát mép giường. Hơn nữa còn nằm úp sấp. Một tay duỗi thẳng ra khỏi màn trướng.

Cũng chẳng có gì lạ, bình thường ta vốn dĩ thích cuộn tròn mà ngủ…

Cuộn tròn mà ngủ?

Ta chợt bật dậy. Cố gắng nhớ lại, đêm qua rốt cuộc ta có lăn đến chỗ hắn không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com