Hải Đường Thác

Chương 20



88.



Hà Quốc công sầm mặt, dáng vẻ đầy bất mãn, bước tới trước mặt Lục Phóng.



“Lục Phóng, lời vừa rồi của yêu nữ Bắc Lương, ngươi nghe thấy cả rồi chứ?”



“Năm đó đúng là vì bị Hoàng hậu lừa nên ta mới chậm trễ cứu viện. Sao ta có thể hại ngươi và Tử Lăng được? Bao nhiêu năm vào sinh ra tử, ngươi không tin ta, lại còn ra tay nặng như thế?”

Lục Phóng quay mặt đi, thản nhiên nói:



“Nếu thật sự nghi ngờ, ngươi nghĩ ngươi chỉ mù một bên mắt thôi sao? Không phải ta đã chừa lại một con, để ngươi còn tiếp tục giương cung b.ắ.n tên đó à?”

Hà Quốc công hừ lạnh một tiếng.



“Đa tạ!”



“Có điều, khi Tử Lăng chết, lòng ta cũng đau như d.a.o cắt. May mà ngươi đánh ta một trận, để mỗi lần nhớ đến hắn, ta đỡ thấy hổ thẹn với lòng mình.”

Hà Quốc công không để ý tới Thái tử, bởi y sẽ không bao giờ hiểu được tình nghĩa vào sinh ra tử nơi sa trường. Y còn dùng thân mình che chắn, đẩy Thái tử sang một bên.



“Mũi tên này, hãy để muội muội của Tử Lăng bắn.”

89.

Trước mắt ta là khoảng sân rộng lớn, chỉ có hai người Lạc Hà và Hoàng hậu đứng đó.

“Đừng gấp gáp.”



Lục Phóng ghé sát tai ta thì thầm, thanh âm trầm thấp ổn định khiến lòng ta dần bình tĩnh trở lại. Lạc Hà vẫn không ngừng kích động hét lớn với ta và Lục Phóng:



“Chính Hoàng hậu mới là kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện. Chỉ là bệ hạ các ngươi chưa chắc đã không biết.”



“Lục Phóng và người nhà họ Tống canh giữ biên cương, kết cục thế nào? Ai mà chẳng rõ.”

Nữ nhân này thật sự không thể coi thường. Xứng danh là viên ngọc quý của Bắc Lương. Ngay cả giờ phút này vẫn không quên nhiễu loạn lòng người. Nhưng ta không thể để thù hận che mờ đôi mắt.



So về khí chất và mưu lược, Hoàng hậu còn kém xa nàng ta. Không có kẻ ngày ngày châm ngòi, bày kế bên tai, Hoàng hậu sao có thể từng bước tính toán chu toàn như vậy?

Mưu đồ của nàng ta là muốn Ninh quốc rối ren. Huynh đệ tàn sát lẫn nhau, nhà tan cửa nát. Muốn hoàng tử Phật quốc c.h.ế.t trong tay chúng ta, để Bắc Lương ngư ông đắc lợi.

Bọc não của nàng ta đứng đằng sau giật dây vô cùng tàn độc. Hoàng hậu chỉ là con rối trong tay nàng ta mà thôi.

Đối với ta, tất cả đều bình đẳng. Kẻ g.i.ế.c người thì phải đền mạng. Kẻ xúi giục cũng đừng mong thoát tội. Ta giương cung, một mũi tên lông trắng xé gió lao thẳng về phía hai người.

Cánh tay cầm d.a.o của Lạc Hà bị mũi tên xuyên thủng, ghim chặt trên cửa lớn. Hoàng hậu bị luồng khí từ mũi tên đánh văng, ngã lăn ra đất. Lục Phóng lập tức hạ lệnh cho thị vệ:



“Bắt sống cả hai.”



Sau đó dịu dàng đón lấy cây cung từ tay ta:



“Một mũi tên trúng cả hai, lại không người nào chết, khá lắm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

90.



