Hải Đường Thác

Chương 18



76.

Thế nhưng Lục Phóng lại như không nghe thấy những lời ta nói, chỉ một mực lộ vẻ căng thẳng:

"Tống Uyển Ngâm, nàng mang theo thuốc giả c.h.ế.t bên người làm gì? Chẳng lẽ định một ngày nào đó giả c.h.ế.t rồi lặng lẽ rời khỏi bản vương?"

Giả chết?

Ta điên cuồng lắc đầu rồi móc từ trong túi ra đủ thứ thuốc viên: thuốc trị chấn thương, cầm máu, thuốc trị bệnh tim, thuốc kéo dài tuổi thọ…

Dù ta có đọc ghi chép trong y thư của mẫu thân, trong thời gian ngắn cũng chẳng thể đạt được y thuật cao minh. Nên mới gom đủ các loại dược liệu cần dùng trước đã.

Người chậm chạp cần phải bắt đầu sớm. Để phòng ngừa tình huống bất trắc. 

Sắc mặt Lục Phóng dịu lại, như thể cuối cùng cũng có thể yên tâm. Hắn để tâm đến việc ta sẽ rời đi như vậy sao? Ta cảm thấy trong lòng bỗng chùng xuống, lập tức dâng lên nỗi buồn khó tả.

Thế nhưng, cuối cùng ta vẫn phải rời đi thôi.

Chỉ cần có câu chuyện, ắt sẽ có hồi kết.

77.

Chúng ta điều tra về Lạc Hà. Xuất thân của nàng trong sạch, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu, chưa từng có hành vi khác lạ nào.



Chỉ là ba năm trước, mẫu thân nàng qua đời, nàng về quê chịu tang. Lần nữa hồi cung, tính tình lại như biến đổi, trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, cũng dần giữ khoảng cách với mọi người.



Nhưng ai nấy đều không trách nàng, bởi ai cũng biết nàng vừa mất mẫu thân.



Khác với trước kia ư? Ta trầm ngâm suy nghĩ.

78.



Phi Lô vội vàng đến bẩm báo: Hà Quốc công tới gây chuyện, muốn đòi t.h.i t.h.ể của Hà Nhu. Ta và Lục Phóng lập tức tới suối nước nóng. Bên ngoài trang viện, binh sĩ vây kín. Hà Quốc công dùng một con mắt còn lại, hung hăng trừng Lục Phóng.



Năm xưa Lục Phóng đánh mù một bên mắt của hắn. Nay lại hại hắn mất luôn cả ái nữ. Hắn trông như dã thú bị dồn vào đường cùng.

“Lục Phóng, trả t.h.i t.h.ể con gái ta lại đây!”

Lục Phóng chẳng buồn đáp lời. Ngoài trang viên lại có thêm một đội binh mã xông ra, vây chặt binh mã Hà gia. Dẫn đầu là Phi Lô. Chỉ một suối nước nóng ở sơn trang mà bên ngoài cửa lại như hai quân giao chiến, giương cung bạt kiếm.

Cửa trang viện khẽ mở. Bạch Chỉ ló đầu ra.

“Bệ hạ, Hoàng hậu, Thái hậu, hôm nay đều đang ở trong sơn trang.”



“Truyền Vương gia, Vương phi cùng Hà Quốc công, vào trong nói chuyện.”

79.

Xuân sang, suối nước nóng trong sơn trang trăm hoa đua nở, càng thêm kiều diễm. Hôm nay, các vị quý nhân trong cung đều tụ hội nơi đây, náo nhiệt vô cùng. Thánh thượng cùng Hoàng hậu đến vấn an Thái hậu, Thái tử và Lan phi theo hầu phía sau.

Hà Quốc công phủ phục dưới đất, từ trong n.g.ự.c lấy ra binh phù, giơ lên quá đỉnh đầu, dâng lên Thánh thượng:



"Tiểu nữ Hà Nhu có tội, là lão thần dạy dỗ không nghiêm. Tội ác nàng gây ra, lão thần nguyện lấy mạng đền tội."

Hoàng đế nhẹ nhàng đỡ Hà Quốc công dậy:



"Hà gia lập nhiều công lao cho Ninh quốc. Hà Quốc công hãy thu hồi binh phù. Nữ nhi của ngươi vì ghen ghét mà hại người, nay đã dùng cái c.h.ế.t để tạ tội. Trẫm sẽ không truy cứu người khác nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàng đế vốn là người thực tế. Nhà họ Tống ta tuy công lao lập được còn nhiều hơn cả nhà họ Hà, nhưng nhà ta đã không còn ai canh giữ biên cương.



