Hải Đường Thác

Chương 19



83.



Lạc Hà thẹn quá hoá giận, rút d.a.o găm từ bên hông ra. Ta ôm Tiểu Nguyệt Lượng lùi về phái sau thật nhanh, tránh thoát khỏi nanh vuốt của nàng ta. Nàng ta liền đưa lưỡi d.a.o kề sát cổ Hoàng hậu, nghiến răng gằn giọng:



“Nếu không muốn Hoàng hậu của các ngươi c.h.ế.t thì mau thả ta đi!”

Hoàng hậu bị dọa đến thất thần, toàn thân run lẩy bẩy, bị nàng ta kìm chặt, từng bước từng bước lùi về phía cửa lớn.

Thái tử vội vàng cầu khẩn hoàng đế, xin người lập tức hạ chỉ

mở cửa, thả người.



Tính mạng của Hoàng Hậu, quan trọng hơn hết cả.

84.

"Không được mở cửa."



Lục Phóng ngăn lại.



Mọi người đều không thể tin nổi mà quay sang nhìn hắn. Chân tướng đã dần nổi lên trên bề mặt nhưng vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng trước mắt thiên hạ. Ta biết, là hắn đang cho ta cơ hội. Một cơ hội để ta làm rõ toàn bộ chân tướng.

Thái tử tức giận đến mức rút kiếm, chỉ thẳng vào Lục Phóng.



"Đến tính mạng của Hoàng hậu mà thúc cũng không màng đến sao?"

Ta cũng rút kiếm, chắn trước người Lục Phóng. Lục Phóng từng b.ắ.n mù một mắt của Hà Quốc công. Không thể để hắn vì xúc động mà lại gây thương tích cho Thái tử.

Thái tử liên tục ép sát, chính là muốn Lục Phóng động thủ trước. Để hắn phạm sai lầm, bị Bệ hạ trách phạt. Có như thế, hắn mới có cơ hội kiểm soát cục diện. Ta tuyệt đối không thể để hắn được toại nguyện.

Đây là chuyện của nhà họ Tống chúng ta.



Thù này, ta phải tự mình báo.



Tự tay giải quyết.

85.



Ta đánh rơi kiếm trong tay Thái tử rồi quay sang hỏi Lạc Hà:

"Người tàn sát cả Tống phủ ta, là ngươi?"

Lạc Hà cười lớn:



"Người nhà họ Tống, quả nhiên ai cũng thông minh.”



"Thật hối hận vì không sớm ra tay g.i.ế.c luôn cả ngươi."

Ta siết chặt nắm tay.



"Trong phủ ta đều là người già, phụ nữ cùng trẻ con, chẳng thù chẳng oán với ngươi. Vì sao phải hạ sát thủ?"

Vẻ mặt của Lạc Hà trở nên vặn vẹo, gào lên với ta:



"Vì sao à?”



"Mặt của ta là do ca ca ngươi, Tống Tử Lăng b.ắ.n bị thương.”



"Nam nhân của ta là bị hắn g.i.ế.c chết.”



"Nhà họ Tống các ngươi đã g.i.ế.c bao nhiêu người Bắc Lương?”



"Ta chỉ g.i.ế.c mấy chục mạng các ngươi thì đã sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Ta còn thấy g.i.ế.c ít quá đấy!"

Tay ta cầm chuôi kiếm run rẩy không ngừng. Ta lại hỏi nàng ta:



"Ngay cả việc hạ độc Hoàng tử Phật quốc, cũng là do ngươi làm?"

Lạc Hà cười rộ lên, vừa yêu mị lại vừa tà khí, đôi mắt đầy gian trá:



"Chuyện đó là hoàng hậu các ngươi sai bảo Hà Nhu làm.”



"Đừng có mà đổ lên đầu người Bắc Lương chúng ta.”



"Người Phật quốc sẽ không tha thứ cho các ngươi, cũng sẽ không liên minh với các ngươi nữa.”



"Tất cả là các ngươi tự chuốc lấy."

86.

