Hải Đường Thác

Chương 14



52.

Ma ma thấy ta vừa ngồi dậy liền vội vã thu dọn chăn gối. Bà nhìn thấy vết m.á.u trên ga giường, lập tức nở nụ cười mãn nguyện. Ta biết bà đang nghĩ gì. Nhưng ta lại thắc mắc, m.á.u này rốt cuộc là ở đâu ra?

Bạch Chỉ vừa giúp ta thay y phục vừa ghé vào tai trêu chọc:



“Tối qua các ngươi náo động quá rồi đấy, ta nghe thôi cũng thấy kích thích.”



“Ngươi nghe thấy gì?” Ta lườm nàng một cái.



Nàng nhìn ta đầy ẩn ý: “Thì tiếng kêu của vương gia chứ còn gì!Ngươi đúng là được ăn no thật rồi.”



“Ăn với chả uống, ta đi ăn sáng đây.”



Ta lách người tránh nàng, vội vàng bước ra tiền viện. Lúc đó Lục Phóng đang đợi ta cùng ăn sáng. Đợi đến khi ta cầm bát cháo lên, hắn mới bắt đầu dùng đũa. Ta choi hạ nhân lui ra ngoài, trong lòng có chút chột dạ.

“Vương gia, m.á.u trên giường là...”



Lục Phóng bị sặc một ngụm cháo, trừng mắt liếc ta một cái:



“Là của ta.”



“Ta làm ra sao?” Tim ta đập thình thịch.



“Tống Uyển Ngâm, tối nay trước khi ngủ nhớ cắt móng tay sạch sẽ rồi mới tính đến chuyện ngủ tiếp.”

Thì ra là vậy. Chẳng trách tối qua hắn lại kêu lên. Chắc là nửa đêm bị móng tay ta cào trúng.

Ta nhìn kỹ hắn, may mà trên mặt không bị xước. Chỉ là có hai vết tròn tròn mờ mờ. Ta tò mò hỏi hắn, bị cào ở đâu, có cần bôi thuốc không. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta. Ta đành cúi đầu ăn cháo, không dám nói thêm.

Trong lòng thì thầm nghĩ, hôm đó ta dùng ong lửa đỏ chích hắn mà hắn còn chẳng kêu la. Chẳng lẽ móng tay ta còn lợi hại hơn cả ong à?

53.



Dùng xong điểm tâm, ta theo Lục Phóng tiến cung. Ta vốn đã thông thạo quy củ và lễ nghi trong cung nên mọi chuyện đều suôn sẻ.

Trước tiên vào bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu. Bệ hạ từ ái hòa nhã. Còn Hoàng hậu thì suốt buổi đều treo nụ cười giả tạo trên mặt, không có lấy một chút thiện cảm nào. Nàng ta còn muốn đi cùng chúng ta đến chỗ Thái hậu vấn an nhưng Lục Phóng thẳng thừng từ chối ý tốt của nàng ta.

Ta đi bên cạnh hắn, nhanh chân bước về tẩm điện của Thái hậu.

Nhưng bước chân hắn dần chậm lại. Ta đoán có lẽ là tâm trạng gần quê nhà càng thêm nao núng. Hắn rời cung từ khi còn nhỏ, bị Thái hậu đưa đến vùng biên cương xa xôi. Nay trở lại, mẫu thân lại đã phát điên, thậm chí còn chưa chắc nhận ra được hắn.

Chắc hẳn trong lòng hắn lúc này vô cùng khó chịu. Ta theo bản năng đưa tay ra nắm lấy tay hắn. Lục Phóng khựng lại rồi lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y ta trong lòng bàn tay hắn.

Tâm hắn đã vững. Lòng ta cũng ấm áp.

Cuộc đời luôn có những đoạn đường, nếu có thể nắm tay nhau cùng đi thì sẽ tốt hơn là cô đơn độc hành.

54.

“Chúc mừng vương gia được như ý nguyện.”



Một nữ tử dung nhan thanh nhã, khí chất cao quý từ đối diện bước tới, dắt theo một bé trai chừng sáu bảy tuổi.



Là Lan phi cùng với tiểu hoàng tử An vương. Lan phi còn có một thân phận khác, nàng là công chúa của Phật quốc. Năm xưa vì mối hòa thân giữa hai nước Phật - Ninh, nàng gả vào Ninh quốc, làm phi tử của hoàng thượng.

Ta từng nghe Phi Lô bàn tán sau lưng: Lan phi thuở trước từng đem lòng ái mộ Lục Phóng. Song chẳng rõ vì duyên phận thế nào, cuối cùng hai người vẫn chẳng thể thành đôi. Giờ gặp lại, hẳn là cách biệt đã nhiều năm.



Ta chăm chú nhìn Lục Phóng, trên mặt hắn lại chẳng lộ ra nửa điểm gợn sóng của cảnh tượng cửu biệt trùng phùng. Chỉ là khách sáo thăm hỏi, tỏ vẻ lễ độ. Lan phi ôn hòa đoan trang, giọng nói cũng mang vài phần vui vẻ:



“Ngươi có biết, vương gia đã mưu tính vì ngươi từ lâu rồi không?”



“Nay hắn có thể đi đến một bước này, bản cung cũng vui mừng thay hắn.”

