Hải Đường Thác

Chương 26



119.

Tối hôm đó, ta say đến mức không biết trời đất là gì. Là Lục Phóng bế ta trở về Vương phủ. Đến khi tỉnh lại, ta thấy quần áo trên người lộn xộn mà hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Ta đang ôm chặt lấy eo hắn, nhất quyết không chịu buông tay.

Mặt ta nóng bừng, lúng túng mở miệng:



"Xin lỗi..."

Hắn lập tức gọi ma ma mang canh sâm đến.



"Nàng uống đi, tỉnh rượu, bổ khí."

Ta ngoan ngoãn uống cạn. Tinh thần cũng đỡ hơn nhiều. Lúc ma ma thu dọn chén bát, còn cười tủm tỉm nói một câu chúc phúc:



"Chúc hai vị sớm sinh quý tử."

Ta liếc hắn, dè dặt hỏi:



"Tối qua... ta không làm gì quá đáng với chàng chứ?"

Hắn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại khó nén buồn cười:



"Tối qua sức lực nàng kinh người. Không chỉ xé rách áo mình mà còn… xé luôn áo ta thành từng mảnh. Nàng còn gào khóc cả đêm."

Ta: ???

Đầu óc ta choáng váng. Không còn cách nào khác, chỉ đành giả ngơ.

"Ta hét cái gì...?"

Lục Phóng nói:



"Tồn tại hay hủy diệt, đó là một vấn đề."

Không hổ là ta. Dù có rơi vào tuyệt vọng vẫn nhớ nằm lòng câu thoại ấy. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta, trong mắt ánh lên sự lo lắng:



"Tống Uyển Ngâm, rốt cuộc nàng đang vật lộn với điều gì?

Cho dù là tồn tại hay hủy diệt… ta đều ở đây, luôn ở bên cạnh nàng."

Ta không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, chỉ cúi đầu vùi mặt vào lòng hắn. Tim hắn đập vững vàng nơi lồng ngực. Từng nhịp, từng nhịp kéo ta lại gần hơn nữa…

Lúc ấy, ta chỉ muốn tan chảy trong lồng n.g.ự.c ấm áp ấy, ngày ngày có chàng đêm đêm có chàng, đi hết xuân hạ thu đông cũng vẫn luôn có chàng kề cạnh.

Hắn lại nói, âm thanh có chút trầm thấp:



"Nàng còn nói ở lại hay rời đi cũng là một vấn đề.”



“Vậy nàng định đi đâu?"

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta rồi tựa đầu vào cổ ta thì thầm:



"Dù là chân trời hay góc bể, ta đều ở bên cạnh nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chân trời góc bể? Nếu còn xa hơn cả chân trời góc bể thì sao?

Đêm hôm đó, ta đã khóc đến nỗi mặt mũi lem luốc. Tựa như đem cả một đời nước mắt… chôn vào vòng tay hắn.

120.

Ta không biết thời khắc rời đi mà Thái hậu nói là khi nào. Nhưng hiện giờ, ta phải theo Lục Phóng đến biên ải rồi. Hắn vốn định tổ chức lại một hôn lễ nhưng ta cương quyết từ chối. Không phải vì ta sợ thành thân, mà là vì ta sợ, sợ bản thân sẽ không nỡ rời đi nữa.

Ta vào cung, đưa chiếc cung của ca ca cho Tiểu Nguyệt Lượng.

Cây cung này với nó mà nói, vẫn còn quá lớn. Thân thể bé nhỏ, bàn tay nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lê nó trên mặt đất mà đi. Ta xoa đầu thằng bé lần cuối:



"Con phải giữ gìn cây cung này cẩn thận.”



“Tất cả người thân và cả tiểu cô cô, mãi mãi đều ở bên cạnh con."



Nó như hiểu như không, nước mắt đong đầy trong vành mắt. Ta cúi xuống, hôn lên trán Tiểu Nguyệt Lượng lần cuối cùng.

121.



Hà Quốc công mang theo Hà Nhu xuất phát cùng chúng ta. Hà Nhu nói, nàng là nữ nhi nhà Tướng, muốn vì nhà họ Hà lập công dựng nghiệp, không nhất thiết phải vào cung làm phi tần. Nàng cũng có thể theo phụ thân đến trợ giúp nơi biên ải.

Đoàn xe ngựa của chúng ta chậm rãi đi về phía ngoài thành. Có người chắn đường chúng ta. Phi Lô nói, là Thái hậu đích thân đến tiễn chúng ta một đoạn đường.

122.

Ta và Lục Phóng cùng ngồi trên xe ngựa. Hắn định vén rèm bước xuống nhưng lại thấy ta vẫn ngồi yên bất động.



Bên ngoài là Thái hậu. Ta biết, đến đoạn này thì hồi kết đã tới. Người bà đến đón, chính là Lộ Tiểu Vi. Còn Tống Uyển Ngâm vẫn sẽ theo Lục Phóng tới biên cương, sống một đời hạnh phúc. Chỉ là thân xác kia, sẽ không còn là ta nữa.

Lục Phóng vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều nhìn về phía ta:



“Nàng không muốn xuống thì không xuống. Để ta một mình đến từ biệt mẫu hậu là được.”

Từ biệt? Ta vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn. Ánh mắt ta như thể sinh ly tử biệt khiến hắn ngẩn người tại chỗ.

Ta theo bản năng nhào tới, ôm chặt lấy hắn. Hai tay vòng qua cổ hắn. Hôn hắn thật sâu. Dốc hết sức lực. Đến khi sắp không thở nổi, một khắc cũng không ngừng, trái tim như sắp ngừng đập.



Nhưng vì sao… thời gian lại không thể ngừng trôi?

Ta thầm nhủ trong lòng: Có lẽ… ta đã sớm yêu chàng từ lâu rồi. Rất yêu, rấy yêu chàng. Có thể yêu đến thiên hoang địa lão.

Nhưng khi màn kịch khép lại, ta phải học cách lui xuống sân khấu.

Còn quá nhiều vai diễn đang chờ ta. Còn biết bao khả năng vô hạn đang chờ ta bước tới. Đó mới là cuộc đời mà ta mong muốn.

Giống như Hải Đường yêu những đóa hoa của mình.



Cho nên.

Tạm biệt.

Lục Phóng.



Chúc chàng và Tống Uyển Ngâm trăm năm hòa hợp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com