Những lời Lạc Hà vừa nói khiến người nghe rúng động. Ai nấy đều trầm mặc, sắc mặt Hoàng đế ngày càng xanh mét. Ngay lập tức ra lệnh: Giam giữ Lạc Hà, tạm thời quản thúc Hoàng hậu trong Đông cung.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt má Tiểu Nguyệt Lượng:



“Là con phát hiện ra mùi của người Bắc Lương sao?”



“Công đầu thuộc về con.”

Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang Lục Phóng. Vẻ mặt vừa thâm trầm lại vừa phức tạp. Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời. Lục Phóng quỳ xuống, nói với Hoàng đế:



“Hoàng huynh, Hoàng hậu hạ độc thần đệ, trong lòng đệ từng đầy oán hận.”



“Nhưng đệ chưa bao giờ có ý đồ phản nghịch soán vị.”



“Xưa nay, huynh đệ tàn sát nhau chỉ khiến ngoại bang được lợi.”



“Vậy nên những lời của Lạc Hà, thần đệ không để trong lòng, mong hoàng huynh cũng sẽ như vậy.”

“Chỉ có một điều nàng ta nói không sai, quả thực đệ là con ch.ó giữ cửa.”



“Nhưng đệ hiểu rõ, thứ đệ trông giữ là quốc gia, là giang sơn xã tắc, là sự an ổn cho bách tính.”



“Cho nên đệ không ngại làm một con ch.ó giữ cửa, cam lòng tình nguyện, dẫu có c.h.ế.t cũng không từ.”

Hoàng đế đỡ hắn dậy, dùng cả hai tay vỗ mạnh vào vai hắn, trong mắt là kỳ vọng sâu xa.

Lục Phóng từng nói với ta: Năm xưa Hoàng đế đoạt vị không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng sau khi lên ngôi lại là một bậc quân vương cần mẫn, yêu dân.

Loạn trong sẽ dẫn đến họa ngoài. Hắn không muốn trở thành nguồn cơn của loạn lạc. Thà làm một thanh kiếm sắc bén mà ngay thẳng. Dù có nằm trong tay quân vương, dù có phải c.h.é.m về phía kẻ địch thì thanh kiếm ấy vẫn có thể thực hiện lý tưởng của riêng mình.

91.

Cuối cùng Hoàng đế bước đến chỗ ta, ôn tồn nói:



“Trẫm thẹn với người nhà họ Tống.”



“Sẽ lập tức chiếu cáo thiên hạ, rằng mẫu thân ngươi không liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Hoàng tử Phật quốc.”

Ta hành lễ tạ ân. Nhưng vẫn còn một người mà ta không muốn buông tha. Ta liếc mắt nhìn Thái tử đang đứng một bên, sắc mặt đã hoàn toàn vô cảm. Hướng về phía Hoàng thượng nói rằng:



“Hôm đó chính Thái tử điện hạ góp lời, đổ hết mọi tội lỗi lên người mẫu thân ta, còn khuyên nên sớm xử tử người. Không biết lúc đó Thái tử có biết rõ việc Hoàng hậu và Lạc Hà đã làm ra hay không?”

Biết rõ mà không báo, đó chính là tội khi quân. Hoàng đế nghiêm mặt nhìn thẳng về phía Thái tử, chờ đợi câu trả lời từ hắn. Quả nhiên, Thái tử không muốn tiếp tục đóng kịch nữa.

“Tống Uyển Ngâm, Lạc Hà bôi nhọ Hoàng hậu, ngươi còn muốn cấu kết với nàng ta bôi nhọ cô có phải không?”

Trước kia hắn giả vờ say mê ta, vốn dĩ chỉ là một nước cờ trong bố cục hắn đã bài trí. Giờ khắc này, e là đã hận ta thấu tận xương tuỷ, đến giả bộ có nửa phần tình cảm cũng không thể nữa rồi.

Ta bẩm với Hoàng thượng:



“Cầu xin bệ hạ đồng ý, cho gọi Hà Nhu đến để đối chất.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com