Mẫu thân ta, người nhà họ Tống chúng ta, còn có cả hoàng tử Phật quốc, đối với Lạc Hà mà nói, chính là một mũi tên trúng hai đích, chí tại tất đắc.



Nhưng hoàng hậu làm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì? Tuy ta chán ghét Hoàng Hậu nhưng cũng không muốn bị Lạc Hà mê hoặc. Vì vậy, ta chất vấn nàng, hỏi rõ động cơ của Hoàng Hậu là gì.

Lạc Hà lôi kéo Hoàng Hậu, từng bước từng bước dời đến cửa lớn,

lưng dán chặt vào cánh cửa, tuyệt không lộ vẻ khiếp sợ. Nàng tadùng giọng giễu cợt nói với mọi người:



“Người Ninh quốc các ngươi đều là hạng ti tiện. Nhìn Hoàng hậu các ngươi sẽ rõ ngay thôi.”



“Ả hạ hàn độc lên người Lục Phóng, mưu đoạt Đế vị cho phu quân.”

“Ả chỉ muốn Lục Phóng làm con ch.ó giữ cửa, thay đế vương trông nhà giữ đất.”



“Nhưng con ch.ó ấy lại chẳng biết nghe lời, thanh danh và uy vọng ngày một tăng cao. Lại còn có kẻ muốn trị khỏi hàn độc cho hắn, tỷ như mẫu thân của Tống Tử Lăng. Vậy nên, Hoàng Hậu chỉ còn cách hại c.h.ế.t nàng. Ai bảo nàng nhiều chuyện như vậy?”

Nói xong, nàng ta ngả ngớn cười hỏi ta:

“Những động cơ này đã đủ chưa?”



Tuy nàng cười có vẻ ung dung, dáng vẻ lười nhác nhưng tay vẫn siết chặt cổ tay hoàng hậu, không hề có chút sơ hở. Nàng ta không phải nữ tử tầm thường, mà là thám tử được huấn luyện nghiêm ngặt từ Bắc Lương.

Lạc Hà nói hăng say, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Nàng ta còn nói cho mọi người biết: Cái c.h.ế.t của ca ca ta Tống Tử Lăng, cũng có liên quan đến Hoàng Hậu.

Năm xưa Bắc Lương bất ngờ công thành, đội quân của Hà Quốc công lẽ ra phải lập tức đến chi viện nhưng Hoàng Hậu giả vờ gặp nạn khi xuất cung, khiến Hà Quốc công phải tạm dừng binh mã để tìm cách lên núi cứu viện. Vì thế mà chậm mất mấy ngày mới đến được chiến trường, lúc ấy ca ca ta đã tử trận khi thủ thành.

Còn Lục Phóng là người mà Hoàng Hậu vốn muốn g.i.ế.c lại không chết, đã vậy còn căm hận đến mức đánh mù cả mắt của Hà Quốc công.

87.

Thanh âm của Lạc Hà vang lên khiến sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch như tro tàn, chỉ còn lại rên rỉ yếu ớt trong miệng.



“Ngươi hại ta…”



“Tất cả đều là ngươi xúi giục…”



“Ngươi vậy mà lại là người Bắc Lương...”

Nàng đã mất hết ý chí sống còn, liều mạng lao về phía lưỡi d.a.o trong tay Lạc Hà, muốn c.ắ.t c.ổ tự vẫn. Ta vươn tay cầm lấy cây cung. Chính là cây cung của ca ca ta. Ta giương cung, nhắm thẳng vào Lạc Hà. Thái tử chắn trước mặt ta.



“Lạc Hà đang nói lời bịa đặt, châm ngòi ly gián. Tống Uyển Ngâm, ngươi muốn hại c.h.ế.t Hoàng hậu sao?”

Lục Phóng vung kiếm ép Thái tử lùi sang một bên.



“Để Vương phi b.ắ.n tên.”

Thái tử giận dữ quát lớn, hạ lệnh cho Hà Quốc công lập tức bắt lấy ta và Lục Phóng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com