Còn họ Hà vẫn còn người vì hoàng gia mà tận sức làm việc. Vậy nên Hoàng đế sẽ không xử phạt nặng bọn họ. Hà Quốc công được một tấc lại muốn tiến thêm một thước:



"Thỉnh Vương gia, trả lại t.h.i t.h.ể của tiểu nữ cho lão thần."

80.



Nhân lúc mọi người còn đang lời qua tiếng lại, ta lặng lẽ bước đến gần Lạc Hà. Nàng đang bưng khay trà, chuẩn bị dâng trà lên cho Hoàng hậu. Ta giả vờ vô ý đụng vào khay trà. Mắt thấy chén trà sắp rơi xuống, hắt vào chân Hoàng hậu.

Lạc Hà lập tức dùng khay đón lấy chén trà, Chén không nghiêng đổ, giọt nước cũng không vương. Ta kinh hô:



"Lạc Hà, quả thật thân thủ bất phàm!"

Mọi người cũng đều kinh ngạc trước cảnh tượng ấy. Một cung nữ tầm thường, làm sao có thể có thân thủ như vậy?

81.

Thái hậu ôm Tiểu Nguyệt Lượng mới tỉnh giấc từ trên giường nệm lên đùi, khẽ trách:



"Các ngươi cũng thật ồn ào, đến trẻ con ngủ cũng bị các ngươi đánh thức."

Tiểu Nguyệt Lượng đôi mắt vẫn còn mơ màng, thoáng nhìn thấy ta thì ánh mắt sáng bừng lên, vui mừng nhào ra khỏi vòng tay Thái hậu, lon ton chạy về phía ta. Chỉ là khi vừa tới gần, bỗng nhiên khựng lại.

Tựa như ngửi được mùi gì đó, hắn liên tục hít hít mũi, sau đó bất ngờ túm chặt lấy váy của Lạc Hà không chịu buông tay. Lạc Hà lúng túng vô cùng, vội vàng cúi đầu xin tội:



"Nô tỳ đáng chết, nhưng thật sự không biết mình đã làm gì khiến tiểu công tử không vui."

Ta xoa đầu Tiểu Nguyệt Lượng:



"Tiểu Nguyệt Lượng, con từng gặp tỷ tỷ này rồi sao?"

Tiểu Nguyệt Lượng lắc đầu. Thế nhưng chẳng hiểu sao, thằng bé đột nhiên òa khóc nức nở. Mặc cho ta khuyên bảo thế nào, nó cũng không chịu buông tay khỏi. Giống như một chú bê con cứng đầu, ai cũng không thể kéo nổi.

Lạc Hà biết hành động vừa rồi của mình đã khiến người khác sinh nghi. Lúc này tuyệt đối không thể để lộ thêm bất cứ điều gì. Nàng ta liền giả vờ mềm yếu, mặc cho Tiểu Nguyệt Lượng giằng xé, còn cố ý ngã xuống đất. Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng vẫn không chịu dừng lại. Thằng bé nắm lấy tay nàng ta, hung hăng cắn mạnh một cái.

Ta thấy thời cơ đã đến, lập tức khóa chặt cổ nàng, đưa tay lên mặt nàng dò xét.



Một động tác dứt khoát, ta xé xuống lớp mặt nạ da người kia.

82.

Mọi người còn đang tranh cãi về t.h.i t.h.ể của Hà Nhu, không ngờ trước mắt lại xảy ra hỗn loạn. Ta cùng một đứa bé ghì chặt cung nữ của Hoàng Hậu xuống đất.

Dung mạo và thanh âm một người, rất dễ dàng ngụy trang. Chỉ cần dịch dung cùng bắt chước là đủ. Thế nhưng tính tình và thói quen thì khó mà giống y hệt. Huống chi, mùi hương trên thân thể lại là thứ thường bị người đời bỏ qua.

Tiểu Nguyệt Lượng tuy không nhận ra Lạc Hà nhưng lại ngửi được mùi hương trên người nàng.

Đứa bé khóc nấc không thôi, bởi đó là mùi vị của đau khổ, là mùi của thù hận.

Hóa ra, đứa bé ấy còn nhớ. Ngày hôm đó, có người tới nhà hắn, g.i.ế.c c.h.ế.t cả gia đình. Mùi m.á.u tanh hoà lẫn cùng mùi vị của hận thù đã khắc sâu vào tim đứa bé, chưa từng quên lãng.

Sau lớp mặt nạ, nữ nhân kia lập tức hiện nguyên hình: sống mũi cao thẳng, hốc mắt trũng sâu, ánh nhìn yêu mị lại hiểm độc.



Trên mặt còn có một vết sẹo dài. Đó là gương mặt vừa mỹ lệ vừa đặc trưng của người Bắc Lương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com