Lục Phóng khi nãy còn lạnh nhạt, hiện tại lại bỗng thân thiện khác thường:



“Đúng là lâu rồi chưa gặp.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“An vương lớn như vậy rồi sao.”



“Có thể mượn nói chuyện một chút không?”

Lan phi dịu dàng xoa đầu An vương: “Con đi theo hoàng thúc một lát.”



Sau đó vòng qua người Lục Phóng, chủ động nắm lấy tay ta.



“Có nguyện ý đi dạo một vòng cùng bản cung không?”

55.



Lục Phóng bị An vương kéo lấy tay áo, hỏi chuyện nọ chuyện kia. Còn ta và Lan phi đã đi xa khỏi đám người. Đợi tới nơi vắng vẻ không người, nàng mới nghiêm mặt nhìn ta.

“Tống tiểu thư,  Hoàng tử Phật quốc đã c.h.ế.t là ca ca của ta. Nhưng người Phật quốc chưa từng vì báo thù mà sát hại cả nhà ngươi.”

Ta không tỏ rõ thái độ. Dù nàng có vẻ chân thành nhưng ta vẫn giữ lòng phòng bị. Ta khẽ đáp lễ:



“Lan phi nương nương, huynh trưởng của người chắc chắn cũng không phải do mẫu thân ta sát hại.”



“Sự thật rồi sẽ có ngày sáng tỏ.”

Lan phi khẽ gật đầu, ánh mắt lại chợt xa xăm:



“Nghe nói ngươi đã chữa khỏi hàn độc cho vương gia. Vậy nên, ngươi đã được định là người cứu rỗi hắn.”



“Ta chúc các ngươi trăm năm hòa hợp.”

Trăm năm hòa hợp… Quả là lời chúc phúc tốt lành khiến mặt ta bỗng nóng bừng, không khỏi ấp úng đáp:



“Vương gia vì tình nghĩa với huynh trưởng ta nên mới quan tâm đến Tống gia như vậy.”

Lan phi khẽ lắc đầu. Nàng nói, muốn kể cho ta nghe một câu chuyện.

56.

 

Trước kia, Lục Phóng từng ôm chí làm đế vương, vì thế sau khi bị đưa ra biên ải, khó tránh khỏi có cảm giác thất thế. Năm tháng trôi qua, hắn dần sa vào men rượu. Thuốc của Hoàng hậu đối với hắn mà nói, chẳng khác gì đồ bố thí. Hắn từng nghĩ đến cái chết,

muốn lấy cái c.h.ế.t để chấm dứt cuộc đời bị người khác khống chế.

Bởi vậy, hắn ra trận vô cùng hung hãn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng c.h.ế.t trên chiến trường.

Có một lần, hắn suýt chút nữa đã chết. Hắn ngã ngựa, trường thương của quân địch chỉ chực đ.â.m xuyên cổ họng. Một mũi tên nhọn từ xa phóng tới, xuyên thẳng giữa trán kẻ địch, cứu hắn một mạng. Một tiểu binh cưỡi ngựa phi đến, kéo hắn đứng dậy. Tuy người dính đầy bụi đất nhưng vẫn có thể nhận ra nét mặt thanh tú. Giọng nói trong trẻo:



“Huynh đài, huynh có thấy Tống tướng quân không? Tống Tử Lăng, Tống tướng quân ấy.”

Lục Phóng đương nhiên biết Tống Tử Lăng. Tuy không có giao tình quá sâu nhưng cũng xem như coi trọng lẫn nhau. Song đội ngũ khi ấy đã bị đánh tan tác.

Hắn lắc đầu: “Ngươi tìm Tống tướng quân làm gì? Ngươi là ai?”

Tiểu binh kia lộ vẻ sốt ruột:



“Ta là đệ đệ của huynh ấy! Ta đến giúp huynh ấy mà!”



Nói rồi đưa một cái bao đựng tên cho Lục Phóng:



“Huynh hết tên rồi. Đây, tất cả đều cho huynh.”

Lục Phóng muốn từ chối. Tiểu binh lại cười:



“Mạng của huynh là ta cứu đấy. Vậy nên huynh phải nghe lời ta.”



“Sống thật tốt đều hơn bất cứ điều gì.”

Dứt lời liền quay ngựa, vượt qua khói lửa chiến trường mà đi.

Về sau, Lục Phóng tìm được Tống Tử Lăng, mới biết hắn căn bản không có đệ đệ, chỉ có một muội muội từng lén trốn đến chiến trường, nói là muốn giúp huynh trưởng mình, kết quả bị Tống Tử Lăng đánh cho một trận, ép đưa về nhà.

Khi đó trong lòng của Lục Phóng bị một sinh mệnh mãnh liệt kỳ lạ kia thắp sáng. Hắn thường đến tìm Tống Tử Lăng. Hai người dần trở thành tri kỷ. Không có chuyện gì mà không thể nói.

Vì tiểu binh kia, hắn bắt đầu biết quý trọng sinh mệnh. Biết sống cho tốt, biết làm việc nghiêm túc. Từ một hoàng tử bệnh tật ốm yếu xoay quanh một đống suy nghĩ tiêu cực, trở thành một vị vương gia nơi biên ải dũng mãnh nhất, được người người kính trọng nhất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com